Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hòa thượng có cố sự

Phiên bản Dịch · 3412 chữ

A La chỉ vào ngực Ca Thư Ứng Long, cười hì hì nói:

- Lục cữu của Trầm Côn tên là Dương Chiêu!

Lại một chữ 'Dương' nữa. Lập tức, trong ánh mắt Ca Thư Ứng Long hiện ra vẻ hoảng sợ, kinh hỉ, tức giận, cuồng nhiệt, rất nhiều thần sắc khó có thể nói rõ, sau đó hắn cười ha ha lui lại mấy bước, gật đầu nói:

- Trầm Côn, ta đã thề cả đời không giết người Dương gia.... Ngày xưa, trên chiến trường U Vân châu, ta đã tha cho ngươi và Trầm Phù Đồ một mạng. Hôm nay, ta tha cho ngươi lần thứ hai, nhưng ta không hi vọng còn có lần thứ ba, hiểu chưa?

Nói xong, hắn sải bước rời khỏi.

- Tình nhi, con ở lại chờ sau khi Trầm Côn tìm được toàn bộ Phục Hoạt thạch thì bảo hắn giao ra biện pháp trị thượng!

- Vâng thưa cha!

Ca Thư Tình kinh ngạc nhìn Trầm Côn, rất như cũng khiếp sợ cái sự thực Trầm Côn là nam nhân Dương gia!

Vẻn vẹn hai câu nói, A La thật sự làm cho lưỡng đại truyền thuyết rút lui.

Đương nhiên, vì cho lưỡng đại truyền thuyết chữa thương, Bạch Tiên Nhi và Ca Thư Tình đều lưu lại bên cạnh Trầm Côn, xem như là giám thị trá hình.

- Mỹ nữ lão sư, ngươi làm sao mà làm được vậy.

Lưỡng đại truyền thuyết đi thật lâu, Trầm Côn vỗ vai A La.

- Dương gia thực sự lợi hại như vậy, hai cái tên, là có thể dọa đi lưỡng đại truyền thuyết?

Mắt trợn trắng nói:

- Ta biết ngươi không muốn nhắc tới Dương gia với ta, nhưng nói một chút cũng được. Nếu không ta ngày nào cũng thả cóc vào trước cửa phòng ngươi, làm ngươi buồn nôn đến chết, kinh tởm đến chết!

A La giật mình một cái, sau đó thở dài.

- Được rồi, để ta nói cho ngươi biết....

Nàng hạ thấp giọng nói:

- Luyện Xích Hào sở dĩ rút lei là bởi vì ngoại công ngươi đã từng đã cứu phụ thân của hắn. Dương gia và Luyện gia, vốn là hai thế gia có quan hệ thông gia thân thiết. Luyện Xích Hào vô luận là thế nào cũng sẽ không làm khó ân nhân và ngươi thân đâu.

- Thế còn Ca Thư Ứng Long thì sao?

Trầm Côn 'hả' một tiếng rồi chì vào ngực mình.

- Động tác vừa rồi của ngươi là có ý gì?

- Hai mươi sáu năm trước, U Vân Châu đại chiến, lục cữu ngươi đâm xuyên qua ngực Ca Thư Ứng Long...

A La cũng chỉ vào ngực mình.

- Chính là vị trí này, bất quá Ca Thư Ứng Long trời sinh trái tim bị lệch nằm ở bên phải, không ngờ lại thoát được một kiếp... Sau đó, Ca Thư Ứng Long phát thệ dưới phong bi (bia đá lớn) ngàn năm của Dương gia, cả đời sẽ không giết bất cứ người nào của Dương gia. Nói cho cùng thì Ca Thư Ứng Long cũng được coi là kẻ địch tôn kích nhất trên chiến trường và tri kỷ của Dương gia rồi.

A La lại hỏi.

- Được rồi, ta nói xong rồi, đến lượt ngươi... Hòa thượng thối tha nhà ngươi rốt cục là làm ra việc gì mà lại dẫn tới đây lưỡng đại truyền thuyết?

Nàng vừa mới đến, chỉ thấy lưỡng đại truyền thuyết làm khó Trầm Côn, không hề biết nguyên do chi tiết.

Len lén nhìn Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi một cái, Trầm Côn kéo A La sang một bên, thấp giọng giải thích.

-.... Mỹ nữ, ngươi biết đấy, ta trước khi quen biết ngươi đã bị thương ở đầu, mất đi chút trí nhớ.

