Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung hồn ở đâu(1)

Phiên bản Dịch · 2423 chữ

- Hả?

Công Tôn Y mở to mắt.

- Công Tôn tiểu thư, Yến Nan Quy ta sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ, Đại Yến hoàng triều cũng chưa có hoàng tử. Nàng có hứng thú làm hoàng hậu của ta không, chúng ta cùng nhau tranh đoạt thiên hạ?

Yến Nan Quy cười nói:

- Chỉ cần chúng ta thành thân, ta có thể giúp các ngươi đi Nhân Gian Giới. Nàng nghĩ xem, chi quân đội này tại thượng giới chỉ có thể coi là tàn binh bại tướng, nhưng ở nhân gian giới, đã là lực lượng đủ sức quét ngang Cửu Châu... Thành thật mà nói, gần đây Quang Minh Hoàng điều tới nhiều mãnh tướng Tây Thục, quấy nhiễu ta rất nhiều. Ta cần lực lượng của tiểu thư giúp ta thủ hộ Đại Yến vương triều!

Đây là sự trao đổi trắng trợn rồi!

Nói xong Yến Nan Quy lại thở dài, xoa trán nói:

- Ai, vì dân chúng Đại Yến, ta đây đành bán thân, ngay cả mỹ nam kế cũng dùng đến rồi...

Công Tôn Y cười!

Thấy nàng cười, Yến Nan Quy cũng cười!

Đột nhiên ngay lúc đó, Yến Nan Quy vung trường kích lên, chém bay đầu hai Hoàng Kim trưởng lão bên cạnh, Công Tôn Y cũng tung chưởng, đem một trưởng lão khác hóa thành hư vô!

- Tốt lắm, hiện tại ta đã hoàn toàn khống chế chi quân đội này!

Công Tôn Y mỉm cười, Yến Nan Quy nói:

- Đường đi nhân gian, ta cũng sớm chuẩn bị xong cho nàng rồi, hoàng hậu của ta!

Bóng lưng hai người dắt tay đi xa, đi theo sau lưng là một đám Hoàng Kim Thần tộc vẫn còn kinh hồn tán đảm, nghe tiếng cười cợt của bọn hắn.

- Lập gia đình? Ai, không ngờ Công Tôn Y ta cũng có ngày xuất giá. Yến Nan Quy, thật ra thì ta rất chán loại chồng như ngươi, quá giả dối, quá tàn nhẫn, làm ta thấy rất ghê tởm!

- Công Tôn tiểu thư, thật ra thì ta cũng thấy ngươi rất không vừa mắt, ta thích loại phụ nữ như chim nhỏ nép vào người cơ.

- Nhưng mà có biện pháp gì đâu? Chúng ta đều muốn làm người thắng sau cùng, không phải sao?

- Ân, chúng ta nhất định là người thắng sau cùng, cho dù chúng ta làm không được thì hai mươi năm sau, ta Yến Nan Quy Hoằng Vũ Thiên, ngươi Công Tôn Y Thiên môn võ đạo, con của chúng ta sẽ là một quái vật kinh khủng bực nào... Chuyện mà chúng ta thế hệ này làm không được, đời sau sẽ thay chúng ta làm được, khiến chúng ta an lòng nhắm mắt!

Trong lúc bọn hắn đang đàm tiếu thì tại nhân gian Đại Yến hoàng triều.

Huyền Dận mang binh đánh lén một vị trí quân sự trọng yếu của Hoàng Kim Huyết tộc, thành phá xong lại không thừa thắng xông lên, mà đưa cho Hoàng Kim Huyết tộc Ba Sơn Vũ một phong mật hàm.

Nhận được mật hàm, Ba Sơn Vũ trầm mặc một lúc rất lâu, sau đó suất lĩnh mấy Hoàng Kim cao thủ còn sống đi tới Đại Yến hoàng triều Đô thành, ở hoàng cung dưới đất kiến tạo một tòa thế tục chi môn để triệu hoán Hoàng Kim Thần tộc.

Máu tươi hiến tế...

Công Tôn Y mang theo tàn binh bại tướng của nàng, từng tên một đi từ cửa lớn đầy máu tươi ra.

