Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc vân và mộ phần

Phiên bản Dịch · 2351 chữ

… Gian dâm …cùng đứa đứa bé … mười hai tuổi…

Giống như sét đánh ngang trời!

Bộ dáng Trầm Côn có điểm hèn kém khó coi, thường xuyên bị người coi khinh thành loại trộm gà bắt chó, hay kẻ trộm mộ, nhưng là hắn có thể thề với trời, chưa bao giờ có người coi hắn thành dâm tặc, nhất là loại quai thúc thúc ưa thích tiểu la lỵ!

- Tặc hòa thượng!

Vương Kỳ Nhi nhiều ít cũng hiểu được ý tứ dâm nhục trong đó, nàng hung hăng dậm chấn nhổ nước bọt xuống đất, mà Vương Nhất Sơn đã chậm rãi đứng lên nói:

- Tướng quân, ta coi ngươi là người tốt, có thể trong lòng ngài thích tiểu muội, nhưng xin nhớ, tiểu muội mới mười hai tuổi!

- Đều ngồi xuống cho ta đi!

Vương Đạc hốc mắt đỏ hoe, cầu xin:

- Đại sư, xin người đợi hai ba năm, đợi cho Kỳ Kỳ mười lăm tuổi, lúc đó chúng ta thương lượng chuyện này sau.

Đúng là tự vả vào miệng mà, hắn lấy ra vài bí mật Vương gia mà Vương Kiêu nói cho, rồi tận tình giải thích rằng mình chỉ muốn thu huynh muội Vương Kỳ Nhi làm đồ đệ mà thôi.

Nói xong điều này, Trầm Côn thầm lau mồ hôi lạnh trên đầu, sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm phụ tử Vương gia đến mười mấy phút đồng hồ rồi nói:

- Bộ ta giống dâm tặc lắm sao?

- Tướng quân, mạt tướng không dám nói dối người.

Vương Nhất Sơn cúi đầu xấu hổ lí nhí nói:

- Cho nên tốt nhất là mạt tướng không nói.

Vương Kỳ Nhi hết nhìn đông lại nhìn tây, một bộ tìm khắp xung quanh rồi nói:

- Chưa thấy ai giống hơn ngươi…

- Ha ha, ra là thân thích, vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm

Vương Đạc quay đầu đi nào, ông nào dám nhìn vào ánh mắt Trầm Côn.

- Lão đệ a, sau này ta không nói tới chuyện này nữa, lão đệ quả không phải rất giống dâm tặc.

Trầm Côn hoàn toàn bỏ đi đề tài này!

Kế tiếp, Vương Đạc lệnh nữ nhân làm lễ bái sư, trịnh trọng nói với Trầm Côn:

- Lão đệ, nếu là thân thích, Nhất Sơn cùng Kỳ Kỳ giao cho lão đệ, lão đệ cứ tùy tiện trách mắng, bọn hắn không lập được công gì, lão đệ ngươi cứ mặc sức trừng phạt, lão ca đời này chỉ có một đôi nhi tử, nằm mơ cũng mong nhìn thấy chúng nên người.

- Yên tâm đi lão ca, tiểu đệ chắc chắn sẽ không bạc đãi đồ đệ của mình!.

Trầm Côn cười híp mắt nhận chén trà bái sư rồi bất thình lình hỏi:

- Ta thật sự vô cùng giống dâm tặc sao?

Nhìn thấy hai đồ đệ xấu hổ đỏ bừng mặt, Trầm Côn vô cùng tự giác không hỏi nữa, nói:

- Quên đi, nói chuyện đứng đắn đi: rốt cuộc Vương gia phạm phải sai lầm gì mà chịu họa diệt môn vậy?

Nhắc đến thảm họa, biểu tình của Vương Đạc rất nhanh trở nên ảm đạm, đầy bất đắc dĩ nói:

- Lão ca biết là vì sao thì đã tốt rồi.

- Đi xem tận nơi đi.

