Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xá lợi tử

Phiên bản Dịch · 1975 chữ

Động tác của Dư Vô Sanh đột nhiên ngừng lại đông thời vẻ mặt của Vũ Lão tiên sinh cũng trở lên cổ quái, nói:

- Hạ huynh đệ. Ngươi sao cũng biết Ngưng Huyết Châu?

Hạ Nhất Minh lúc này suy nghĩ vô cùng bối rối , hắn mơ hồ hiểu được phương pháp luyện chế khỏa đan dược này. Khi nghe Vũ lão tiên sinh hỏi, hắn vô thức trả lời:

- Ta tại Quỷ Khốc Lĩnh biết được.

Sau khi nói những lời này, Hạ Nhất Minh ngẩn ra, trong lòng thầm kêu không tốt. Chỉ là lời nói ra như bát nước đổ đi, sao lấy lại được.

Vũ lão tiên sinh mỉm cười, nói:

- Hạ huynh đệ. Kỳ thực lão phu chỉ biết muốn luyện chế khỏa đan dược này cần sử dụng một loai tài liệu là Ngưng Huyết Châu. Về phần nó từ đâu mà có lão phu cũng không biết được.

Tâm trạng Hạ Nhất Minh lúc này mới bình ổn lại đôi chút, hắn trầm giọng hỏi:

- Vũ lão tiên sinh. Xin hỏi khỏa đan dược này từ đâu mà có?

Vũ lao tiên sinh không chút do dự, nói:

- Do luyện đan sư Vũ gia chúng ta chế luyện mà có.

- Vậy khỏa Ngưng Huyết Châu cũng từ Vũ gia mà ra?

- Là do chúng ta mua từ môn phái khác.

Hai hàng chân mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhướng lên. Hắn hiểu rõ môn phái trong lời Vũ lão tiên sinh nói tới là gì, bới thế lúc này mặt hắn có chút tức cười.

Một Hoàng thất Đại Thân được cả phương Đông kính ngưỡng không ngờ lại phải nhờ xú danh Hoàng Tuyền Môn.

Hai thế lực này vốn phải đối đầu mới đúng, nhưng thực tế khẳng định bọn họ có liên lạc mà người khác đoán không ra. Điều này chỉ cần nhìn Hoàng Tuyền Môn đồng ý bán Ngưng Huyết Châu ra ngoài là đủ biết.

Vũ lão tiên sinh vẻ mặt vẫn bình thản không chút thay đổi, cho dù là Hạ Nhất Minh quen nhìn vẻ mặt Bách Linh Bát cũng không khỏi phát lạnh trong lòng. Dư Vô Sanh nghe bọn họ nói chuyện lập tức ngắt lời:

- Lão tổ tông. Hạ Tôn giả. Có thể bắt đầu chưa?

Vũ lão tiên sinh khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh do dự một chút đi tới trược mặt Dư Vô Sanh, hai người lúc này đã đứng đối diện.

Đưa một ngón tay lên, Hạ Nhất Minh ngưng trọng nói:

- Ngươi còn tâm tư gì chưa thực hiện? Ta có thể đáp ứng ngươi một chuyện.

Trước khi nói những lời này, trong lòng Hạ Nhất Minh như có tảng đá đè nặng, bất quá sau khi nói xong tâm trạng hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn biết Hoàng Thất Vũ gia mà cụ thể là phụ thân Vũ Mạc Phi của Dư Vô Sanh luôn muốn ám hại mình. Nhưng đối mặt với người sống trăm năm chỉ để hi sinh thân mình cho gia tộc, Hạ Nhất Minh không nén được xúc động muốn vì gã làm một chuyện gì đó.

Dư Vô Sanh hai tròng mắt nhất thời sáng lên, gã nhìn Hạ Nhất Minh thi lễ thật sâu, nói:

- Hạ tôn giả. Đa tạ ngài ban ơn.

Hạ Nhất Minh vẻ mặt không chút thay đổi, nói:

- Nói.

- Tại hạ có việc xin ngài giúp cho.

Dư Vô Sanh hai mắt lóe sáng, cao giọng nói:

- Lát nữa khi ngài trợ giúp gia tổ trùng kích xin dùng toàn lực.

Hạ Nhất Minh nhìn gã, Dư Vô Sanh cũng thản nhiên nhìn lại, trên trán hắn mặc dù máu đọng vẫn còn nhưng ánh mắt vẫn sáng như sao.