Hắn đem quá trình mình chuyển thế sửa thành mất trí nhớ, tiếp tục nói:

- Nhưng vừa rồi ta mới phát hiện, phiền phức lớn rồi. Ta lúc trước có vẻ là một siêu cao thủ, ngày Thần diệt, di tích giả thần bị hủy, tam đại truyền thuyết thụ thương, hình như đều là do ta làm...

- Phải sửa một chút, là tứ đại truyền thuyết đều bị thương, hơn nữa rất nhiều ẩn thế cao thủ cũng bị thương... Ta nói với ngươi điểm này.

Sắc mặt A La đột nhiên trở nên âm trầm, lạnh lùng liếc Trầm Côn.

- Ngươi xác định, những việc này đều là do ngươi làm ư?

- Chí ít cũng có bảy phần khả năng!

"A..." "A..." "A... " A La bỗng nhiên kéo dài giọng nói, 'a' bảy tám tiếng, mà đúng cái lúc Trầm Côn bị nàng ta làm cho hoảng sợ trong lòng, nàng cười dài ngoắc ngón tay.

Trầm Côn tự nhiên nhích người tới.

- Ta đánh!!!

Hai ngón như đao, A La bỗng chọc vào hai mắt Trầm Côn, sau đó cầm lấy chuôi kiếm ở sau lưng, giống như đập chuột đất mà điên cuồng đập vào cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn.

- Úi, mỹ nữ, ngươi làm gì đấy? Trầm Côn bị đánh mà ngớ người.

Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi ở bên cạnh nhìn vào, vẻ mặt đều rất kinh ngạc. Rất nhiều dấu hiệu cho thấy Trầm Côn và A La chẳng phải đang chơi trò thầy trò yêu nhau ái muội sao? Tại sao lại đánh nhau rồi. À, là vợ chồng son cãi vặt với nhau...

- Biết vì sao ta lại đánh ngươi không?

Lưu ý thấy Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi còn ở đây, A La kéo Trầm Côn ra xa, hung hăng hạ giọng nói:

- Không biết.

Trầm Côn trợn mắt, đầu đau nhức bỏng rát.

- Đồ ngu, ta chưa nói qua với ngươi sao? Ta cũng bị thương vào cái ngày Thần diệt đó!

A La tức giận nhìn chằm chằm Trầm Côn.

- Hôm đó, một ngươi che mặt toàn thân áo trắng giết tới trước cửa nhà ta, mấy chiêu liền đánh bại ta, cũng lưu lại vết thương Bắc Đẩu dơ bẩn trên người ta.. Chết tiệt, đây không ngờ lại là chuyện tốt do ngươi làm trước khi mất trí!

- Là, là ta đả thương ngươi à?

Trầm Côn tự nhiên cảm thấy mình bị đánh cũng không oan, cười khổ nói:

- Ta thật sự không nhớ những việc này, ngươi cũng đã nói với ta bao giờ đâu!

- Ta không nói với ngươi thì ngươi cũng nên biết chứ!

A La tức giận nói:

- Ngày hôm đó ngươi nhìn trộm ta tắm rửa, khẳng định đã nhìn thấy vết thương trên người ta rồi, vết thương Bắc Đẩu chính là ở ngư...

Ồ?

A La xấu hổ không dám nhắc tới vị trí ** của mình, còn Trầm Côn thì mắt đột nhiên sáng lên.

- Trên người ngươi cũng có vết thương Bắc Đẩu à? Hơn nữa còn... ở đây và đây? ( Ngón tay chỉ chỉ ).

Trắng trợn liếc nhìn bộ ngực của A La.

Thành thật mà nói, Trầm Côn tuy rằng trước sau rình coi qua A La hai lần, thế nhưng một lần trốn ở trên cây nhìn không rõ ràng lắm, lần khác thì ở trong phòng tắm hơi nước mù mịt. Quả thật hắn không thấy ngực của A La nó ra cái dạng gì, chỉ là cảm thấy... Ừ, một cảnh tượng rất xuân sắc đấy.

- Đừng nhìn nữa!

A La ôm ngực xoay người đi, nhìn Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi ở xa một cái.

- Trước tiên giải quyết chuyện ở đây đã, về nhà ta sẽ lại tính sổ với ngươi sau. Hừ, rất nhiều việc cần phải tính sổ với ngươi đó!

- Ặc, bao gồm cả sáng hôm nay, ta hôn lên mặt ngươi..

- Câm mồm!

