Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đội trời chung

Phiên bản Dịch · 1856 chữ

"Tuyết nhi đến đây, Mộng nhi, đi pha trà đi!" Vân Chỉ nhàn nhạt chào hỏi, thân thể miễn cưỡng ngồi trên giường, không nhúc nhích.

Lạc Băng Tuyết cười cười, nụ cười đó tươi đẹp giống như cảnh đẹp mùa xuân, có thể hòa tan cả sông băng.

"Tỷ tỷ, trên phố đều đồn đại rằng có thần tiên áo trắng, có lẽ là tỷ tỷ đi!"

"Ngươi cũng nói đó là lời đồn đại mà, vậy thì tin tưởng nó làm cái gì!" Vân Chỉ bất đắc dĩ cười cười.

"Tuyết nhi cảm thấy lời nói đó rất hay nha, hôm qua lúc bình minh, nhìn thấy tỷ tỷ trở về như vậy thật sự là dọa Tuyết nhi! Tuy nhiên ta biết nhất định các ngươi sẽ thắng lợi trở về, Tuyết nhi đã biết từ lâu rồi!" Hai mắt Lạc Băng Tuyết lấp lánh như phát ra ánh sáng, giọng nói vui vẻ giống như một cái chuông bạc đang reo lên, hiện tại xem ra nàng rất cao hứng, giống như chính mình đạt được vinh dự tối cao vậy, xem ra nàng cũng vô cùng kiêu ngạo.

"Ngươi từ lâu đã biết sao? Vì sao?" Vân Chỉ bị giọng điệu của đứa nhỏ này làm cho buồn cười, đứng thẳng lên phối hợp hỏi.

Ý cười trên mặt lại dày thêm một phần, vừa đúng lúc nàng đứng dậy, vẻ mặt sùng bái sáng lên không biết là đối với người nào: "Nhắc đến việc bức lão yêu bà kia thoái vị thành công thì còn phải nhờ đến mưu kế của Uyên, từ lúc trước khi còn chưa bắt đầu kế hoạch, hắn đã lừa được sự tin tưởng của Thái hậu để đoạt lấy binh phù, ha ha, cứ như vậy Thái hậu bị rối loạn, sau đó cũng rất thuận lợi thành công.........."

"Đinh đang đang"

Lạc Băng Tuyết vui vẻ còn chưa nói xong thì đột nhiên bị một tiếng động vang lên dọa đứng yên một chỗ.

Kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy mâm đựng trái cây trên bàn đang nằm nghiêng trên mặt đất, mà lúc này hai mắt Vân Chỉ đang trợn to, ngây người, thân thể vẫn duy trì tư thế bất động, nếu để ý kỹ có thể thấy thân thể nàng còn đang run run.

"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Lạc Băng Tuyết bị dọa sợ ngẩn ngơ một lúc rồi mới tiến lên nhẹ nhàng hỏi, dáng vẻ lúc này của Vân Chỉ là cực kỳ đáng sợ.

Bỗng nhiên đưa mắt nhìn Lạc Băng Tuyết đang khom người, ánh mắt sắc bén kia giống như muốn cố gắng nhìn thấu con người nàng: "Vừa rồi ngươi nói cái gì?"

"Vừa rồi........" Lạc Băng Tuyết sợ hãi nhớ lại lời vừa mới nói, trong phút chốc lấy tay che miệng lại, hối hận nhất thời lỡ miệng, nhìn dáng vẻ hiện giờ của Vân Chỉ, nàng cuống quýt giải thích: "Tỷ tỷ, vừa rồi cái gì ta cũng chưa nói, cái gì.........."

"Mặc Kỳ Uyên giả ngốc? Hơn nữa hắn còn ngấm ngầm lừa yêu hậu rằng hắn đã lấy được binh phù của cha ta, khiến yêu hậu giận dữ giết cả nhà Thiên Đại ta?" Vân Chỉ vừa tức giận vừa đau long, chậm rãi đứng lên, phân tích từng chữ trong lời nói của Lạc Băng Tuyết, cuối cùng thì trào phúng cười một tiếng: "Ha ha ha ha, hắn thật đúng là lợi hại, lừa toàn bộ mọi người, làm cho cả gia tộc Thiên Đại phải chết mà còn ủng hộ cho rằng đó là hành động cao siêu của hắn sao!"

