Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu người, thương thế cũng không khá hơn được (1)

Phiên bản Dịch · 2283 chữ

Theo thói quen mọi ngày Trầm Côn đứng ở cửa hướng về tỳ nữ đi ngang qua huýt sáo rồi la lên một tiếng mỹ nữ… Khuya hôm đó, Trần Dương liền đem tới hai mươi mỹ nữ, mái tóc tất cả đều được nhuộm vàng quyến rũ động lòng người quả thật là Hồ nữ. Còn nói cái gì Tước gia có thương tích nặng trong người vậy thì càng tốt chúng ta có thể “phục vụ” đặc biệt trên giường.

Trầm Côn tự tát vào mặt mình, thật là cái miệng hại thân làm hắn bị hiểu lầm là háo sắc.

Trần Dương đưa tới hai mươi mỹ nhân tự nhiên là muốn lấy lòng hắn rồi.

Nhưng mà…

Hắn tỏ vẻ không cần những mỹ nữ này, mà tại sao các nàng lại không chịu rời đi ngược lại quanh quẩn bên hắn: quý khách muốn được hầy hạ chỗ nào?

Hơn nữa hai mươi mỹ nữ này toàn cấp độ vũ tông trở lên?

"Hai mươi mỹ nhân, hai mươi cường giả tạo một thế trận vây kín ở xung quanh" không biết là hầu hạ hay giam lỏng hắn đây ?

Những chuyện tương tự thì nhiều không kể hết, rốt cuộc ngày thứ hai mươi thời điểm đã chín mùi.

Ngày ngày, Trần Dương đều chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi ngay tại phòng của Trầm Côn. Nhưng gần đây Trầm Côn đã phòng bị với kiểu quá nhiệt tình này, hắn không ăn, không uống, vừa mở miệng là muốn Trần Dương dẫn mình tìm Dương Vô Tuyệt.

- Tước gia muốn đi tìm Dương Vô Tuyệt?

Trần Dương cười quái dị

- Chuyện tốt, chuyện tốt, người một nhà Dương Vô Tuyệt thân là huynh đệ khẳng định sẽ bảo vệ Tước gia tốt hơn chúng tôi.

- Ngươi đáp ứng?

Trần Côn mở trừng hai mắt, có chút không thể tin được.

- Có cái gì không thể đáp ứng?

Trần Dương nở nụ cười càng thêm quỷ dị:

- Tước gia là khách nhân của chúng tôi chứ đâu phải là tù nhân, ngài muốn đi chúng tôi đâu có thể cản ngài được.

Nói xong hắn đứng dậy lạnh lùng ra ngoài.

- Tước gia chờ ở đây, ta sẽ phái người đi chuẩn bị xe ngựa cùng hộ vệ.

Chỉ lát sau hắn trở lại, chỉ nói xe ngựa đã chuẩn bị thoả đáng, bất quá muốn uống một chén để tiễn đưa khác quý lên đường.

Một chén rượu được đưa đến trước mặt Trầm Côn.

Được Triệu Vô Cực chiếu cố lâu như vậy, Trầm Côn cũng không thể thất kính được nên hắn nâng chén rượu nhẹ nhàng nhấp một cái đột nhiên Cơ Na trong cơ thể kinh hô

- Đừng uống, cũng đừng làm ra vẻ kinh ngạc!

Trần Côn trong lòng cả kinh hạ chén rượu xuống, số rượu mới uống đều ngậm lại trong miệng.

Chờ sau khi tiệc rượu kết thúc, Cơ Na lặng lẽ nói cho Trầm Côn

- Chén rượu này bên bị bỏ độc, ta ở Hoàng Kim thần tộc mật tịch đã từng đọc qua, đây là loại chất độc chuyên dùng để giam lỏng tù binh!

Trầm Côn trên tráng toát mồ hôi lạnh, ngay cả độc dược cũng đã sử dụng rồi, Triệu Vô Cực quả nhiên không yên lòng.

Khuya hôm đó, Trầm Côn làm bộ trúng độc, ngã xuống giường ngủ thẳng tới sau nửa đêm.

Tấm lòng lương thiện của hắn làm phu xe cảm động, khóc rống nước mắt, phu xe liền mang theo hắn từ cửa sau chạy trốn.

Đêm đen gió lớn, ánh trăng trên cao cũng bị mây bay che phủ khi tỏ khi mờ làm khung cảnh thêm xác xơ.

Trầm Côn nằm ở trong xe thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng rời xa được phạm vi thế lực của Triệu Vô Cực. Kế tiếp có thể sẽ phải chạm chán Hoàng Kim Thần Tộc hoặc lọt vào bẫy rập của thủ vệ Thiên Môn. Nhưng bất kể gặp phải nguy hiểm gì thì so với việc ở lại Triệu Vô Cực thì còn tốt chán.

Đang suy nghĩ,chợt sau lưng truyền đén tiến la lớn của Trần Dương:

- Tước gia đi thong thả, Tước gia đi thong thả!

Ba mươi mấy Hoàng Kim Thần Tộc từ trên trời giáng xuống, ngăn cản hướng đi của Trầm Côn.