- Hoan nghênh tới nhân gian, chư vị thượng thần!

Ba Sơn Vũ quỳ xuống đất nghênh đón, sau lưng của hắn, mấy tướng lãnh trọng yếu nhất Đại Yến hoàng triều ầm ầm quỳ nói:

- Cung nghênh hoàng hậu giá lâm!

- Ừ!

Công Tôn Y gật đầu, lại phát hiện Yến Nan Quy cũng không đi ra, nàng cất giọng nói:

- Bệ hạ, người không chuẩn bị trở về nhân gian sao?

- Dĩ nhiên là không!

Yến Nan Quy đứng ở một đầu khác của thế tục chi môn, khẽ cười nói:

- Ta còn là Bắc Đấu Thiên Khu, còn muốn cho Ngũ Đế quân làm chó săn đâu! Ha hả!

Hắn tự giễu cười cười.

- Quan trọng nhất là... Ta muốn ở Thiên giới chờ một người, người có thể làm ta trở thành cường giả hoàn mỹ!

...

Giờ ta hãy trở lại trong pháo đài mây, sau nửa khắc đồng hồ lúc Công Tôn Y rút lui.

- Thú Tôn!

- Thú Tôn!

Cả pháo đài đều như sôi trào, người già, phụ nữ và trẻ em tụ tập phía dưới pho tượng Thú Tôn, hô to không ngừng. Bọn lính cố hết sức duy trì trật tự, nhưng trên mặt bọn họ đều có sự kích động và cuồng nhiệt khó có thể che dấu. Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào trên đầu thành, nơi pho tượng hùng vĩ đối diện Trầm Côn.

Đây là mộng sao?

Hơn nghìn năm tín ngưỡng, hôm nay đã thành hiện thực, Thú Tôn Lý Mục đã trở về, lại còn hóa thân thành Thương khung Thần Thú, đánh tan mấy vạn đại quân, bảo vệ chút thực lực cuối cùng của Triệu gia hoàng thất!

Điều này không phải là nằm mơ, Thú Tôn đang sống sờ sờ đứng trên tường thành kìa!

Trong đám người Cuồng nhiệt, sắc mặt Triệu Vô Cực và Trần Dương vô cùng lúng túng. Mình mới vừa trở mặt, Lý Mục đã đứng ra ngăn cơn sóng dữ, hiện tại Trầm Côn cùng Lý Mục nghiễm nhiên là tín ngưỡng tinh thần của Triệu gia tòa thành rồi. Nếu lúc này Trầm Côn muốn tính toán vụ bán đứng bằng hữu của bọn họ thì...

- Chủ thượng, nhanh đem gia phả tới!

Trần Dương nhỏ giọng nói.

- Cái gì?

Triệu Vô Cực thấp thỏm không yên, nên không nghe thấy.

- Gia phả!

Trần Dương thấp giọng giải thích:

- Thuộc hạ hiểu rất rõ Trầm Côn, tiểu tử này nổi danh nhỏ mọn. Ngài còn nhớ năm đó Tô gia bị hắn sửa trị thành cái dạng gì sao? Lần này bị chúng ta bán đứng, hắn nhất định sẽ trả thù!

Hắn dừng một chút.

- Giờ chỉ có một kế, chỉ có lấy ra Triệu gia hoàng thất gia phả... Đại nhân, Bắc Địa Vương già rồi, Triệu Lạc Trần chỉ là một nữ nhân, ngài là người đàn ông cuối cùng của Đại Triệu hoàng triều có tư cách làm Hoàng Đế. Ngài mau cầm gia phả đi cầu Lý Mục, có Lý Mục đứng ra bảo đảm, Trầm Côn mới không làm khó ngài!

Đáng chết, ta làm sao lại quên mất cái này!

Triệu Vô Cực vội vã chạy vào trong thành.

Chỉ lát sau lúc Trầm Côn với Lý Mục đi xuống đầu tường, liền thấy Triệu Vô Cực quỳ trên mặt đất, giơ lên cao gia phả của Triệu gia hoàng thất, khóc rống chảy nước mắt cầu khẩn nói:

- Trầm Tước gia, chuyện mới vừa rồi... Ai, ta biết ta hiện tại nói cái gì ngài cũng không nghe, chỉ cầu ngài nể mặt Thú Tôn, để Triệu gia vẫn còn đàn ông!

