Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại kết cục-End

Phiên bản Dịch · 3652 chữ

Sáu mươi năm sau, trận đánh ở Thiên Môn cũng dần dần đi vào quên lãng. Trải

qua mấy thập niên phát triển, Xích Tiêu thành đã được mở rộng ra trở thành

trung tâm mậu dịch lớn nhất Cửu Châu, nhân khẩu lên tới mấy trăm vạn, chín cửa

thành ngựa xe như nước rầm rộ ra vào nối liền không dứt.

Cộp cộp cộp!

Đầu đường đột nhiên vang lên tiếng khoái mã chạy. Một tiểu cô nương mười hai

mười ba tuổi cỡi một khoái mã màu đỏ nhanh chóng xẹt qua đám người. Phía sau,

một lão hòa thượng mập mạp thở hồng hộc đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô lớn:

- Cô nãi nãi, tiểu cô nãi nãi của ta ngươi chậm một chút, chậm một chút a!

- Ai u! Thiết đại sư lại đang đuổi theo tiểu Công chúa sao?

Người bán hàng rong ven đường ha ha cười một tiếng:

- Đường đường là quốc sư một nước, lại phải theo đuôi một cô nhóc, đúng là

chuyện mà chỉ Tần quốc chúng ta mới có.

- Sao? Quốc sư thì không thể theo đuôi một cô nhóc sao?

Thiết hòa thượng trừng mắt, thở hồng hộc ngồi trên mặt đất, tuổi tác đã tới

trăm, sức khỏe giảm sút, có muốn phát tiết cũng không có sức:

- Ai! Già rồi! già rồi! Đến sức lực mắng chửi người cũng không có.

- Thật là!

Lão bất đắc dĩ nhìn thoáng bóng cô bé càng chạy càng xa:

- Lão tử sinh mười bốn nam, ba nữ, cháu trai cháu gái hơn tám mươi, chắt trai

chắt gái hơn ba trăm người không một người nào bướng bỉnh như Trầm Tinh Nhi!

- Thôi đi, Thiết đại sư!

Bắc Địa Vương tóc trắng xóa chống quải trượng đi tới:

- Ngươi cũng không coi lại xem cô nhóc kia là cháu gái của ai? Ở cái tuổi này

của chúng ta mà tức giận với cô nhóc thì thật không muốn sống mà!

Lão lại thần thần bí bí cười:

- Hơn nữa Tinh Nhi công chúa cũng chẳng còn quậy được mấy ngày nữa!

- Sao? Có tin tức gì à?

Thiết hòa thượng lập tức sấn lại hỏi.

- Ngươi không biết sao? Vương thượng đã đính hôn cho Tiểu công chúa rồi, nhà

trai là Nhị vương tử của thiên hạ gia chủ La Ma gia, La Ma Phong Mang!

Bắc Địa Vương cười nói:

- Tin tức này đã truyền khắp nơi cho dù ngươi không nghe thấy, cũng có thể

đoán được, Tần quốc hoàng thất Trầm gia, thiên hạ gia chủ La Ma gia, hai nhà

này thông hôn đã năm mươi năm rồi!

- Con bà nó, không ai nói cho ta biết a!

Thiết Hòa thượng quắc mắt nhảy dựng lên chỉ hướng Vương Cung mắng to:

- Trầm Niệm La, cái tên vương bát đản nhà ngươi này, bộ ngươi nghĩ gia gia

ngươi không tồn tại sao? Tinh Nhi xuất giá, ngươi cũng không nói một tiếng?

- Lão gia tử, không phải là ngài nói ngài đã ẩn cư thì bất cứ chuyện gì cũng

không thể quấy nhiễu ngài sao?

Vương Cung, một trung niên áo vàng đứng ở ngưỡng cửa, bất đắc dĩ lắc đầu. Đối

diện với hắn, mấy trăm vị quan văn võ tướng, đồng loạt ngồi thành hai hàng...

Không có biện pháp, sau khi Quang Minh Hoàng thống nhất thiên hạ, sắc phong

các nước chư hầu, Trầm gia trở thành một trong sáu Đại chư hầu của Tần Quốc.

Trầm gia gia chủ cũng trở thành một đại quân vương. Quân vương làm ngơ các đại

thần cũng không dám động a!