Vương Đạc dẫn Trầm Côn đi vào sân, ông chỉ vào một tòa núi đen lớn:

- Đây là phần mộ tổ tiên Vương gia, lão đệ nếu không chê ta dài dòng, ta sẽ kể từ đầu, phần mộ tổ tiên này đầy cổ quái, đã tồn tại từ một ngàn hai trăm năm trước…

Phóng tầm mắt nhìn, phần mộ tổ tiên Vương gia nằm trong lòng chảo của đại sơn, thác nước chảy xiết, vách đá dựng đứng, chỉ có một con đường nhỏ gập ghềnh đi lên. Trên khoảng không phần mộ bao phủ một khoảng mây đen, kỳ lạ là trong mây có chút màu xanh biếc, gió núi thổi loại, có thể ngửi thấy mùi hoa bách hợp lẫn trong gió.

- Đó là vào một ngàn hai trăm năm trước, nhi tử lão tổ Vương Hiểu, lão tổ Vương Thánh..

Vương Đạc nhẹ nhàng tiếp tục nói về lai lịch phần mộ tổ tiên:

- Một năm đó, lão tổ Vương Thánh từ trong miệng dưỡng phụ biết mình là con Vương Kiêu, mà đại bá của ông Liệt Thiên Võ Hoàng Vương Mãng vừa mới bị giết không lâu, người Vương gia đều bị tuyên án là phản nghịch Đại Hán vương, cho nên Vương thánh lão tổ không dám nhận tổ quy tông, mượn danh nghĩa mai táng dưỡng phụ, xây một tòa mộ chôn quần áo cùng di vật của Vương Mãng và Vương Kiêu.

Vương Thánh lão tổ tự nhận làm không chút sơ hở, đủ để giấu diếm được truy xét của vương triều Đại Hán. Nhưng là ngay khi xây xong phần mộ, mấy cao thủ Thiên Cơ môn tìm tới cửa, họ chẳng những nói toạc ra thân phận của Vương Thánh lão tổ, còn tỏ vẻ nguyện ý dùng bí pháp phong thủy của Thiên Cơ môn thay đổi phong thủy của tổ mộ, phù hộ cho con cháu Vương gia đời đời, Vương Thánh lão tổ nào dám cự tuyệt…

Mười ngày sau, Thiên Cơ môn quả nhiên cải biến xong phong thủy của tòa tổ mộ, chính là vào hôm đó, bọn họ đưa một thi thể nữ nhân tiến vào tổ mộ, còn nói, nữ nhân này là thê tử Vương Kiêu, Đỗ Nguyệt Nhi! Nghe đến đây, vũ hồn của Trầm Côn run rẩy mãnh liệt. Nhẹ nhàng vỗ yên vũ hồn xong rồi Trầm Côn cười nói:

- Nói như vậy tro cốt của Đỗ Nguyệt Nhi nằm trong tổ mộ sao?

- Lão đệ cứ từ từ nghe ta kể lại, việc lạ bắt đầu từ đây!

Vương Đạc cười khổ nói:

- Đỗ Nguyệt Nhi là mẹ Vương Thánh lão tổ, chỉ cần xác định là nàng, Vương Thánh lão tổ sao có thể không đồng ý chứ, chính là, nữ nhân kia thật sự là Đỗ Nguyệt Nhi sao?

Khi nữ nhân kia hạ huyệt, Vương Thánh lão tổ tận mắt chứng kiến, trong quan tài thạch anh trong suốt là một nữ nhân mặc váy tím dài, tóc nàng cũng là màu tím, mà đôi mắt không nhắm lại kia cũng là màu tím, thậm chí da nàng cũng màu tím, giống như nàng là một cương thi màu tím tinh khiết, đáng sợ nhất chính là, hai chiếc răng nanh lộ ra ngoài của nàng cũng màu tím. Vương Thánh lão tổ thề với trời, đó không thể là răng nanh nhân loại!

