Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao thủ nhiều không kém (2)

Phiên bản Dịch · 2494 chữ

- Ngươi thật sự muốn đánh một trận với Dạ gia?

Dạ Trung Hành cười hô hô:

- Công Tôn Viễn, nếu Trầm Côn xuất hiện, ngươi trước hết cùng hắn nói rõ chuyện hôn ước, sau đó cho hắn một chút giáo huấn.

Nói xong hắn ngồi xuống, nâng nhẹ chén trà nhấp một ngụm, lộ ra dáng vẻ tiêu sái.

Hiển nhiên, hắn không để ý lời uy hiếp của Trầm Côn đặt trong lòng.

- Nhị thiếu gia, Công Tôn Viễn lĩnh mệnh.

Công Tôn Viễn ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó hướng về phía Trầm Côn vẫy vẫy tay.

- Hiền chất, ngươi ẩn núp ở đây cũng khá lâu rồi phải không? Vậy những lời vừa nãy ngươi cũng đã nghe. Ha ha ha, bá bá cho ngươi một cơ hội, nhặt những mảnh thư trên mặt đất, cầm lấy, có lẽ Hứa bá còn có thể cho ngươi một con đường sống.

Haiz, người Dạ gia các ngươi thật sự không đem ta để trong mắt a!

Trầm Côn ai oán thở dài:

- Ta muốn cùng Dạ Trung Hành nói chuyện. Kết quả Đạ Trung Hành lại phái ngươi ra đây… Được rồi, ta nói cùng với ngươi cũng được.

Chỉ chỉ mảnh thư nhỏ trên đất:

- Thư đã bị xé nát, như bát nước hắt đi sao có thể lấy lại được, Công Tôn lão huynh, tốt nhất ta cho ngươi một phong thư mới.

Nói xong, tay áo Trầm Côn run lên, một trang giấy liền bắn về phía Công Tôn Viễn.

Tốc độ viết chữ của hắn hiện tại nhanh đến khó tưởng, mắt thường khó phân biệt được, tay áo chỉ cần khẽ rung lên một chút, trên trang giấy đã xuất hiện hàng chữ to.

Công Tôn Viễn nhận lấy vừa nhìn, hai chữ to đầu tiên lọt vào tầm mắt rất bất thường – Hưu Thư.

“Công Tôn Y không tuân nữ tắc (*), Trầm gia đặc biệt đuổi ra khỏi cửa, viết giấy biên nhận này làm bằng chứng. Ngày 3 tháng 7 năm 26 Hồng Hi.

Trầm Côn kí tên đóng dấu. :61:

(*) Chuẩn mực đạo đức. ( Cái này khó a :88: )

“…”

- Ngươi, ngươi cả gan dám bỏ Công Tôn tiểu thư?

Công Tôn Viễn nghiến răng nghiến lợi rống to.

Đúng vậy, ngược lại Trầm Côn lại viết cho Công Tôn Y một phong thư.

Đến lúc này sự tình trở nên vi diệu, Công Tôn Y bỏ rơi Trầm Côn, hoàn toàn có thể nói là giới luật Hoàng Kim Huyết Tộc thánh nữ, Công Tôn gia không mất mặt; nhưng bây giờ biến thành Trầm Côn bỏ Công Tôn Y, thế này lại biến thành Trầm Côn chướng mắt với Hoàng Kim thánh nữ, chủ động đuổi Công Tôn Y ra khỏi cửa.

Ác độc hơn nữa chính là, mở đầu thư Trầm Côn lại viết ‘Không tuân nữ tắc’ bốn chữ này to vãi tổ bố, nếu lời này truyền đi ra, chẳng phải là làm hổ thẹn cả Hoàng Kim Huyết Tộc, làm vạn dân Cửu Châu mắng bọn họ một câu ‘Tuyển một loại thủy tính dương hoa (*) làm thánh nữ, quả thực mắt bị mù rồi?’

(*) Chỗ này tác giả có chú thích nhưng CV cắt mất tiêu rồi. Hình như có truyện tiêu đề như vậy.

- Trầm Côn!!!!!

- Đừng kêu toáng lên, ta ở ngay trước mặt ngươi, có thể nghe thấy mà!

Trầm Côn cười hì hì nói:

- Công Tôn lão huynh, lá thư này ngươi đã nhận, chuyện này cứ định như vậy đi, Trầm Côn ta hôm nay bỏ Công Tôn Y, vạn dân Tân Nguyệt thành làm chứng.