- Ta nhận lời ngươi.

Ngắn ngũi chỉ bốn chứ sau đó Hạ Nhất Minh lui lại. Trong quá trình này hai mắt hắn chưa từng dời đi, cũng không né tránh viếc đối nhãn cũng Dư Vô Sanh.

Dư Vô Sanh trên mặt lộ rõ vẻ cảm kích. Sự cảm kích này đích thực phát ra từ nội tâm, Hạ Nhất Minh dễ dàng có thể cảm nhận được.

Ngồi trên chiếc ghế ở giữa, vẻ mặt Vũ lão tiên sinh lúc này rốt cuộc cũng có biến hóa, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Trên vai lão là gánh nặng cả gia tộc bởi thế có một vài phương diện, lão không thể để tình cảm chi phối, một chút không.

Dư Vô Sanh khẽ cười, gã không chút do dự mở miệng nuốt khỏa đan dược kia vào. Động tác này của gã vô cùng dứt khoát, không chút rườm rà.

Hạ Nhất Minh trong lòng xuất hiện cảm giác mờ mịt. Hắn thật sự nghĩ ra tại sao có người coi rẻ tính mạng của mình như vậy, hơn nữa tính mạng kia thuộc về chính gã.

Đan dược sau khi tiến vào trong bụng, chỉ lát sau dã được hòa tan hoàn toàn.

Khi dược lực được hòa tan, dường như một ma lực thần ký rót vào thân thể Dư Vô Sanh.

Dược lực như cỗ liệt hỏa cháy bừng lên trong thân thể Dư Vô Sanh.

Trước mắt như mờ đi, hoảng hốt gã như thấy lại con đường trăm năm tu luyện của mình.

Trong hậu bối chữ Vô cùng Vũ gia thiên phú Dư Vô Sanh không tính là cao, còn xa mới được như phụ thân gã.

Từ nhỏ sống dưới ánh hào quang của phụ thân hắn chỉ là tu luyện đơn giả hệ bởi thế không ngừng đón nhận đả kích.

Mọi người đều nói, Vũ Mạc Phi nhất mạch sẽ bắt đầu xuống dốc trong tay gã.

Mặc dù cho tới bây giờ chưa nguời nào có dũng khí trước mặt gã nói những lời này, nhưng sao Dư Vô Sanh không biết?

Gã gian khổ cố gắng chứng minh bản thân nhưng mau chóng nhận ra, bản thân hắn vĩnh viễn cũng không đạt được thiên phú hơn nguời. Bất luận gã tu luyện thế nào, khắc khổ ra sao, nhưng cực hạn bích chướng như ác ma quần quanh trong đầu, không cách nào đột phá: Theo tuổi tác tăng lên, những lời nói sau lưng càng lúc càng nhiều. Mặc dù vẫn không ai dám nói ra những lời đó trước mặt Dư Vô Sanh nhưng với sự mẫn cảm gã vẫn cảm nhận được tất cả.

Dư Vô Sanh thậm chí từ ánh mắt phụ thân thấy được từ hi vọng thành thất vọng, cuối cùng biến thành tuyệt vọng.

Ngay khi bản thân Dư Vô Sanh cũng rơi vào tuyệt vọng rốt cuộc có một ngày, vị trưởng lão Vũ gia cao cao tại thượng xuất hiện trước mặt gã. Trong ánh mắt phức tạp của phụ thân gã, vị Tam thúc tổ này nói ra tất cả không chút che giấu, hơn nữa còn để gã tự lựa chọn.

Dư Vô Sanh lập tức nhận lời, thâm chí không có nửa điểm do dự.

Nhưng cũng buổi tối hôm đó, gã được phụ thân luôn nổi tiếng nhờ sự tỉnh táo một mình đóng cửa trong thư phòng. Ngày hôm sau khi gã xuất hiện, thư phòng đã ngập trong rượu, cũng không ai biết rượu này từ đâu mà có.

Khi đó Dư Vô Sanh biết, ngay cả khi tuyệt vọng nhất phụ thân gã cũng không muốn gã nhận lời Tam thúc tổ.

Chỉ là hắn chưa từng hối hận khi lựa chọn như vậy.

Cũng bắt đầu từ đó gã cũng chín vị đệ tử khác trong gia tộc bắt đầu sử dụng linh dược để tu luyện.