- Quên đi, nói chuyện chánh sự thôi!

Trung niên mặc cho giọng nói của Thiết Hòa thượng truyền khắp thành thị, gật

đầu chào mọi người nói:

- Yến quốc gần đây không thành thật. Lão thái hậu Công Tôn Y vừa viết một

phong thơ cho huynh đệ ta, muốn ta miễn giảm cống phẩm cho Yến quốc bọn họ...

Các huynh đệ tính sao?

- Mặc kệ bà ta!

Một võ quan nhảy dựng lên:

- Bệ hạ, lần này có thể xuất binh được rồi nhưng đại soái cầm binh, người

cũng không thể dùng Bạch Khởi a!

Hắn vỗ ngực một cái nói tiếp:

- Kể từ khi Thái Thượng Hoàng lên tiếng tôn trọng Bạch Khởi, đem quốc hiệu

đặt tên là Tần, kẻ điên này một năm đánh nhỏ, ba năm đại chiến đoạt hết công

lao của các huynh đệ rồi!

- Mông Chấn, ngươi nói chuyện với ai đó? Tôn trọng chút đi!

Một quan văn nổi giận nói:

- Nói chuyện cùng bệ hạ mà miệng đầy lời thô tục, còn ra thể thống gì? Nếu

không, câm miệng cho ta, cho dù gia gia Mông Trùng của ngươi có xuất quan cũng

không thể cứu được tánh mạng ngươi đâu!

- Bình tĩnh, cứ bình tĩnh!

Trung niên vương giả nói chuyện cũng thô tục không kém người khác, phất tay

nói:

- Quản hắn nói khỉ gió gì, nói có lý là được! Mông Chấn, lần này trẫm cũng

không cần Bạch Khởi, theo Lạc Trần cô cô nói lần này xuất chinh dùng toàn bộ

tướng lãnh Lăng Vân tông của cô cô, tốt nhất nên lệnh cho cả Tiêu Khinh Hoàng

lão tổ cũng xuất chinh cho ta!

Rồi hắn nở nụ cười hèn mọn nói:

- Bất quá lúc chiến đấu cần chú ý lúc trước Công Tôn lão Thái Hậu xuất giá,

trượng phu Yến Nan Quy của bà ta đã quy tiên rồi, hai người còn chưa kịp động

phòng, nên không có con cái. Nếu ngươi chọc tức chết Công Tôn lão Thái Hậu,

Yến quốc có thể bị tuyệt hậu rồi!

- Tuyệt hậu rồi, chúng ta trực tiếp thâu tóm Yến quốc!

Nhóm Võ tướng xoa tay. Đáng tiếc bọn họ nhất định thất vọng, hội nghị quân sự

nơi này đang triển khai, ngoài thành, đại quân thiết huyết đã chuẩn bị xuất

phát.

- Đại soái, chúng ta tự ý xuất binh không nói với bệ hạ, như vậy không sao

chứ?

Các tướng lĩnh bên cạnh thống quân đại soái, ưu tư hỏi.

- Binh quý thần tốc, chần chừ cái gì? Xuất binh!

Bạch Khởi vung cánh tay lên, đại quân xuất phát, tiến thẳng tới bắc Yến quốc.

Nhóm Võ tướng còn muốn nói tiếp thì các lão thần bên cạnh đã rỉ tai thì thầm:

- Nói gì thì nói khi Thái Thượng Hoàng còn sống, Bạch đại soái là vũ hồn của

Thái Thượng Hoàng, đâu cần để ý tới bệ hạ?

Nhóm Võ tướng lập tức ngậm miệng lại.

- Bạch gia gia, Bạch gia gia!

Mới vừa khởi binh không lâu, tiểu cô nương Trầm Tinh Nhi đã đuổi theo. Thấy

nàng, Bạch Khởi mỉm cười từ ái:

- Tiểu công chúa, vừa ra ngoài dạo chơi à?

- Hì hì! Tinh Nhi đã sớm đoán được, Bạch gia gia sẽ len lén xuất binh!

Trầm Tinh Nhi duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra:

- Ngài phải mang ta theo nếu không ta đi mật cáo với phụ hoàng, nói Bạch gia

gia một mình xuất binh, ý đồ mưu phản a!