Vừa nhắc tới nụ hôn sáng nay, A La sợ tới mức thất thanh kêu tó, chuyển thân chạy mất hút luôn.

Trầm Côn cũng nở nụ cười, tuy nói là Cửu Châu Trầm Côn đả thương A La, bất quá hai người ở chung lâu như vậy, không có ái tình cũng có chút thân tình, A La chắc chắn sẽ quá phận làm khó Trầm Côn đâu... Tiễn A La đi, Trầm Côn cười híp mắt đi tới trước mặt Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi.

- Trầm huynh.

Thấy Trầm Côn đi tới, Ca Thư Tình lại đỏ mặt cúi đầu.

- Vừa rồi, vừa rồi cha ta...

- Hì hì, tiểu muội muội của ta à. Chuyện vừa rồi đừng nhắc tới nữa, muội không thấy Trầm Côn người ta cũng không để bụng sao?

Bạch Tiên Nhi biểu hiện lõi đời hơn nhiều, nàng cười dài kéo tay Trầm Côn, lời nói nóng bỏng chỉ khiến mặt người ta đỏ lên.

- Tiểu sư đệ của ta, trước khi tìm ra biện pháp cứu chữa sư phụ ta, ta phải ở lại chỗ ngươi ăn cơm chùa rồi, chớ có lơ là đó.

- Yên tâm, yên tâm!

Các ngươi trước tiên chiếu cố Kha Tây, bảo trụ tính mạng của hắn, ta sẽ không so đo với các ngươi nữa.

Trầm Côn không thể trêu vào hai truyền thuyết phía sau hai nữ nhân này. Không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, lách qua người hai nàng.

Minh bá đang nằm ở phía sau hai nàng.

Tuy rằng hiện tại Trầm Côn phải mau chóng đi Độc Cốt động quan tưởng, phải tìm kiếm những viên Phục Hoạt thạch còn lại, rồi còn phải tìm cách chữa trị cho Kha Tây... Có rất nhiều việc phải làm, nhưng quan trọng nhất vẫn chính là cạy miệng của Minh bá ra.

Ngay cả Trầm Phù Đồ cũng... câu nói này của Minh bá còn vang vọng bên tai, Trầm Côn đứng ngồi không yên a!

- Lão huynh!

Trầm Côn tóm lấy cổ áo Minh bá, , đem đầu hắn nâng lên trước ngực mình.

- Nói đi, ngay cả cha ta cũng giết, câu này là ý gì?

Minh bá đầu tiên là bị thần quang của lưỡng đại truyền thuyết làm kinh sợ, rồi lại bị binh lính tra khảo vài lần sau khi bị bắt làm tù binh, lúc này đã trở thành một lão nhân sắp tàn phế rồi.

Bất quá sau khi lưỡng đại truyền thuyết đi rồi, mất đi áp lực cho nên lão cũng biểu hiện cực kỳ cứng đầu cứng cổ.

- Muốn biết là có ý gì? Hắc hắc, xin lỗi, ta quên mất rồi... Ngươi giết ta, ta tại âm tào địa phủ báo mộng cho ngươi nhé?

Chát!

Trầm Côn tát một cái lên mặt Minh bá, cười hì hì nói:

- Lão huynh, việc gì phải thế? Làm một cuộc mua bán nhé. Ngươi nói cho ta câu nói đó có ý gì, ta sẽ cho ngươi một con đường sống, thế nào?

- Vậy ngươi cứ giết ta đi!

Minh bá cười còn tươi hơn cả Trầm Côn.

- Từ lúc lưỡng đại truyền thuyết xuất hiện, ta đã không định tiếp tục sống nữa rồi. Chỉ là không biết ngươi đang chuẩn bị giết ta bằng cách nào đây?

Cười cười.

- Nếu ngươi nghĩ không ra cách nào để giết người cho nó đau đớn một tí, ta nói cho ngươi vài cách nhé... Ví dụ như, ngươi có thể chôn sống ta, chỉ để lại đầu thò ra, rồi ngươi dùng dao nhỏ cắt da đầu ta sau đó rót thủy ngân vào. Ha ha, rồi sẽ lập tức thấy ta kêu thảm một tiếng, cả người nhảy ra khỏi đất, nhưng da thì vẫn còn ở lại trong đất...

Trong lòng Minh bá rất rõ, lão quả thật có thể bán đứng Dạ gia để đổi lấy một con đường sống. Nhưng một khi lão nói ra bí mật của Dạ gia, ba vị chính thê, hai mươi mấy tiểu thiếp còn có vô số con cái, cháu chắt chút chít của lão sẽ không còn đường sống nữa.

