Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bôi nhọ danh dự

Phiên bản Dịch · 1678 chữ

- Hóa ra là thiếu gia Tô Phi, cung hỉ phát tài, phát tài….

Trầm Côn cúi đầu khom lưng cười, trong khi đó sau lưng lại ra hiệu cho A La đề phòng trước.

Hắn nhận ra, người này là đường đệ Tô Nhất Minh, năm ngoái Tô Nhất Minh đã đánh lén Trầm Côn, vụ việc đem Trầm Côn nắm vào hầm băng thì Tô Phi này là một trong những người tham dự.

- Kia là ai vậy?

Tô Phi thấy phong thái của A La, trong mắt nhất thời hiện lên quang mang.

- Đây là bằng hữu đến chúc tết ta, mặc kệ nàng ý….

Trầm Côn cười hì hì mời Tô Phi ngồi:

- Tô thiếu gia tới đây làm gì vậy? Tới chúc tết à?

- Kẻ bất lực như ngươi cũng đáng để ta tới chúc tết sao?

Tô Phi lấy từ trong ngực ra một cái lệnh bài bằng sắt, bên trên khắc hình ảnh một con điêu tuyết trắng, nghiêm mặt nói:

- Trầm Côn nghe lệnh: quận chúa Bắc Địa triệu tập tam đại gia tộc Tân Nguyệt thành, đội bảo vệ phủ thành chủ và quân tướng phụ cận! Ngươi lập tức đi theo ta, đây là quân lệnh, nếu đi muộn thì cẩn thận cái đầu nhà ngươi!

[Quân lệnh?]

- Tô thiếu gia, sao lại là ngài đến truyền lệnh? Các tướng lính thành vệ đội bận ăn tết hết cả rồi sao?

Trầm Côn ngạc nhiên.

- Hỏi hay lắm!

Tô Phi kiêu ngạo vỗ vỗ lên mặt Trầm Côn:

- Ta nói cho ngươi biết, tiểu quận chúa triệu tập toàn bộ quân đội thế gia trong thành tập trung, cho Tô gia chúng ta cầm đầu quân đoàn Tân Nguyệt! Từ hôm nay trở đi, quân đội của tam đại thế gia muốn điều động đều phải được Tô gia gật đầu. Trầm Côn, ngươi là người thừa kế của Trầm gia, cũng phải nghe lệnh của Tô gia, hiểu chưa?

Tập trung toàn bộ quân đội thế gia….

Trầm Côn và A La nhìn nhau, đều nhận thấy ý nghĩa của quân lệnh này.

Rõ ràng là yêu thú loạn đã rất nghiêm trọng, quân đội chính quy không thể chống cự được nữa, bắt đầu phải tập trung quân đội thế gia cùng tham chiến!

- Được, ta xắp xếp một chút rồi lập tức đi ngay!

Môi hở răng lạnh, nếu yêu thú đánh tới Tân Nguyệt thành thì Trầm Côn cũng gặp phiền toái, nên hắn đồng ý đi ngay.

- Coi như ngươi biết điều, nhưng mà ta cũng nhắc nhở ngươi, ngươi có biết là tập trung ở đâu không?

Tô Phi cười rộ lên.

- Ở đâu?

- Trầm gia, tại Phù Đồ tháp!

Tô Phi ắnh mắt tràn ngập vẻ giễu cợt!

Nụ cười của Trầm Côn tắt ngấm!

- Nơi tốt, nơi tốt… nơi này là do Tô Nhất Minh thiếu gia chọn à?

Chỉ vài giây Trầm Côn đã khôi phục bộ dáng hi hi ha ha, nhưng nụ cười rất chi cổ quái.

Bốp!

Tô Phi vỗ bàn:

- Tô Nhất Minh thiếu gia cái gì? Nhớ cho kỹ, quận chúa Bắc Địa đã phong lão gia nhà ta làm đại tướng đốc quân, anh trai Tô Nhất Minh của ta cũng được phong làm pháp quan! Khi thấy anh ta đừng kêu là thiếu gia, mà phải kêu là tướng quân, Tô tướng quân!

- Tô tướng quân!

Trầm Côn cười híp mắt, sờ sờ cằm nhìn Tô Phi với ắnh mắt quái dị…

Sau đó hai người vội vàng rời đi.

- A Phúc! Phù Đồ tháp có vấn đề gì à? Vì sao phải họp ở đấy, tâm trạng Trầm Côn chút nữa đã không giữ được bình tình mà giết người ?

Nhìn bóng lưng hai người, A La hỏi.

- A La tiểu thư, cho dù ngươi không tận mắt nhìn thấy cũng phải nghe lời đồn về đêm ở Phù Đồ tháp chứ!

A Phúc khổ sở cúi đầu:

- Mùng ba tháng chạp, đại thiếu gia bị nhị thiếu gia đánh bại tại Phù Đồ tháp, còn bắt lập huyết thư trước mặt các trưởng lão: “mùng ba tháng chạp, ta Trầm Côn bại trong tay Trầm Trọng!” Bây giờ chữ trên Phù Đồ tháp là sỉ nhục lớn cả đời của đại thiếu gia! Tô gia chọn địa điểm ở Phù Đồ tháp, chính là muốn làm cho đại thiếu gia nhục nhã, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy, đại thiếu gia là người nhu nhược đáng xấu hổ, là kẻ bất lực không có mặt mũi gặp người khác!

- Tô gia này thật ghê tởm!

A La tức giận đập nát cái bàn.

- Trầm Côn nghĩ gì vậy, sỉ nhục như vậy mà hắn có thể nhịn được mà đi sao?

