Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bang thủ.

Phiên bản Dịch · 3772 chữ

Hạ Nhất Minh quay đầu lại nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ kích động, mặc dù hắn không quan tâm tới việc tám vị tiên thiên cường giả tới cứu viện, nhưng phần tâm ý này của bọn họ làm hắn thật sự cảm động.

Phải biết rằng, ngoại trừ Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang ra, thì hắn cùng với sáu vị tiên thiên cường giả còn lại cũng không có bao nhiêu giao tình. Cho nên khi hắn đến đây, căn bản không mong chờ gì việc bọn họ có thể ra tay hỗ trợ.

Thế nhưng lúc này, cảm nhận được tám luồng sức mạnh như lưu tinh cản nguyệt vọt đến, cho dù là kẻ ngu cũng hiểu được bọn họ tới đây để trợ giúp hắn.

Giờ phút này, trong lòng Hạ Nhất Minh mà không có chút cảm xúc nào thì căn bản là gạt người ta.

Vô luận bọn họ ôm mục gì tới đây, nhưng chỉ cần bọn họ tới cũng đã làm cho Hạ Nhất Minh hết sức hài lòng. Phần nhân tình này hắn sẽ không bao giờ quên.

Chỉ một đoạn thời gian ngắn, Thủy Huyễn Cận đã đem theo những vị hộ quốc đại sư của các tiểu quốc chạy tới nơi này.

Nhất thời, thực lực của song phương chuyển biến nghiêng trời lệch đất.

Ngoại trừ bốn vị tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc bỏ chạy, thì ở đây chỉ còn lại bốn người, hơn nữa trong bốn người này có một thì trọng thương, còn một đã bị mất mạng. Ngoài Mộc Tẫn Thiên ra thì người còn lại cũng bị Hạ Nhất Minh dọa cho khiếp sợ, cho dù khi giao thủ thì một thân thực lực mà phát huy được một nửa cũng là rất giỏi rồi.

Đám người Thủy Huyễn Cận khi tới đây còn tưởng rằng phải tham gia một trận chiến thảm khốc nữa. Bọn họ thậm chí còn chuẩn bị rất tốt cho tình huống xấu nhất, nhưng cũng không nghĩ tới khi đến đây lại không nhìn thấy tràng đấu kịch liệt nào, mà ngược lại thấy một màn cực kỳ quỷ dị.

Đặc biệt khi bọn họ thấy được một vị tiên thiên cường giả đã bị chết, trong lòng lại càng kinh ngạc, chẳng lẽ Hạ Nhất Minh bằng vào thực lực của mình lại có thể làm được chuyện này sao?

Vài người trao đổi ánh mắt với nhau, không hẹn mà nghĩ tới câu nói kia của Thủy Huyễn Cận.

Đừng nói là tiềm lực của Hạ Nhất Minh, cho dù là bản thân thực lực của hắn lúc này cũng đáng giá để cho bọn họ mạo hiểm đắc tội với Đồ Phiên quốc mà tới cứu viện.

Mộc Tẫn Thiên nhìn thấy tám vị tiên thiên cường giả xuất hiện, hơn nữa còn cảm thụ được địch ý nồng đậm từ phía bọn họ, trong lòng không khỏi thầm than.

Một roi này của Bộ Hãnh Thông đã thực sự chọc vào tổ ông vò vẽ a, không chỉ dẫn tới một siêu cấp cường giả là Hạ Nhất Minh, mà ngay cả tám vị tiên thiên cường giả bình thường cũng được kéo tới.

Hắn hít sâu một hơi, trợn mắt hét lớn:

- Hạ đại sư, ý của ngươi thế nào? Có phải là muốn đem người của Đồ Phiên quốc chúng ta giết hết toàn bộ không?

Những lời này của hắn giống như tiếng sấm vang lên, trong lòng tám vị tiên thiên cường giả có chút do dự.

