Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào hoa huyết sát

Phiên bản Dịch · 2544 chữ

Trầm Côn gật đầu.

- Ta đã viết về nhà mấy lá thư. Chỉ cần cha ta gật đầu là lập tức có thể từ hôn.

- Ha ha, thế thì tốt…

Minh bá cười có vài phần quỷ dị, hắn bỗng nhiên thì thầm bên tai Trầm Côn, hạ thấp thanh âm nói:

- Ngoài ra còn có một câu, ta nói ra thì không thích hợp, bất quá vẫn phải nhắc nhở tướng quân...

Bùm!

Lão hình như có điều gì bí ẩn muốn nói, nhưng mà lúc này nghe được một tiếng pháo vang lên, ngẩng đầu nhìn một cái, trên bầu trời mộ tổ Vương gia được bắn lên một quả pháo hoa màu xanh nhạt.

Minh bá sắc mặt biến đổi, vội vàng gọi Kha Tây nói:

- Lão quỷ, ta nói thật với ngươi, ta đã phái người đi tra xét Độc Cốt động rồi, đây chính là tín hiệu cầu cứu của bọn họ. Mấy vị, những thứ khác sau này hẵng nói, chúng ta lập tức lên đường!

Nói xong vội vàng bay đi.

Đúng vậy, là bay đi!

Hai chân Minh bá đạp mạnh lên đất, người liền phi lên lưng trời, so với đại điểu còn vững vàng hơn, chiêu công phu này đã đủ chứng minh, lão đã vượt qua trình độ 'Lăng Không Hư Bộ' của Lam Nguyên vũ tông, chí ít cũng là một Tử Nguyên vũ tông hạ đoạn rồi.

Một người hầu đã có bản lĩnh cỡ này, Hoàng Kim Dạ gia rốt cục là mạnh tới mức nào đây!

- Dạ gia...

Trầm Côn liếm liếm môi.

- Trầm tướng quân!

Kha Tây bỗng nhiên đi tới, thấp giọng nói:

- Vừa rồi Minh Thành nói gì với ngươi?

- Lão ta hình như muốn nói chuyện hôn ước gì đó thì phải?

Trầm Côn nhức đầu.

- Nhưng còn chưa nói xong thì pháo hoa đã bắn lên rồi.

- Hả...

Kha Tây sắc mặt trầm trọng.

- Minh Thành tuy rằng chưa nói xong, nhưng ngươi tốt nhất phải nhớ lấy lời lão, mau chóng giải trừ hôn ước. Việc này so với Đại Bồ Đề tự, Độc Cốt động đều trọng yếu như nhau!

- Lão huynh đã tính ra điều gì rồi sao?

Trầm Côn vô cùng kinh ngạc.

- Với đầu óc của tướng quân mà còn không hiểu được sao?

Kha Tây thở dài.

- Ta vì sao muốn dẫn tướng quân tới gặp đại tổng quản Dạ gia hả?

Thành thật mà nói, Trầm Côn lúc đầu thật đúng là không ý thức được hắn và Minh bá gặp mặt có điều gì đặc biệt, không phải là hợp tác đối địch sao. Thế nhưng sau khi được Kha Tay nhắc nhở như vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy sự tình không hợp lý!

Công Tôn Y xuất hiện ở chỗ này!

Dạ gia vô duyên vô cớ cừu thị bần tăng!

Minh bá còn nói cái gì mau chóng giải trừ hôn ước.

Cảnh tượng vừa rồi toàn bộ hiện lại trong đầu, Trầm Côn thấp giọng nói:

- Dạ gia sẽ đối phó ta?

Kha Tây lặng lẽ gật đầu.

- Trầm tướng quân, tối hôm qua khi trị thương cho ngươi, ta đã âm thầm tính toán số mạng của ngươi. Tuy rằng số mạng của ngươi tương đối quỷ dị, ta tính không ra nguyên do chi tiết, thế nhưng ấn đường ngươi đỏ lên, dưới cằm có một vết máu, rõ ràng là dấu hiệu sắp gặp phải nạn 'Đào hoa huyết sát'. Kha Tây giải thích:

- Cái gọi là Đào hoa huyết sát, nói trắng ra, chính là ngươi sẽ gặp phải một đại kiếp nạn vì một nữ nhân thân cận bên mình!