- Không nhịn thì làm thế nào?

A Phúc cười khổ:

- Tô gia giờ là gia tộc đốc quân của quân đoàn Tân Nguyệt, đại thiếu gia mà phản kháng chính là đối kháng với mấy vạn quân Tân Nguyệt thành đó!

A La kinh ngạc không nói được gì.

A Phúc nói rất đúng, không nhịn thì còn có thể làm gì nữa?

Hắn chỉ là một Hoàng Nguyên Vũ Tông chưa củng cố ổn định, chọc giận Tô gia thì lấy gì ra ngăn cản mấy vạn đại quân, lấy gì để đối phó với cao thủ tinh anh của tam đại thế gia?

Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn! Hiện tại chỉ có thể nhịn cục tức này xuống, sau này mới có cơ hội đem địch nhân dẫm nát dưới chân!

Mấy người Tô gia hãy đợi đấy…

Sỉ nhục những ngày này, sẽ có ngày hắn trả lại gấp mười lần!

- Ôi, không ngờ ngày thường hắn hi hi ha ha, vậy mà trong lòng lại có nỗi khổ như vậy…

A La bất đắc dĩ thở dài:

- Trầm gia đâu? Tô gia sỉ nhục người thừa kế thứ nhất của Trầm gia, vậy mà Trầm gia không có chút phản ứng nào sao?

- Trầm gia?

A Phúc lại cười khổ…

Sơn trang Trầm gia, Phù Đồ tháp!

Tòa tháp Phù Đồ hùng vĩ nằm tại nơi cao nhất của Trầm gia, giống như đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao hai mươi bảy trượng, những chữ đau thương phẫn uất mà ngày ấy Trầm Côn để lại, che kín vách tường tầng thứ nhất, cách xa trăm bước cũng có thể nhìn rõ.

“ Mùng ba tháng chạp, ta Trầm Côn bại trong tay Trầm Trọng!”

- Sách sách, Trầm Côn tuy rằng bất lực nhưng mà thư pháp cũng không tệ lắm!

- Viết lại chữ to như vậy, Trầm Côn vẫn còn mặt mũi sống sót, thật sự là không gì sánh được…

- Nhi tử, hãy nhìn rõ những chữ này, đấy là sự sỉ nhục của Trầm Côn, cũng là bài học cho ngươi! Hãy nhớ, nam nhi có thể không có thực lực, nhưng mà chết cũng không được làm kẻ bất lực, càng không thể giống như Trầm Côn này!

Bên dưới Phù Đồ tháp đã bày biện thành một hội trường, thành viên của tam đại gia tộc nhìn huyết thư, những tiếng bàn tán châm chọc Trầm Côn không ngừng vang lên.

Trầm Phu nhân ngồi ở đó, nghe thấy chỉ thản nhiên cười.

- Thú vị, thú vị thật, thật là mong ước!

- Phu nhân, ta có câu không phải muốn nói…

Tôn trưởng lão cẩn thận hầu hạ bên cạnh Trầm phu nhân, nói một cách ngập ngừng:

- Phu nhân, người cho phép tam đại gia tộc họp dưới Phù Đồ tháp, lại còn nhục mạ Trầm Côn, cũng là làm xấu đi danh dự của Trầm gia…. Việc xấu trong nhà không nên phô ra, ngài làm như vậy, Trầm gia không thể chấp nhận được!

- Ngươi thì biết cái gì?

Trầm phu nhân cười lạnh.

- Thuộc hạ không hiểu tâm tư của phu nhân, nhưng mà phu nhân, việc xấu trong nhà không nên bày ra, người cũng đã ra lệnh diệt khẩu rồi …

- Gì mà việc xấu trong nhà không thể bày ra? Ngươi nghĩ ta ra lệnh diệt khẩu, là không muốn cho người ta biết Trầm gia nội chiến sao?

- Không phải như vậy sao?

Tôn trưởng lão ngạc nhiên.

- Đương nhiên là không phải, ta hạ lệnh chỉ để không cho mọi người biết, biểu hiện trước khi đó của Trầm Côn mà thôi…

Trầm phu nhân cười lạnh:

- Ngươi nghĩ một chút đi, Trầm Côn từng quần đấu với các trưởng lão, lập huyết thế muốn trả thù ta và Trọng nhi, nếu biểu hiện này truyền ra thì mọi người sẽ nghĩ sao về Trầm Côn? Mọi người sẽ nói hắn không phải là một cẩu tạp chủng bất lực, ngược lại sẽ là hắn cắn răng chịu nhục, là một quân tử rắn rỏi trả thù mười năm không muộn! Ta ra lệnh diệt khẩu, chính là muốn đoạn này truyền ra ngoài! Ta muốn tất cả mọi người bỏ đi sự mạnh mẽ của hắn, muốn cho mọi người nhớ kĩ rằng Trầm Côn chỉ là kẻ bất lực, là một cẩu tạp chủng vô năng!

- Còn về phần hắn….

Trầm phu nhân cười cười:

- Chỉ cần làm cho mọi người biết hắn thế nào, cho dù vạn người thóa mạ, bôi xấu danh dự Trầm gia thì đã làm sao?

Tôn trưởng lão hoảng sợ không nói gì.

Cừu hận của Trầm phu nhân với Trầm Côn, đã không thể vãn hồi được nữa rồi…

Nhưng mà đối với Tô Nhất Minh chẳng phải là một việc tốt đẹp hay sao?

Nhìn vẻ mặt của Trầm phu nhân, Tô Nhất Minh ngồi không xa thoáng hiện lên một nụ cười…

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.