Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Núi không có hổ, Trầm Côn xưng đại vương (2)

Phiên bản Dịch · 2419 chữ

Dạ Trung Thiên lặng yên nhìn qua xà nhà, bỗng nhiên vẫy tay một cái. Sáu vị chế tạo sư vây quanh bên cạnh hắn:

- Thiếu gia, có việc gì phân phó?

- Lấy thủ nghệ của các ngươi, cũng không thể trong một phút đồng hồ đúc nóng mười ba cái xà nhà sao?

Dạ Trung Thiên híp mắt hỏi. Nhóm chế tạo sư đỏ mặt:

- Chế tạo không thể ly khai thực lực võ đạo. Chúng ta… chúng ta tự nhận, trên phương diện kỹ thuật còn thua thiếu niên này một chút, nhưng thực lực võ đạo thấp hơn hắn quá nhiều, tuyệt đối không có loại tốc độ này.

Đây là cách nói khiêm tốn gì. Cái gì là kỹ thuật còn kém một chút. Kỹ thuật của Trầm Côn dùng chính là luyện pháp mà Âu Dã Tử truyền lại, so với bọn hắn cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.

Dĩ nhiên, Trầm Côn chỉ nắm dữ phương pháp dung luyện cùng cơ quan thuật cơ sở trong Âu Dã Phổ, chỉ có thể một lòng luyện hai môn thủ nghệ công tượng này. Nhưng là Hàn gia diệt môn, Trầm Niệm Tổ thăng thiên. Trên đại lực này không thể tìm được chế tạo sư giỏi nhất rồi. Trong núi không còn lão hổ, Trẩm côn này dĩ nhiên trở thành chế tạo sư số một rồi.

Ít nhất ở phương diện này, Trầm Côn sử dụng Thập Bát Thủ, Tinh Hà Thiên Huyễn, Đại Nhật Càn Khôn ba thứ hợp nhất. Tại Cửu Châu này không ai có thể so sánh được với hắn.

- Lấy ánh mắt của ngươi, tài nghệ của người này đạt đến trình độ nào?

Dạ Trung Thiên tiếp tục hỏi. Chế tạo sư chần chờ chốc lát:

- Nếu như Hàn gia không diệt môn, Trầm Niệm Tổ không chết, tại giới chế tạo Cửu Châu chỉ có thể coi hắn là một nhân tài ưu tú mới xuất hiện. Nhưng Hàn gia cùng Trầm gia đã mất… Cả thành Xuất Vân Hải, cũng không thể tìm được chế tạo sư nào so được với hắn. Nhất là dung luyện, hắn có lẽ là chế tạo đại sư duy nhất có tư cách chủ trì “Địa tâm lò luyện”.

- Ta hiểu, các ngươi về nghỉ ngơi đi. Nói cho những người khác, trọng tu Đoạn Nhật Lâu sẽ không kéo dài bao lâu nữa.

Nhàn nhạt phân phó một câu, Dạ Trung Thiên thân thiết kéo cánh tay Trầm Côn lại:

- Tiểu huynh đệ…

Vừa nói một câu, hắn tự giễu cười cười.

- Thành thật mà nói. Bàn về tuổi, ta so sánh với tổ phụ của ngươi còn lớn hơn. Nhưng mà ta với ngươi hợp ý, nên lấy ngang hàng mà luận với nhau.

Dạ Trung Thiên cũng đã hơn một trăm tuổi, chí ít cũng gần hai trăm tuổi rồi. Nhưng hắn chủ động hạ thấp thân phận, cười hỏi:

- Tiểu huynh đệ, chế tạo thuật là từ đâu học được.

- Gia truyền.

Trầm Côn nói láo không đỏ mặt:

- Ta họ Trầm, là Âu Dã Kiếm phái, xuất thân từ Thôi Hỏa Trì.

- Nguyên lai là truyền nhân của Âu Dã Tử. Nhưng ta nghe nói, Trầm gia chỉ còn lại một mình Trầm Ưng?

- Ai, thật sự không cần mở miệng. Nhà chúng ta mấy trăm năm trước bị trục xuất khỏi Tôi Hỏa Trì rồi. Tài nghệ học được, cũng không bằng Thôi Hỏa Trì Trầm gia.