Trong lòng Công Tôn Viễn hối hận không thôi, nếu hắn biết Trầm Côn phóng tới là phong thư bỏ Công Tôn Y, đánh chết hắn cũng không dám nhận a!

Nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn, Công Tôn Viễn vừa rồi chính mình đã nói, phụ thân thay mặt nữ nhi nhận lấy phong thư, liền đại biểu phong thư có hiệu lực, Công Tôn Y bị bỏ đã biến thành sự thật không thể sửa đổi.

- Thôi được, Công Tôn tiểu thư chịu nhục, ta chỉ có thể lấy máu tươi Trầm gia các ngươi rửa sạch!

Công Tôn Viễn điềm nhiên nói:

- Trầm Côn, ta định để cho các ngươi chút thống khoái, nhưng là các ngươi bức ta…hôm nay, ta sẽ cho Trầm gia các ngươi nhận hết đày đọa, chết vô cùng không thoải mái!

- Lão huynh, ngươi đang uy hiếp ta sao?

Trầm Côn đảo cặp mắt trắng dã, bỗng nhiên cười nói:

- Tốt lắm, kệ ngươi uy hiếp, ta có việc của ta…Cha!

Hắn chào Trầm Phù Đồ.

-

Vừa rồi người tính thế nào, sau khi phản bội Triệu quốc, chúng ta giờ phải trú thân ở nơi nào?

Trầm Phù Đồ cười mắng:

- Ngươi, đứa ngốc này, chúng ta đi đâu, có thể ở trước mặt địch nhân nói ra sao?

- Ai nha, nhi tử thật đúng là hồ đồ…

Trầm Côn vỗ cái đầu bóng lưỡng:

- Được rồi, bất kể là đi đâu, đều nhanh đi thu thập hành lí, nhớ rõ cần đem theo toàn bộ thứ đáng giá mang đi nha!

Chứng kiến hành vi cố ý nói giỡn này, hành động hoàn toàn không đem mình để trong mắt, Công Tôn Viễn vẫy tay một cái, dẫn Trương Nguyên ngăn cản đường đi người Trầm gia.

- Không vội đi a!

Công Tôn Viễn cười lạnh nói:

-

Nhà các ngươi không những là phản nghịch của Triệu quốc, lại càng chọc giận tới Dạ gia quân pháp, Cửu Châu đại lục đã không còn chỗ cho các ngươi dung thân… Hắc hắc hắc, để Trương tông chủ tiễn các ngươi một đoạn đường, xuống âm tào địa phủ an cư lạc nghiệp đi!

- Không chốn dung thân?

Trầm Côn nở nụ cười.

- Lão huynh, vừa rồi trong nhà ta Hầu Tử cùng Bắc Địa Vương đánh cược, vậy chúng ta tiếp tục đổ một lần xem thế nào?

Liếc mắt nhìn quanh ngọn núi lớn:

- Các ngươi đã đem nơi này bao vây sao? Chúng ta liền đánh cược, chỉ cần các ngươi cho chúng ta một ngày để thu thập hành lí, như vậy tối nay trước giờ tý, Trầm gia chúng ta có thể nghênh ngang rời khỏi Tân Nguyệt thành, hơn nữa còn mang đi toàn bộ, ngươi có tin không?

- Việc này…

Công Tôn Viễn liếc mắt nhìn nhìn lên Dạ Trung Hành trên Hắc Vân, không có được câu trả lời thuyết phục, sau đó hắn lại đánh mắt nhìn hiện trường hỗn loạn.

Lúc này đang có mấy vạn bình dân hốt hoảng chạy trốn, đã xảy ra rất nhiều ngộ thương, nếu hắn cường nghạnh phát động cuộc chiến, chỉ sợ ngộ thương tới bình dân chuốc lấy danh nhơ này…

Suy nghĩ một chút, Công Tôn Viễn cười lạnh nói:

- Đổ thì đổ, bất quá cần nói trước rõ ràng, nếu trước giờ tý ngươi chưa đi ra thì thế nào?

- Nếu Trầm gia cho dù một con chó không thoát…

Trầm Côn cười hắc hắc.

- Đầu bần tăng, bồi cho ngươi.

- Được, ta xem ngươi làm sao có thể rời khỏi.