- Ngươi tiểu nha đầu này!

Bạch Khởi nắm lấy tay Trầm Tinh Nhi kéo lên chiến mã của mình:

- Được, gia gia lần này dẫn ngươi đi, bất quá ngươi cũng phải cẩn thận, đến

biên cảnh chúng ta còn muốn cùng Triệu quốc đại soái Lý Mục hội hợp. Lý Mục,

ngươi đã biết rồi đấy, hắn là người rất bảo thủ!

- Hù dọa!

Khuôn mặt Trầm Tinh Nhi lập tức không còn chút huyết sắc:

- Chính là người được xưng là trừ người Triệu quốc không ai thích hắn, tính

tình bướng bỉnh đến ông nội của ta cũng chán ghét: Lý Mục sao!?

- Đúng là hắn! Hắn cũng là vũ hồn của gia gia ngươi. Nếu hắn dạy dỗ ngươi,

gia gia ngươi cũng không có biện pháp!

Bạch Khởi nghiêm mặt nói:

- Kia, kia...

Trầm Tinh Nhi từ trên ngựa nhảy xuống, mặt xám xịt lui về phía sau:

- Ta không đi đánh giặc nữa, ta đi Nam Lâm, chỗ đó của Ưng gia gia có rất

nhiều phạm nhân, nhất định chơi vui hơn!

( Dịch: Ặc! Chơi với phạm nhân?)

Nói xong, chạy mất hút ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

- Đại soái, có thật là Lý Mục Nguyên soái hội hợp cùng chúng ta không?

Trầm Tinh Nhi chạy xa rồi, các tướng lĩnh thấp giọng hỏi:

- Hắn đã nói, chỉ để ý chuyện của Triệu quốc không giúp chúng ta đánh Yến

quốc mà!

- Hắn sẽ không xuất binh, bất quá Triệu Vô Cực buộc hắn phải xuất binh!

Bạch Khởi cười lạnh nói:

- Thái Thượng Hoàng hôm qua mới kêu Quang Minh Hoàng viết thư gửi cho hắn,

hai lão này tuy đã trở thành Thái Thượng ( Dịch: Về hưu!) nhưng thực quyền cực

lớn! Quang Minh Hoàng lấy thân phận thiên hạ gia chủ ra lệnh cho Triệu Vô Cực,

Triệu Vô Cực chắc chắn phải ra lệnh cho Lý Mục, Lý Mục luôn lấy chữ “trung”

làm đầu, nhất định sẽ xuất binh!

- Đi, chúng ta cũng tăng tốc lên đường!

Mười mấy ngày sau, bốn phía biên cảnh hai nước Tần Yến khói lửa bốc lên. Mà

lúc này, Trầm Tinh Nhi đang thẳng đường đi về phía Nam, dọc đường đi gặp được

không ít chuyện thú vị. Tỷ như, bên bờ một hồ nước lớn nàng thấy được một nữ

nhân mỹ lệ không lớn hơn nàng mấy tuổi, đang vung hai cánh tay nhỏ nhắn khiêu

vũ cho một nam tử to con coi, nàng nhảy múa như cánh bướm lả lướt bay, kỹ

thuật thực điêu luyện nhưng nam tử to con kia thật không biết thưởng thức chỉ

biết ngây ngô cười, khuôn mặt đại hồ tử cũng vênh lên.

Hoặc là khi nàng đến một ngọn núi sâu, nhìn thấy người ta nô nức leo núi, Trầm

Tinh Nhi cũng tò mò bò lên, kết quả thấy một ngôi miếu nhỏ, một hòa thượng trẻ

tuổi, vô cùng đẹp trai đang bố thí dược hoàn trong miếu. Thuốc của hòa thượng

này khẳng định công dụng rất tốt, nếu không làm sao lại có nhiều người như vậy

tới đây? Nhưng tại sao lúc đêm khuya mọi người ngủ hết hòa thượng này lại chạy

xuống thôn dưới chân núi len lén hạ độc bọn họ? Hắn nói đây chính là niềm vui

?!

Còn có một đôi vợ chồng ngồi bên một vách núi đang cùng một vị lão nãi nãi gây

lộn, nam kia nói:

- Lão Mặc, ngươi là Cơ Quan Hoàng mà không làm được một tòa lầu các trong mây

sao?