Nói đến đây, đột nhiên nàng cảm thấy đau lòng, không cần biết tại sao Mặc Kỳ Uyên phải giả ngốc để lừa gạt nhưng sai lầm của hắn chính là nguyên nhân gián tiếp khiến mẫu thân phải chết.

Đột nhiên, trong đầu lướt qua một đạo ánh sáng, trong lòng chấn động, không hề để ý đến Lạc Băng Tuyết đang bị dọa, nhanh chóng xô cửa ra ngoài, nàng muốn nghiệm chứng suy đoán trong lòng!

Nhìn bóng dáng màu trắng hốt hoảng chạy ra, đôi mắt vốn dĩ đang khiếp sợ xẹt qua một tia ánh sáng.

Vân Chỉ dắt một con ngựa qua cửa phủ rồi nhảy lên cưỡi như điên, dùng hết cả sức lực bằng tốc độ nhanh nhất phi ngựa đến hoàng cung.

Những bối cảnh trong quá khứ dần dần hiện ra trong đầu thành những đoạn ngắn, hiện thân bên ao, cánh tay đụng phái nến, góc vải trắng hiện ra dưới cánh tay áo màu đen...........Những nghiệm chứng trong đầu đều đang chứng minh cho suy đoán của nàng, giống như từng đoạn roi da hung hăng đáng vào trong lòng, khiến cho tâm hồn nàng như đang tan thành mây khói!

Cuối cùng cũng chạy đến hoàng cung, lúc này hoàng cung còn đang sửa chữa, quân đội bên trong vẫn chưa rời đi, nhìn thấy Vân Chỉ đến thì vô cùng lo lắng, ngay lập tức nhận ra đó là người mặc áo trắng đi cùng Hoàng thượng tối hôm đó.

Sau đó không hề có sự ngăn cản, Vân Chỉ chuẩn xác tìm được cung Càn Không, không để ý người dưới ngăn cản, phi thân vào bên trong, quả nhiên, Cực Thiên và Mặc Kỳ Tẫn đều ở trong này.

Đứng ngơ ngác ở chỗ cửa, hai mắt phức tạp nhìn chằm chằm mặt nạ màu vàng của Cực Thiên, dáng vẻ im lặng đó không hiểu sao khiến Cực Thiên bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

"Chỉ nhi, sao nàng lại đến đây? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Từ bên cạnh bàn đi xuống, bước nhanh đến trước mặt Vân Chỉ, thân thủ nhanh chóng đỡ lấy thân thể như sắp đổ của nàng, lo lắng nhìn toàn thân một lượt.

Đột nhiên Vân Chỉ đang đờ đẫn lại cười thê lương một tiếng, ý tứ hàm xúc phức tạp lộ hết trong đó.

Ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn qua tấm mặt nạ màu vàng, trong lòng ngũ vị pha trộn, nhưng vẫn mang theo một chút hy vọng may mắn: "Ta không sao, chỉ là ta nhớ ngươi, ngươi để ta xem một chút xem nhìn ngươi lớn lên trông như thế nào có được không?"

Cực Thiên đang cúi đầu xuống kiểm tra giật mình, thân thể run lên nhè nhẹ, do dự mà lùi về phía sau hai bước, cười cười che dấu: "Ta, không có gì đáng xem, Chỉ nhi, nàng vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi."

Nhìn dáng vẻ kích động che giấu của hắn, đoạn đê cuối cùng trong lòng Vân Chỉ sụp đổ, giống như có vô vàn đường kiếm xuyên vào tim, tàn nhẫn mà đâm mà chọc!

"Là không có gì để xem hay là căn bản không dám để cho ta nhìn thấy dáng vẻ ngươi như thế nào!" Vân Chỉ chậm rãi thu tay lại, trong giọng nói chứa đầy sự bức bách khiến cho Cực Thiên sững sờ, chẳng lẽ Chỉ nhi đã phát hiện ra cái gì sao?

