Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ tộc Đồ Đằng.

Phiên bản Dịch · 2006 chữ

Sau khi chui vào trong lòng núi, mặc dù có thêm sự hỗ trợ từ ngũ hành hoàn, nhưng tốc độ của bạch mã cũng chậm hơn bình thường rất nhiều. Có điều, ngay cả như thế thì so với khi Hạ Nhất Minh dốc hết sức cũng còn nhanh hơn một bậc. Thậm chí không hề kém hơn tốc độ của con Kim Mao thử.

Sau khi Hạ Nhất Minh và bạch mã hợp nhất, thực lực liền tăng lên nhanh chóng. Bọn họ gấp rút lao thẳng về phía trước. Khí thế tỏa ra hết sức mạnh mẽ.

Sau khi, Chiêu Thái Lâm và thánh thú đồng hành chui vào trong ngọn núi, lập tức sử dụng năng lực đặc biệt của thử tộc, thu liễm hơi thở. Ngoại trừ Toản Địa chi thuật ra, thuật ẩn giấu của họ cũng vô cùng mạnh. Nếu không, khi xưa, hắn cũng chẳng cùng với Hô Duyên Ngạo Bác kết làm hảo hữu. Thậm chí hai bên còn tham khảo lẫn nhau, cùng thu được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

Vì vậy, sau khi thi triển ra thuật ẩn nấp, cả người hắn chẳng khác nào biến mất. Mặc cho Hạ Nhất Minh có tìm thế nào cũng không thể phát hiện.

Nhân cơ hội, Chiêu Thái Lâm từ từ tiềm hành bên dưới. Mặc dù tốc độ vô cùng chậm, nhưng chỉ cần Hạ Nhất Minh và người có thất thải quang mang không phát hiện ra là hắn cảm thấy hết sức mỹ mãn rồi.

Tuy nhiên, chuyện tốt cũng chỉ giữ được khoảng chừng một nén nhang, liền bị Hạ Nhất Minh phá vỡ.

Sau khi Hạ Nhất Minh và bạch mã chui vào lòng núi, chẳng hề che giấu khí thế của bản thân, phóng về phía Chiêu Thái Lâm. Lúc đầu, gã vẫn hy vọng Hạ Nhất Minh không phát hiện ra mình mà chỉ phóng thích khí thế ra để hù dọa mà thôi. Nhưng khi nhận thấy Hạ Nhất Minh và bạch mã đang lao thẳng tới đây, hắn mới cảm thấy sợ hãi.

Thì ra, hắn thực sự xác định được vị trí của mình.

Không ngờ một người có thuật ấn nấp cao nhất của bộ tộc Đồ Đằng lại bị phát hiện một cách dễ dàng.

Sự sợ hãi tăng thêm khiến cho Chiêu Thái Lâm càng không có chút can đảm giao đấu với Hạ Nhất Minh. Mà con Kim Mao thử, sau khi ngửi thấy mùi của Hạ Nhất Minh liền lủi thật nhanh.

Hai người, ba con linh thú, bắt đầu đuổi nhau dưới lòng đất. Lúc nãy, khí thế của Kim Mao thử hừng hực đuổi theo Hạ Nhất Minh thì bây giờ đã đảo ngược.

Chạy được một lúc, cuối cùng thì nét mặt Chiêu Thái Lâm trở nên hung dữ. Đường đường một đại thánh giả mà bị người ta truy đuổi như thế khiến cho cơn tức trong người hắn bùng phát. Ngay lập tức hắn chuyển hướng, lao về một phía khác.

Hiển nhiên, Hạ Nhất Minh cũng chẳng đoán được ý định của Chiêu Thái Lâm. Nhưng trong lòng đã quyết giết chết đối phương, thì cho dù thế nào cũng không thể buông tha. Bất kể đối thủ có chạy tới chân trời góc biển, hắn cũng đuổi theo.

Chiêu Thái Lâm và con Kim Mao thử nhanh chóng lao lên mặt đất. Nhưng khi con Kim Mao thử mới thò được một chút lên khỏi mặt đất liền run rẩy, lại chui ngay xuống dưới.

Trên đỉnh đầu bọn họ đã có một vầng thất thải quang mang đợi sẵn. Bất cứ người nào nhìn thấy vầng sáng đó cũng lựa chọn tránh đi là tốt nhất. Mà Chiêu Thái Lâm đang có truy binh phía sau nên lại càng không dám giằng co với Bách Linh Bát.

