Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói chuyện.

Phiên bản Dịch · 2156 chữ

Nhìn vẻ mặt Từ Tư Lệ, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu ra, lão hẳn được Chu Bát Thất nói qua nên mới quan sát Lôi điện như vậy.

Chẳng qua Hạ Nhất Minh nghĩ khong ra chỉ một đầu Thánh thú tại sao Thiên Trì nhất mạch lại có cảm giác nóng lòng đến thế chứ?

- Hạ huynh đệ. Bạch mã kia là Thánh thú?

Từ Tư Lệ đi thẳng vào vấn đề.

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, tủm tỉm cười nói:

- Không sai. Từ huynh nhãn lực thật cao.

Từ Tư Lệ bật cười, nếu không phải được Chu Bát Thất bấm báo, lại cảm nhận khí tức cường đại của Lôi diện, lão sao có thể nói ra những lời đó chứ.

Một âm thanh nhỏ như dây đàn truyền tới tai Hạ Nhất Minh:

- Đầu Thánh thú này tấn giai bao lâu rồi?

Hạ Nhất Minh giật mình, không rõ vì sao lão hỏi thế, bất quá mau chóng đáp lại:

- Không nhiều lắm. Chỉ chừng một năm.

- Một năm?

Từ Tư Lệ gương mặt nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.

Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi:

- Từ huynh. Ngươi hỏi điều này làm gì?

Từ Tư Lệ thở dài một tiếng, nói:

- Ngươi có chuyện còn chưa biết. Thực lực của Thánh thú có quan hệ rất lớn tới thời gian nó tấn giai dài hay ngắn. Một đầu Thánh thú đạt tới đỉnh cấp ít nhất cũng phải một ngàn năm. Bạch mã của ngươi mặc dù thần tuấn nhưng chỉ vừa tấn giai Thánh thú, nếu đi tới Thâm sơn gặp gỡ Đồ Đằng nhất tộc e rằng sẽ bị thiệt thòi lớn.

Có lẽ vì biết thời gian Lôi điện tấn giai quá ngắn lúc này Từ Tư Lệ cũng không kiêng kỵ suy nghĩ trong đầu mà nói thẳng ra, hoàn toàn không sử dụng chân khí che giấu nữa.

Lôi điện không phải ngốc, bốn vó nhất thời cất lên bước về phía Từ Tư Lệ.

Nó đi không nhanh nhưng uy áp theo từng bước chân càng lúc càng phát ra mạng mẽ.

Từ Tư Lệ cũng không ngoảnh cổ lại nhìn, cơ bản lão nghĩ, Thánh thú vừa tấn giai một năm thì sao có khả năng uy hiếp gì chứ?

Nhưng rất nhanh ánh mắt này của lão đã phải thay đổi.

Cảm thụ áp lực cường đại từ Lôi điện, vẻ mặt Từ Tư Lệ rất nhanh trở nên ngưng trọng, đôi mắt cũng xuất hiện vài tia sợ hãi.

Khoảng cách với Lôi điện càng thu lại, hô hấp của lão càng dồn dập hơn.

Không khí xung quanh áp lực đại tăng như trời sắp bão khiến bất luận là ai cũng không khỏi kinh hãi.

Hạ Nhất Minh cười khổ không thôi, cái này đúng là họa từ miệng mà ra.

Thân thể hắn khẽ động đã xuất hiện trước mặt Lôi điện, cánh tay đưa ra nhè nhẹ vuốt ve cổ nó, yên lặng trao đổi.

Sau một lúc uy áp trên thân thể Lôi điện mới hoàn toàn tiêu tán. Nó xoay lại, cái đầu ngẩng cao, nhàn nhã dạo chơi trong biệt việt. Bất quá từ đầu tới cuói nó không liếc mắt nhìn lại Từ Tư Lệ một cái, rõ rang coi người này như không khí.

Từ Tư Lệ thở dài một tiếng, cười khổ nói:

- Lão đệ. Đầu Thánh thú này của ngươi thực mới tấn giai một năm sao?

Hạ Nhất Minh khẳng định nói:

- Khi nó tấn giai ta ở ngay bên cạnh.

Từ Tư Lệ trong lòng vẫn còn sợ hãi, liếc nhìn Lôi điện nói:

- Thánh thú tấn giai một năm mà nắm giữ uy áp cường đại bậc này, thật sự là khó tin.

Lão nhìn Hạ Nhất Minh rốt cuộc thở dài nói:

- Đúng là chủ nào tớ nấy.

Hạ Nhất Minh bật cười, bất quá hắn cũng hiểu rõ, Từ Tư Lệ cảm nhận uy áp của Lôi Điện nên vẻ mặt mới thay đổi như vậy.

Trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh hỏi:

- Từ huynh. Ngươi đã từng nghe qua Ban Lan Thánh Hổ tại Đại Thân Hoàng thất chưa?

Từ Tư Lệ nghiêm mặt nói:

- Lão phu chẳng những đã nghe qua thậm chí đã từng gặp qua nữa.

Hạ Nhất Minh giật mình hiểu ra, khẳng định Từ T ư Lệ khi xưa lịch lãm đã từng đi tới Đại Thân do đó mới gặp được Ban Lan Thánh Hổ.

Từ Tư Lệ ánh mắt mơ hồ như đang hồi tưởgn lại những năm tháng đó:

- Năm đó lão phu đi tới kinh thành Đại Thân vừa lúc gặp được Ban Lan Thánh Hổ cùng Tôn giả Vũ gia luận bàn. Thánh Hổ khi đó đã đả thông toàn bộ kinh mạch, đối với thiên địa chân khí nắm giữ không thua kém gì nhân loại. Nhưng thiên phú có thể điều khiển Phong, Thổ lực lượng, thực lực đã vượt xa Tôn giả bình thường có thể so sánh.

Hạ Nhất Minh nghe lão tán dương như thế, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác kỳ quái.

Thánh Hổ kia bất luận thế nào cũng không để lại cho hắn ấn tượng gì ngoài việc nó cố hết sức mà không làm gì được Lôi điện.

Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:

- Từ huynh. Ta mang Lôi điện tới kinh thành, hơn nữa cũng để hai đầu Thánh thú này đánh một trận.

Từ Tư Lệ ánh mắt lóe sáng, lập tức hỏi:

- Kết quả thế nào?

Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, nói:

- Chúng dốc hết bản lĩnh ra, cuối cùng Lôi điện của ta thắng.

Từ Tư Lệ đôi mắt ngưng lại, ánh mắt nhìn Lôi điện lúc này mang theo vài phần kinh ý.

Người tu luyện võ đạo kính trọng cường giả. Người càng mạnh càng dễ dàng đạt được sự tôn kính của bọn họ.

Trong suy nghĩ của Từ Tư Lệ, Ban Lan Thánh Hổ quá mạnh, bản thân lão không phải là đối thủ của nó. Nhưng bạch mã kia không ngờ có thể chiến thắng Thánh Hổ, bởi vậy bạch mã này trong lòng lão không kìm hãm mà đề tăng địa vị cực cao.

Bất quá lão vừa nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nói:

- Không thể nào. Nếu Bạch mã kia mới chỉ tấn giai Thánh thú một năm sao có thể chiến thắng Ban Lan Thánh Hổ tấn giai cả ngàn năm chứ?

Hạ Nhất Minh nhún vai nói:

- Ta cũng không rõ. Nhưng quả thực là Lôi điện chiến thắng.

Từ Tư Lệ ánh mắt kinh ngạc, chuyện này Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không nói dối lão. Đặc biệt là lúc này có vô số Tân Tôn giả từ Đại Thân, chỉ cần hỏi thăm một chút cũng biết rõ chân tướng.

Nhưng bất luận thế nào lão cũng không nghĩ ra nguyên do.

Hạ Nhất Minh đưa tay vúot nhẹ sống mũi, cười nói:

- Tại kinh thành dường như có người có thể giao tiếp cùng Thánh Hổ kia, từ miệng Thanh Hổ nói cái gì mà Lôi điện nhà ta nắm giữ huyết mạch Thần thú. Bất quá ta cũng không biết thật hay giả.

Miệng Từ Tư Lệ mở lớn, cho dù với định lực Tôn giả khi nghe những lời này, trống ngực cũng không khỏi đập kịch liệt.

Thần thú huyết.

Đây là một danh từ đáng sợ cỡ nào? Trước lúc này Từ Tư Lệ căn bản chưa từng nghĩ tới.

Khi ánh mắt lão rơi trên thân thể Lôi điện, đột ngột mang them một tia kính ngưỡng.

Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:

- Từ huynh. Ngươi tới đây không phải chỉ để nhìn Lôi điện của ta chứ?

Từ Tư Lệ lúc này mới hồi phục tinh thần, cười khổ một tiếng, nói:

- Hạ huynh. Thật không dám giấu, ta lần này tới là muốn hỏi một câu. Ngươi cùng Kim Chiến Dịch quan hệ thế nào?

Hạ Nhất Minh giật mình, vẻ mặt tươi cười lập tức trở nên nghiêm nghị, nói:

- Thân như huynh đệ.

Từ Tư Lệ khẽ gật đầu, dường như câu trả lời này vẫn trong dự đóan của lão.

- Hạ huynh đệ. Ta phụng mệnh Thần Toán Tử sư huynh muốn nhờ ngươi một việc.

- Từ huynh cứ nói.

