Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay

Phiên bản Dịch · 2080 chữ

Liên tưởng tới lúc đầu tại Động Thiên Phúc Địa gặp được Phiền Thạc Tôn giả, lão nhân gia hắn đột nhiên nói những lời kia, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn đoán ra chân tướng sự việc.

Thần khí, sức hấp dẫn của hai từ này có thể nói thiên hạ vô song.

Mà Chiêm Huyên không nghi ngờ dùng những từ này kéo Động Thiên Phúc Địa xuống nước.

Lúc này trong thiên hạ chỉ còn duy nhất một kiện Ngũ Hành Hoàn trên tay hắn. Hơn nữa Hạ Nhất Minh đã quang hóa thành công kiện Ngũ Hành Hoàn này. Bởi vậy nếu muốn có Ngũ Hành Hoàn chẳng khác nào Động Thiên Phúc Địa phải giết chết hắn. Động Thiên Phúc Địa mặc dù cường đại như Hạ Nhất Minh cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, thêm vào Thiên Trì nhất mạch sau lưng hắn, cho dù bọn họ mong muốn Ngũ Hành Hoàn cũng chưa chắc đã dám ra tay.

Nhưng nếu quan hệ tới thần khí, như vậy khó nói chắc. Nếu Nhân đạo đỉnh cấp cường giả trên tay cầm thần khí, uy lực cường đại gấp trăm lần, khi đó chỉ sợ tung hoành nhân giới không đối thủ.

Hạ Nhất Minh khẽ hô hấp nhưng trong lòng đại hận.

Tên Chiêm Huyên này sở dĩ không đem phương pháp cải tạo thần khí nói ra, bởi vì hắn biết, phương pháp này căn bản là vô dụng, giống như trăng soi đáy nước, có thể thấy nhưng không cách nào bắt được.

Bất luận năm khối nội đan siêu cấp Thánh thú hay Ngũ hành bổn nguyên lực, đều là những siêu cấp tồn tại, không phải trong thiên hạ lúc này có thể tìm kiếm.

Động Thiên Phúc Địa cho dù cường đại hơn cũng không có khả năng làm thịt Long xa hay siêu cấp Thánh thú như Kỳ lân.

Bởi thế Chiêm Huyên kiên trì phải thấy được Ngũ Hành Hoàn mới nói ra cách này. Bởi vì nếu hắn nói ra, sự nhiệt tình của Động Thiên Phúc Địa sẽ giảm sút rất nhiều, thậm chí buông tha kế hoạch này.

Trong phòng Tư Mã Bân mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, đối với vị đồng tôn Ngũ Hành Môn này lão không có biện pháp xử lý.

Sau khi nói thêm vài câu, Chiêm Huyên đứng dậy cáo từ rời đi. Tư Mã Bân cũng không giữ lại mà để một gã đệ tử dẫn hắn rời đi.

Hạ Nhất Minh vừa muốn rời đi, nhưng động tác đột nhiên ngưng lại, bởi bên tai hắn lúc này vang lên âm thanh quen thuộc.

- Sư đệ. Ngươi vẫn muốn có Ngũ Hành Hoàn?

Phiền Thạc Tôn giả lạnh lùng nói.

Tư Mã Bân không chút do dự nói:

- Sư huynh. Ta biết ngươi còn băn khoăn nhưng Ngũ Hành Hoàn với bổn môn vô cùng quan trọng. Tiểu đệ không có khả năng từ bỏ.

Lão dừng một chút, nói:

- Chỉ cần có thể đem Ngũ Hành Hoàn tấn giai thần khí, như vậy thiên hạ rộng lớn còn ai có thể là đối thủ của Tông chủ đại nhân?

Phiền Thạc không lên tiếng chặn lời Tư Mã Bân, bất quá lão thở dài nói:

- Ngươi tin tưởng Chiêm Huyên?

Tư Mã Bân tựa hồ hơi do dự nói:

- Chiêm gia lúc trước chuyên môn phụ trách đoán tạo tại Ngũ Hành Môn. Cổ tịch ghi lại, sau khi Lão tổ tông khai phá Ngũ Hành Môn mất tích, kiện Ngũ Hành Hoàn thứ hai là do Chiêm gia chế tạo. Bởi vậy có thể thấy được lời hắn nói không phải tùy tiện.

Nới tới đây gương mặt lão đỏ bừng:

- Đánh khắp thiên hạ không đối thủ. Hắc hắc... Động Thiên Phúc Địa chúng ta có cơ hội như vậy lẽ nào có thể bỏ qua?