- Khi vừa tính ra ngươi sẽ gặp phải Đào hoa huyết sát, ta nghĩ nữ nhân thân cận nhất bên tướng quân, không ai ngoài A La. Vậy Đào hoa huyết sát này sẽ ứng vào người A La, thế nhưng sáng hôm nay, ta thấy được Công Tôn Y trong lữ quán...

Kha Tây tiếp tục nói:

- Lúc này mới chợt nghĩ ra, trên danh phận mà nói, Công Tôn Y mới là nữ nhân thân cận nhất của ngươi! Lại nhìn thấy Minh bá, ta gần như đã có thể khẳng định, Dạ gia sẽ vì Công Tôn Y mà đối phó tướng quân, cho nên ta mới đưa tướng quân tới gặp Minh bá, để tướng quân chuẩn bị tâm lý, mấy ngày gần đây cẩn thận hơn một chút.

- Chúng có cần làm thế không?

Trầm Côn có chút lờ mờ không hiểu.

- Công Tôn Y chỉ là một đứa con gái nhà nghèo, với ta không thù không oán...

- Tướng quân, phong thuỷ bí thuật cũng không phải toàn trí toàn năng, ta cũng tính không ra nguyên nhân đích xác!

Kha Tây bất đắc dĩ lắc đầu.

- Tóm lại một câu, việc ta có thể làm chính là để tướng quân trước tiên tận mắt gặp người của Dạ gia một lần, trong lòng có tính toán, cái khác... Tướng quân cần phải nhớ kỹ, Dạ gia sẽ ra tay với ngươi bất cứ lúc nào!

Tuy rằng Kha Tây khi nói chuyện thì thần thần bí bí và hay lải nhải, cửu thành là giống bọn bịp bợm giang hồ. Bất quá hắn dù sao cũng là Thiên Cơ môn chủ, Trầm Côn phải đem lời của hắn để ở trong lòng.

Cho nên khi trở lại trong phòng, Trầm Côn lập tức lấy toàn bộ vũ trang của mình ra: hắn mặc thêm một cái nhuyễn giáp bên trong cà sa, Ngũ Sắc thạch khảm trên một tảng đá, rồi buộc cùng một chỗ với Thanh Long đao do Quan Lăng đưa cho hắn. Khi từ trong phòng đi ra, cảm thấy mình ngoài có cà sa, trong có nhuyễn giáp, trên lưng còn có một thanh đại đao, có chút giống... Ừ, rất ra dáng Ninja rùa.

Làm xong tất cả những việc này, Trầm Côn đi tới hậu viện.

A La đang ngơ ngẩn cuộn mình một gốc đại thụ, trong tay cầm một đóa hoa nhỏ, ngẩn ngơ xé cánh hoa.

- Trầm Côn, Lý Trích Tiên, Trầm Côn, Lý Trích Tiên...

Cứ xé một cánh nàng liền nhắc tới một cái tên, mắt thấy trên đóa hoa chỉ còn lại một cánh hoa, phải nói ra tên Trầm Côn rồi, nàng hung hăng đem đóa hoa vứt ra ngoài.

- Khẳng định không phải Trầm Côn, không tính, không tính, phải đúng ba lần được hai...

Nàng lại hái một đóa hoa tươi, bắt đầu xé cánh hoa.

- Trầm Côn, Lý Trích Tiên, Trầm Côn, Lý Trích Tiên...

Rất thần kỳ, lần này cánh hoa cuối cùng vẫn là Trầm Côn, A La tức giận rồi, dứt khoát đem cánh hoa nuốt vào trong miệng, tức giận nói:

- Ba lần được hai vẫn không được, vậy thì năm lần được ba...

Lại hái một đóa hoa....

- Lý Trích Tiên, Trầm Côn, Lý Trích Tiên, Trầm Côn...

Nhìn cánh hoa trơ trọi, A La khóc không ra nước mắt.

- Trời ơi, sao vẫn là Trầm Côn? Ông trời ơi, mười lần được một có được không? Mười lần, trong mười lần chỉ cần có một lần là Lý Trích Tiên cũng được mà!

- Mỹ nữ, ngươi làm cái gì đấy?