Số linh dược này hoặc do Luyện đan sư trong gia tộc, hoặc trả giá lớn mua từ Động Thiên Phúc Địa thậm chí do gia tộc dùng thủ đoạn mạnh mẽ cướp đoạt.

Vì để mười người bọn họ có thể tu luyện thành công, ngay cả Hoàng thất Vũ gia cũng kiệt lực đóng góp.

Rốt cuộc sau khi bọn họ thành công tấn giai Tiên thiên, Vũ gia lão tổ tông tự mình xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tất cả đều biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng bọn họ đều thản nhiên đối mặt.

Bởi vì bọn họ biết, bản thân được đãi ngộ đặc biệt cùng ánh mắt kính ngưỡng của người trong gia tộc, tất cả là vì giờ phút này.

Hơn nữa tính mạng của bọn họ có thể đổi được bình an trăm năm cho gia tộc, điều này tuyệt đối đáng giá.

Trong lòng bọn họ ngưng tụ tín ngưỡng gia tộc mà chỉ gia tộc ngàn năm mới có thể bồi dưỡng ra.

Trong lần khảo nghiệm cuối cùng, Dư Vô Sanh gã được chọn.

Trong số chín người còn lại, có ánh mắt hâm mộ, có buông lỏng, cũng có xót xa, nhưng đêm đó Vũ Mạc Phi một lần nữa cô độc trong thư phòng.

Dư Vô Sanh để lại một nhi tử, bất quá nhi tử của gã thiên phú tu luyện tầm thường không cách nào thăng tiến. Cũng may hai người cháu của Dư Vô Sanh thiên phú tu luyện xuất sắc, nếu có cơ duyên xảo hợp, nhất định sẽ xuất hiện cao thủ Tôn giả cấp bậc.

Khi suy nghĩ tới đây, trên người Dư Vô Sanh xuất hiện cảm giác vô cùng đau đớn. Sự đau đớn này kéo gã trở về thực tại.

Thân thể gã biến hóa với tốc độ kinh người.

Trên người Dư Vô Sanh súc tích hơn mười loại linh đan thần dược, cũng vì thế mời trợ giúp gã thuận lợi đột phá Nhất đường Thiên cảnh giới. Nhưng mục đích số đan dược đó không chỉ để gã Nhất đường thiên mà còn muồn kích phát toàn bộ tiềm lực trong thân thể.

Thân thể Dư VÔ Sanh mỗi tấc da thớ thịt đều tràn ngập sinh mệnh lực lượng, vài chục năm tích lũy thậm chí đã đạt tới tình trạng khủng bố.

Giờ phút này sau khi gã nuốt khỏa đan dược kia, nó như ngòi dẫn đốt cháy toàn bộ lực lượng trong thân thể.

Một cỗ lực lượng phóng thẳng lên đại não Dư Vô Sanh, khiến cổ gã như trướng lên.

Nếu là Tôn giả, bọn họ có thể phá tan cỗ lực lượng này, nhưng Dư Vô Sanh thì không, bởi thế cổ gã bắt đầu trướng lên không có dấu hiệu ngừng lại.

Khi sự đau đớn ngày lan ra toàn thân cũng là lúc lưc lượng kia tiến tới giữa mi tâm gã. Dư Vô Sanh rốt cuộc cũng biết, bản thân đã thành công rồi. Lúc này cũng là giây phút cuối cùng của gã.

Dư Vô Sanh cắn chặt răng, thân thể run rấy đứng lên, từng bước tiến tới trước mặt Lão tổ tông.

Mặc dù gương mặt rúm ró, thân thể lung lay chực gã nhưng lúc này ánh mắt gã sáng như sao.

Vũ lão tiên sinh đưa tay ra, nhưng giờ phút này lão bỗng chần chừ nhìn đôi mắt kia.

Phảng phất như trái tim ngàn năm băng giá của lão xuất hiện biến hóa nhỏ.

Dư Vô Sanh nghiến răng kèn kẹt, hai mắt sưng đỏ cũng không gây khó khắn để gã thấy được rõ ràng động tác của Lão tổ tông.

Khóe miện Dư Vô Sanh khẽ nhếch lên như cười, cánh tay đưa thật sâu vào mi tâm của chính mình.

Sau khi rút ra, trên bàn tay gã là một khỏa Xá lợi tử đầy máu tươi đang xoay tít.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 220

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.