Đồ Phiên quốc cùng với Khai Vanh quốc đều là những cường quốc siêu cấp, trong mỗi nước đều có một vị cường giả Nhất Đường Thiên tọa trấn. Nếu thật sự đem những người này trảm tận sát tuyệt đó chính là đẩy Đồ Phiên quốc vào chỗ không có đường lui, hai bên nhất định không chết không thôi.

Nghĩ tới thực lực của cường giả Nhất Đường Thiên cho dù là Thủy Huyễn Cận cũng cảm thấy có chút do dự không quyết.

Hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, nói:

- Mộc đại sư, ngươi không cần dùng lời lẽ khích tướng, nếu như chuyện này do ta mà xảy ra, thì cũng do bản thân ta chấm dứt. Cùng với bọn họ không chút quan hệ nào.

Đám người Chiêu Thụy Bồi đều thầm thở dài một hơi, bọn họ mặc dù biểu lộ ra ngoài là một cồng đồng cùng tiến cùng thoái, nhưng nếu thật sự cùng Đồ Phiên quốc trở mặt, như vậy không phải ai cũng có can đảm.

Nếu chỉ có một mình Hạ Nhất Minh gánh chịu sự việc, dĩ nhiên trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng vui mừng.

Đương nhiên, dưới tình huống này cũng không có người nào đem tâm tư của mình trực tiếp biểu lộ ra ngoài.

Mộc Tẫn Thiên huýt lên một tiếng sáo dài, nói:

- Được. Nếu Hạ huynh đã nói như vậy thì Mộc mỗ cũng an tâm.

Hắn lui lại phía sau nửa bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Minh, đưa tay lên gỡ bỏ chiếc áo khoác kỳ dị xuống.

Lấy thực lực của hắn cho dù là mặc áo khoác cùng người giao thủ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng khi đối mắt với Hạ Nhất Minh hắn quả thật phải vô cùng cẩn thận, chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, cho dù là một ít nguyên tố bất lợi cũng muốn loại bỏ.

Mặc dù Mộc Tẫn Thiên vô cùng tin tưởng bản thân, nhưng hắn đối với một người có thể đấu với bảy vị tiên thiên cường giả như Hạ Nhất Minh vẫn phải kiêng kỵ.

Vị tiên thiên cường giả còn trẻ tuổi này nắm giữ thực lực tuyệt đối vợt qua phỏng đoán của bấn luận ai.

Hạ Nhất Minh sau khi lui bước cũng nhẹ nhàng vung tay lên, vỗ lên vai Tạ Minh Kim.

Tạ Minh Kim nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng lã tới, đem hắn đẩy ra ngoài, khi hắn không tự chủ được lui lại sau một đoạn mới phát hiện ra mình đã tới bên người Đình Thế Quang.

Đình Thế Quang tự nhiên hiểu được dụng ý của Hạ Nhất Minh, lão đưa tay ra kéo Hạ Nhất Minh về phía sau lưng mình. Thủy Huyễn Cận cũng tiến lên trước vài bước, hai vị tiên thiên cường giả lập tức đem Tạ Minh Kim bao vây ở giữa.

Có bọn họ thủ hộ, cho dù là Hạ Nhất Minh cùng với Mộc Tẫn Thiên tận lực giao thủ cũng không có khả năng đả thương tới hắn.

Tô Quân cùng vị lão giả còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ tiến lên trước, đem thi thể của vị tiên thiên cường giả kia ôm lấy, mặc dù lão bởi vì thương nặng mà chết, nhưng thi thể của lão nhất định phải đưa trở về Đồ Phiên quốc.

Đây là lòng kính trọng đối với cường giả, cũng là chuyện duy nhất mà bọn hắn có thể làm được.

Bất quá, sau khi hai người thối lui, không biết cố ý hay vô tình đã chắn trước mặt Bộ Hãnh Thông.

