Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại đạo vô cương, đại nghĩa vô cương

Phiên bản Dịch · 5174 chữ

- Vô sỉ!

Vương Kiêu tức giận gầm lên.

- Thủy gia tiện nhân, đây chính là thủ đoạn của Vân La tiên phủ các ngươi sao? Đây chính là khí độ Vân La tiên phủ các ngươi sao? Dùng một nữ nhân uy hiếp địch thủ, cũng là bản lãnh tối cao sao?

Nếu là ba năm trước đây, Vương Kiêu đã giận đến tam thi bạo khiêu rồi, bất quá theo đuổi đạo tổ ba năm, tâm tình của hắn cũng xảy ra biến hóa. Sau một lúc nổi giận, Vương Kiêu liền tỉnh táo lại, Đại Đạo vô cương, không chỉ có chiêu thức vô biên vô hạn, mà còn bao dung hết thảy!

- Thủy phu nhân, ngươi muốn thế nào?

Vương kiêu lạnh như băng hỏi:

- Để cho Nguyệt Nhi xuất thủ với ta?

- Không, chỉ để ngươi cùng thê tử đánh giết, làm sao đền bù được cái chết của Nguyệt Vũ?

Thủy phu nhân cười phá lên đầy âm nhu.

- Ta có một chủ ý tốt hơn!

Tụ Hồn Phiên trong tay mụ vẽ lên bầu trời một cái, trận đánh giữa Trầm Côn cùng Hoàng Hán Thăng đột ngột xuất hiện ở trước mắt Vương Kiêu, Cửu Tiễn Liên Châu đã vận sức chờ phát động nhắm ngay chín nơi yếu hại của Trầm Côn. Cùng lúc, Thủy phu nhân hướng về phía Đỗ Nguyệt Nhi phất phất tay. Đỗ Nguyệt Nhi đem hai thanh đoản kiếm đặt lên cổ của mình giống như một cái kéo, tùy thời có thể cắt đầu mình xuống.

- Biết ta muốn làm cái gì không?

Thủy phu nhân cười khanh khách nói:

- Ngươi thuấn di rất nhanh, nhưng ngươi cũng chỉ có một người!

Hai tay chỉ hướng Trầm Côn cùng đỗ Nguyệt Nhi.

- Một lúc nữa ta sẽ ra lệnh cho Hoàng Hán Thăng cùng Đỗ Nguyệt Nhi đồng thời hành động. Hồn lực Trầm Côn tựa hồ rất yếu, căn bản không thể ngăn trở Cửu Tiễn Liên Châu của Hoàng Hán Thăng, Đỗ Nguyệt Nhi bị ta khống chế tinh thần, cũng sẽ cắt đầu mình xuống.

- Như vậy, ngươi sẽ cứu ai?

Cho dù tâm trí Vương Kiêu có kiên định đến đâu, thì vào giờ khắc này cũng phải thất thần.

- Không phải vội. Ngươi có mười giây suy nghĩ!

Thủy phu nhân lạnh lùng nói:

- Hoàng lão tướng quân, mười giây sau tiêu diệt Trầm Côn, Đỗ Nguyệt Nhi mười giây sau tự sát!

Nghe mệnh lệnh này, Hoàng Hán Thăng nhướng mày. Hắn rất căm ghét nữ nhân ác độc này, bất quá từ trước tới nay hắn luôn lấy trung nghĩa làm đầu, vốn đang hi vọng tìm được chủ công trên người Thủy phu nhân. Hắn không thể cự tuyệt mệnh lệnh này. Mà Đỗ Nguyệt Nhi lại còn dứt khoát hơn song kiếm cắm xuống đợi đến giờ sẽ tự sát!

Một bên là thê tử, bên còn lại là….

