Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7: Huyễn Ảnh Lê

Tiểu thuyết gốc · 1688 chữ

Chương 7: Huyễn Ảnh Lê

Sáng tác: Tuyết Nhi - VuTuyetNhi.

Gợi ý: Etyrety.

Edit: Uông Mạnh Huấn. ( Không có mặt trong app)

Sau khi ngất lịm đi, Vũ Thiên liền tiến vào trong cảnh tượng lần cuối cùng hắn nhìn thấy mẹ. Hắn như một u hồn đi xuyên qua bức tường bao của một biệt thự 2 tầng, khi vừa vào sân tới sân hắn nhìn thấy một thiếu phụ và một cậu bé trai khoảng chừng 6 tuổi, thiếu phụ lên tiếng nói:

- Vũ Thiên, con sao thế này? Sao lại thâm tím hết mặt mũi như vậy rồi? Mẹ mới dặn từ chiều hôm qua tới giờ mà đã như vậy, con muốn làm mẹ tức chết sao? Thế có đau không? Lại đây đi rửa mặt rồi mẹ thoa thuốc cho, nhanh lên nếu không sau này có thẹo xấu trai nha. Con gái bây giờ rất khó kiếm, không có cái mặt đẹp một chút, gia cảnh tốt một chút thì đừng mơ tới lấy được vợ.

( " Mẹ con không muốn lấy vợ, con muốn được sống mãi bên người, con còn chưa có ngày nào chăm sóc cho người nữa, con thật bất hiếu, mẹ... mẹ.... Vũ Nhi ở đây, Vũ nhi ở đây này Mẹ........." - Vũ Thiên gọi lớn, nhưng dường như thiếu phụ không nghe thấy hắn nói, Vũ Thiên chạy tới định ôm chầm lấy thiếu phụ, nhưng hắn không ôm được, cả người hắn xuyên qua cơ thể thiếu phụ. Hắn quay lại, lại nhìn thiếu phụ và cậu thiếu niên kia, trong trái tim như có hàng vạn vết kim đâm tới khiến hắn khụy xuống, hắn khóc rống, hô lên thật to mong sao người thiếu phụ có thể nghe thấy và tha thứ cho hắn. "Mẹ..... Vũ Nhi bất hiếu, là Vũ Nhi bất hiếu......". )

Lúc này thiếu niên thanh tú gần bên người thiếu phụ lên tiếng nói nhỏ.

- Mẹ, con biết.

Khuôn mặt bướng bỉnh nhưng vẫn làm theo lời thiếu phụ nói, hướng tới một gian nhà vệ sinh đi vào, cầm chiếc khăn treo trên khung inox nhúng vào nước sau đó xoa xoa lên khuôn mặt, lát sau hắn chạy tới phòng khách, ngồi trên ghế sofa để cho mẹ hắn thoa thuốc. Ngồi đợi một chút, thiếu niên thấy mẹ cầm trong tay một ít băng gâu, 1 lọ thuốc nhỏ và vài cây tăm bông. Mỗi lần thiếu phụ chấm thuốc ở trong lọ rồi thoa lên khuôn mặt, trên trán thiếu niên khẽ nhăn lại một chút nhưng vẫn kiên trì không hé răng kêu lên một tiếng nào.

Thiếu niên này chính là Vũ Thiên khi còn nhỏ, vẫn còn ở bên trong vòng tay thương yêu của cha mẹ. Trước đó nửa tháng khi Vũ Thiên xem xong một chương trình được phát sóng trên tivi, nói về một Siêu Anh Hùng hay giúp đỡ mọi người xung quanh. Vũ Thiên thường xuyên ra ngoài ngồi trong Công Viên Thủ Lệ rình xem có người móc túi hắn sẽ hô lớn. Ban đầu mấy tên móc túi thấy hắn còn nhỏ nên chỉ quẳng cho hắn một ánh mắt dọa nạt rồi chạy đi. Nhưng sau vài ngày liên tiếp thất bại, những tên côn đồ này không nhịn nổi nữa. Chờ lúc Vũ Thiên đi một mình liền xông ra đánh, khiến cho cả người hắn đều xuất hiện những vết thâm tím, đau rát. Mỗi lần như vậy mẹ hắn đều mắng một chút, rồi đi lấy lọ thuốc nước thoa cho hắn. Nhìn thấy mẹ lo lắng cho mình như vậy hắn rất khoái chí, còn kể cho mẹ nghe những lần hắn giúp đỡ được mọi người.