Vô luận kết quả trận đánh giữa hai người Hạ Nhất Minh và Mộc Tẫn Thiên có như thế nào, thì người này cũng không thể xảy ra chuyện gì. Cho dù là biết rõ tiền đồ ngày sau của hắn không còn, nhưng lúc này vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ.

Bất tri bất giác, cả sân luyện công cũng chỉ còn lại hai người Mộc Tẫn Thiên và Hạ Nhất Minh.

Trừ bọn họ ra, cho dù là các vị tiênt hiên cường giả cũng chủ động rời khỏi nơi này.

Bởi vì khi khí thế của hai người Hạ Nhất Minh tràn ra, thì tất cả các cường giả xung quanh đều cảm thấy nguy hiểm.

Cho nên bọn họ cũng lựa chọn thối lui lại phía sau tạo ra một khoảng cách nhất định với trận đánh của hai người. Mặc dù đều là cao thủ cùng giai nhưng vô luận là Hạ Nhất Minh hay Mộc Tẫn Thiên cũng đều không giống như Bách Tán Thiên bình thường. Bọn họ có yếu thế hơn một chút cũng không có cảm giác mất thể diện.

Ở giữa sân, hai người Hạ Nhất Minh cùng Mộc Tẫn Thiên đứng đối mặt với nhau.

Ở trong mắt hai người, mọi cảnh vật xung quanh đều biến mất, ở trong mắt hai người lúc này cũng chỉ còn đối thủ cường đại trước mặt.

Từ trên người bọn họ đều tản mát ra khí thể duy ngã độc tôn.

Loại khí thế này cũng không chỉ có tu luyện gian khổ mới có được, mà còn phải trải qua quá trình tranh đấu với vô số các cao thủ cùng giai mới có thể phát ra.

Mộc Tẫn Thiên có thể được xưng là đệ nhất thiên tài chỉ dưới cường giả Nhất Đường Thiên của Đồ Phiên quốc, thì phải giẫm qua thi thể của vô số người mới đạt được danh xưng này.

Dưới đôi bàn tay của hắn, trong cảnh nội Đồ Phiên quốc, tất cả các Bách Tán Tiên khác đều là bại tướng dưới tay hắn, cho dù là cường giả Nhất Đường Thiên cũng phải kiêng kỵ với hắn.

Hơn mười năm qua, tung hoành vô địch trong các cao thủ cùng giai đã khiến cho hắn có lòng tin rất lớn đối với bản thân. Mà giờ phút này, hắn đã đem lòng tin tưởng của mình chuyển hóa thành khí thế cường đại, khí thế của hắn giống như đã biến thành thực chất, không ngừng khuêch trương ra bốn phương tám hướng, tựa hồ muốn đem hết thảy mọi thứ xung quanh đè xuống dưới khí thế của hắn.

Trái lại, khí thế của Hạ Nhất Minh tỏa ra cũng không chút nào kém hơn đối phương.

Nếu như nói khí thế của Mộc Tẫn Thiên đạt được khi dẫm đạp qua vô số Bách Tán Tiên khác mới dần tích lũy mà có được. Như vậy khí thế của Hạ Nhất Minh chính là kết quả do hắn đã vượt qua vô số khó khăn, chiến đấu dưới vòng vây của bảy vị tiên thiên cao thủ hơn nữa còn chiến thắng mới bốc phạt ra được.

Hai loại khí thế này liên tục với nhau ở cùng một chỗ.

Ánh mắt hai người trở nên vô cùng ngưng trọng, bọn họ tựa hồ đã cảm ứng được, đối thủ của mình lần này tuyệt đối không phải bình thường. Thế những cũng vì gặp phải đối thủ xứng tầm mới kích phát ra dục vọng chiến đấu của hai người, để cho bọn họ không ngừng từ trong chiến đấu mà phát triển trên con đường võ đạo của mình.

Cuối cùng, phảng phất như tâm linh tương thông, hai người cùng lúc động thủ, thân hình biến mất khỏi chỗ.