Vương Kiêu trong đầu tính toán thật nhanh nhưng lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng, chẳng thể tính được cái gì. Một bên là thê tử, bên còn lại thì sao? Vương Kiêu hết sức băn khoăn, Trầm Côn đến tột cùng là có địa vị gì, liệu có đáng để mình bỏ qua thê tử để cứu hắn không? Là chủ nhân sao? Không hẳn, cho đến tận bây giờ, Trầm Côn cũng chưa bao giờ tự nhận là chủ nhân của Vương Kiêu. Năm đó trên Lan Vân Sơn, chẳng qua tên Trầm Côn kia cũng chỉ cười híp mắt tiến hành một chuyến giao dịch với mình mà thôi. Bản thân Trầm Côn cũng tự nhận hắn không đủ bản lãnh khiến Vương Kiêu trở thành người hầu. Vương Kiêu trời sinh ngông cuồng, cũng không thể nhận người khác là chủ tử. Hay là quan hệ thầy trò? Có lẽ vậy, vũ hồn thứ nhất của Trầm Côn chính là Vương Kiêu, hơn phân nửa võ đạo trụ cột của hắn cũng là do Vương Kiêu truyền thụ cho, nên nói bọn hắn có quan hệ thầy trò cũng không quá đáng. Thế nhưng, Vương Kiêu đem lại nhiều lợi ích cho Trầm Côn, Trầm Côn cũng đồng thời mang lại cho lão không ít chỗ tốt, nên nói bọn họ là quan hệ thầy trò cũng không thỏa đáng.

Rối loạn!

Đầu óc Vương Kiêu hoàn toàn rối loạn! Mà đúng lúc này tinh anh của Hậu Tây Thục ra hết, chiến cuộc đã có khuynh hướng nghiêng về một phía. Bị Mã Mạnh Khởi đuổi giết, Bất Phụ Thiên Hạ chật vật chạy trốn, hơn nữa lần này hắn không có đại quân che chở, không có Tào Hồng đột nhiên nhảy ra liều chết cản ở phía sau, càng không có cơ hội bỏ áo mà chạy. Hai vai của hắn đã bị trường thương đâm thủng, Ỷ Thiên Kiếm cũng không biết vứt nơi nào, rất nhanh sẽ chết dưới trường thương khoái mã. Nguyên Quân cững chật vật không kém, cả tam quốc có tứ đại cường binh: Đan Dương, Tịnh châu bay, Chư Cát nỗ ( nỏ), Tây Lương kỵ, các nàng đối mặt chính là thiết kỵ Tây Lương xưng hùng một thời, Mã Giáp huynh đệ đã đem bọn họ vây khốn trong trận tiền, tính mạng các nàng tùy thời có thể bị lấy đi.

Bất Thế Binh Tiên không biết trốn tới nơi nào, bất quá Mã Đại cũng không thấy bóng dáng, nói không chừng giờ phút này đã bị Mã Đại chém đứt đầu rồi! Tình huống Bạch Khởi có thể coi là tốt nhất, hắn vững vàng áp chế Khương Duy, tay không tấc sắt đánh với trang bị đầy đủ của Khương Bá nhưng chém giết vẫn thoải mái. Khương Duy chỉ dám du đấu với Bạch Khởi nhưng mỗi lần Bạch Khởi sắp chiến thắng Vân Tằng Hạ Diện luôn lấy ra một hai kiện cơ quan ám khí trợ giúp, nhờ vậy Khương Duy tránh được một kiếp. Xem ra tình huống chiến cuộc phía dưới không hề lạc quan.

- Mười giây đã hết!

Mọi người ở đây đang chém giết sinh tử, trong khi đầu óc Vương Kiêu lại thật hỗn loạn, thanh âm Thủy phu nhân tựa như đòi mạng vang lên. Trong nháy mắt, dây cung của Hoàng Hán Thăng phát động, Cửu Tiễn Liên Châu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trầm Côn, trong đó sáu mũi tên bị Không Sắc chặn lại. Còn lại ba mũi tên Trầm Côn bắt được một, đá bay một, đóng băng một nhưng còn chưa kịp ăn mừng thì mũi tên thứ mười lặng yên không một tiếng động xuất hiện! Không có ai biết nó là từ đâu tới, vừa xuất hiện đã cách ngực Trầm Côn không tới ba thước. Cùng lúc, Đỗ Nguyệt Nhi hai tay ra sức song kiếm hướng về phía đầu của mình cắt xuống.

Bằng hữu.

Trong đầu Vương Kiêu đột nhiên một trận thanh minh, hắn suy nghĩ cẩn thận rồi, hắn và Trầm Côn chưa tính là chủ tớ, chưa tính là thầy trò, cũng không phải là cái gì trao đổi ích lợi nhiều năm quen biết, gắn bó, một đường chém giết đi tới, phân phân hợp hợp, quan hệ của bọn họ thật ra rất đơn giản là “sinh tử chi giao”!

Bằng hữu, chỉ đơn giản như vậy!

Như vậy Vương Kiêu đã biết nên làm như thế nào rồi.

- Đại đạo, vô cương!