Công Tôn Viễn lắc mình lui ở một bên.

Đại nghiệp Trầm gia, muốn trong một ngày toàn bộ rút lui khỏi Tân Nguyệt thành, điều này quá không thực tế, cho nên Trầm Côn cũng không bắt buộc mang đi toàn bộ mọi thứ, hắn chỉ để Trầm gia mang đi bốn loại: lương thảo đầy đủ, toàn bộ binh khí áo giáp, đáng giá nhất là mấy xe ngựa châu báu, còn có chính là quan tài Trầm Tín.

Đông môn Tân Nguyệt thành, lúc đêm khuya.

Nhìn Tân Nguyệt thành đã ở hai mươi mấy năm, Trầm Phù Đồ ảm đạm thở dài.

- Haizz, trong vòng một đêm, thế nhưng tình cảnh luân lạc xa xứ, Trầm gia thực bất hạnh!

- Yên tâm!

Trầm Côn cười hì hì nói:

- Cái cũ không bỏ, muốn phát triển, sẽ phải làm lại từ đầu một cách quyết đoán!

- Làm lại từ đầu? Haizz, nói dễ hơn làm.

Trầm Phù Đồ bất đắc dĩ lắc đầu.

- Trầm gia đã là tội nhân, Triệu quốc sẽ không buông tha, dừng chân ở chỗ nào mới là vấn đề…

- Xích Tiêu thành thế nào?

Trầm Phù Đồ mới nói được một nửa, Trầm Côn đột nhiên hỏi, làm hắn không kịp phản ứng.

- Ngươi nói cái gì, Xích Tiêu thành? Không phải đi Vô Ma Nhai sao?

- Trầm gia bị Triệu quốc theo dõi, chúng ta đi Vô Ma Nhai cũng không còn an toàn nữa.

Trầm Côn cười nói:

- Nhưng mà, nhi tử ở Xích Tiêu thành xây dựng một mảnh cơ nghiệp, để đi trước đến Vô Ma Nhai, sau đó cùng nhau di chuyển đến Xích Tiêu thành. Hắc hắc hắc, nơi đó chính là vùng đất tốt…

Trong lúc hai người nói chuyện, Thiết Hòa thượng đã chỉ huy gia tướng trong trang chuẩn bị tốt xe châu báu cuối cùng, sau đó hung hăng chạy tới.

- Đại ca, tất cả đồ vật đã thu thập xong, người cũng đã đủ.

- Tốt, lên đường thôi!

Trầm Phù Đồ có chút tâm tình sa sút.

- Đi Xích Tiêu thành.

- Lên đường?

Sắc mặt mọi người Trầm gia đột nhiên khó coi, nói lên đường dễ vậy sao, chính là đi như thế nào a, Dạ gia Hắc Vân đang ở bên ngoài, không biết ẩn dấu bao nhiêu cao thủ, một khi chính mình đi ra khỏi cửa thành, sẽ bị những cao thủ này nửa đường đánh giết.

- Xú tiểu tử, ngươi có thật sự nắm chắc đi ra khỏi được Tân Nguyệt thành không?

Thiết Hòa thượng hồ nghi nhìn nhìn Trầm Côn.

- Ai u, nghĩa phụ người không tin tưởng ta sao?

Trầm Côn liếc mắt về phía bốn tiểu tức phụ của Thiết hòa thượng, trêu chọc nói:

- Bốn vị thẩm thẩm, nghĩa phụ không tin ta, các thẩm nói làm sao bây giờ?

- Đánh hắn!

- Đánh hắn!

- Dẹp hắn!

- Khắc hắn (Đến thằng đả tự bên tầu cũng lần đầu tiên gặp chữ khắc này :61: )

Tứ bào thai xinh đẹp trăm miệng một lời nở nụ cười, bất quá nhìn ra được, các nàng cũng chỉ miễn cưỡng cười vui, cũng không tin mình có bản lĩnh còn sống mà rời khỏi Tân Nguyệt thành.

- Ai, xem ra các người cũng không tin đây!

Trầm Côn thần bí cười cười.

- Lên đường thôi. Ta đảm bảo, Dạ gia tuyệt đối không dám truy kích chúng ta.

- Thật sự sao?

Mang theo lòng dạ thấp thỏm lo âu, đội ngũ Trầm gia chậm rãi đi ra Tân Nguyệt thành.