- Ngày mai ba mẹ đi công tác bên Hồng Kông, ở nhà không được ra ngoài nữa có biết không, mai mẹ kêu bác cả tới trông nom nhà cửa, phải biết nghe lời bác cả nha, khi nào về mẹ sẽ mua cho mô hình siêu nhân mà con thích, có được không?

- Mẹ, Con biết rồi ba mẹ cứ đi công tác, mai con không di chơi nữa.

( Trong trạng thái u linh, Vũ Thiên hét lớn: " Mẹ. Không được đi, người không được đi...! ". Nhưng Mẹ không nghe thấy hắn nói, hắn bèn quay sang hét với thiếu niên " Nhanh! Ngươi nhanh ngăn mẹ lại! Không thể để cho mẹ đi, không thể........." Nhưng thiếu niên cũng không nghe thấy tiếng, vẫn hồn nhiên như cũ. ).

- Ừ, Vậy mới ngoan... Giờ mẹ con mình đi ăn cơm nha, tối nay ba con đi làm rồi không cần chờ nữa, dưới bếp mẹ có làm món cánh gà chiên mà con thích đó.

Thiếu phụ mỉm cười nhìn thiếu niên rồi dắt tay hắn xuống bếp, trong ánh mắt còn mang theo niềm thương yêu cùng cưng chiều vô hạn. Hai mẹ con vừa ăn vừa cười đùa thật vui vẻ. Ăn xong thiếu niên liền trèo lên giường, chùm kín chiếc chăn qua đầu rồi rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ sâu.

Trong trạng thái u linh, Vũ Thiên bước xuyên qua cửa phòng mẹ, hắn thấy mẹ hắn đang nằm ngủ say, hắn tiến lại ngồi cạnh bên mép giường, đưa tay vuốt những sợi tóc còn vương trên má mẹ hắn, nhưng hắn không thể tẩy đi những sợi tóc đó. Hắn cúi đầu, đưa mặt tới bàn tay thò ra khỏi chăn của mẹ, mong có thể cảm nhận một chút hơi ấm trên đôi tay của người mà hắn yêu thương nhất. Trong lòng hắn ngập tràn sự hối hận vì đã không ngăn mẹ lại. Hắn cứ khóc như vậy cho tới sáng, cho tới khi mà một người đàn ông trung niên tới, vỗ nhẹ bờ vai gầy kia đánh thức mẹ dậy.

" - Ba......! Mẹ.....! Hai người không nên đi a. Không được đi....! con xin 2 người, cầu xin hai người đừng đi!."

Người trung niên đưa thiếu phụ xuống lầu, sau đó vào phòng thiếu niên, hôn lên trán thiếu niên rồi bước đi thật nhanh trên chiếc ToYoTa màu trắng.

Bên trong nơi ở của Bạch Phế Long.

- Mẹ....... Ba..... hai người không thể đi, hai người.......

- Mau..... mau ngăn họ lại..... không thể đi.... không đi......

Tuy tuổi Bạch Phế Long tính theo tuổi của yêu thú, thần thú chỉ có thể là sơ kỳ, cũng như nhân loại lúc khoảng 3-4 tuổi, nhưng nó không có ngốc, nếu không, một ấu thú mới sinh ra chưa bao lâu lại không có sự che chở của cha, mẹ thì làm sao có thể tồn tại ở nơi này? Ngoại trừ may mắn, thông minh ra còn cần có sức mạnh nhất định nữa. Bạch Phế Long Chỉ cần nghe Vũ Thiên nói như vậy trong cơn mê man thì liền biết, Vũ Thiên cũng là người có tình cảm, có tâm sự chất chứa trong lòng. Chỉ khi hắn mê man như thế này mới có thể bộc lộ ra cảm xúc chân thật nhất.