Vương Kiêu khẽ mỉm cười, Đại đạo vô cương với năng lực thuấn di khoảng cách xa khởi động, nhưng lại dời đi hướng hai hướng! Thân thể của hắn xuất hiện sau lưng Đỗ Nguyệt Nhi, hai tay vỗ ra đem song kiếm của Đỗ Nguyệt Nhi đánh nát! Đầu của hắn thì xuất hiện trước ngực Trầm Côn, mở miệng khẽ cắn nát mũi tên thứ mười quỷ thần khó lường của Hoàng Hán Thăng!

Trầm Côn cùng Đỗ Nguyệt Nhi cũng còn sống. Vương Kiêu, phân thây hai nơi!

Hết thảy chỉ đơn giản như vậy, Vương Kiêu cực khổ bao năm chỉ vì tìm kiếm thê tử, hắn không thể buông bỏ Đỗ Nguyệt Nhi, mà Trầm Côn… Vương Kiêu hắn làm sao có thể có lỗi với bằng hữu!?

- Sát nhân thành nhân, Đại nghĩa!

Thấy mũi tên cuối cùng là Tất sát nhất tiễn của mình bị một đầu người bất ngờ xuất hiện cắn nát, Hoàng Hán Thăng đột nhiên đem Trường Cung ném xuống đất.

- Tiễn thứ mười này từ ngày luyện thành Hoàng mỗ chưa từng thất bại, thành Trường Sa, Quan Vân Trường bị mũi tên này bắn trúng chóp nón trụ, trên Định Quân Sơn Hạ Hầu bị mũi tên này đoạt mệnh, ai, Hoàng mỗ những tưởng thiên hạ không có người nào có thể ngăn được mũi tên này.

- Trầm Côn, ngươi có người bạn tốt như thế, hảo huynh đệ, ngươi thắng, Hoàng mỗ thua!

Hoàng Hán Thăng vứt cung tên đi.

- Hoàng Hán Thăng, ngươi không muốn tìm Lưu Bị sao?

Thủy phu nhân ở trên bầu trời hét lớn.

- Ngươi còn chưa thua, cầm lấy cung tên, giết Trầm Côn!

- Hoàng mỗ thua!

Hoàng Hán Thăng buồn bực nói:

- Nam nhi trung nghĩa làm đầu, ta vì một chữ “trung” nghe lệnh của nữ nhân điên nhà ngươi. Vương Kiêu vì một chữ nghĩa không tiếc phân thây cứu người. Hoàng mỗ mà còn cầm cung tên nữa thì thật có lỗi với hai chữ trung nghĩa này! Ta thua rồi, không phải là thua Trầm Côn, mà là thua Vương Kiêu!

- Hảo hán tử, đầy nghĩa khí!

Trương Dực Đức đang chiến đấu hăng hái cũng quay đầu lại, lớn tiếng than thở.

- Vì nghĩa khí của người này, Trầm Côn, yên tâm đi, ta đây tuyệt không ngăn trở ngươi nữa!

- Nhị vị nếu đã làm người tốt, Mã Mạnh Khởi ta cũng là người biết kính trọng anh hào.. . Mã gia thiết kỵ, không được truy kích Trầm Côn!

- Mặc Ly, người nọ là đồng đội của ngươi sao? Ta và ngươi tạm thời dừng tay, dùng cơ quan tế điện đưa hắn đoạn đường, sau đó mặc cho Trầm Côn rời đi!

- Khổng Minh, Vương Kiêu thực sự đã chết?

- Ân, hắn đã chết, Sĩ Nguyên!

- Hắn thật đã chết hay là ứng với cái kia trên Thiên Môn?

- Ngươi nghĩ sao?

Ha hả, mấy tiếng hét lớn vang lên, còn có vài người thì thầm nói chuyện, Trầm Côn đã cảm thấy khung cảnh trước mắt thay đổi nhanh chóng, hắn lại nhớ tới đường hầm dưới đất. Hoàng Hán Thăng chủ động nhận thua, Tây Thục Thượng tướng đều buông tha, hắn tự nhiên thoát khỏi hạn chế của Tụ Hồn Phiên!

Chẳng qua là điều này có đáng giá không? Dùng một mạng Vương Kiêu cảm động Tây Thục chúng tướng, sau đó để mình rời đi đáng giá không?

Khốn kiếp!

Tại sao ở trong hạp cốc mình lại hao phí quá nhiều hồn lực như vậy, tại sao mình lại muốn tan rã hồn phủ, tại sao hồn lực của mình bây giờ suy yếu? Khốn kiếp!