Trầm Côn không hiểu ra sao mà hỏi thăm.

- Ai cần ngươi lo?

A La lườm, bỗng nhiên thấy người tới là Trầm Côn, xấu hổ giấu đi bông hoa chỉ còn một cánh, hét lớn:

- Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta...

- Này, ngươi không sao chứ?

- Không, không có việc gì...

- Vậy thì đừng phát điên nữa, đi nào, đi thu thập Đại Bồ Đề tự!

- Hả!

A La vô ý thức đứng lên, thế nhưng vừa nghĩ đến sáng nay bị Trầm Côn cưỡng hôn, nàng xấu hổ phát hỏa, cũng ngại gặp mặt Trầm Côn, vội vàng phất tay nói:

- Ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau... Đi mau, đừng quay lại nhìn ta!

Trầm Côn cười ha ha, bước thẳng ra ngoài, chờ hắn đi thật lâu, A La mới đỏ mặt mà nhích người

Còn nụ hôn vừa nãy thì tính thế nào?

Ai biết được?

Dựa theo sự thương nghị vừa rồi, Trầm Côn cần phải vào mộ tổ từ phía Nam, ven đường thanh trừng phổ thông đệ tử của Đại Bồ Đề tự. Nhưng hắn chớp chớp mắt, cảm thấy chính mình làm chim đầu đàn, bắn phát súng đầu tiên có khả năng có hại, cho nên đi chậm vô cùng, tới gần trưa mới đến vùng phụ cận Độc Cốt động.

- Ha ha, Huyền Năng, Huyền Tâm, nếu như các ngươi chỉ có bãn lĩnh này thì ngoan ngoãn giao ra Phục Hoạt thạch đi!

Mới vừa bay qua một sườn núi, Trầm Côn liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười mắng của Minh bá, ngẩng đầu nhìn một cái, Minh bá lơ lửng giữa không trung, bên người không ngừng xuất ra quầng sáng màu tím. Vũ khí của lão ta là mười mấy cái vòng, tiện tay tung một cái đã trói hòa thượng ở đối diện lại.

Mà đối thủ của lão là hai bạch mi lão tăng, bọn họ trên người đều bị chụp mười mấy cái vòng, tuy rằng không đến mức bị bóp chết, nhưng rõ ràng đã rơi vào hạ phong.

- Minh bá đã đánh nhau ở đây rồi!

Trầm Côn quay đầu lại nhìn sang hướng Tây, cũng không có bóng dáng Kha Tây. Bất quá hai lão hòa thượng đang đúng lúc tìm kiếm thứ gì đó ở sơn cốc, xem vẻ mặt chúng mê mẩn, thỉnh thoảng còn hoa chân múa tay vui sướng, hắn là bị Kha Tây nhốt trong Kỳ Môn Độn Giáp trận. Nhìn thấy cảnh này, Ca Thư Thi và Bạch Tiên Nhi canh ở ngoài Độc Cốt Động mất hai ngày tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, đã sớm vây lấy hòa thượng Lam Nguyên cuối cùng - Huyền Khổ!

Ngoài thế ra, Độc Cốt động phụ cận không có hòa thượng nào khác.

- Hờ hờ, đối thủ của bần tằng không ngờ không ở chỗ này, vậy bần tăng nên làm cái gì đây?

Trầm Côn vuốt cằm suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất, biến thành một con sói bình thường. Ngũ Sắc thạch và Thanh Long đao đều bị hắn dùng bí pháp giấu ở bên trong thân sói, rồi thân hình lại run lên, thả ra hơn một nghìn con Mê Nhĩ chiến lang.

- Các huynh đệ nghe đây!

Trầm Côn nhỏ giọng nói:

- Thừa dịp chúng đánh nhau, mau tìm cho ta một viên đá màu vàng nhạt, phải nhanh, nhất định phải tìm được trước khi chúng đánh xong, cũng phải cẩn thận, không được để chúng phát hiện!

- Grao ~~

Đám sói tru lên vài tiếng, tản ra bốn phương tám hướng.

Trầm Côn cũng bắt đầu tìm kiếm, lòng nghĩ dù sao thì đối thủ của bần tăng không tới, vậy thì đi tìm Phục Hoạt thạch thôi...