Khi bọn hắn bắt đầu động thủ, đám người Thủy Huyễn Cận phát hiện ra, nguyên lai tốc độ của bọn họ lại nhanh tới vậy, ngay cả bọn họ cũng không thể phát hiện ra biến hóa trong đó.

Sau đó, ở trung tâm luyện vỗ trường, một đạo tiếng nổ bạo phát ra, làm cho trong lòng mọi người đều kịch liệt run rẩy......

Bọn họ biết, hai người này rốt cục đã giao thủ.

******

Tám đạo hơi thở cường đại cùng đồng hành đi đến, nếu là tiên thiên cường giả thì có thể dễ dàng cảm ứng được nơi này đang phát sinh ra biến cố.

Từ phương xa, trọng địa của Khai Vanh quốc, nếu là người của Khai Vanh quốc thì sẽ biết đây chính là Đại Sư đường.

Mấy vị lão giả đồng loạt đứng dậy, ánh mắt chuyển về phía xa nhìn.

Những người này đều là hộ quốc đái ư trong Đại Sư đường, đứng ở phía trước bọn họ chính là Mao Liệt Quang đại sư.

Mặc dù lão là người không ra gì, nhưng lấy vũ lực của lão mà nói thì cũng đã đạt tới cảnh giới cao giai của Bách Tán Thiên. Mặc dù còn xa mới bằng được Hạ Nhất Minh và Mộc Tẫn Thiên, nhưng vẫn mạnh hơn các tiên thiên cường giả khác một bậc. Cho nên thứ tự của lão ở trong Đại Sư đường thì ngoại trừ lão tổ tông của hoàng thất Khai Vanh quốc ra, cũng không còn ai có thể vượt qua lão.

Lúc này, sắc mặt tất cả mọi người trong Đại Sư đường đều trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía xa, bọn họ đều cảm ứng được từ nơi đó phát ra thiên địa khí cường đại.

Một lúc lâu sau, một vị lão giả cau mày nói:

- Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ các hộ quốc đại sư của phụ quốc nổi loạn?

Mao Liệt Quang tức giận nhìn hắn một cái, nói:

- Từ huynh, ngươi chớ nói dỡn, cho dù bọn hắn bạo động mục tiêu cũng sẽ là Đại Sư đường chúng ta, như thế nào có thể tìm tới Đồ Phiên quốc gây phiền toái.

Người vừa lên tiếng vốn tên là Từ Khuê Đính, địa vị trong Đại Sư đường mặc dù không bằng Mao Liệt Quang, nhưng cũng bài danh thứ ba.

Lão ho nhẹ một tiếng, nói:

- Chúng ta bây giờ phải làm sao? Có cần ra mặt ngăn cản hay không?

Mao Liệt Quang khẽ lắc đầu, nói:

- Chờ chốc lát, ta đã phái người đi tìm hiểu, rất nhanh sẽ có người truyền tới tin tức.

Mặc dù bọn họ không tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra, nhưng bằng vảo sự cảm ứng của bản thân, bọn họ biết, mấy vị hộ quốc đại sư của phụ quốc Khai Vanh quốc liên thủ chạy tới trang viện Đồ Phiên quốc.

Đột ngột xảy ra chuyện này, ngay cả bọn hắn cũng có cảm giác không kịp ứng phó, tất cả hộ quốc đại sư trong thành đều được tập trung lại chuẩn bị tùy thời ứng phó biến động ở nơi đó.

Dù sao, Đồ Phiên quốc cùng với tất cả các đại sư của phụ quốc đều có tới hơn mười hai vị. Nếu còn thêm cả hai siêu cấp cường giả là Hạ Nhất Minh và Mộc Tẫn Thiên nữa thì đám người này có thực lực vô cùng cường đại. Ngay cả cường giả Nhất Đường Thiên tọa trấn Khai Vanh quốc cũng không dám có chút khinh suất.

