Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vinh quang trở về (1)

Phiên bản Dịch · 2358 chữ

Ngọn núi cao phía xa bị một vùng tuyết trắng bao phủ liên miên không dứt giống như tất cả những ngọn núi khác ở vùng Bắc Cương này.

Với hoàn cảnh bốn bề đều tràn ngập tuyết như thế này, Hạ Nhất Minh thấy được rất nhiều các cảnh sắc giống nhau, hắn bây giờ không còn hứng thú nhiều như lúc mới tiến vào vùng Bắc Cương này nữa.

Thế nhưng lúc này, tâm tình của hắn vẫn có chút không yên.

Bởi vì phía trước hắn chính là Băng Cung, nơi trọng yếu nhất trong Bắc Cương băng nguyên, cũng là địa phương Viên Lễ Huân đang tu luyện.

Nếu như mấy năm trước đến chỗ này, Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ khẳng định một lòng muốn tiến vào nơi đây.

Nhưng theo thực lực của hắn ngày một gia tăng làm cho địa vị biến hóa, đã khiến cho tâm tình của hắn lúc này rất khó diễn tả.

- Tiền bối, chúng ta đã tới nơi rồi. - Từ Quân hưng phấn nói.

Là Băng Cung tuần sát sứ giả, số lần Từ Quân ra vào Băng Cung nhiều vô kể.

Bất quá lần này trở về, cảm giác của hắn không còn giống như ngày thường nữa.

Trong Bằng thành, hắn gặp phải cảnh tượng thánh thú đồng hành với thú đàn, nếu như không phải có Hạ Nhất Minh ra tay, thì lần này vĩnh viễn không thể trở về nữa. Hơn nữa, lần này hắn trở về còn dẫn theo một cao thủ cường đại hàng đầu, đối với Băng Cung mà nói hai chuyện này đều là chuyện đại sự.

Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng hắn đang vô vàn cảm khái, năm đó Viên Lễ Huân rời khỏi Thiên Trì chủ phong, nếu có người nói cho hắn biết hôm nay hắn sẽ sử dụng thân phận này để tới Băng Cung, hắn tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng mà biến hóa mấy năm qua đã làm cho hắn hoa cả mắt, ngay cả bản thân hắn cũng có cảm giác như người vừa từ trong mộng tỉnh giấc.

Có đôi khi hắn còn lo lắng, chỉ sợ khi hắn tỉnh dậy thì tất cả mọi thứ sẽ rời xa hắn.

Đây chính là bóng ma sau khi thực lực tiến triển nhanh chóng tạo thành, mặc dù thực lực của Hạ Nhất Minh bây giờ gần như đứng đầu trong thiên hạ. Nhưng nội tâm không được kiên định giống như những vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đã tấn giai mấy trăm năm.

Khoảng cách không ngừng được thu hẹp, Hạ Nhất Minh dần dần đã thấy được ở trên quan đạo phía xa có vài đạo nhân ảnh.

Khi đến gần, bọn họ thậm chí còn có thể chứng kiến trên con đường tiến vào có vài người thủ vệ đang canh giữ.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn qua, lập tức biết được những người này đều là Băng Cung đệ tử, bất quá tu vi của bọn họ nhiều nhất chỉ là bát tầng nội kình..

Tuy nhiên, ngay cả sinh sống trong vùng quanh năm có tuyết bao phủ như thế này, quần áo trên người bọn họ cũng không nhiều. Hơn nữa bọn họ đều thẳng sống lưng đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt hữu thần, không chút nào vì hàn khí bên ngoài mà khiến cho nội tâm phải dao động.

Thấy được bộ dạng của bọn họ, trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm khen ngợi một tiếng.

Những đệ tử này mặc dù có tu vi bát tầng nội kình, nhưng còn xa mới đạt tới tình trạng nóng lạnh bất xâm. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy mà có thể bảo trì được tinh thần luôn tốt, thì khó có thể làm được.

Nhớ tới lần về nhà vừa rồi của mình, những thủ vệ bên trong Hạ gia trang đều cúi ảo não, khiến cho Hạ Nhất Minh không khỏi thở dài cảm khái.

Băng Cung là đại môn phái có mấy ngàn năm lịch sử, quả nhiên không phải một Hạ gia trang vừa quật khởi được vài năm có thể so sánh.

Từ Quân quay về phía Hạ Nhất Minh cáo lỗi một chút, rồi hắn quất ngựa chạy lên trước, trong miệng quát lớn một tiếng:

- Tuần sát sứ giả Từ Quân hồi cung, mau cho phép qua.

Dưới tình huống bình thường, các đệ tử bát tầng nội kình này sẽ không dám ngăn cản tiên thiên tuần sát sứ giả, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.