Nếu như hồn phủ của mình không tan rã, nếu như hồn lực của mình còn đang cường thịnh Vương Kiêu cần gì đổi mạng!? Nhưng hắn là linh hồn, sau khi phân thây không còn hy vọng phục hồi như cũ! Còn linh hồn còn cơ hội, đã đem mạng cho A La không còn có người thứ hai cứu nổi Vương Kiêu nữa rồi!

Bây giờ hối hận không kịp rồi.

Mẹ nó chứ!

Trầm Côn tức giận gầm lên.

- Vân La tiên phủ, lão…

Nói được một nửa, trong tai đột nhiên truyền đến hét của Khổng Minh.

- Ngươi muốn Vương Kiêu chết uổng công sao? Muốn báo thù thì lập tức đi tìm Quang Minh Hoàng, theo kế trong túi gấm của ta mà làm!

Làm theo kế trong túi gấm, có thể báo thù sao? Sắc mặt Trầm Côn dữ tợn chưa từng có, lắc mình chui vào trong đường hầm.

Phía cuối đường hầm, tại địa điểm cách mặt đất chừng bốn năm mươi mét, A Phúc đang đứng, hắn có thể nhận ra trên mặt đất có vài chục vạn đại quân cứu viện đang tới, nhưng ngay khi hy vọng xuất hiện, hắn rụt cổ lại núp phía sau mấy Đại Tướng lẩm bẩm tự nói:

- Lão thiên gia muốn giết ta, lão thiên gia muốn giết ta, A Phúc không còn đường sống!

Đối diện với A Phúc, Huyền Minh cầm trong tay Sơn Hà Xã Tắc đồ, không ngừng thu Thiên minh tướng sĩ vào trong như mèo vờn chuột . Trêu chọc đủ rồi, Sơn Hà Xã Tắc đồ rung lên, các thi thể tướng sĩ bên trong giống như đồ bỏ đi bị ném ra. Trong đường hầm, mấy trăm cỗ thi thể chồng chất lên nhau, máu tươi dọc theo đường hầm không ngừng chảy xuống dưới đất.

- Đại tỷ, đại cô, đại thẩm, đại nãi nãi!

Nhìn thấy một tướng sĩ vừa chết ở trước mắt, A Phúc giống như heo mập gục trên mặt đất cầu khẩn nói:

- Ta không làm Hoàng Đế nữa còn không được sao? Lão thiên gia không muốn ta làm, ta liền không làm, ngươi bỏ qua cho ta đi!

Huyền Minh thờ ơ, tiếp tục trêu chọc thiên minh tướng sĩ., Đúng lúc đó, nàng bỗng nhiên cảm giác được sau lưng truyền tới một cỗ lực lượng âm lãnh tới cực điểm.

- Tầng thứ bảy, hồn băng phách!

Trầm Côn đột nhiên tập kích sau lưng Huyền Minh, vừa ra tay đã đem linh hồn Huyền Minh đóng băng, hơn nữa hắn biết hồn lực mình suy yếu, một chiêu Hồn băng phách không đủ để ảnh hưởng đến Huyền Minh, liền dùng luôn đệ bát trọng.

- Đệ bát trọng, Thiêu đốt hồn hỏa!

Lại là một lực lượng khô nóng tới cực điểm, trực tiếp đốt cháy linh hồn Huyền Minh. Hai chiêu đồng thời xuất thủ, Huyền Minh không mạnh mẽ như Hoàng Hán Thăng đành phải lắc mình tránh né.

Mà trong nháy mắt hắn tránh né, Trầm Côn nắm lấy A Phúc, Sí Thiên song dực mở ra, nhanh như tia chớp lướt về phía Quỷ động...

Chương 376: Đại đạo vô cương, đại nghĩa vô cương

- Vô sỉ!

Vương Kiêu tức giận gầm hét lên.

- Thủy gia tiện nhân, đây chính là thủ đoạn của Vân La tiên phủ các ngươi sao? Đây chính là khí độ Vân La tiên phủ các ngươi sao? Dùng một nữ nhân uy hiếp địch thủ, có gì bản lãnh?

Nếu là ba năm trước đây, Vương Kiêu đã giận đến tam thi bạo khiêu rồi, bất quá theo đuổi đạo tổ ba năm, tâm tình của hắn cũng xảy ra biến hóa. Sau một lúc nổi giận, Vương Kiêu liền tỉnh táo lại, Đại Đạo vô cương, không chỉ có chiêu thức vô biên vô hạn, mà còn bao dung hết thảy!