Bạch Phế Long cầm một nhánh cỏ vò nát ra rồi đút vào miệng Vũ Thiên, đây đã là lần thứ 3 nó để cho Vũ Thiên ăn loại cỏ này, đây là một loại cỏ tên là Tinh Thần thảo, có thể giúp an ổn tinh thần. Từ khi đem thức ăn về, thấy Vũ Thiên bất tỉnh ở ngoài cửa động, không xa đó còn có 1 đầu Tinh Anh Sói Xám cùng một quả Huyễn Ảnh Lê, Bạch Phế Long liền biết chuyện gì đã xảy ra. Sau đó Bạch phế Long kéo Vũ Thiên vào trong động thì ngay lập tức bay đi tìm thuốc giải độc tố cho Vũ Thiên. Huyễn Ảnh Lê là một loại quả mang độc tố, tuy loại độc tố này không gây chết người, nhưng nó lại khiến cho người ăn lâm vào trạng thái hôn mê 3 ngày 3 đêm, đó mới là điều tai hại nhất. Bởi vì xung quanh Huyễn Ảnh Lê thường có một hoặc hai dã thú sinh sống. Chúng thường rình những kẻ tới ăn Huyễn Ảnh Lê, sau khi những kẻ đó ăn vào chúng liền đồng loạt tấn công rồi chia chác con mồi chúng kiếm được. May mắn cho Vũ Thiên là ở đó chỉ có một đầu Tinh Anh Sói Xám, nếu không hắn sẽ không có cơ hội chạy về trước cửa động.

- Có lẽ phải 2 hôm nữa ngươi mới tỉnh lại a, vừa mới đi một lát đã xảy ra chuyện rồi. Haizzz không biết gặp ngươi là xui xẻo hay là phúc khí đây.

Nói rồi Bạch Phế Long cũng bay lên hình kim tự tháp nằm xuống ngủ.

- Cha, Mẹ........... Mẹ......... đừng đi.

Từ trong cơn mê man do tác dụng của Huyễn Ảnh Lê gây ra, Vũ Thiên bỗng bật người tỉnh lại trong cơn hoảng loạn và đau đớn đến tận cùng. Vũ thiên không phải là đau đớn về thể xác mà là sự đau đớn tới từ linh hồn hắn. Vũ Thiên đưa tay lên trước ngực nơi trí trái tim của mình nắm thật chặt lấy. Vũ Thiên đau, nỗi đau tinh thần và sự thống khổ cùng hòa nhau vào khiến nước mắt hắn trào ra. Hắn đã tỉnh lại, nhưng những hình ảnh trong giấc mơ vẫn luôn trong tâm trí hắn dai dẳng không dứt, không thể phai nhòa. Từ khi 12 tuổi khi biết tin cha, mẹ qua đời cho tới thời khắc này, cứ cách một khoảng thời gian Vũ Thiên lại mơ thấy những giấc mơ như vậy, mỗi lần đều giống như những nhát dao cứa vào tim hắn. Vũ Thiên chưa báo thù được cho cha mẹ khiến cho tác dụng của Huyễn Ảnh Lê càng lớn hơn gấp trăm lần.

--------------------------------------------------------------------------------------------------- Lời tác giả: Trong khoảng time này Tuyết Nhi viết chương hơi chậm vì phải chau chuốt lại một ít chính tả, mong các đạo hữu có thể thông cảm! Haiz.---------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Vũ Thiên - Hệ Thống sáng tác bởi VuTuyetNhi

Truyện Vũ Thiên - Hệ Thống tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuTuyetNhi
Ghi chú St
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.