Vừa nói hắn vừa mở gia phả, phía trên có khoảng ngàn tên, nhưng hầu hết đều bị hồng bút nhẹ nhàng gạch đi... Những người này đã bị Yến Nan Quy tru diệt!

Gia phả lớn như thế mà trực hệ huyết mạch của Triệu quốc phía dưới chỉ còn lại có ba người: Triệu Húc, Triệu Lạc Trần, Triệu Vô Cực!

Ai u, lão huynh làm cái gì vậy!

Trầm Côn híp mắt, khóe miệng cười quái dị, Trần Dương nói đúng, tâm trả thù của hắn rất nặng, nếu không thu thập một chút cái này bán đứng của mình 'Bằng hữu', hắn tối nay sẽ ngủ không ngon.

Nhưng Lý Mục nhìn thoáng qua gia phả, trong ánh mắt hiện lên một tia cực kỳ bi ai.

- Chỉ còn lại ba người các ngươi thôi sao?

- Chỉ còn ba người chúng ta thôi!

Triệu Vô Cực khóc rống nói:

- Trong pháo đài cũng còn vài người, đều là Triệu quốc hoàng thất thứ xuất đệ tử, còn cả vài trung thần lương tướng vì quốc nạn hi sinh cho tổ quốc...

- Đứng lên đi!

Lý Mục đánh giá thân thể Triệu Vô Cực một cái.

- Đại Triệu cần ngươi sống, cần ngươi bảo vệ những căn cơ cuối cùng... Ngươi cứ nói đi, Trầm Côn!

- Yên tâm đi, yên tâm đi!

Trầm Côn quyệt miệng, không tình nguyện nói:

- Lý lão huynh đã nói thế, ta còn có thể làm gì... Đành để hắn bồi thường cho ta tám trăm vạn lượng bạc, rồi quỳ ngoài cửa mấy ngày mấy đêm thôi!

Vậy mà còn nói không làm gì?

Triệu Vô Cực miệng câm như hến, không dám cãi cọ với Trầm Côn.

- Hiện tại trong pháo đài còn bao nhiêu người?

Lý Mục hỏi.

- Binh lính hơn hai ngàn, dân chúng không tới bốn ngàn, khoảng chừng sáu ngàn người!

Triệu Vô Cực hồi đáp.

- Sáu ngàn người...

Lý Mục nhướng mày.

- Thượng giới hỗn loạn, Ngũ Đế quân lại tuyên bố kẻ tru diệt ba ngàn Thần tộc có thể cùng bọn họ ngồi ngang hàng, với lực lượng của các ngươi, ở lại thượng giới quá nguy hiểm!

- Thú Tôn nói rất đúng, nhưng mà...

Triệu Vô Cực cười khổ.

- Chúng ta cũng muốn trở lại nhân gian, toàn bộ nhóm chúng ta đã đổi thành Thần tộc, lấy thực lực ấy, sau khi trở về đừng nói là an toàn, chính là phục quốc cũng không phải là không có hi vọng... Nhưng thiên giới và nhân gian cách xa nhau, trước mắt về nhân gian chỉ có ba đường: một là người thế tục mở cửa kêu gọi, chúng ta không làm được chuyện này. Hai là từ trên tầng mây trực tiếp nhảy đi xuống, nhưng trong thành chỉ có ta và Trần Dương có được bản lãnh này, biện pháp cuối cùng chính là giống như Trầm Tước gia, dùng Thông Thiên tháp...

Hắn bất đắc dĩ thở dài.

- Nhưng chúng ta đâu có nổi cơ quan sư như vậy!

- Ta mang bọn ngươi bay xuống!

Lý Mục thản nhiên nói.

- Ngài tự mình xuất thủ?

Triệu Vô Cực vui mừng quá đỗi, nhưng Trầm Côn không vui.

- Lý lão huynh, nói gì ngươi cũng là vũ hồn của ta. Ài, ta sắp sửa đi Thiên Môn rồi...

- Ta là vũ hồn của ngươi, lại càng là Đại Triệu Lý Mục!