Lão nãi nãi kia tức đỏ mắt, mắng to:

- Ta là Cơ Quan Hoàng, nhưng lão Vương còn có ngươi nữa lão Đỗ, hai người các

ngươi có nằm mơ giữa ban ngày không? Lầu các trong mây lão thân có lợi hại hơn

nữa cũng không thể thể ở giữa không trung xây phòng ốc a! Các ngươi muốn có

cuộc sống thần tiên cũng đừng kéo lão thân vào có được hay không?

- Ai...

Đôi vợ chồng này thoạt nhìn còn rất trẻ, sao lại không biết tôn trọng ngươi

già vậy? Trầm Tinh Nhi tiếp tục đi tới, khi nàng đi tới phụ cận Bồ Đề tự đột

nhiên nhớ tới. Gia gia đã từng nói, binh khí của người ở chỗ này! Bất quá binh

khí của gia gia là cái dạng gì nhỉ? Tinh Nhi chỉ nghe người ta nói vài thập

niên trước, Thích Già Bồ Đề đã chết, gia gia thật sự không tìm được chuyển thế

linh đồng của hắn, sau đó lại nói Thích Già Bồ Đề chuyển thế thành một con

khỉ. Hiện tại, trấn giữ ở chỗ này hẳn là con khỉ kia đi. Tò mò tiến vào đại Bồ

Đề tự, từ ngoài Đại Hùng bảo điện nhìn vào... Bên trong đang có cao tăng giảng

kinh! Chỉ thấy chừng một trăm bạch mi lão tăng (lông mi trắng), cung kính ngồi

một chỗ, không dám ngẩng đầu nhìn giống như đối diện với Phật Như Lai, còn có

một con khỉ ở dưới Phật tượng. Chỉ có một lão tăng hỏi:

- Không Sắc đại sư, ngã phật từ bi, sắc tức là không, không tức là sắc, cái

gì gọi là không? Cái gì gọi là sắc?

Hầu tử ra vẻ đạo mạo, Phật hiệu trang nghiêm, chậm rãi đưa ra ngón giữa! Ngón

giữa đâm vào mông Phật Như Lai! Hầu Tử nghiêm mặt nói:

- Đây cũng là sắc, đây cũng là không!

- A Di Đà phật!

Nhóm lão tăng nghe thấy pháp chỉ, kích động nước mắt tuôn đầy mặt, cùng nhau

tạo thành chữ thập thở dài nói:

- Lần này đã giải được chấp niệm!

- Xong! Xong!

Trầm Tinh Nhi bị dọa cho sợ đến nỗi xoay người bỏ chạy, Đại Bồ Đề tự đã bị Hầu

Tử làm ô nhiễm rồi! Trời ơi, khó trách gia gia nói, trên thế giới người hèn

mọn nhất, không phải là Hoàng Nha Cổ bên cạnh hắn, được xưng tôn là kẻ chuyên

hãm hại, lừa gạt, đùa chết người không đền mạng! Con khỉ này còn hèn mọn hơn

quân sư quạt mo Hoàng Nha Cổ kia nhiều nha!

Trải qua chặng đường khá dài cuối cùng Trầm Tinh Nhi cũng tới Nam Lâm.

- Di?

Đang lúc nàng khoan khoái hô to, đột nhiên nhìn thấy, cai ngục trên tường

thành Nam Lâm, treo tang kỳ màu trắng.

- Người nào chết vậy?

- Tinh Nhi?

Trầm Ưng tuổi đã hơn bát tuần nhưng thoạt nhìn giống như tráng niên, đang suất

lĩnh một nhóm yêu thú ra khỏi thành nhìn thấy Trầm Tinh Nhi ở ven đường, cau

mày nói:

- Làm sao ngươi lại tới Nam Lâm vậy?

- Chất nhi tới chơi nha, Ưng gia gia, trong nhà có người qua đời sao?

Trầm Tinh Nhi kinh ngạc gãi đầu:

- Là Bạch nãi nãi hay là Luyện Xích Hào?

- Ngươi tiểu nha đầu này, nguyền rủa nãi nãi sao? Nãi nãi sống rất tốt!