Công Tôn Viễn và Trương Nguyên đợi bên ngoài cửa thành, vừa nhìn thấy Trầm Côn dẫn đầu đi ra, cười lạnh một tiếng

- Trầm Côn đến chịu chết đi!

Trương Nguyên lấy ra hai tấm linh phù.

- Ai, từ từ.

Trầm Côn đột nhiên hỏi:

- Lão huynh, ngươi có thể nói với ta một câu thật lòng không? Lần vây khốn Trầm gia này, Dạ gia đến tột cùng là xuất ra bao nhiêu cao thủ trên cấp Lam Nguyên?

- Dạ thiếu gia tự mình trấn thủ (trăm tuổi mà vẫn còn thiếu :61: ), ta cùng La Hàn đều đến đây.

Trương Nguyên không kiên nhẫn nói:

- Nhưng đối với đám người nhà ngươi, một mình ta là đủ rồi!

- Uhm, đó chính là ba rồi.

Trầm Côn khẽ gật đầu, cười hề hề thần bí lẩm bẩm:

- Quá ít, không đủ phân lượng nha, để xem làm sao phân phối mới tốt đây?

Nói xong hắn ngẩng đầu lên, làm bộ như vừa mới nghe thấy.

- Ai da, Trương lão huynh ngươi vừa mới nói cái gì? Một mình ngươi, có thể xử lý mọi người chúng ta?

- Ngươi không tin?

- Ách, ta thật sự không tin nổi, bởi vì vừa rồi ta mới tính toán…

Trầm Côn bộ dáng vô tội nói tiếp:

- Đại Bồ Đề tự cao tăng hàng chữ Huyền, hình như có năm người!

- Đại Bồ Đề tự?

Đầu óc Trương Nguyên một trận mơ hồ, ân oán giữa Dạ gia và Trầm gia, có liên quan mja gì đến sự tình Bồ Đề tự?

- Lão huynh ngươi không rõ sao?

Trầm Côn cười cười, chỉ xa xa ngoài đường cái.

- Ý của ta là, ngươi nếu không nhường đường, có thể bị ngũ đại trưởng lão Bồ Đề tự vây công.

- A di đà phật!

Vừa rứt lời, tiếng phật hiệu nổi lên trên đất bằng giống như tiếng sấm, năm thân ảnh áo xám chớp mắt đã đến trước mặt Trương Nguyên, lông mi trắng phiêu phiêu, râu bạc dài xuống tận ngực, năm lão hòa thượng này cung kính hướng về phía Trầm Côn hành lễ.

- Thánh tăng, ta đến vừa đúng lúc, toàn bộ do thánh tăng sai khiến.

- Huyền Đức, Huyền Tâm…còn ngươi nữa, Huyền Khổ?

Trương Nguyên nhận biết ngũ đại cao tăng hàng chữ Huyền, đương trường liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hơn nữa…Thánh tăng?

Năm vị cao tăng Bồ Đề tự, gọi Trầm Côn là thánh tăng!?

Nói đùa gì vậy!!!

Trầm Côn là người bãi độ Thích Già Bồ Đề chuyện này chỉ có ngày đó ở phần mộ tổ tiên Vương gia mấy người biết, Trương Nguyên cùng Dạ gia đều không biết chút nào, cho nên nghe xưng hô này, trong đầu hắn chính là từng đợt mê muội.

Ngay sau đó, La Hàn từ Hắc Vân Thượng phi thân xuống dưới, ngưng trọng đứng ở bên người Trương Nguyên.

- Sao lại thế này, ngũ đại cao tăng Huyền tự sao lại tới đây?

- A di đà phật, Trương thí chủ, La thí chủ.

Lão hòa thượng cười nhạt một tiếng.

- Xin đừng lấy làm phiền lòng, chúng ta đi chuyến này, chính là phụng theo lệnh thánh tăng, bảo hộ người Trầm gia bình an rời khỏi Tân Nguyệt thành, các vị không làm khó dễ Trầm gia, chúng ta sẽ không làm khó dễ hai vị thí chủ. Nhưng nếu các ngươi dám làm khó dễ Trầm gia…

Huyền Khổ tánh tình bá đạo mắng to:

- Bần tăng, liền muốn nhận tấm lòng Bồ Tát, dùng phích lịch(*) thủ đoạn rồi!

(*) Sét đánh thình lình, mạnh và vang lớn.

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.