Thủ đoạn sử lý phản tặc của Dạ gia, Minh bá là người rõ nhất.

Cho nên lão không màng gì cả. Hôm nay vô luận Trầm Côn tra tấn lão thế nào, lão cũng chỉ nghiến răng chịu đựng cho đến chết mà thôi.

Mồm của loại tù binh này gần như là cạy không ra rồi... Chát!

Trầm Côn lại tát cho Minh bá một cái, sau đó Phệ Hồn phù của Vương Kiêu, Thú Hoàng Thác Cốt thủ của Lý Mục còn có ý tưởng ghê tởm của Cổ Nguyệt Hà, liên tục dùng mười bảy mày tám loại khốc hình. Thế nhưng Minh bá vẫn chỉ một câu.

- Tiếp tục, tiếp tục đi. Hình phạt này của ngươi chả đã ghiền tí nào cả, đổi cách nào đau đớn hơn đi.

**!

Minh bá không mở miệng, sống chết của cha mình phải làm sao?

Trầm Côn sốt ruột mà vò đầu.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng hô hoán của Ca Thư Tình.

- Trầm đại ca, ngươi mau tới đây xem xem, Kha Tây không xong rồi!

Bắt đầu từ sáng hôm nay Kha Tây liền mang theo thân thể bị thương giúp Trầm Côn tác chiến. Sau đó lại bị Minh bá đánh cho một chưởng đoạt mệnh, rồi lại bị lưỡng đại truyền thuyết làm lỡ một đoạn thời gian để chữa trị. Lúc này, hắn đã hơi thở mong manh, hai mắt trắng bệch, bất cứ lúc nào cũng có thể vong mạng!

- **!

Trầm Côn chạy tới ôm lấy Kha Tây, vội la lên:

- Lưỡng vị mỹ nữ, các ngươi cũng không có biện pháp trị liệu cho hắn sao?

- Tiểu sư đệ à, ta là ngự thú sư, Tình nhi muội muội là vũ đấu gia, đều không có bản lĩnh trị thương cho người khác đâu!

Bạch Tiên Nhi bất đắc dĩ hai tay mở ra.

- Trừ phi ngươi có thể lập tức tìm được Độc Phật Huyền Si, nếu không, Kha Tây sống không quá nửa canh giờ.... . Được rồi, đây là tình hình tốt nhất rồi đấy. Tình hình xấu nhất thì hắn sẽ chết ngay lập tức.

- Huyền Si, Huyền Si!

Trầm Côn ngửa mặt lên trời thở dài.

- Ta đi nơi nào tìm hắn đây!

- Ngươi muốn cứu Kha Tây?

Con mắt Minh bá bỗng nhiên sáng lên, lão ta nhìn một chút vết thương sau lưng Kha Tây, cười quái dị nói:

- Kha Tây trúng Hỏa Vũ chưởng của ta, ta có thể cứu hắn, bất quá....

- Ngươi muốn ra điều kiện?

- Đúng thế, ta cũng không muốn chết. Hôm nay có cơ hội, ta vì sao lại không nắm bắt nhỉ?

Sắc mặt Minh bá đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giễu cợt nói:

- Trầm Côn, muốn để Kha Tây sống sót, ngươi lập tức cởi trói, đưa ra cửa mộ tổ, rồi sau đó dập đầu xin lỗi ta...

- Lão huynh, ngươi tưởng ta là thằng ngu à?

Trầm Côn giơ ngón giữa.

- Ta đưa ngươi ra, rồi dập đầu trước ngươi, ngươi chạy mất thì làm sao? Cho dù ngươi bị thương, chúng ta cũng không đuổi theo được tốc độ của ngươi!

- Đúng thế, ta có khả năng chạy trốn, nhưng ngươi còn lựa chọn nào khác à?

Minh bá quát lạnh.

- Mau cởi trói cho ta, nếu không ta sẽ để Kha Tây chôn cùng với ta.

- Cởi trói?

Vẫn là Ca Thư Tình nhỏ giọng nói:

- Trầm đại ca, Kha Tây thực sự không xong rồi, hay là chúng ta.... Thả lão ta ra?

- Đúng. Thả ta ra đi, nhưng mà phải nhớ dập đầu xin lỗi đấy!

Minh bá cười lớn nói:

- Cởi trói, dập đầu, hai điều kiện thiếu một ta đều sẽ không quan tâm tới sự sống chết của Kha Tây.