Một người nhanh chóng bước ra, hắn nhìn về phía Từ Quân cung kính một cái thật sâu, nói:

- Từ tuần sát sứ giả tông chủ đại nhân có lệnh, khi thú triều bắt đầu hoành hành, Băng Cung sẽ rơi vào tình trạng giờ giới nghiêm, bất cứ người nào xuất nhập đều phải ghi chép lại, xin ngài thứ lỗi.

Sắc mặt Từ Quân khẽ biến, hắn mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng khi biết do tông chủ ra lệnh thì không dám làm trái ý.

Thân phận của hắn ở trên băng nguyên mặc dù được rất nhiều người tôn sùng, nhưng so sánh với đệ nhất cường giả trong môn phái thì chỉ là đom đóm với vầng trăng, thậm chí không đáng đề so sánh.

Tên đệ tử thủ vệ mặc dù không chịu để cho hắn dễ dàng dẫn theo Hạ Nhất Minh lên núi, nhưng hắn cũng không dám làm quá gắt.

Trước mắt nhìn qua thì là một thanh niên còn trẻ tuổi hơn cả hắn, nhưng mà ngay cả tuần sát sứ giả cũng phải gọi là tiền bối thì có thẻ biết được thân phận người này không hề đơn giản.

Tuy nói bản thân hắn là làm theo lệnh của tông chủ đại nhân, Từ Quân sẽ không làm khó hắn, nhưng nếu sau đó sẽ dùng việc công trả thù tư thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Cho nên hắn rất cung kính hướng về phía Hạ Nhất Minh chào một cái, lễ tiết làm ra tương đối chu đáo, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu mà thôi.

- Xin hỏi cao danh quý tính của tiền bối, để vãn bối trở vào bẩm báo một tiếng.

Tiền nhân đã nói, không thể ra tay đánh người đang cười, thấy đối phương có thái độ cung kính như vậy, làm như thế nào thì Hạ Nhất Minh cũng không thể làm ra chuyện xấu được.

Hắn hơi cười nói:

- Bổn nhân là Hạ Nhất Minh.

Vẻ mặt tên thủ vệ kia không biểu hiện chút nào, bởi vì thực lực của hắn còn kém cho nên đối với nhiều chuyện bên ngoài còn không biết được. Nhưng Từ Quân thì hơi nhíu mày lại, tuy nói khoảng cách từ Bắc Cương tới phương Đông xa tới ngàn dặm, chiến tích của Hạ Nhất Minh còn chưa thể vang tới nơi đây, nhưng với cái tên này thì Từ Quân rất có ấn tượng, tựa hồ như hắn đã từ trong miệng một người nào đó biết qua rồi thì phải.

Tên thủ vệ kia cung kính hỏi:

- Xin hỏi tiền bối tới bổn môn làm gì?

- Ta đến tìm người - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói:

- Ta tìm Viên Lễ Huân.

- A..... - Sắc mặt Từ Quân nhất thời thay đổi, giờ phút này hắn rốt cuộc đã biết nhân vật trước mắt này có lai lịch thế nào.

Sau khi nghe thấy hắn đến tìm Viên Lễ Huân, Từ Quân rốt cuộc đã nhớ ra cái tên Hạ Nhất Minh, mấy năm trước trong Băng Cung phát sinh một chuyện cực kỳ chấn động.

Mấy năm trước, tông chủ Băng Cung Băng Tiếu Thiên đột nhiên tuyên bố, muốn đích thân bồi dưỡng một môn nhân mới cho Băng Cung.

Tin tức này đã khiến cho trên dưới Băng Cung vô cùng chấn động, ai ai cũng thầm đoán môn nhân mới này có quan hệ như thế nào với Băng Tiếu Thiên.

Bất quá các vị trưởng lão của Băng Cung cũng không nói lời nào, mãi cho tới vài năm sau mọi người mới biết được nguyên nhân rõ ràng, nguyên lai vị môn nhân kia gọi là Viên Lễ Huân, người này do tông chủ đại nhân tìm kiếm đã lâu, hơn nữa có được thiên phút tuyệt với cùng với thâm hàn thể chất.

Mà lúc ấy những chuyện cũ của Viên Lễ Huân cũng truyền ra ngoài, trong đó đồn đại lớn nhất gần đâu chính là do Lê Minh Huyên trưởng lão cùng Trác Vạn Liêm cường giả Nhất Đường Thiên mới từ Thiên Trì nhất mạch quay về.

Bọn họ mang về tin tức làm cho tất cả mọi người phải thất kinh, trượng phu của Viên Lễ Huân có tên là Hạ Nhất Minh, hơn nữa người này lại vừa tấn chức tôn giả.

Chuyện này từng khiến cho Băng Cung rất chấn động, nhưng cuối cùng do mấy vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả trong thiên hạ đến đây đã làm cho tin tức này dần tan đi.

