Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 43

Phiên bản Dịch · 502 chữ

- Ừ – Nó tự gật đầu đồng ý – À, Thịnh này, tao muốn hỏi mày về cái cô bé lớp trưởng A23…

- Về cô bé ấy… - Nó chưa hỏi hết câu nhưng thằng Thịnh đã hiểu.

- Tao cũng mới biết sáng nay thôi. Cô bé ấy… là Hải “tí”, Dũng “quềnh” đấy.

- Hải “tí”, Dũng “quềnh” làm sao?

- Hai thằng hôm trước đến tận quán Game World để hỏi, rồi sáng nay hai đứa lại sang A23 để “nói chuyện” với cô bé ấy.

- Cô bé ấy… - Nó ngập ngừng – Cái hôm tao đi theo đến Game World lúc 6 giờ tối…

- Không phải như mày nghĩ đâu – Thằng Thịnh ôn tồn – Hôm đấy không phải cô bé đi chơi, mà là… “đi làm”.

- Đi làm? – Nó ngạc nhiên – Làm gì ở quán Halflife?

- Làm… - Thịnh “ộp” khó giải thích – Mày nghe tao kể từ từ đã. Nhà cô bé ấy không phải giàu sang gì mà ăn chơi như mày tưởng đâu. Cô bé ấy làm thêm cho bác chủ quán Halflife , làm… như kiểu là cố vấn về kỹ thuật mạng máy tính ấy, mày hiểu không?

- Cố vấn về mạng máy tính? – Nó lục bộ nhớ – Tao có biết.

- Đấy! Cô bé ấy giỏi tin học nên bác chủ quán Game World thuê làm để thỉnh thoảng sửa chữa rồi nâng cấp mạng lên. Bác ấy trả tiền theo tháng như là một công việc làm thêm vậy.

- Tao hiểu. Thế có nghĩa là cô bé ấy không phải… ăn chơi chứ gì?

- Sao mày lại nghĩ thế được – Thằng Thịnh có vẻ không bằng lòng – Mày có biết tiền học phí hàng tháng cô bé đều tự lo không?

- Tự lo tiền học phí? – Nó thực sự bất ngờ – Cô bé ấy không phải xin tiền bố mẹ?

- Bố mẹ cô bé mất rồi.

Tim nó chợt nhói lên. Nó ngậm ngay miệng lại như thể nó vừa làm gì sai trái.

- Bố mẹ cô bé mất rồi? Tao không biết – Nó chợt như bị hẫng.

Thằng Thịnh cũng ngập ngừng. Nói về chuyện buồn của một người bạn, cả hai đứa đều cảm thấy không thể đùa.

- Tao cũng mới biết thôi. Cô bé ở với bác, nhà ở trên đường Nguyễn Trãi. Cứ chiều thứ tư nào cô bé cũng đi làm thêm ở Game World để lo tiền học phí. Hôm chiều thứ tư mày gặp ấy là cô bé bận buổi lao động nên phải làm bù, 7 giờ tối cô bé mới được về ăn cơm.

Cổ họng nó tự nhiên nghẹn lại. Nó ân hận. Nó muốn thốt ra một lời gì đó nhưng không nói được.

Nó hỏi như quát thằng Thịnh.

- Mày có biết số điện thoại nhà cô bé ấy không?

- Mày định làm gì?

Bạn đang đọc Vu Vơ Lớp 10 của Trần Trung Dũng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.