Lão ta giống như một thằng điên cười lớn lên. Không phải là thực sự phát điên, mà là con người ta tới đường cùng như lão, dù sao cũng là chết. Còn có chuyện điên rồ gì mà không làm ra được cơ chứ.

Huống chi, lão ta còn không có gì phải sợ, lão nắm trong tay sự sống chết của Kha Tây! ! !

- Mau cởi trói, mau dập đầu, mau lên!

Minh bá quát lớn:

- Khắp thiên hạ chỉ có ta mới có thể cứu Kha Tây!

- Chỉ có mình ngươi à?

Từ khe núi có một thân ảnh béo múp chậm rãi đi ra, mặt tròn như cái bánh, mũi tẹt, nốt ruồi chi chít. Béo đến mức cúi xuống chỉ thấy bụng chứ suốt đời không thể thấy thằng cu em. ( Xấu vô cùng )

Thành thật mà nói, thằng béo chết toi này xấu xí vô cùng. Thế nhưng khi hắn bước đi tay chống sau lưng, nhịp chân tự nhiên, có vẻ lỗi lạc ngang ngạnh duy ngã mạn bộ độc hành. Lý Cuồng Phong thường nói, một cực phẩm nam nhân mị lực chính là ở sự lỗi lạc và ngạo mạn, câu nói này giống như là chuẩn bị cho thằng béo này. Xấu thì xấu đấy nhưng khí chất lại đoạt hồn người, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Hay cho một thằng béo chết toi tiêu sái.

Bạch Tiên Nhi và Ca Thư Tình đều nảy ra ý nghĩ vô cùng cổ quái này, đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của thằng béo.

- Phóng nhãn Cửu Châu, chỉ có ngươi là có thể cứu Kha Tây sao?

Thằng béo đi tới trước mặt Minh bá, ngồi xổm xuống ( vãi, ngồm xổm được à ), khẽ vỗ vào mặt lão, khóe miệng mang theo một nụ cười kinh tâm động phách khiến người ta say lòng. ( Anh Huyền Si này chắc là siêu cấp đẹp trai )

- Không sai!

Minh bá không biết người này, bĩu môi nói:

- Ngươi cũng tới cầu xin ta sao? Vậy thì tốt, cũng dập đầu nhận sai đi!

- Ha ha!

Thằng béo cười khẽ một tiếng:

- Bao nhiêu năm rồi, nói đến cứu người chưa từng có kẻ nào dám ở trước mặt bần tăng khoác lác tới mức này...

- Được rồi, ngươi đã thành công chọc giận bần tăng rồi.

- Chọc giận thằng béo chết tiệt nhà ngươi thì làm sao?

Người khác không nhận ra thằng béo này, nhưng mấy tên hắc y nhân bị bắt chung với Minh bá kia lại nhận ra. Đây không phải là Vương Đại Phúc dẫn đường cho mình hay sao?

Một cái tên quá mức nhà quê. Người mang cái tên này có thể có bản lĩnh trị bệnh cứu người nào đây?

Đúng, người đến chính là A Phúc, Vương Đại Phúc... Đương nhiên, hắn còn có một cái tên khác, La Ma Nhân Vương, trong một tôn giáo nào đó được cho rằng là hóa thân thứ sáu của thần Vishnu.

Tin La Ma, được vĩnh sinh! Câu này tuyệt đối là chân lý tôn giáo, cũng chính là chỗ khiến cho Trầm Côn kinh ngạc khi lần đầu tiên nghe thấy tên thật của A Phúc.

Vương Đại Phúc, La Ma Nhân Vương, đây mới thật là lưỡng chủng cực đoan.

- Trầm Côn. Sang trái mười lăm bước, trên đất có một khóm sậy non, đi hái cho bần tăng.

Sau khi bị Minh bá chọc giận, nụ cười tại khóe miệng A Phúc càng thêm mê người, hắn nhẹ giọng gọi Trầm Côn.

- Sau đó đi về phía trước mười ba bước, trên đất có một gốc Phong Linh thảo, cũng hái về đây. Còn nữa, ngươi thân là sói biến dị, lấy mười hai giọt máu sói, trộn với hai loại thảo dược, khuấy lên rồi cho Kha Tây uống với nước nóng.

Dòng dưới ko ai được bấm nhé :88:

Cái này là ngoài lề lấy công post xin 1 dòng nè :2 (17):

Tà ca là nhất :111: yêu quá cơ :97:

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.