Qua một lúc nữa, đang khi mọi người không nhịn được đều lo lắng, thì bên ngoài Đại Sư đường có một nhân ảnh lóe lên, rốt cục một người đi vào.

Người này khi tiến vào, ngoại trừ Mao Liệt Quang ra, tất cả mọi người đều hướng về phía hắn hành lễ vấn an. Người này cũng vội vã hoàn lễ, sau đó đi tới bên cạnh Mao Liệt Quang.

Nếu Hạ Nhất Minh ở đây hiển nhiên có thể nhận ra hắn chính là bại tướng dưới tay mình - Thành Phó đại sư.

Bất quá, Thành Phó của ngày hôm nay tựa hồ đã thoát thai hoán cốt, từ trên người hắn luồng cảm giác mãnh liệt đã biến mất, từa hồ trở thành một trung niên bình thường. Nếu hai mắt hắn không bắn ra lũ lượt quang mang thì không ai có thể đem hắn và Đại Sư đường liên tưởng tới nhau.

Từ Khuê Đính vui vẻ cười nói:

- Thành huynh đệ tiến bộ như bay, thật sự là đáng mừng.

Thành Phó hướng về phía lão gật đầu, nhưng vẫn trầm mặc không nói tiếp. Mà những người xung quanh cũng không lên tiếng trách móc, bởi vì bọn họ đều biết, một năm trước khi Thành Phó bị thua trở về, lập tức liều mạng tiến hành tu luyện, hơn nữa còn được lão tổ tông của hoàng thất chỉ điểm, cho nên gần đây đã có tiến bộ rất lớn.

Từ sau khi hắn tiến vào đã như biến thành một người khác, cho dù là sư phự hắn là Mao Liệt Quang cũng không nhìn ra nông sâu.

Mỗi người đều biết, hắn đang chờ cơ hội một lần nữa để giao thủ với Hạ Nhất Minh, hắn muốn từ trên người đối phương tìm lại lòng tự tin ngày xưa.

- Sư phụ, đệ tử đã thăm dò rõ ràng chuyện xảy ra. - Thành Phó cất cao giọng nói:

- Tứ hoàng tử Đồ Phiên quốc Bộ Hãnh Thông điện hạ ở trên phố phóng ngựa chạy, đem thể tử của Hạ Nhất Minh là Viên Lễ Huân đả thương. Điều này khiến cho Hạ Nhất Minh đại sư vô cùng giận giữ, liên hợp với đông đảo tiên thiên cường giả đi tới trang viện của Đồ Phiên quốc đòi lại công đạo.

Mặc dù hắn giảng thuật có chút sơ xài, nhưng trong thời gian ngắn đã có tin tức như vậy kỳ thật là do các thám tử của Khai Vanh quốc thu thập lại.

Đám người Mao Liệt Quang nhăn mặt, mặc dù hai cỗ thế lực này phát sinh xung đột thì đối với bọn họ cũng là chuyện tốt, nhưng xung đột nhất định phải trong phạm vi khống chế nhất định. Nếu vượt quá phạm vi có thể khống chế, như vậy khẳng định sẽ mang tới tai ương trí mạng.

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đối với Bộ Hãnh Thông đều thống hận, tên ăn chơi trác táng này cũng dám phóng ngựa trên phố, chẳng lẽ hắn tưởng nơi này là cảnh nội của Đồ Phiên quốc sao?

Kỳ thật, vương tử dị quốc phóng ngựa trong thành ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng vấn đều là đã động tới người không nên động, cho nên vấn đề nhỏ đã biến thành sự kiện trọng đại.

Mao Liệt Quang thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Các vị, chúng ta cũng đi tới đó góp vui thôi, chuyện này chúng ta phải ra mặt điều giải a.

Đông đảo tiên thiên cường giả xung quanh đều lắc đầu than khổ, mấy người cùng đồng hành hướng về phía trang viện Đồ Phiên quốc chạy tới.