Trần Côn cố nèn đau đớn ở cánh tay vén rèm xe nói:

- Ai ôi! Không phải là Trần lão huynh sao ? Tìm ta có việc gì thế?

- Tước gia ra đi không từ giã, là Trần Dương chiêu đãi không chu toàn sao?

Trần Dương nháy mắt ra dấu với đám thủ hạ, một tên liền bắt ngay phu xe, sau hắn cười nói:

- Ta không phải đã nói là Tước gia muốn đi, chúng tôi tuyệt nhiên không ngăn trở, ngài cần gì phải….

Hắn đột nhiên ngừng lời rồi lại chêm vào:

- Thôi, không nói những thứ khách khí này nữa, Tước gia đã đến nơi này, chúng tôi cũng không thể không nói đạo lý bắt ngài đem trở về được, chỉ xin Tước gia chờ trong chốc lát, chủ nhân nhà ta Triệu Vô Cực đã trở về, đang trên đường tới đây tiễn ngài!

Vốn dĩ là đã không thể trốn thoát với bọn này lại gặp tên Triệu Vô Cực kia trở về, kiểu này thì ngay cả tro cốt cũng không còn.

Chuyện cho tới nước này Trầm Côn cũng liều lĩnh một phen, hắn cười tủm tỉm nói:

- Chắc Triệu lão huynh cũng sẽ nhanh tới nhưng mà ta lại gặp chuyện gấp chắc không có thời gian để gặp huynh ấy rồi, Trần lão huynh có thể hay không cho ta lên đường?

Vừa nói Trầm Côn vừa vận dụng Hồn Kinh lực lượng, để cho Bạch Khởi từ trong thân thể đi ra ngoài lái xe ngựa, động tác giơ roi như muốn rời đi.

- Tước gia!

Trần Dương thần sắc biến đổi, bắt lấy dây cương xe ngựa

Trầm Côn trong lòng biết trận chiến này không thể tránh khỏi, cười lạnh nói:

- Quân tử diễn không đạt giờ liền chuyển qua Tiểu Nhân rồi phải không? Nhào vô hết đi, đây là lần đầu tiên ta bị người khác đuổi giết!

- Ha ha, Tước gia nói chuyện gì thế, cái gì mà đuổi đuổi giết giết, nếu mà chủ nhân nhà ta nghe được chắc sẽ chém đầu ta mất!

Trần Dương cười khan:

- Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu!

- Bằng hữu?

Trầm Côn bỉu môi nói:

- Người không cho phép ta ra khỏi cửa phòng là bằng hữu sao? Phái hai mươi cường giả giám thị giam lỏng ta là bằng hữu sao? Còn tiễn ta bằng rượu độc là bằng hữu sao?

Trần Dương mặt liền biến sắc, sau đó thở dài nói:

-Ta cũng biết những thủ đoạn này không thể gạt được Tước gia, nhưng là…

Hắn chắp tay nói:

- Tước gia thứ tội. ta đây cũng là không có cách nào khác, chủ nhân nhà ta quả thật có chuyện đi ra ngoài, hắn ra hai mệnh lệnh chính cho ta một là chiêu đãi ngài bằng mọi lễ tiết cao nhất, hai là đem người lưu lại pháo đài ít nhất cũng phải hai mươi ngày và cũng chính là phải tới nửa đêm nay mới thôi!

- Nhưng ta đây hiện tại muốn rời đi.

Trầm Côn nháy mắt ra dấu, Bạch Khởi liền giành dây cương từ tay Trần Dương.

Thoáng cái, ba mươi mấy Hoàng Kim Thần Tộc rút binh khí ra. Trần Dương nói:

- Tước gia nếu như nhất định phải đi…ta chỉ có thể lấy lệnh của chủ nhân làm trọng thôi. Xin thất lễ.

- Đây là muốn khiêu chiến rồi.

Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, roi ngựa giương lên, liền đánh thẳng về đỉnh đầu Trần Dương.

Nhưng đột nhiên một bàn tay khẽ nắm lấy roi ngựa, một thân hình xuất hiện hướng về phía Bạch Khởi mỉm cười rồi quay đầu liếc nhìn Trầm Côn.

- Trầm Tước gia, lần đầu gặp mặt mà Triệu Vô Cực lại chậm trễ, xin thứ lỗi!

Triệu Vô Cực sau khi trở thành Hoàng Kim Thần tộc thân cao hơn hai thước.

Hắn tựa hồ gấp gáp trở về từ nơi rất xa. Trên lưng còn cõng một quan tài bị đóng băng, bên trong còn thấm ra một chút máu tươi.

- Triệu lão huynh.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Vô Cực, Trầm Côn bĩu môi nói.

- Nô tài của người lại muốn đến cướp giết ta.

- Tước gia, Triệu Vô Cực ta chưa bao giờ truyền ra mệnh lệnh làm tổn thương ngài!