- Tiểu huynh đệ quá khiêm nhường. Chế tạo thuật của ngươi quả thật không bằng Thôi Hỏa Trì Trầm gia. Nhưng dõi mắt khắp Cửu Châu, cũng không có mấy người vượt qua được ngươi. Ha ha…

Dạ Trung Thiên vỗ vỗ bả vai Trầm Côn cười lớn. Hiển nhiên rất hài lòng đối với câu trả lời của Trầm Côn. Hắn lại hỏi:

- Nhìn thủ pháp vừa rồi của huynh đệ, thực lực cũng không phải là thấp. Cấp bậc võ đạo của ngươi là…

- Hồng Nguyên Vũ tông hạ đoạn.

Trầm Côn ẩn tàng ba cấp thực lực.

- Tuổi trẻ mà đã là Hồng Nguyên vũ tông. Không tệ, không tệ.

Dạ Trung Thiên lần nữa nở nụ cười. Hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu tán gẫu. Sắc mặt Công Thâu Huyền lúc này thực khó coi. Hắn đã hiểu, Dạ Trung Thiên dò xét lai lịch của Trầm Côn. Một khi thông qua dò xét, hắn sẽ phải thỉnh Trầm Côn tham gia trọng tu Đoạt Nhật lâu.

- Dạ thiếu gia.

Công Thâu Huyền bước nhanh tới. Tuổi của hắn bất quá hơn tám mươi tuổi, còn không so lớn được với Dạ Trung Thiên. Chắp tay nói:

- Người nọ là tội phạm quan trọng của Công Thâu gia. Dạ thiếu gia cho mặt mũi, hãy đem hắn giao cho ta.

- Tiểu Huyền Tử, lời của ngươi thực không đúng.

Thoạt nhìn Dạ Trung Thiên hai mươi mấy tuổi, gọi thằng nhũ danh Công Thâu Huyền, hắn nói:

- Chuyện tình của Lâm Lâm ta cũng có nghe thấy. Lúc ấy, vị tiểu huynh đệ này quả thật có chủ ý. Nhưng hắn cũng là vì cho Lệ tướng quân cùng Lâm tiểu thư lối thoát. Không có chủ ý của vị tiểu huynh đệ này, Lệ tướng quân cùng Lâm tiểu thư có thể bình an trở lại sao?

Hắn vỗ vỗ bả vai Công Thâu Huyền:

- Tiểu Huyền tử, ta nhìn ngươi lớn lên, ta cũng hiểu tánh khí của ngươi. Lâm Lâm đã mất Vũ Hồn, sắp bị thủ tiêu tư cách làm dự bị thánh nữ, trong lòng ngươi nhất định không thoải mái, cũng phải giết người để cấp cho các trưởng lão Công Thâu gia một cái công đạo. Nhưng là… đại sự làm trọng, cũng không nên làm khó vị tiểu huynh đệ này. Hắn đã là một trong các chế tạo sư tu sửa Đoạt Nhật lâu rồi.

- Dạ thiếu gia.

Công Thâu Thiên bực tức biến sắc, nhưng Dạ Trung Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Tốt lắm, chuyện này hôm nay cứ như vậy chấm dứt. Vị tiểu huynh đệ này ta mang đi, binh mã Công Thâu gia cũng giải tán đi.

Sắc mặt Công Thâu Thiên lúc trắng lúc xanh. Hắn đã nghĩ đến việc mạnh mẽ trở mặt lưu lại Trầm Côn, nhưng mà xét từ thực lực mà nói, hắn tuyêt đối đánh không lại tam đại hoàng kim Dạ Trung Thiên. Từ thân phận đã nói, Dạ gia là tổng đốc trọng tu xây cất, mà Công Thâu gia là nhà thiết kế. Hắn so sánh với Công Thâu gia là ngang hàng.

- Tiểu Huyền tử, không nên buồn bực. Nắm cái tay, cười một cái, hắn cũng là đồng nghiệp trọng tu xây cất rồi.