Ngay khi Cực Thiên vẫn đang sững sờ, nháy mắt Vân Chỉ tiến lại gần, trong lúc xoay người, ngón tay thon dài đã mở tấm mặt nạ ra.

Nhìn biểu tình kinh hoàng của khuôn mặt đối diện, hô hấp của Vân Chỉ như đình chỉ. Chân tướng ở ngay trước mắt mà nàng vẫn không kìm được sự run rẩy đau lòng, ông trời lại đùa giỡn với nàng, không, là người đàn ông trước mặt này lại đang đùa giỡn nàng.

Kiềm chế nỗi đau lại, Vân Chỉ lảo đảo lùi về phía sau vài bước, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu nghiệt của Cực Thiên cười bi ai, nụ cười kia giống như giọt nước dễ vỡ, chỉ cần nhẹ nhàng thổi cũng có thể hóa thành mây khói.

"Có phải ngươi cảm thấy ta cực kỳ ngu ngốc đúng không? Đùa giỡn ta như vậy có phải rất vui hay không, đem ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, vì đại kế của ngươi, vì mưu đồ của ngươi, chỉ vì một kế sách nho nhỏ cũng có thể khiến toàn bộ phủ Tướng quân làm nền cho hành động vĩ đại của ngươi! Giả ngốc trêu đùa ta còn chưa đủ, rồi lại còn đổi thân phận để tiếp tục trêu đùa ta, ngươi là muốn thấy ta cuối cùng bị ngươi mê hoặc ngươi mới cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo phải không? Yên tâm, ánh mắt của Thiên Đại Vân Chỉ ta không có mù quáng như thế!"

Đối mặt với sự bài xích của Vân Chỉ, Cực Thiên, à không, hẳn là Mặc Kỳ Uyên lúc này đang vô cùng rối loạn, ánh mắt vốn dĩ vô cùng thâm thúy giờ chỉ chứa đầy sự hối hận, bối rối, không ngờ đến đột nhiên lại bị phát hiện như vậy. Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Vân Chỉ đang cách hắn càng ngày càng xa, trong lòng sợ hãi, hắn bước lên muốn tiến lại gần nàng hơn một chút.

"Chỉ nhi, không phải vậy, ta không hề có ý nghĩ muốn trêu đùa nàng, ta chỉ chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với nàng, nàng phải tin tưởng ta, ta thật sự thích nàng!"

"Thích sao! A, ngươi nên nhớ kỹ, mọi người Thiên Đại bị diệt môn, mẫu thân ta cứ như vậy mà không còn, đây là do một tay ngươi tạo thành! Cho dù trên tay ngươi không nhuốm máu thì đó cũng là mưu kế của ngươi, ngươi tự cho rằng là mình thông minh sao, để ta đến nói cho ngươi biết, đây là thù giết mẹ, không đội trời chung!" Vân Chỉ nói khàn cả giọng, giống như muốn đem toàn bộ đau đớn trong lòng nói ra, trái tim đã tan nát, nếu như đã không còn trái tim thì sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa!

Không đội trời chung........ Hai mắt Mặc Kỳ Uyên trở nên bối rối, trống rỗng, thấp giọng lặp lại bốn chữ này, mối thù này là như thế nào à, kiên quyết đưa mối quan hệ của bọn họ xuống vực sâu. Nàng sao có thể nhẫn tâm nói ra lời tàn nhẫn như vậy, khiến cho hắn không còn chút khí lực nào để đuổi theo, an ủi nàng.

Tình cảm của anh chị bắt đầu gặp sóng gió rồi. Từ giờ ta sẽ đổi cách xưng hô của Mặc Kỳ Uyên với Vân Chỉ thành "nàng" để m.ng thấy được tình cảm của anh còn cách xưng hô của Vân Chỉ vẫn sẽ giữ nguyên cho đến khi ss thừa nhận tình cảm của mình! Lạc Băng Tuyết kia kỳ thực cũng không hề tốt đẹp chút nào cả, ta đoán chính là hiện thân của Băng Sơn Tuyết Nữ trong đoạn dạo đầu có nhắc đến! Hừ hừ!

Bạn đang đọc Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô của Nhứ Ngữ Phân Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.