Bám đuổi hơn nửa ngày, cuối cùng thì tốc độ của Chiêu Thái Lâm cũng giảm đi một chút. Nhưng tới lúc này, nét mặt Hạ Nhất Minh lại trở nên nghiêm trọng. Bởi hắn có thể cảm nhận được ở phía trước có vô số cao thủ với thực lực kinh khủng đang tập trung lại một chỗ.

Có ít nhất năm người hơi thở ngang với tôn giả. Mà trong năm người đó lại có một người tu vi không hề kém Chiêu Thái Lâm.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ...

Mình đuổi theo đối phương tới tận sào huyệt của hắn.

Ánh mắt Chiêu Thái Lâm càng thêm phức tạp. Nếu không phải bị dồn tới bước đường cùng, hắn cũng chẳng trở về bộ tộc Đồ Đằng.

Lần này, hắn tham gia đuổi giết Hạ Nhất Minh đã làm trái lệnh của Kỳ Lân thánh chủ. Việc này chẳng khác gì chạm phải tối kỵ trong bộ tộc Đồ Đằng. Bất cứ ai làm trái lệnh của thánh chủ cũng đều bị trừng phạt một cách nghiêm khắc.

Cho nên, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng chẳng muốn trở về.

Nhưng từ thái độ của Hạ Nhất Minh và người đang ở trên không trung mà nói thì bọn họ đã quyết tâm giết chết hắn. Đối mặt với sự lựa chọn phải mất mạng và bị trừng phạt, hắn liền lựa chọn phương án thứ hai.

Tất nhiên, nếu Hạ Nhất Minh biết đây là nơi nào thì lui lại chính là lựa chọn tốt nhất.

Con Kim Mao thử thoáng ló đầu lên mặt đất, nó thấy người trên không trung cũng chẳng có ý định công kích liền nhanh chóng chạy về phía ngọn núi lớn trước mặt.

Mặt đất thoáng chấn động, bạch mã cũng lập tức nhảy lên. Vừa mới xuất hiện trên mặt đất, nó liền hí lên một tiếng thật dài, phát tiết tất cả cơn tức giận trong lòng.

Đường đường chính chính là một con thánh thú có được huyết mạch của thần thú mà không đuổi nổi con chuột khiến cho đôi mắt của nó trở nên đỏ quạch. Nếu lúc này mà lôi con Kim Mao thử tới trước mặt, nó chẳng ngại mà gặm cho hết cả thịt lẫn xương.

Bạch mã Lôi Điện hí lên một tiếng thật dài, khiến cho ngọn núi phía trước chấn động. Có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng xuất hiện. Một trong số đó bay thẳng lên trời.

Chiêu Thái Lâm vừa nhìn thấy bọn họ liền thở phào một cái. Hắn quay đầu lại nhìn Hạ Nhất Minh vẫn bám sát không bỏ, cùng với vầng thất thải quang mang trên đầu. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Không ngờ hai kẻ đó vẫn không chịu bỏ qua. Chẳng lẽ bọn họ không biết đây là nơi nào hay sao?

- Chiêu đại thánh giả! Có chuyện gì thế? - Người đang ngồi trên lưng một con ưng khổng lồ, mở miệng ra hỏi.

Lông vũ toàn thân con chim ưng cứng như sắt. Đôi mắt của nó sắc lẹm, giống như chỉ cần có người nào nhìn vào đó lập tức bị cắt ra làm hai. Tỏa ra áp lực như thế cũng chỉ có cường giả chân chính mới có thể làm được. Có lẽ tu vi của hắn cũng không kém hơn so với Chiêu Thái Lâm bao nhiêu. Nhưng khí thế giữa hai người lại cách nhau một trời một vực.

Tất nhiên, điều đó có liên quan tới tín ngưỡng của từng bộ tộc. Muốn con chuột kia có cùng cấp bậc với con ưng đang bay trên trời đúng là đánh đố người khác.

- Tư đại thánh giả. Hai người này muốn giết ta. Xin giúp ta một tay. - Chiêu Thái Lâm vội vàng nói.