Từ Quân ngay từ đàu cũng không đem Hạ tiên sinh liên hệ với Hạ Nhất Minh, nhưng khi nghe ra danh từ Viên Lễ Huân nhất thời hiểu được thân phận của hắn.

Bất quá trong lòng hắn âm thầm oán giận, Lê Minh Huyên trưởng lão cùng với Trác Vạn Liêm thật đúng là không có mắt. Thanh niên trước mặt này sao có thể là một cao thủ vừa tấn chức tôn giả được, hắn rõ ràng là Ngũ Khí đại tôn giả có thể dễ dàng giết chết thánh thú như giết một con gà vậy.

Tên thủ vệ nhíu mày, nói:

- Tiền bối, Viên Lễ Huân đại tôn giả là một trong những trưởng lão của bổn môn, cho nên không thể ra ngoài tiếp khách.

Hắn nói những lời này rất uyển chuyển khi còn chưa rõ ràng được lai lịch thân phận của Hạ Nhất Minh, nếu đổi lại là trưởng hợp khác có một người đột nhiên xuất hiện đòi gặp đại tôn giả trưởng lão mới tấn chức của bổn môn thì hắn đã sớm bắt đối phương đem đi thẩm vấn.

Hạ Nhất Minh hơi giật mình một chút, hắn có chút tức cười, mặc dù trong lòng hơi tức giận, nhưng vô luận thế nào cũng không thể phát tiết trên người này.

Ánh mắt hơi đảo qua, lập tức nhìn thấy Bảo Trư đang ngủ trên lưng Bạch Mã Lôi Điện.

Linh cơ hắn hơi động, nếu để cho Viên Lễ Huân nhìn thấy Bảo Trư, như vậy sẽ mang tới cho nàng vui mừng nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng túm lấy Bảo Trư nói vài câu. Thanh âm của hắn cũng không phải rất nhỏ, nhưng được chân khí bao quanh khiến cho không có người nào nghe được một từ.

Ánh mắt đang buồn ngủ của Bảo Trư nhất thời tan như mây khói, nó hé miệng ra cười, sau đó bốn chân hơi động đã nhảy xuống đất.

Toàn thân Bảo Trư đều là một màu tuyết trắng, bộ dáng của nó khù khờ khiến cho các thủ vệ không hề đề phòng tới nó, ánh mắt nhìn thấy nó nhảy xuống đất mấy tên thủ vệ theo phản xạ muốn đỡ lấy.

Nhưng mà, còn không chờ bọn họ thi triển thân thủ Bảo Trư đã an toàn tiếp đất. Sau đó, bốn chân của nó nhẹ nhàng như được gắn lò xo nhất thời nhảy bật lên cao vượt qua đầu những thủ vệ.

Đợi cho mấy tên thủ vệ kịp phản ứng lại, thì bọn họ đã phát hiện ra đầu Bảo Trư đã sớm chạy đi đâu không biết.

Từ Quân ở phía sau bọn họ trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt hắn nhìn theo phía Bảo Trư rời đi mà trong lòng thầm thất kinh.

Con heo nhỏ này nhìn bề ngoài rất xinh xắn đáng yêu, vậy mà nó cũng là một đầu linh thú sao? Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện đã khiến cho đại não mơ hồ to ra.

Phải biết rằng, nhân loại muốn có linh thú làm bạn thì gặp phải khó khăn rất lớn, chỉ cần có một đầu linh thú là người đó đã trở thành nhân vật rất giỏi, nhưng bên cạnh Hạ Nhất Minh lại có tới hai đầu linh thú. Quả thật là khiến cho người khác phải đố kỵ với hắn.

Sắc mặt mấy tên thủ vệ nhất thời thay đổi, nhưng bọn họ cũng không dám hô to gọi nhỏ, mà hết sức quay trở vào bên trong. Thế nhưng chỉ được vài bước, bọn họ đã không thể lui về vị trí của mình, bởi vì tốc độ của tên tiểu tử này quá nhanh, chỉ loáng cái đã không biết nó chạy đi đâu mất.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều có vẻ khó tin nổi.

Lần này thủ vệ núi, trưởng lão đã từng nói qua, nếu có người dám can đảm xông lên núi, thì nhất định phải đánh chuông cảnh báo. Nhưng mà lúc này xông lên núi không phải là một người, mà là một con tiểu Bảo Trư.

Loại chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, cho nên mấy tên thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, không ai có dũng khí đưa ra chủ ý.

Từ Quân dở khóc dở cười nhìn bọn họ, nói:

- Các ngươi nhanh bẩm báo cho trưởng lão việc ở nơi đây, một chi tiết cũng không được giấu diếm.

Tên thủ vệ cầm đầu nhìn hắn cảm kích nói:

- Tuân mệnh.

Hắn quay sang một người nháy mắt, sau đó người này lập tức toàn lực chạy lên trên núi.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 248

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.