- Thiên Trì nhất mạch chúng ta muốn mời Kim Chiến Dịch huynh trở thành Khách khanh Tôn giả. Nhiệm vụ này giao cho ngươi được chứ?

Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lão nửa ngày, sau đó nói:

- Vì sao phải làm thế?

Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng chưa từng gặp qua Thần Toán Tử nhưng dù sao cũng biết vị này chính là nhân vật thứ hai tại Thiên Trì nhất mạch. Trừ vị Tông chủ bế quan quanh năm không biết sống chết ra sao, dường như Thiên Trì lúc này chỉ do mình lão định đoạt.

Đối với nhân vật như vậy, Hạ Nhất Minh dù to gan lớn mật cũng có chút kiêng kỵ.

Từ Tư Lệ cười cười, nói:

- Hạ huynh. Khi ngươi còn ở Đại Thân, Linh Tiêu Bảo Điện có đưa ra đề nghị muốn ngươi làm Khách khanh không?

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:

- Có. Nhưng ta từ chối.

Từ Tư Lệ kinh ngạc nói:

- Vì sao ngươi từ chối?

- Giao ước hai mươi năm.

Hạ Nhất Minh rành mạch từng chữ nói ra.

Từ Tư Lệ cười khổ một tiếng, nói:

- Nếu là trước đây lão phu còn nghĩ giao ước hai mươi năm có chút nguy hiểm nhưng lúc này chứng kiến thành tựu võ đạo của ngươi, còn thêm đầu Thánh thú. Ta nghĩ ngoại trừ Đồ Đằng nhất tộc bất chấp thủ đoạn, nếu không chỉ bằng Lang, Xà nhị tộc đừng mong làm khó ngươi.

Hạ Nhất Minh cười cười, với ý kiến này hắn cũng không phản đối.

Từ Tư Lệ bất đắc dĩ, nói:

- Thần Tóan Tử sư huynh từng nói với ta. Nếu Linh Tiêu Bảo Điện muốn ngươi trở thành Khách khanh Tôn giả của họ cũng được. Bất quá đổi lại Kim Chiến Dịch phải trở thành Khách khanh Tôn giả của Thiên Trì nhất mạch chúng ta.

Hạ Nhất Minh trong đầu thầm nghĩ, sao không nói trước.

Từ Tư Lệ than nhẹ một tiếng, nói:

- Hạ huynh. Ngưoi tốt xấu gì cũng là đệ tử Thiên Trì nhất mạch, chung quy cũng không thể gây tổn hại gì cho chúng ta chứ.

Hạ Nhất Minh ánh mắt khẽ chuyển, rốt cuộc nói:

- Được rồi. Ta sẽ hỏi Kim Chiến Dịch một chút. Nếu có câu trả lời nhất định sẽ báo lại.

Từ Tư Lệ lúc này mới yên tâm, lão cười nói:

- Với quan hệ của hai người, nếu thật sự đề cập tới chuyện này khẳng định hắn sẽ đồng ý. Lão phu trở về chờ tin tức tốt của ngươi.

Hạ Nhất Minh cung kính đưa Từ Tư Lệ trở ra, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

Năm đó rời Thiên Trì đi, bản thân mình tới bái kiến vị Tôn giả này nhưng bất quá chỉ ba năm, tất cả đã đảo ngược hoàn toàn.

Vũ lực tăng lên địa vị cùng hắn cũng theo đó cải thiện.

Quay về biệt viện, chỉ trong chốc lát đã có người đưa đồ ăn tới, hơn nữa còn có người đặc biệt chú ý hỏi Lôi điện yêu cầu thực vật gì.

Nghe tới vấn đề này, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi run lên.

Trong trí nhớ của hắn từ khi gặp Lôi điện tại hoang đảo, trừ Bạch thạch ra, nó chưa từng ăn vật gì khác.

Bất quá hi vọng Thiên Trì nhất mạch xuất ra Bạch thạch là chuyện không thể.

Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh rốt cuộc quyết định, đêm nay để Lôi điện ăn cá nướng đi.

Nhưng dường như đối phương khi nghe được thực phẩm của Lôi điện là cá nướng cũng không lấy làm ngạc nhiên, dường như tất cả đều là đương nhiên vậy.

Qua điều này có thể thấy, Thánh thú trong ánh mắt mọi người thường đều bất thường.

Mặc dù trên vụ đỉnh chủ phong nhưng khi sắp hết một ngày ngẩng đầu nhìn trời cũng thấy.

Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, mỗi người đều tự chọn một phòng thích hợp đi vào.

Còn Hạ Nhất Minh rốt cuộc có thời gian nhàn hạ, hắn chậm rãi lấy ra một bản ghi chép từ Không gian giới chỉ.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 366

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.