- Thủy phu nhân, ngươi muốn thế nào?

Vương kiêu lạnh như băng hỏi:

- Để cho Nguyệt Nhi xuất thủ đối với ta?

- Không, chỉ để ngươi cùng thê tử đánh giết làm sao đền bù được cái chết của Nguyệt Vũ?

Thủy phu nhân cười phá lệ âm nhu.

- Ta có một chủ ý tốt hơn!

Tụ Hồn Phiên trong tay vẽ lên bầu trời một cái, trận đánh giữa Trầm Côn cùng Hoàng Hán Thăng đã xuất hiện ở trước mắt Vương Kiêu, Cửu Tiễn Liên Châu đã vận sức chờ phát động nhắm ngay chín nơi yếu hại của Trầm Côn. Cùng lúc, Thủy phu nhân hướng về phía Đỗ Nguyệt Nhi phất phất tay. Đỗ Nguyệt Nhi đem hai thanh đoản kiếm đặt lên cổ của mình giống như một cái kéo, tùy thời có thể cắt đầu mình xuống.

- Biết ta muốn làm cái gì không?

Thủy phu nhân cười khanh khách nói:

- Ngươi thuấn di rất nhanh, nhưng ngươi cũng chỉ có một người!

Hai tay chỉ hướng Trầm Côn cùng đỗ Nguyệt Nhi.

- Một lúc nữa ta sẽ ra lệnh cho Hoàng Hán Thăng cùng Đỗ Nguyệt Nhi đồng thời hành động. Hồn lực Trầm Côn tựa hồ rất suy yếu, căn bản không thể nào ngăn trở Hoàng Hán Thăng Cửu Tiễn Liên Châu, Đỗ Nguyệt Nhi bị ta khống chế tinh thần, cũng sẽ cắt đầu mình xuống.

- Như vậy, ngươi sẽ cứu ai?

Cho dù tâm trí Vương Kiêu có kiên định đến đâu, thì vào giờ khắc này cũng phải thất thần.

- Không nên gấp. Ngươi có mười giây suy nghĩ!

Thủy phu nhân lạnh lùng nói:

- Hoàng lão tướng quân, mười giây sau tiêu diệt Trầm Côn, Đỗ Nguyệt Nhi mười giây sau tự sát!

Nghe mệnh lệnh này, Hoàng Hán Thăng nhướng mày. Hắn rất căm ghét nữ nhân ác độc này, bất quá từ trước tới nay hắn vốn lấy trung nghĩa làm đầu, vốn đang hi vọng tìm được chủ công đang nằm trên người Thủy phu nhân. Hắn không thể cự tuyệt mệnh lệnh này. Mà Đỗ Nguyệt Nhi còn lại còn là dứt khoát hơn song kiếm cắm xuống đợi đến giờ sẽ tự sát!

Một mặt bên là thê tử, bên còn lại là…. Một mặt…

Vương Kiêu trong đầu tính toán hơn thiệt cực nhanh nhưng trong đầu xuất hiện mảng trống không. Một mặt là thê tử, mặt khác là cái gì? Trong suy nghĩ của mình, Trầm Côn đến tột cùng có địa vị gì, đáng giá để mình bỏ qua thê tử đi cứu hắn không? Là chủ nhân? Không, Trầm Côn cho tới bây giờ cũng chưa tự nhận là chủ nhân của mình. Năm đó trên Lan Vân Sơn Trầm Côn cũng chỉ là cười híp mắt làm một khoản giao dịch. Trầm Côn tự nhận không có bản lãnh để Vương Kiêu làm người hầu cho hắn, Vương Kiêu trời sinh ngông cuồng cũng không thể nào thật thừa nhận người khác là chủ tử của hắn. Đó chính là thầy trò? Có lẽ vậy, vũ hồn thứ nhất của Trầm Côn chính là Vương Kiêu, hơn phân nửa võ đạo trụ cột cũng là Vương Kiêu truyền thụ cho, nói bọn họ là thầy trò cũng không quá đáng nhưng Vương Kiêu cho Trầm Côn rất nhiều, Trầm Côn cũng đồng cho Vương Kiêu rất nhiều, nói bọn họ là thầy trò cũng không thích hợp.