Cước trình bọn họ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đi tới trang viên của Đồ Phiên quốc, nhưng mà bọn họ nhìn thấy cảnh vật ở đây đã trở nên bừa bãy, ngay cả đại môn của trang viện cũng bị một người đá bay.

Sắc mặt đám người lập tức thay đổi, đám người Hạ Nhất Minh hơi có chút quá đáng, tự nhiên lại đem đại môn của người ta đánh bay đi, đây chẳng phải là không nể mặt đối phương, bọn người Đồ Phiên quốc há có thể dễ dàng bỏ qua.

Khi nhìn thấy đông đảo tiên thiên cường giả tới, mấy tên đội trưởng binh lính lập tức tiến lên hành lễ.

Mao Liệt Quang nghiêm mặt, hỏi:

- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Một tên đội trưởng nhanh miệng đem toàn bộ sự việc phát sinh ở nơi này giảng thuật lại một lần, đám cao thủ sau khi nghe xong đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ như cả đám không tin được vào tai mình.

Gương mặt Mao Liệt Quang co quắp lại một chút, nói:

- Ngươi nói, Hạ Nhất Minh đại sư một mình đem bảy vị tiên thiên đại sư đánh bại?

Tên đội trưởng gật đầu giống như gà mổ thóc, hắn có chút kích động, nói:

- Thưa đại sư, đúng là như thế, bọn họ giao thủ cũng chỉ trong chốc lát, bảy vị tiên thiên đại sư của Đồ Phiên quốc đã bị đánh trọng thương hai người, bốn người bỏ chạy, còn một vị sau khi đem hành tung của vương tử Bộ Hãnh Thông nói ra, Hạ Nhất Minh đại sư mới tha cho.

Đám người Mao Liệt Quang liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ tràn ngập cảm giác khó tin. Cho dù là người đã từng bại trên tay Hạ Nhất Minh là Mao Liệt Quang cũng không thể tin được hắn lại có thực lực khoa trương nư vậy.

Từ từ, ánh mắt của đám người rơi xuống trên người Thành Phó, mà giờ phút này sắc mặt Thành Phó lại không chút bình tĩnh nào.

Hắn được Chiêm Thiên Phong chỉ điểm hơn một năm qua, bằng phương pháp đặc thù đã kích phát tiềm lực của bản thân, nhưng phương pháp tu hành này dị thường thống khổ.

Trong một năm, hắn mặc dù đã chịu bao nhiêu khổ cực mà người khác khó chịu được, nhưng thực lực cũng từ đó tăng lên, so với một năm trước thì cách biệt một trời một vực.

Hôm nay trong mười vị tiên thiên đại sư của Khai Vanh quốc, ngay cả sư phụ hắn - Mao Liệt Quang đại sư cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Nhưng dù là như thế, hắn cũng không dám nói bản có thể lấy sức một mình chống lại bảy vị tiên thiên đại sư. Về phần chiến thắng, hơn nữa còn đem đối phương đánh bị thương, dọa cho hoảng sợ mà chạy lại càng không cần nghĩ tới.

Thành Phó nắm chặt song chưởng, móng tay in sâu vào lòng bàn tay, nhưng trong lòng hắn lại càng đau khổ.

Hạ Nhất Minh - người này tu luyện như thế nào? Chẳng lẽ chỉ trong một năm, hắn có thể mây lần lĩnh ngộ sao.....

Bỗng nhiên, từ trong trang viện truyền tới thiên địa khí ba động kinh người, tinh thần mọi người đều chấn động, bọn họ cảm thụ được cỗ lực lượng này vô cùng kinh khủng, trong lòng lập tức hiện lên một ý niệm.

Hạ Nhất Minh cùng Mộc Tẫn Thiên giao thủ với nhau.

Cơ hồ không ai kịp nghĩ ngợi, tất cả hướng về phía trong chạy vào, để lại đám binh linh đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 469

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.