Bạch Tiên Nhi so với trước cũng không thay đổi nhiều, từ trong cửa thành đi ra

nói:

- Luyện lão gia tử cũng không tồi, sau khi Dương Nguyên Quân trở thành Đường

Quốc nữ hoàng, đã đem hắn về Đường Quốc bảo là muốn làm tròn đạo hiếu!

- Bạch tướng quân, ngươi ra đây làm gì?

Trầm Ưng lạnh lùng nói:

- Lập tức trở lại trông chừng phạm nhân!

- Ưng Đại soái, phạm nhân trong thành còn để ta xuất thủ sao? Bình thường sớm

bị ngươi cho nếm một vài thủ đoạn đặc thù rồi. Trầm Trọng, cũng đã điên mấy

thập niên rồi, có cần thiết phải trông coi hắn không?

Bạch Tiên Nhi không nhịn được nói:

- Tần quốc Thái Thượng Hoàng cùng lão Thái Hậu sắp quy tiên, đại sự bực này

ta có thể không đi sao?

Trầm Tinh Nhi hoảng loạn:

- Ông nội của ta, cùng bà nội ta... Đều sắp chết?

- Ngươi không biết?

Bạch Tiên Nhi lắc đầu không tin, sau đó ôm lấy Trầm Tinh Nhi:

- Vậy thì lập tức lên đường, gia gia nãi nãi đều sắp đi rồi, tiểu nha đầu

ngươi sao còn dám trốn nhà đi!

Ngoại thành Xích Tiêu, trong một ngọn núi yên tĩnh, nơi kiến tạo tòa hành cung

của Thái Thượng Hoàng. Sáu mươi năm qua nhanh, Trầm Côn nằm trên giường bệnh,

ngập chặt cái miệng còn vài cái răng, run run nâng một cánh tay lên. Ở bên

cạnh hắn, A La thân thể run rẩy mệt mỏi cũng đưa ra một cánh tay khô, hai cánh

tay nắm chặt:

- Năm đó buông bỏ không đi cửa khác, bỏ qua Vĩnh Sinh hiện tại... Hối hận

không?

- Cháu gái cũng rời nhà ra ngoài, còn nói cái này làm gì, khụ, khụ, khụ...

Trầm Côn ho ra mấy ngụm máu tươi.

- Bất quá không ngờ vết thương năm đó Trầm Trọng lưu lại cho ta lại nặng như

vậy, không tới một trăm tuổi đã phải... Ai, bất quá cũng thấy đủ rồi, Cơ Na

đem Thiên Y chi thể, làm sống lại hồn lực cho ngươi, hai mươi năm trước cũng

đã rời dương gian, đi Địa phủ.

- Hai...

Bất đắc dĩ thở dài, hai vị lão nhân lặng yên không một tiếng động.

- Thái Thượng Hoàng, lão Thái Hậu nên uống thuốc rồi...

Ngoài cửa cung nữ nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng đợi vài phút bên trong không có

tiếng động.

Ầm.

Khay thuốc rơi trên mặt đất, cung nữ sắc mặt trắng bệch lao ra ngoài hành

cung, tìm thủ vệ khóc ròng nói:

- Không xong, không xong Thái Thượng Hoàng cùng lão Thái Hậu băng hà rồi!

- Sao, băng hà?

Thủ vệ tất cả cũng sững sờ. Trong nháy mắt cho dù là Lý Mục, Bạch Khởi đang

chinh chiến bên ngoài, Thủy Nhi đang ca múa bên hồ cùng Hạng Vũ, hay Vương

Kiêu, Đỗ Nguyệt Nhi và Mặt Ly đang thương lượng chuyện lầu các trong mây, còn

có Huyền Si đang hạ độc, cho đến Không Sắc đang giảng kinh, mấy đạo linh hồn

nhanh chóng hướng hành cung mà đến.

- Lão Cổ, Trầm Côn đã chết?

Vương Kiêu là người đầu tiên vọt vào hành cung bắt gặp Cổ Nguyệt Hà đang gặm

gà quay:

- Người đã chết hết, ngươi còn có tâm tư gặm gà quay!?

- Vương lão đại, mấy thập niên rồi ngươi thấy Trầm Côn đã làm chuyện mua bán

lỗ vốn chưa?