Diễn đạt lại:

Vương Kiêu trong đầu tính toán thật nhanh nhưng lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng, chẳng thể tính được cái gì. Một bên là thê tử, bên còn lại thì sao? Vương Kiêu hết sức băn khoăn, Trầm Côn đến tột cùng là có địa vị gì, liệu có đáng để mình bỏ qua thê tử để cứu hắn không? Là chủ nhân sao? Không hẳn, cho đến tận bây giờ, Trầm Côn cũng chưa bao giờ tự nhận là chủ nhân của Vương Kiêu. Năm đó trên Lan Vân Sơn, chẳng qua tên Trầm Côn kia cũng chỉ cười híp mắt tiến hành một chuyến giao dịch với mình mà thôi. Bản thân Trầm Côn cũng tự nhận hắn không đủ bản lãnh khiến Vương Kiêu trở thành người hầu. Vương Kiêu trời sinh ngông cuồng, cũng không thể nhận người khác là chủ tử. Hay là quan hệ thầy trò? Có lẽ vậy, vũ hồn thứ nhất của Trầm Côn chính là Vương Kiêu, hơn phân nửa võ đạo trụ cột của hắn cũng là do Vương Kiêu truyền thụ cho, nên nói bọn hắn có quan hệ thầy trò cũng không quá đáng. Thế nhưng, Vương Kiêu đem lại nhiều lợi ích cho Trầm Côn, Trầm Côn cũng đồng thời mang lại cho lão không ít chỗ tốt, nên nói bọn họ là quan hệ thầy trò cũng không thỏa đáng.

Rối loạn!

Đầu óc Vương Kiêu hoàn toàn rối loạn! Mà đúng lúc này hậu Tây Thục tinh anh ra hết, chiến cuộc đã có khuynh hướng nghiêng về một phía. Bị Mã Mạnh Khởi đuổi giết, Bất Phụ Thiên Hạ chật vật chạy trốn, hơn nữa lần này hắn không có đại quân che chở, không có Tào Hồng đột nhiên nhảy ra liều chết cản ở phía sau, càng không có cơ hội bỏ áo mà chạy. Hai vai của hắn đã bị trường thương đâm thủng, Ỷ Thiên Kiếm cũng không biết vứt nơi nào, rất nhanh sẽ chết dưới trường thương khoái mã. Nguyên Quân cùng trật chật vật không kém, tam quốc tứ đại Cường Binh Đan Dương, Tịnh châu bay, Chư Cát nỗ ( nỏ), Tây Lương kỵ, các nàng đối mặt chính là thiết kỵ Tây Lương xưng hùng một thời, Mã Giáp huynh đệ đã đem bọn họ vây khốn trong chiến trận trọng yếu, tùy thời có thể lấy đi tánh mạng của các nàng.

Bất Thế Binh Tiên không biết trốn tới nơi nào, bất quá Mã Đại cũng không có thấy bóng dáng, nói không chừng giờ phút này đã bị Mã Đại chém đứt đầu rồi! Tình huống Bạch Khởi có thể coi là tốt nhất, hắn vững vàng áp chế Khương Duy xích thủ không quyền đánh với trang bị đầy đủ của Khương Bá nhưng chém giết vẫn thoải mái. Khương Duy chỉ dám du đấu với Bạch Khởi nhưng mỗi lần Bạch Khởi sắp chiến thắng Vân Tằng Hạ Diện luôn lấy ra một hai kiện cơ quan ám khí trợ giúp, nhờ vậy Khương Duy tránh được một kiếp. Xem ra tình huống cuộc chiến phía dưới cơ quan không hề lạc quan.

- Mười giây đã hết!

Mọi người ở đây vì con đường sống mà chém giết sinh tử, mà trong khi đầu óc Vương Kiêu lúc này thật hỗn loạn, thanh âm Thủy phu nhân tựa như đòi mạng vang lên. Trong nháy mắt, dây cung của Hoàng Hán Thăng phát động, Cửu Tiễn Liên Châu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trầm Côn, trong đó sáu mũi tên bị Không Sắc chặn lại. Còn lại ba mũi tên Trầm Côn bắt được một, đá bay một, đóng băng một nhưng còn chưa kịp ăn mừng thì mũi tên thứ mười lặng yên không một tiếng động xuất hiện! Không có ai biết nó là từ đâu tới, vừa xuất hiện đã cách ngực Trầm Côn không tới ba thước. Cùng lúc, Đỗ Nguyệt Nhi hai tay ra sức song kiếm hướng về phía đầu của mình cắt xuống.

Bằng hữu.