Hạ Nhất Minh sắc mặt trầm xuống, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, âm thanh Phiền Thạc vẫn không bị ảnh hưởng, lão bình tĩnh nói:

- Sự đệ. Ta cảm thấy có chút không ổn.

Tư Mã Bân giật mình, nói:

- Có gì không ổn?

- Chiêm Huyên luôn miệng nói Ngũ Hành Hoàn có thể tấn chức thần khí. Nhưng không hề đề cập tới phương pháp cụ thể.

Phiền Thạc hai mắt lóe sáng, nói:

- Vi huynh có thể khẳng định, hắn ăn nói ba hoa, hoặc phương pháp này vô cùng khó khăn, hắn sợ nói ra chúng ta lập tức bỏ qua nên mới không chịu nói cụ thể.

Tư Mã Bân trầm ngâm hồi lâu, nói:

- Sư huynh suy nghĩ quá nhiều.

Lão nói những lời này có vẻ miễn cưỡng, rõ ràng trong đầu đã từng nghĩ như vậy.

Phiền Thạc lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Nếu không phải như vậy, mặc dù không thể nói ra toàn bộ hắn cũng phải nói ra một chút. Nhưng lúc này đã gần một năm, hắn vẫn không tiết lộ nửa điểm. Ngươi nói chuyện này bình thường sao?

Sau hồi lâu Tư Mã Bân cười khổ nói:

- Sư huynh. Ý tứ của ngươi ta hiểu rõ. Nhưng bổn môn đứng trước cơ hội quật khởi này, ta thật sự không muốn bỏ qua.

- Cơ hội cùng hiểm nguy luôn song hành.

Phiền Thạc tỉnh táo nói:

- Nếu Ngũ Hành Hoàn thật sự có thể tấn giai thần khí, cho dù trả giá cao hơn cũng xứng đáng. Nhưng nếu ho vọng cuối cùng tan biến, như vậy chọn phải tử địch như Hạ Nhất Minh quả thật không đáng.

Hạ Nhất Minh trong lòng phát lạnh, hắn còn tưởng Phiền Thạc đối với mình kính trong vài phần, hơn nữa hoàn toàn không coi hắn là kẻ thù.

Nhưng lúc này nghe được bọn họ nói chuyện hắn mới hiểu ra, lý do Phiền Thạc đối chiếu cố hắn như vậy là do thực lực của hắn.

Nếu Hạ Nhất Minh không phải Ngũ khí Tôn giả, nếu như bên cạnh hắn không có hai đầu Thánh thú cùng Bách Linh Bát chỉ sợ Phiền Thạc không chút do dự ra tay cướp đoạt Ngũ Hành Hoàn. Khóe miệng Hạ Nhất Minh nhếch lên, vấn đề lại xoay quanh thực lực.

Chỉ cần hắn có thực lực đủ để bọn họ sợ hãi, như vậy bọn họ lúc này sẽ không dám ra tay. Hạ Nhất Minh nghĩ tới Hoàng Tuyền Môn chủ, nếu Ngũ Hành Hoàn rơi vào tay những cường giả đỉnh cấp như vậy, chỉ sợ Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân sẽ không suy nghĩ vấn đề này.

Khẽ nhún chân, thân thể Hạ Nhất Minh như cơn gió thổi ra ngoài.

Thân pháp của hắn lúc này cường đại tới độ hai vị Ngũ khí Tôn giả cũng không thể phát hiện.

Sau khi rời khỏi, hai tai Hạ Nhất Minh không ngừng run lên lắng nghe âm thanh xung quanh, hơn nữa cẩn trọng mở rộng phạm vi nghe ngóng.

Nghe Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân nói chuyện không lâu, bởi thế Chiêm Huyên khẳng định chưa đi quá xa, quả nhiên Hạ Nhất Minh vừa lắng nghe đã phát hiện được tiếng bước chân quen thuộc kia.

Hạ Nhất Minh ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định, hắn hạ quyết tâm, cho dù náo loạn Động Thiên Phúc Địa cũng phải giết chết người này.

Động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, chỉ thoáng cái đã tới sau lưng Chiêm Huyên.

Nơi này là Động Thiên Phúc Địa, Hạ Nhất Minh cũng không dám coi thường, thậm chí hắn vận dụng Thuận Phong Nhĩ tới cực hạn.