Từ đó về sau, Vương Thánh lão tổ liền hoài nghi nữ nhân kia không phải Đỗ Nguyệt Nhi, chính là lão tổ không dám làm trái ý Thiên Cơ môn, vẫn giả vờ coi nữ nhân kia thành Đỗ Nguyệt Nhi tiến hành thờ phụng, chỉ là, lão tổ ngầm ghi lại trong gia phả, cũng báo cho hậu nhân, nhất định phải tra rõ nữ tử này là ai, còn có hài cốt lão mẫu Đỗ Nguyệt Nhi đến cùng là ở đâu!

Nói xong, Vương Đạc lệnh Vương Nhất Sơn ngồi gần lại nghe cùng.

- Từ đó đến một nghìn năm sau, dựa theo bí pháp của Thiên Cơ môn, hậu duệ Vương gia không ngừng xây phần mộ, hình thành nên tổ mộ như ngày nay, cũng phù hộ hậu nhân Vương gia suốt một nghìn năm, Vương gia ngoại trừ ba hỗn độn võ tôn, mười hai hắc nguyên vũ tông, mà gần đây nhất, ông nội của Nhất Sơn cũng trở thành đại nguyên soái, tay nắm trăm vạn binh quyền.

Đáng tiếc, vận khí này dừng lại ở hai sáu năm trước.

Năm này, trên tổ mộ đột nhiên xuất hiện mây đen, người khác không vào được tổ mộ nữa, người khác có thể không rõ đám mây này lợi hại như nào, nhưng lão ca này biết đám mây này chứa độc, dù là hồng nguyên vũ tông đụng tới cũng sẽ bị ăn mòn đương trường, toàn thân thối rữa mà chết!

Nói tới đây, sắc mặt Vương Đạc trắng bệch đầy đau đớn, hiển nhiên ông đã phái người đi kiểm tra mới có thể đưa ra kết luận chính xác như thế.

- Từ khi đám mây đen xuất hiện, lão ca liền phải phong ấn tổ mộ.

Vương Đạc đầy bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:

- Nhưng mà đầu tháng ba năm trước, đám mây đen này đột nhiên khuếch tán ra gấp mười mấy lần, lão ca cũng không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hắc vân bao phủ cả tòa núi lớn, giết chết mấy ngàn sơn dân.

Nếu chỉ là mấy ngàn sơn dân thì không đáng lo, bỏ chút bạc lo ổn sự vụ là xong, chính là trong núi lại có một kẻ hái thuốc. Thanh âm của Vương Đạc như có chút rên rỉ:

- Có trời mới biết tên kia gặp gì trong đám mây, thế nhưng hắn không chết còn bạo tăng thực lực, từ bạch nguyên vũ tông hạ đoạn lập tức biến thành lam nguyên vũ tông thượng đoạn!

Trầm Côn hít sâu vào một hơi hỏi lại:

- Lập tức thăng mười bốn cấp?

- Mười bốn cấp! Chính xác!

Vương Đạc nặng nề gật đầu:

- Kẻ hái thuốc này tâm thuật bất chính, sau khi thực lực tăng lên làm việc ác khắp nơi, cuối cùng bị một cao thủ thần bí chém chết, chính là bí mật tổ mộ Vương gia cũng theo đó mà truyền ra ngoài, ai ai cũng nói tổ mộ Vương gia chứa một bảo bối, chỉ cần đạt được nó, có thể như kẻ hái thuốc kia, trong vòng một đêm bạo tăng mười bốn cấp, trở thành cường giả truyền thuyết của đại lục!

Tiếp xúc một chút với tổ mộ, có thể bạo tăng mười bốn cấp! Nói thực ra, trong lòng Trầm Côn cũng muốn đổ một lần đi tìm vận may, nhưng là nghĩ đến kết cục thiếu gia Thạch gia, hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

- Sự tình chính là như vậy.