Trong đầu Vương Kiêu đột nhiên một trận thanh minh, hắn suy nghĩ cẩn thận rồi, hắn và Trầm Côn chưa tính là chủ tớ, chưa tính là thầy trò, cũng không phải là cái gì trao đổi ích lợi nhiều năm quen biết, gắn bó, một đường chém giết đi tới, phân phân hợp hợp, quan hệ của bọn họ thật ra rất đơn giản là “sinh tử chi giao”!

Bằng hữu, chỉ đơn giản như vậy!

Như vậy Vương Kiêu đã biết nên làm như thế nào rồi.

- Đại đạo, vô cương!

Vương Kiêu khẽ mỉm cười, Đại Đạo Vô Cương với năng lực thuấn di khoảng cách xa khởi động, nhưng lại dời đi hướng hai hướng! Thân thể của hắn xuất hiện sau lưng Đỗ Nguyệt Nhi, hai tay vỗ ra đem song kiếm của Đỗ Nguyệt Nhi đánh nát! Đầu của hắn thì xuất hiện trước ngực Trầm Côn, mở miệng khẽ cắn mũi tên thứ mười quỷ thần khó lường của Hoàng Hán Thăng!

Trầm Côn cùng Đỗ Nguyệt Nhi cũng còn sống. Vương Kiêu, phân thây hai nơi!

Hết thảy chỉ đơn giản như vậy, Vương Kiêu cực khổ bao năm chỉ vì tìm kiếm thê tử, hắn không thể nào buông bỏ Đỗ Nguyệt Nhi, mà Trầm Côn… hắn Vương Kiêu hắn làm sao có thể có lỗi với bằng hữu!?

- Sát nhân thành nhân, Đại nghĩa!

Thấy mũi tên cuối cùng là Tất sát nhất tiễn của mình bị một đầu người bất ngờ xuất hiện cắn nát, Hoàng Hán Thăng đột nhiên đem Trường Cung ném xuống đất.

- Này tiễn thứ mười này từ ngày luyện thành Hoàng mỗ chưa từng thất bại, thành Trường Sa, Quan Vân Trường bị mũi tên này bắn trúng nón trụ anh, trên Định Quân Sơn Hạ Hầu bị mũi tên này đoạt mệnh, ai, Hoàng mỗ những tưởng thiên hạ không còn có người có thể ngăn được mũi tên này rồi.

- Trầm Côn, ngươi có một bạn tốt, hảo huynh đệ, ngươi thắng, Hoàng mỗ thua!

Hoàng Hán Thăng vứt cung tên đi.

- Hoàng Hán Thăng, ngươi không muốn tìm Lưu Bị sao?

Thủy phu nhân ở trên bầu trời hét lớn.

- Ngươi còn chưa thua, cầm lấy cung tên, giết Trầm Côn!

- Hoàng mỗ thua!

Hoàng Hán Thăng buồn bực nói:

- Nam nhi trung nghĩa làm đầu, ta vì một chữ “trung” nghe lệnh của nữ nhân điên nhà ngươi. Vương Kiêu vì một chữ nghĩa không tiếc phân thây cứu người. Hoàng mỗ lấy cung tên lên thì thật có lỗi với hai chữ trung nghĩa này! Ta thua rồi, không phải là thua Trầm Côn, mà là thua Vương Kiêu!

- Hảo hán tử, đầy nghĩa khí!

Trương Dực Đức đang chiến đấu hăng hái cũng quyay đầu lại, lớn tiếng than thở.

- Vì Nghĩa khí của người này, Trầm Côn yên tâm đi, ta đây tuyệt không ngăn trở!

- Nhị vị nếu đã làm người tốt, Mã Mạnh Khởi ta cũng hiểu được là người biết kính trọng anh hào.. . Mã gia thiết kỵ, không được truy kích Trầm Côn!

- Mặc Ly, người nọ là của ngươi đồng đội của ngươi sao? Ta và ngươi tạm thời dừng tay, cơ quan tế điện đưa hắn đoạn đường, sau đó mặc cho Trầm Côn rời đi!

- Khổng Minh, Vương Kiêu đã chết?

- Ân, hắn đã chết, Sĩ Nguyên!

- Hắn thật đã chết hay là ứng với cái kia trên Thiên Môn?

- Ngươi nghĩ sao?

Ha hả, mấy tiếng hét lớn vang lên còn có vài người thì thầm nói chuyện, Trầm Côn đã cảm thấy trước mắt cảnh sắc biến đổi, hắn lại nhớ tới đường hầm dưới đất. Hoàng Hán Thăng chủ động nhận thua, Tây Thục Thượng tướng đều buông tha, hắn tự nhiên thoát khỏi hạn chế của Tụ Hồn Phiên!