Triệu Vô Cực cười nói:

- Ta chỉ là để cho Trần Dương tận tâm chiêu đãi Tước gia, thuận tiện mời Tước gia lưu lại pháo đài làm khách cho đến nửa đêm nay…Haiz, có thể là Trần Dương không hiểu chuyện, lại hiểu lầm ý của ta mới đắc tội với Tước gia.

- Thật sao, là hiểu lầm!

Trầm Côn gật đầu

- Nếu hiểu lầm đã làm sáng tỏ thì ta xin mạng phép được cáo từ.

- Tước gia dừng bước!

- Sao thế, hay là muốn đem ta lưu lại?

Trầm Côn cười lớn tiếng.

- Tước gia lại hiểu lầm rồi

Triệu Vô Cực liền đem đống quan tài băng để xuống và nói:

- Ta chỉ thỉnh xin Tước gia nhận lấy mấy phần lễ vật nhỏ này, chỉ cần ngài nhận, ta lập tức sẽ cung tiễn ngài lên đường.

Lễ vật?

Sợ là có cái bẫy rập không?

Trầm Côn quét mắt chỉ thấy trên quan tài còn loang lổ vết máu tanh hôi thối không ngừng chảy ra, có trời mới biết bên trong là cái gì, có phải cơ quan bẫy rập không. Nhưng hiện tại cơ thể hắn trọng thương có thể mở đường mà đi thì cứ nắm lấy

- Lễ vật gì thế, có thể mở ra cho ta xem một chút không?

- Tước gia mời xem!

Triệu Vô Cực mở quan tài ra, tầng thứ nhất là một Kim Hoàng Sắc lệnh bài.

- Tước gia, ta đã thay ngài thuyết phục mấy vị trưởng lão của Hoàng kim Thần tộc, đây là thông hành lệnh, cầm lệnh bài này người ở Hoàng Kim Thần Tộc tuyệt đối sẽ không có trở ngại gì!

Trầm Côn sửng sốt!

Lệnh bài kia là đồ tốt, chẳng những có thể tránh được đuổi giết mà thậm chí còn có thể yêu cầu Hoàng kim Thần Tộc trợ giúp!

Nhưng song phương là địch thủ, Triệu Vô Cực cho mình loại đồ tốt này làm gì nhỉ?

- Kiện lễ vật thứ hai!

Không đợi Trầm Côn kịp phản ứng, Triệu Vô Cực mở ra quan tài thứ hai, bên trong là một khối đá bính thường.

- Thiên môn võ đạo của Công Tôn Hư có được từ một khối đá vụn trên thiên môn!

Triệu Vô Cực cung kính đem tảng đá đưa đến tay Trầm Côn.

- Khối đá này chính là mảnh vỡ Thiên môn năm xưa Công Tôn Hư đem về, Thập Phương Câu Diệt, Tiên Phật võ học huyền bí, nằm ở trong đó!

Trầm Côn như lạc vào mộng.

Bạch Khởi nhận lấy khối đá nhìn một chút quả nhiên phía trên có viết rất nhiều khẩu quyết, hơn nữa lấy nhãn quang của Bạch Khởi thì liếc mắt nhìn cũng ra, đây tuyệt đối là hàng thật giá thật.

- Lão huynh, đây là từ trên người Công Tôn Hư lấy được?

Trầm Côn ngạc nhiên nói.

- Ta dùng một vật nhỏ đổi lấy từ Công Tôn Hư.

giọng điệu Triệu Vô Cực rất hời hợt nhưng tiểu hài tử cũng có thể đoán ra, có thể đổi lấy Thiên Môn võ đạo thì “vật nhỏ” ấy không phải là vật oanh động Tam Giới chí bảo thì cũng phải là vật làm cho Triệu Vô Cực đau lòng cả đời!

Hắn là địch nhân mà lại tặng mình toàn lễ vật vô giá.

Hắn không sợ mình học xong võ công lại tìm hắn trả thù sao?

- Tước gia sau này làm cái gì thì Triệu Vô Cực ta không cần biết.

Triệu Vô Cực cười nói:

- Tước gia là bị Thập Phương Câu Diệt đả thương, có khẩu quyết này đối với việc chữa thương của ngài rất có lợi, hơn nữa Tước gia muốn đi Thiên Môn mà đạo phòng tuyến cuối cùng của Thiên Môn chính là thập đại trí giả tạo thành Thập Phương Câu Diệt đại trận, có khẩu quyết này có lẽ Tước gia sẽ thông qua qua được phòng tuyến ấy.

Nếu hắn không phải là địch nhân, Trầm Côn nhất định sẽ cảm động rơi lệ

Không để cho hắn có thời gian cảm tạ, Triệu Vô Cực lại đưa ra lễ vật thứ ba

- Võ học của Tước gia tựa hồ là băng hoả hai loại thuộc tính.

Triệu Vô Cực mở ra quan tài thứ ba, là thân thể một con Hồng Hoang dị thú.

- Triệu Vô Cực bất tài, bôn ba hai mươi ngày, ác chiến ba ngày đêm, vì Tước gia săn tới này đầu Hồng Hoang Hỏa Kỳ Lân, một con tay kỳ lân, dâng tặng Tước gia!

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.