Đương nhiên cực hạn này dưới tình huống không để chân khí bộc lộ ra ngoài, nếu không phạm vi nghe ngóng của hắn còn lớn hơn vài lần. Nhưng đồng dạng là cao thủ đồng giai có thể dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Cùng lúc kỳ công Chướng nhãn pháp tới từ Hoàng Tuyền Môn cũng được Hạ Nhất Minh vận dụng tới cực hạn. Dưới bóng cây mặc dù không phải thiên biến vạn hóa nhưng nếu Hoàng Tuyền Lão tổ chứng kiến biểu hiện lúc này của Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ trăm phương ngàn kế lôi kéo hắn về Hoàng Tuyền Môn. Tên đệ tử Động Thiên Phúc Địa lúc này cũng dừng lại, gã thua lại đèn lồng trên tay cung kính nói:

- Tiền bối. Vãn bối xin cáo từ.

Chiêm Huyên vung tay lên, người này lập tức lui xuống.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời không chút ánh sáng, không hiểu nghĩ gì Chiêm Huyên bỗng thở dài, sau đó mới đi vào căn phòng.

Một cơn gió thổi tới, Hạ Nhất Minh cũng theo cơn gió này áp chặt vào chân tường, sau đó mạnh mẽ thu liễm toàn bộ khí tức.

Mặc dù không thể so sánh cùng Bách Linh Bát nhưng đồng dạng Chiêm Huyên cũng đừng mong phát hiện.

Tôn giả chết trong tay Hạ Nhất Minh cũng không ít, nhưng đa phần đều trải qua khổ chiến. Giờ phút này hoàn toàn khác, đối mặt với Chiêm Huyên, Hạ Nhất Minh cần một kích tất sát. Nếu không thành công e rằng cục diện khó có thể khống chế. Về điểm này bất luận thế nào Hạ Nhất Minh cũng không chấp nhận.

Khẽ duỗi một tay, Cực Quang Kiếm lập tức xuất hiện.

Trong bóng tối, quang mang lóe lên có chút chói mắt, bất quá Hạ Nhất Minh chọn vị trí rất tốt, hơn nữa hắn nghe được xung quanh không có trạm gác bởi vậy quang mang này cơ bản không thể bị phát hiện.

Nếu không phải như vậy, hắn cũng không tùy tiện lấy ra Cực Quang Kiếm.

Chân khí chậm rãi truyền vào, thanh kiếm dần trở lên vô hình, cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào bóng tối không còn tung tích.

Động tác của Hạ Nhất Minh vô cùng cẩn thận, chân khí vận hành thong thả tới cực độ.

Dù sao Chiêm Huyên trong phòng cũng là một vị Tôn giả hàng thật giá thật, một khi hắn phát hiện ra chút động tĩnh, e rằng đừng nghĩ tới ám toán thành công.

Cho tới khi Cực Quang Kiếm hoàn toàn biến mất, trên mặt Hạ Nhất Minh mới xuất hiện nụ cười.

Sở Hao Châu từng cho rằng, thanh Cực Quang Kiếm này so với Xoa kiếm trong tay Hoàng Tuyền Lão tổ về phương diện ám toán còn lợi hại hơn. Giờ phút này Hạ Nhất Minh cánh tay buông lỏng, sử dụng ý niệm điều khiển thanh kiếm tiến vào căn phòng. Nếu như trong phòng không phải Chiêm Huyên mà là Ngũ khí Tôn giả như Tư Mã Bân, phương pháp này khẳng định sẽ bị phát hiện.

Nhưng đối với Tôn giả bình thường chưa dẫn phát ý niệm, thủ đoạn này không nghi ngờ thích hợp nhất.

Trong phòng ánh nến chập chờn, Chiêm huyên không biết vì sao có chút nôn nóng, thậm chí đi qua đi lại trong phòng.

Hạ Nhất Minh trong lòng hoài nghi, bất quá hắn khẳng định bản thân không bị đối phương phát hiện. Nếu để Chiêm Huyên nhận ra e rằng đã sớm kinh động tất cả.

Sau giây lát Chiêm Huyên mới bình tĩnh ngồi xuống, hắn ngồi trên ghế không biết suy nghĩ những gì.

Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày nhướng lên, cuối cùng hắn đã có được cơ hội tốt nhất. Dưới sự điều khiển của ý niệm, Cực Quang Kiếm đột nhiên bộc phát, nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ nháy mắt đã tới trước mặt Chiêm Huyên.

Qua khe hở, Hạ Nhất Minh thậm chí thấy được biểu lộ trên gương mặt Chiêm Huyên.

Gương mặt ấy lúc này đầy vẻ kinh hãi cùng nghi hoặc, hiển nhiên bản thân Chiêm Huyên cũng không xác định được chuyện gì xảy ra.

Mắt thấy Cực Quang Kiếm đã sắp đâm vào thân thể Chiêm Huyên đột nhiên biến dị xảy ra.

Một đạo quang mang từ dưới đất xuất hiện cứ thế đánh bay Cực Quang kiếm lên cao.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 266

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.