Dạ Trung Thiên một tay nắm lên tay Trầm Côn, một tay nắm lên cánh tay Công Thâu Thiên, bắt buộc hai người nắm tay. Dĩ nhiên, Trầm Côn híp mắt cười nắm tay, mà con ngươi Công Thâu Huyền hai con ngươi đều nhanh đỏ tới chảy ra tơ máu… Kiểu nắm tay này…

- Ngươi thật sự muốn đi làm chế tạo sư?

Sau khi nhân mã Công Thâu gia rời đi, Nguyên Quân cau mày đi tới:

- Ngươi đi, diễn xuất của ta phải làm sao? Ngươi gây phiền toái cho ta rồi.

Cho ngươi tìm phiền toái, ngươi sẽ đảm bảo an toàn cho bần tăng phải không? Trầm Côn cười nói:

- Ta làm cả hai, một ngày diễn xuất, một ngày chế tạo nha. Hắc hắc, các ngươi còn không tin diễn kỹ cùng chế tạo thuật của ta?

Nguyên Quân nhìn Dạ Trung Thiên một chút:

- Dạ thiếu gia, ý của ngươi là?

- Ta sẽ cho vị tiểu huynh đệ này an bài công việc. Chỉ cần hắn hoàn thành, thời gian còn lại làm cái gì, ta không quan tâm.

Dạ Trung Thiên lộ ra vẻ rất rộng lượng:

- Hơn nữa biểu diễn cần phải tập luyện. Ta trước tiên đem vị tiểu huynh đệ này tặng cho tiểu thư. Ba ngày sau, khi tiểu thư chấm dứt biểu diễn, hắn lại đến Đoạt Nhật lâu tìm ta.

- Đa tạ Dạ Thiếu gia.

Nguyên Quân thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi hắn rồi cùng Trầm Côn tiếp tục lên đường.

Đi tới, Trầm Côn chợt phát hiện một chuyện rất thú vị. Miệng Nguyên Quân nói không muốn để cho Trầm Côn làm chế tạo sư, vẻ mặt cũng thật không tình nguyện. Nhưng mà Y Y… Nha đầu này vừa nghe Trầm Côn tham gia trùng tu Đoạt Nhật lâu. Đôi mắt to của nàng chợt lóe, sau đó nàng qua chỗ Nguyên Quân thấp giọng nói mấy câu. Lúc trở lại, khóe miệng nàng nở nụ cười, dường như lấy tay cũng không thể che hết.

Nha đầu này, dường như rất muốn bần tăng làm trễ buổi biểu diễn sao?

Nhìn từ xa, Đoạt Nhật lâu thật rầm rộ. Nhưng vừa đến gần, cả công trường đều bị màn che phủ, từng cửa vào đều có Hoàng Kim Phong kỵ canh gác. Trầm Côn lặng lẽ vòng quanh công trường, vòng vo hai vòng cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài công tượng đang vận chuyển đất cát. Phía ngoài còn có một chút màn che, chính là tửu quán cung cấp thức ăn, thức uống cho công nhân.

Theo như Nguyên Quân nói, Đoạt Nhật Lâu là sửa chữa ở bên ngoài nhưng thực chất là sửa chữa ở bên trong. Xuất phát từ kết cấu cơ quan phức tạp, việc này ít nhất kéo dài hơn nửa năm.

Nguyên Quân đến Xuất Vân Hải Thành, chính là biểu diễn cho nghi thức đặt móng công trình.

Mà ở đối diện Đoạt Nhật lâu, Công Thâu gia đã dựng lên một trang viên không lồ. Tất cả các tân khách tới tham gia nghi thức đặt móng đều được an bài trong trang viên.

- Ha ha, Nguyên Quân tiểu thư đại giá quang lâm, cả thành Xuất Vân hải đều oanh động.

Đi tới cửa trang viên, một người mập mạp mặc áo hồng ra đón. Vừa nhìn Nguyên Quân cùng A La bên cạnh nàng, thấy hai đại mỹ nữ trước mắt, hắn lập tức đắm đuối.

- Khuê La thành chủ, đã lâu không gặp.

Nguyên Quân mỉm cười nói lời khách sáo.

Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Trầm Côn lặng lẽ đánh giá Khuê La. Chỉ thấy hắn so với A Phúc còn mập mạp hơn, trên ót cũng chảy ra dầu mỡ, đi trên đường lung la lung lay giống như con heo vô cùng mập mạp. Trầm côn không khỏi lôi léo Y Y, thấp giọng hỏi:

- Ngươi chính là thành chủ Xuất Vân Hải thành? Bộ dạng hắn như vậy… Thực không giống.

- Chớ xem thường bản lãnh thực sự của hắn. Nếu không tại sao Hoàng Kim Huyết tộc lại để cho hắn chấn giữ Đông Cửu Châu.

Môt diễn viên nhỏ giọng giải thích:

- Trong Hoàng Kim Huyết tộc, rất nhiều người là nhân, thú hỗn huyết. Ngươi nhìn Lệ Thiên, chính là hỗn huyết với rắn. Mà Khuê La, chính là hỗn huyết với con nhím. Hắn một cái có thể đánh bay một tòa núi lớn.

- Con bà nó.

Trầm Côn âm thầm cắn lưỡi. Lúc này, Khuê La đã dẫn Nguyên Quân vào trong trang viên, là nam diễn viên duy nhất, cũng sắp đảm nhiệm đốc công chế tạo sư, Trầm Côn cũng được coi là khách quý. Rất nhiều cường giả cũng đã vào trong trang viên. Nghe Nguyên Quân giá lâm, mấy trăm người đồng thời từ trong phòng đi ra, làm cho hành lang đông tới mức nước chảy không lọt. Khuê La chào hỏi bọn họ, đám người hầu đã chuẩn bị tiệc rượu, ở trong đại sảnh bày ra một yến hội hoành tráng hoan nghênh.

Vừa nghe sắp cử hành yến hội, Y Y không khỏi nhíu mày. Nàng vẫn mặc trang phục nam nhân, phải trốn vào thiên điện đổi lại trang phục thiếu nữ. Mà Trầm Côn cũng không tiện mặc y phục thợ rèn, có một người hầu dẫn hắn vào một tòa thiên điện khác thay quần áo. Sau đó hắn vừa ngẩng đầu, không khỏi một chút sửng sốt.

Chỗ sâu nhất thiên điện, một bóng lưng ưu nhã quỳ gối dưới điện thờ, đang lặng yên cầu nguyện.

- Người nào?

Nghe có bước chân tiến vào, thân ảnh ấy nhanh nhẹn đóng nắp điện thờ lại, quay đầu không vui hỏi.

- Yến nguyên soái, có một vị khách nhân phải thay đổi lễ phục. Thật xin lỗi, không biết ngài ở chỗ này.

Người hầu vội vàng giải thích, Trầm Côn cũng rõ ràng thấy bộ dạng người này. Chính là Tổng Đốc binh vương triều đại Triệu, Mã đại Nguyên soái, Yến Sơn Hầu, Yến Nan Quy. Hắn cũng là một trong những Bắc Đấu Thất Tinh, Bắc Đấu Diêu Quang.

- Thôi, cũng đến lúc ta cũng kết thúc cầu nguyện rồi.

Mấy tháng không thấy, Yến Nan Quy không những trở thành quyền thần lớn nhất vương triều đại Triệu, khí chất toàn thân cũng trở nên uy nghiêm túc mục. Làm cho người ta vừa nhìn liền sinh ra một cố áp lực xuất phát từ đáy lòng. Hắn thu hồi điện thờ, bước ra khỏi thiên điện.

Hắn cũng không có nhận ra Trầm Côn sau khi hóa trang. Chỉ làm như một khách nhân bình thường, đi ngang qua gật đầu coi như chào hỏi. Nhưng Trầm Côn đè Bất Sắc biến thành đai lưng đang gắt gao xuống, trong mắt nhỏ tràn đầy kinh hãi. Yến Nan Quy quay đầu trong nháy mắt, Áo Lục thần tướng trong cơ thể Bất Sắc mở con mắt, trường đao trong tay cũng khẽ run rẩy, mãnh liệt phóng khí thế lên cao.

Yến Nan Quy cũng tới…

Nam nhân cưỡi hồng mã kia cũng tới…

Thiết Kích Ôn hầu.

Quan Thánh Đế quân.

Hai đại tuyệt thế cường giả vô tình đối mặt với nhau.

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.