Tìm mất mấy phút, đàn Mê Nhĩ lang của Trầm Côn đã tìm tất cá các ngóc ngách trên hai đỉnh núi ở phụ cận, cũng không phát hiện một viên Phục Hoạt thạch.

- A La đã nói Phục Hoạt thạch đang ở phụ cận Độc Cốt động. Tại sao lại không có nhỉ?

Trầm Côn vô ý quay đầu hỏi A La, thế nhưng chợt ý thức được, A La vì khó xử mà đợi thật lâu mới lên đường, phỏng chừng phải vài phút nữa mới có thể đến nơi.

Rơi vào đường cùng, Trầm Côn không thể làm gì khác hơn là mở rộng phạm vi tìm kiếm, mà đúng lúc hắn tìm tới một ngọn núi ở xa xa, đột nhiên trước mặt có một đội hòa thượng đi tới.

Những hòa thượng này chỉ có hai mươi mấy người, đều rất trẻ tuổi. Một hòa thượng dẫn đầu cũng chỉ khoảng hai mươi, vẻ mặt trắng bệch như mắc bệnh, trên trán lộ ra sự lo lắng. Các hòa thượng còn khiêng một cái cứu thương, ở trên là một hòa thượng cũng rất trẻ tuổi, nhìn hắn hơi thở yếu ớt, đau đớn mà niệm kinh, hẳn là bị thương rất nặng.

Những hòa thượng này đang đi hướng Độc Cốt động.

Nhiệm vụ của Trầm Côn chính là giải quyết phổ thông hòa thượng, đề phòng các hòa thượng tiếp viện Độc Cốt động, cho nên hắn không cần suy nghĩ liền tung người xông ra.

Theo Trầm Côn thấy, những hòa thượng này đều chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, khẳng định không phải cao thủ lợi hại gì, mình chỉ cần mười chiêu là có thể giải quyết chúng.

Thế nhưng...

Phi thân giữa không trung, Trầm Côn đột nhiên thấy rõ hình dạng của hòa thượng, sợ đến mức mồ hôi lạnh tóa ra.

Các khổ hạnh tăng của Đại Bồ Đề coi trọng việc đốt ngón tay kính Phật, đại đa số đều đốt đi một ngón tay. Những hòa thượng trẻ tuổi này cũng không ngoại lệ, nhưng trừ việc đốt ngón tay ra, cánh tay, trước nách, đỉnh đầu của chúng cũng có dấu vết đã từng bị đốt!

- Tì Khưu phát tâm tu tam ma, thiêu thân, đốt tay, để xuất gia làm Bồ Tát...

Trầm Côn đột nhiên nhớ tới một điển cố trong kinh Phật, thiêu đốt cánh tay của chính mình, thậm chí cả thân thể, là tiêu chí của khổ hạnh tăng đã tu luyện tới cảnh giới cực cao. Đối với hòa thượng của Đại Bồ Đề tự, ý nói chúng mạnh đến mức khó mà tưởng tượng!

Càng nguy hiểm chính là, những hòa thượng này tuy rằng tuổi còn trẻ, trên đỉnh đầu chấm đỏ lại không ít, đếm kỹ không ngờ đều có mười hai chấm.

Trong học thuyết Phật giáo, mười hai chấm được gọi là 'Bồ Tát giới'. Nói trắng ra, chính là tiêu chí mà hòa thượng thân phận cao quý nhất mới có thể có. Những hòa thượng trẻ tuổi này không ngờ sở hữu Bồ Tát giới, hiển nhiên là một đám cao thủ khủng bố nhất Đại Bồ Đề tự.

- Ông trời ơi!

Trầm Côn ai oán rên rỉ, bần tăng quá choáng váng, vừa thấy chúng trẻ dễ bắt nạt liền xông ra, không ngờ lại gặp một đám Bồ Tát giới tăng khủng bố!

Hắn định quay lại, nhưng tên đã bắn ra không thể rút lại, chỉ đành thu chiêu mà hạ xuống trước mặt hòa thượng.

- A di đà phật!

Các hòa thượng liếc mắt liền nhìn ra Trầm Côn không phải giống sói bình thường, nhẹ giọng nói:

- Nghiệt chướng, ngươi là ai?

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.