Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật thì không thể nói lung tung

Phiên bản Dịch · 1520 chữ

- Gia chủ!

Ba trăm Thanh Sơn tử sĩ quỳ mạnh xuống, bọn họ mở to hai mắt nhìn, giống như đang nhìn một vũ kịch thần kỳ.

- Lão thiên, thương thế của gia chủ có chuyển biến tốt!

- Điều này không thể nào? Vừa mới bị hơn một trăm sợi xích hàn băng đâm thủng người, cho dù là người bình thường cũng không thể đứng dậy nhanh như vậy được!

- Đầu lĩnh, ta hoa mắt sao? Người này, người này là gia chủ?

- Ai không tin ta là Trầm Phù Đồ?

Nghe các Thanh Sơn tử sĩ bàn luận, Trầm Phù Đồ cười ngạo nghễ.

Hắn đẩy Thiết hòa thượng ra, cắn răng đi từng bước một tới một ngọn núi bên cạnh…

Lúc này, hắn chỉ mặc một cái áo tơi mày đỏ tươi, một cái quần dài quân dụng Tỏa Tử Giáp, gió lạnh thổi làm tà áo màu đỏ tươi bay phấp phới, một mái tóc dài màu đỏ bay tự nhiên trong gió, lồng ngực, các vết sẹo lớn dữ tợn hiện ra trên cổ, lồng ngực, bụng, cánh tay…!

- Dương Viêm…

Giơ cánh tay phải lên, Trầm Phù Đồ hét lớn, bệnh tình sắc lửa màu hồng trong con ngươi không lưu lại chút nào!

Theo tiếng hét của hắn, lửa trong sơn cốc, nhà bếp, đèn đuốc, tất cả lửa giống như được hỏa thần gọi về, trong nháy mắt tụ lại trên quyền phải Trầm Phù Đồ.

- …Càn Khôn!

Vạn ngọn lửa hội tụ lại, chậm rãi phủ xuống thân thể Trầm Phù Đồ, rồi đột nhiên bùng lên, một quyền đánh lên mặt đá kiên cố không gì phá vỡ nổi!

Oanh long!

Đá vụn bay loạn, sơn cốc bị bao trùm trong màn lửa…

Khí bụi mù bay hết…

Trên đỉnh núi xuất hiện một cái hồ đường kính trăm dặm, bóng loáng như mặt gương, bên trong tỏa ra sức nóng rợn người, gần như là san bằng đỉnh núi!

- Trầm Phù Đồ ta đã trở lại!!!

Trầm Phù Đồ hít một hơi thật sâu, giơ cao hai tay, ngửa mặt lên trời hét lớn, thân hình khỏe mạnh tràn ngập khí phách nam nhi!

Trầm gia Phù Đồ, Tân Nguyệt tuyệt cường, ai dám nói đây không phải là Trầm Phù Đồ???

- Gia chủ uy vũ!!!

Ba trăm Thanh Sơn tử sĩ cùng hô vang.

- Đừng vội nịnh nọt, tính mạng các ngươi còn ở trong tay Côn nhi!

Trần Phù Đồ nhìn chằm chằm hai mưoi tử sĩ khiêu khích Trầm Côn.

- Tính mạng của chúng tôi???

Thanh Sơn tử sĩ ngỡ ngàng.

- Một đám đui mù, ngay cả Côn nhi cũng dám khiêu chiến! Có tin hay không nếu các ngươi thật sự dám rat ay với Trầm Côn, hai mươi Thanh Sơn tử sĩ các ngươi ta sẽ không để ai sống!

Trầm Phù Đồ nhanh chóng đi xuống sau lưng Trầm Côn, nặng nề vỗ bờ vai hắn:

- Côn nhi, ngươi nói có đúng không?

- Ai ui, như cha nói…

Trầm Côn chậc lưỡi:

- Xem ra có năm trăm lượng bạc, ta không thể làm khó bọn họ rồi!

- Hả???

Trầm Phù Đồ ngẩn người, lập tức cười ha hả:

- Được, tên tiểu tử thúi, chỉ một năm không thấy, ngươi thiếu tiền sao?

- Đại ca nói gì vậy?

Thiết hòa thượng vỗ cái đầu bóng lưỡng của mình:

-Nghe ý của hai người, Trầm Côn có khả năng xử lý hai mươi Thanh Sơn tử sĩ? Mụ nối nó, nói bậy vừa thôi, muốn đánh được hai mươi Thanh Sơn tử sĩ, ít nhất cũng phải là Hoàng Nguyên vũ tông, tiểu tử Trầm Côn này còn kém xa!

- Hắn mà kém sao?

Trầm Phù Đồ cười điên cuồng:

- Côn nhi, người khác không để ý, nhưng ngươi không thể gạt ta… Vừa rồi ngươi một chiêu đông cứng chân ta, có phải là Hoàng NGuyên vũ tông hạ đoạn?

- Hoàng nguyên, hạ đoạn?

Sơn Cốc bị một không khí yên tĩnh quỷ dị bao phủ…

Trầm Côn thăng cấp, tin tức này vốn không có gì đáng kinh ngạc, mười sáu năm nay, Trầm Côn Cửu Châu cứ một năm tăng ba cấp, đã sớm làm mọi người chết lặng!

Nhưng mà hiện tại…

Trầm Côn rõ ràng đã mất đi vũ hồn, không có vũ hồn sao lại có thể thăng cấp?