Ngữ khí của Lý Mục thật chân thành. Hắn hơi cúi thân, hóa thành một con Hồng Hoang cự thú có cánh, cái lưng rộng rãi như một đại quảng trường, đủ để dung nạp năm sáu ngàn người!

- Mau, đi thu thập hành trang!

Triệu Vô Cực mừng rỡ nói:

- Các đồng bào trong pháo đài, Thú Tôn bệ hạ muốn dẫn chúng ta về nhà!!!

- Thú Tôn!

- Thú Tôn!

Mấy ngàn dân chúng lệ rơi đầy mặt, cũng không thèm thu thập hành lý đồ tế nhuyễn, hô to bò lên trên lưng Lý Mục.

Thấy một màn như vậy, Trầm Côn cũng không biết nói gì. Sau khi hắn bị Dương Vô Mệnh đánh nát U Minh hồn phúc, hắn đã mất đi năng lực chế ước với vũ hồn. Hơn nữa Lý Mục trung thành như vậy, hắn cũng chỉ có thể thành toàn.

- Quên đi!

Trầm Côn ném ra một tấm lệnh bài, bảo Triệu Vô Cực đeo trên cổ.

- Đến nhân gian, đi tìm Quang Minh Hoàng, chỉ cần các ngươi nguyện ý trở thành nước phụ thuộc hắn, Quang Minh Hoàng sẽ cho các ngươi một khối thổ địa để gầy dựng lại Đại Triệu!

- Đa tạ, đa tạ!

Triệu Vô Cực liên tục không ngừng nói tạ ơn.

Cuối cùng kiểm kê, hầu hết người Triệu đều leo lên lưng Lý Mục, nhưng vẫn là có sáu bảy trăm người lưu lại... Những người này, cũng là những cụ già mới vừa rồi tiên phong đánh Công Tôn Y, bị phi hành yêu thú đả thương, nên giờ không chịu nổi tốc độ phi hành cao cùng áp lực dữ dội của nó.

Trầm Côn làm người tốt đến cùng, dứt khoát lưu lại bảo vệ những người bị thương, đồng thời nói Triệu Vô Cực, thu xếp xong sau phải đi tìm Mặc Ly. Để Mặc Ly tái tạo một ngọn thông thiên tháp tới đón những người này.

Triệu Vô Cực nhất nhất đáp ứng, nửa khắc đồng hồ sau, Lý Mục mang theo hầu hết đám người cất cánh.

Trầm Côn lưu lại một mặt chiếu cố người bị thương, một mặt đợi Dương Vô Tuyệt đến...

Canh giờ thứ hai sau khi Công Tôn Y toàn quân bị diệt, Dương Vô Tuyệt rốt cục khoan thai chậm rãi đi tới.

Vẻ mặt hắn phong trần mệt mỏi, trên thiết thủ màu đen còn dính đầy máu tươi, vừa thấy ngồi ở cửa thành là Trầm Côn, hắn kinh ngạc nói:

- Là ngươi? Triệu Vô Cực đâu?

- Chạy rồi!

Trầm Côn chỉ chỉ dưới đất, cười tủm tỉm nói:

- Lão huynh, sao giờ ngươi mới đến, ngươi không biết đâu, mới xảy ra nhiều chuyện lớn đó...

Hắn kể lại chuyện vừa xảy ra, cuối cùng hơi hả hê nói:

- Hoàng Kim Thần tộc, Công Tôn Hư làm người tốt, Công Tôn Y chỉ còn tàn binh bại tướng, đường đi Thiên Môn, cũng không còn chướng ngại nữa rồi?

Dương Vô Tuyệt rất áy này nhìn thoáng qua Trầm Côn...

- Lão huynh, ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta làm gì?

Trầm Côn gãi gãi cái đầu trọc lóc.

- Ta đến muộn rồi.

Dương Vô Tuyệt áy náy nói:

- Nếu như ta sớm tới một chút, sẽ không để cho Lý Mục bay đi nhân gian... Giờ phút này, Lý Mục chắc đã bị giết rồi!?

Hắc Long Hội

:200::200::200::200::200:

Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?69487)

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.