Cổ Nguyệt Hà không chút hoang mang, chỉ nhóm vũ hồn vừa tới, cuối cùng chỉ chỉ

vào ngực mình:

- Ngươi, ngươi, ngươi… và cả ta, chúng ta đều là vũ hồn của Trầm Côn, hắn đã

chết chúng ta còn có thể bình yên đứng ở chỗ này sao?

- Trầm Côn không có chết?

Nhóm Vũ hồn cũng ngẩn người.

- Đã chết, cũng là chưa chết!

Cổ Nguyệt Hà ném gà quay xuống, chửi ầm lên nói:

- Thiên đạo vô tình, đường đường là Thiên Môn lại bị tiểu tử Trầm Côn này

lách luật! Năm đó hắn không đi cửa sau, van xin ta giúp hắn hồi sinh A La,

đúng là chờ ngày hôm nay!

Lão mắng đến đỏ mặt tía tai:

- Trầm Côn chết được sao? Đệ tử của Địa Tạng vương có thể chết sao!? Hắn cố ý

trở lại nhân gian làm đế vương mấy thập niên, hắn nghĩ trước làm Hoàng Đế trên

dương thế, sau đó lại xuống Âm phủ tiếp tục làm Hoàng Đế!

- Xin chỉ giáo cho.

Cổ Nguyệt Hà càng mắng càng điên cuồng, nhóm vũ hồn nghe mà hồ đồ.

- Vẫn chưa rõ sao?

Cổ Nguyệt Hà mắng to:

- Ngày đó bên trong Thiên Môn, Trầm Côn muốn đi chính là Địa phủ. Nhưng Địa

phủ có hai con đường, một cái đi qua Thiên Môn, một cái là chết già. Trầm Côn

tiểu tử này vừa thấy con đường thứ nhất nhất định phải cùng A La tách ra, liền

dứt khoát chọn cách thứ hai, về nhân gian trước làm Hoàng Đế mấy thập niên,

sau đó cùng A La chết già, cùng đi Địa phủ!

- Còn có thể như vậy?

Nhóm vũ hồn trợn mắt há mồm!

- Có gì không thể?

Tại U Minh Địa phủ, trên Quỷ đại lộ trước cửa thành, Trầm Côn cùng A La nắm

tay đi tới, chịu ảnh hưởng của “Hồn Kinh”, dung mạo hai người cũng khôi phục

thanh xuân.

- Các vị lão huynh!

Đại Mã Kim đao hướng ngưỡng cửa quỷ thành, Trầm Côn chỉ vào bầu trời bỉ ổi

cười:

- Bần tăng không đi Thiên Môn, không phải đã mang theo lão bà xuống Địa phủ

rồi sao? Người nào chế định quy củ thiên môn, lưu lại cho ta con đường tuyệt

diệu như vậy nhỉ!?

Trong quỷ thành, Ngưu Đầu Mã Diện, Diêm La Vương vội vàng chạy ra:

- Bồ Tát, ngươi đã tới, ta đã chờ ngài mấy thập niên rồi. Ôi chao, còn mang

theo lão bà?

- Địa phủ không cho đem theo lão bà sao? Chúng ta cùng chết, cùng đi Địa phủ,

đều phù hợp thiên đạo, có gì không đúng?

Trầm Côn trừng mắt.

- Bồ Tát, ngài là Bồ Tát a, Bồ Tát còn có thể lấy vợ sao?

- Nga, không thể cưới vợ a!

Trầm Côn hướng về phía A La ngoắc ngoắc ngón tay.

- Lão bà, nếu không chúng ta ly hôn đi, sau đó ta làm Địa Tạng vương, nàng

thành tiểu tình nhân của Địa Tạng vương.( Dịch: Botay.com với ông TC này luôn)

Đầu năm nay, giới luật Thiên Quy có quá nhiều chỗ trống đến con bò cũng chui

lọt, ta cũng đừng quan tâm một danh phận a...

A La chỉ có cười khổ. Ngưu Đầu Mã Diện cùng Diêm La Vương chỉ có cười khổ.

Nhóm vũ hồn phía sau vừa chạy tới chỉ có cười khổ...

Tai nạn tại Địa Phủ bắt đầu!

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 4
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.