- Xú tiểu tử, ngươi thật sự tìm được vũ hồn mới sao?

Thiết hòa thượng nghĩ tới nguyên nhân, thất thanh rống to lên.

- Hư!!!

Giơ ngón giữa lên, Trầm Côn hung hăng liếc Thiết hòa thượng:

- Nghĩa phụ, bí mật này không thể nói lung tung được, ta còn phải dùng nó để kiếm tiền àm! Không được, người phải bồi thường, năm trăm lượng!

- Mụ nội nó, tiểu tử ngươi thật sự tìm lại được vũ hồn!

Thiết Hòa thượng xông tới ôm chầm lấy Trầm Côn, cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn liên tục bị cộc hai mươi mấy cái.

Mẹ nó chứ!

Phương thức biểu đạt sự hưng phấn của nghĩa phụ, thật là quá đặc biệt mà…

Đầu bóng lưỡng của Trầm Côn đau nhức kịch liệt.

- Xú tiểu tử, nói nhanh lên, sao mà ngươi lại tìm được vũ hồn?

Thiết hòa thượng không dằn nổip, hỏi dồn.

- Rất đơn giản, ngày đó ta đến phần mộ của Phù Ma…

Trầm Côn đem chuyện xảy ra nói qua một lần, tất cả đều là nói thật, nhưng mà từ khi bị Triệu Lạc Trần ném đi thì có thay đổi đôi chút:

- Ta bị Triệu Lạc Trần ném đi, khi rơi xuống, lại rơi vào một ngôi mộ… Nghĩa phụ, ngươi đoán xem mộ kia có cái gì? Hắc hắc, ta ở đó nhìn thấy một bộ xương, giống hệt ngươi nói là xương của Phù Ma Vương Kiêu!

Trầm Côn mặt mày hớn hở:

- Lúc ấy rơi xuống quá may mắn, ta rơi lên xương cốt của Vương Kiêu…khi ta đứng dậy trên người liền có vũ hồn!

- Chỉ đơn giản như vậy?

Thiết Hòa thượng vừa định ngồi xuống nghe truyện xưa dài dòng, thì Trầm Côn đã nói xong, hắn vừa đứng vừa ngồi, thân hình béo mập cứng đờ lại.

- Vâng, đsung vậy, ta nói hết rồi, chỉ đơn giản vậy thôi!

Trầm Côn nhún vai.

Từ trên trời rơi xuống, làm vỡ mấy đoạn xương vụn, ngay lập tức có một vũ hồn lớn mạnh?

Thiết hòa thượng không tin được nhìn Hắc bá…

Hắc bá nhìn Trầm Phù Đồ một cách quái dị…

Bọn họ nhìn gì vậy?

[Lời nói dối của bần tăng có vấn đề gì sao?]

Trầm Côn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không thể nào, nguồn gốc vũ hồn của đại lục Cửu Châu chính là dạng này mà- chỉ cần tiếp xúc với linh hồn thì có cơ hội tìm được vũ hồn! Trầm Côn nói hắn tiếp xúc với xương cốt của Vương Kiêu, dó đó có được vũ hồn, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà!

- Một mất một được, xương khô sống dậy…

Yên lặng nhẩm tám chữ, Trầm Phù Đồ, Hắc bá, thiết hòa thượng không hẹn mà cùng gật đầu.

Lời tiên đoán huyết phật, quả nhiên đã linh nghiệm!

Ước định năm đó, cũng đến lúc hoàn thành!

Ai…

- Mấy người không tin ta?

Thấy thần sắc quái dị của mọi người, Trầm Côn không nhịn được đành hỏi lại.

- Tin, đương nhiên tin!

Trầm Phù Đồ mỉm cười:

- Con không cần… gạt ta! Không phải sao? Được rồi, nói một câu xem, con đến tìm ta làm gì?

- Còn không phải do Trầm phu nhân làm hại sao….

Trầm Côn bĩu môi, vừa nói lại truyện đã trải qua, vừa trộm đánh giá sắc mặt Trầm Phù Đồ.

Tuy nói Trầm Phù Đồ đối với Trầm Côn rất tốt, nhưng dù sao hắn cũng là chồng của Trầm phu nhân, rốt cuộc là ủng hộ Trầm Côn hay ủng hộ vợ, cái này phải xem lựa chọn của hắn!

Nghe xong lời nói của Trầm Côn, Trầm Phù Đồ im lặng không nói gì…

Trầm Côn trong lòng thấp thỏm, lặng lẽ kéo áo thiết hòa thượng thấp giọng hỏi:

- Nghĩa phụ, cha ta sẽ giúp ta chứ?

- Yên tâm đi!

Thiết hòa thượng vẻ mặt như cùng chung kẻ thù:

- Quan hệ giữa cha ngươi và mẹ ngươi, đói xử với ngươi lại tốt như vậy, bọn họ cho dù là cừu nhân cũng không quá đáng!

- Nga?

Đôi mắt ti hí của Trầm Côn sáng rực lên, hắn lôi thiết hòa thượng rời khỏi đám người, hỏi một cách hứng thú:

- Ngài nói nhanh lên, rạn nứt tình cảm của họ còn có xì căng đan gì sao? Có thể đưa lên tạp chí Bát Quái bán lấy tiền không?

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.