Chẳng qua là điều này có đáng giá không? Dùng một mạng Vương Kiêu cảm động Tây Thục chúng tướng, sau đó để mình rời đi đáng giá không?

Khốn kiếp!

Tại sao ở trong hạp cốc mình hao phí quá nhiều hồn lực như vậy, tại sao mình muốn tan rã hồn phủ, tại sao hồn lực của mình bây giờ suy yếu? Khốn kiếp!

Nếu như hồn phủ của mình không tan rã, nếu như hồn lực của mình lúc đang còn cường thịnh Vương Kiêu cần gì đổi mạng!? Nhưng hắn là linh hồn, sau khi phân thây không còn hy vọng phục hồi như cũ! Còn linh hồn còn cơ hội, đã đem mạng cho A La không còn có người thứ hai cứu nổi Vương Kiêu nữa rồi!

Bây giờ hối hận không kịp rồi.

Cạn! Mẹ nó chứ!

Trầm Côn gầm thét tức giận mắng một tiếng. tức giận gầm lên.

- Vân La tiên phủ, lão…

Nói được một nửa, trong tai đột nhiên truyền đến hét của Khổng Minh.

- Ngươi muốn Vương Kiêu chết uổng công sao? Muốn báo thù thì lập tức đi tìm Quang Minh Hoàng, theo kế trong túi gấm của ta mà làm!

Dựa Làm theo kế trong túi gấm đi làm, có thể báo thù sao? Sắc mặt Trầm Côn dữ tợn chưa từng có, lắc mình truy chui vào trong đường hầm. Cuối đường hầm, cách mặt đất chỉ có 40-50m có thể biết được trên mặt đất vài chục vạn đại quân cứu viện. Nhưng ngay khi thấy hi vọng, Phía cuối đường hầm, nơi cách mặt đất chừng bốn năm mươi mét, A Phúc có thể nhận ra trên mặt đất có vài chục vạn đại quân cứu viện đang tới, nhưng ngay khi hy vọng xuất hiện, hắn A Phúc rụt cổ lại núp phía sau mấy Đại Tướng lẩm bẩm tự nói:

- Lão thiên gia muốn giết ta, lão thiên gia muốn giết ta, A Phúc không còn đường sống!

Đối diện với A Phúc, Huyền Minh cầm trong tay Sơn Hà Xã Tắc đồ, không ngừng mà đem thiên minh tướng sĩ thu Thiên minh tướng sĩ vào trong đó như mèo vờn chuột . Trêu chọc đủ rồi, Sơn Hà Xã Tắc đồ run lên, các thi thể tướng sĩ bên trong giống như đồ bỏ đi bị ném ra. Trong đường hầm, mấy trăm cỗ thi thể chồng chất lên nhau đã chồng chất mấy trăm cỗ thi thể, máu tươi dọc theo đường hầm không ngừng chảy xuống dưới đất.

- Đại tỷ, đại cô, đại thẩm, đại nãi nãi!

Một tướng sĩ vừa chết ở trước mắt, A Phúc giống như heo mập gục trên mặt đất cầu khẩn nói:

- Ta không làm Hoàng Đế rồi còn không được sao? Lão thiên gia không muốn ta làm, ta liền không làm, ngươi bỏ qua cho ta đi!

Huyền Minh thờ ơ, tiếp tục trêu chọc thiên minh tướng sĩ. Đang lúc này, Đúng lúc đó, nàng bỗng nhiên cảm giác được sau lưng truyền tới một lực lượng âm lãnh tới cực điểm.

- Tầng thứ bảy, hồn băng phách!

Trầm Côn đột nhiên bôn tập đến sau lưng Huyền Minh, vừa ra tay đã đem linh hồn Huyền Minh đóng băng, hơn nữa hắn biết hồn lực mình suy yếu, một chiêu Hồn băng phách không đủ để ảnh hưởng Huyền Minh, liền dùng luôn đệ bát trọng.

- Đệ bát trọng, Thiêu đốt hồn hỏa!

Lại là một lực lượng khô nóng tới cực điểm, trực tiếp đốt cháy linh hồn Huyền Minh. Hai chiêu đồng thời xuất thủ, Huyền Minh không mạnh mẽ như Hoàng Hán Thăng đành phải lắc mình tránh né.

Mà trong nháy mắt hắn tránh né, Trầm Côn nắm lấy A Phúc, Sí Thiên song dực mở ra, nhanh như tia chớp lướt về phía quỷ động...

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.