Con ưng khổng lồ trên bầu trời cũng không có đập cánh. Quanh người nó có một tầng ánh sáng chói mắt. Cũng nhờ lớp ánh sáng đó mà bọn họ có thể bay giữa không trung. Người ngồi trên lưng con ưng là một vị nam tử trung niên. Khuôn mặt hắn có một bộ râu quai nón. Bộ râu gần như che kín cả khuôn mặt.

Ánh mắt của người đó nhìn về phía mấy người Hạ Nhất Minh chẳng hề che giấu địch ý. Bất luận lai lịch của đối phương ra sao, nhưng nếu đã dám tới bộ tộc Đồ Đằng, lại còn đuổi giết đại thánh giả thử tộc thì chính là địch nhân của cả bộ tộc.

Nhưng khi nhìn thấy bạch mã, sắc mặt Tư đại thánh giả trở nên nặng nề.

- Thánh thú có huyết mạch thần thú? - Hắn gằn giọng nói từng chữ một.

Đồng thời, con ưng khổng lồ trên bầu trời, cùng với mấy con linh thú của mấy vị thánh giả khác cũng nhìn về phía bạch mã Lôi Điện.

Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái liền thấy trong vài người đó cũng có hai người có được thánh thú đồng hành là chim ưng. Mặc dù, kích thước, chủng loại khác nhau những cũng đều thuộc họ nhà ưng. Đám linh thú còn lại đều là các loại tẩu thú.

Có lẽ, trước mặt là một cứ điểm của bộ tộc Đồ Đằng nên mới xuất hiện nhiều thánh giả của các bộ tộc khác nhau như thế này

Sau khi nghe Tư đại thánh giả nói, trong mắt đám thánh giả còn lại đều có một chút ngưỡng mộ. Còn thánh thú phía sau bọn họ cũng đều có phần kính sợ.

Hạ Nhất Minh cười ngạo nghễ, nói:

- Đúng thế! Thánh thú của tại hạ đúng là có được huyết mạch của thần thú.

Nét mặt của Tư đại thánh giả lại càng thêm nặng nề. Tất nhiên, sự nghiêm túc đó không phải đối với Hạ Nhất Minh mà là đối với bạch mã Lôi Điện.

- Các hạ xưng hô thế nào? Tại sao lại đuổi giết đại thánh giả của bộ tộc Đồ Đằng chúng ta?

Nghe thấy vậy, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi. Mặc dù hung danh của bộ tộc Đồ Đằng rất lớn, nhưng không phải bên ngoài không có người dám đuổi giết.

Nhưng dám đuổi tới tận bộ tộc Đồ Đằng mà vẫn không chịu buông tha thì cũng chỉ có hai người trước mặt mà thôi.

Hạ Nhất Minh suy nghĩ thật nhanh. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt âm trầm của Chiêu Thái Lâm, hắn liền cười dài, nói:

- Tại hạ là Hoành Sơn Hạ Nhất Minh thuộc Thiên Trì sơn.

Nét mặt đám người bộ tộc Đồ Đằng đều biến sắc. Mặc dù bọn họ chưa gặp qua lần nào, nhưng cái tên đó cũng đều đã nghe thấy.

- Hạ Nhất Minh? Không phải ngươi với chúng ta có ước hẹn hai mươi năm hay sao? Tại sao hôm nay lại tới đây? - Tư đại thánh giả nổi giận nói:

- Chẳng lẽ ngươi khinh bộ tộc Đồ Đằng không có ai làm gì được ngươi hay sao?

Nói tới đây, khí thế của hắn tỏa ra nhanh chóng, từ trên cao ép xuống Hạ Nhất Minh.

Tuy nhiên đã từng được Thần Toán tử tẩy lễ cùng với kinh nghiệm trong Luân Hồi chi địa, Hạ Nhất Minh cũng chẳng thèm để ý tới chuyện đó. Hắn cười dài một tiếng, nói:

- Các hạ nói rất đúng. Nhưng nếu nhớ tới ước định đó thì vị đại thánh giả của thử tộc này cũng không liên thủ với người ta mà đẩy Hạ mỗ vào chỗ chết.

Thanh âm của hắn vang lên giống như một tiếng sấm, tỏa ra xa. Nét mặt Tư đại thánh giả khẽ biến. Nhất thời, trong sơn cốc giống như có một cơn sóng tràn qua, vang vọng tới từng ngóc ngách sâu nhất.

Từ xa lại xuất hiện hai luồng hơi thở rất mạnh. Bọn họ đang nhanh chóng chạy tới nơi này.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.