Vương Đạc lộ vẻ bất đắc dĩ nói:

- Ta đã đem chuyện đám mây công cáo thiên hạ, chính là không ai tin, bọn họ nói ta nói dối, muốn độc chiếm bảo bối tổ tiên.

Hắn tức giận chửi ầm lên:

- Mẹ nó chứ, ta mà biết đó là bảo bối gì thì đã sớm tăng mười bốn cấp, sao còn chịu Thạch gia khi dễ?

- Yên tâm, yên tâm

Trầm Côn vội vàng khuyên nhủ rồi đưa ra câu kết luận:

- Đơn giản mà nói, hiện tại muốn đi vào tổ mộ cần hai thứ một là trận pháp đồ của Thiên Cơ môn, hai là năng lực hóa giải mây độc!

- Trận đồ vẫn trong tay lão ca, nhưng là đám mây độc.

Vương Đạc thở dài nói:

- Sợ là chỉ có mấy vị dược sư mạnh nhất đại lục mới có biện pháp khắc chế!

Nói xong, Vương Đạc dẫn theo nhi tử đi thu thập của cải khắp nơi, mà Trầm Côn triệu hồi vũ hồn của mình ra.

Thế giới linh hồn của Trầm Côn phi thường náo nhiệt.

Lý Mục làm bộ cưỡi ngựa, chạy như điên xung quanh Trầm Côn.

- Đây, đây, vị ca ca đang hôn mê này, sau đó đẩy cái xác ngã xuống, ngậm lấy ngực.

Hồn xác thứ ba của Trầm Côn ngơ ngẩn nhìn bầu trời, ánh mắt nhỏ tới một mức nhất định hình như đang nói:

- Lão đại, lúc nào đi tìm cho ta một linh hồn đi, ngươi xem sau khi đệ nhị hồn xác người ta được trang bị Lý Mục, đã học được cách bú sữa rồi.

Linh hồn bình thường duy nhất, Vương Kiêu đang lặng yên suy tư gì đó.

- Vương lão huynh, vừa rồi người có nghe được không?

Trầm Côn trực tiếp ngồi xổng xuống bên cạnh hắn nói:

- Tổ mộ Vương gia bị mây độc bao phủ, chúng ta không thể tiến vào được.

- Nhất định phải vào!

Tựa hộ là không rõ là Vương Kiêu nói Trầm Côn hay với chính mình nữa:

- Hài cốt Nguyệt Nhi ở trong tổ mộ, linh hồn của nàng cũng nhất định ở đó!

- Lão huynh, Vương Đạc không phải nói rồi sao, nữ thi kia không phải nhân loại, sao có thể là Đỗ Nguyệt Nhi chứ!

Trầm Côn ngạc nhiên nói.

- Dù chỉ có một thành khả năng, ta cũng phải tận mắt xem!

Vương Kiêu cố chấp cắn răng nói:

- Nguyệt Nhi thích mặc nhất là áo tím, nói không chừng đám chó đẻ Thiên Cơ môn cải tạo thi thể nàng.

Thanh âm hắn đột nhiên trở nên cao vút:

- Trầm Côn, bất luận dùng biện pháp nào, nhất định phải phá giải được mây độc, ta muốn vào tổ mộ.

- Lão huynh, ngươi có biện pháp phá giải mây độc sao?

Trầm Côn hỏi ngược lại.

- Đi điều tra lai lịch đám mây độc rồi nghĩ biện pháp!

Vương Kiêu đầy kiên định nói, nhưng mà ngữ khí của hắn có chút run rẩy.

Linh phù sư chuyên đánh nhau, không có năng lực bào chế thuốc, dù cho cố chấp như Vương Kiêu cũng không nắm chắc có thể phá giải được đám mây độc kia!

Dược sư!

Trầm Côn độc nhiên nhớ tới thực cốt tán trong cơ thể, nhất định cần một dược sư cường đại, bất kể là lừa tới, hay bắt tới!

Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?p=582889)

Bạn đang đọc Vũ Toái Hư Không của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.