Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Đạo Bôn Mã

Phiên bản Dịch · 3663 chữ

Tây bắc đại lục có cả núi non và thảo nguyên trải dài trong đó. Trong mỗi một quốc gia không chỉ có hàng dãy núi dài bát ngát, mà còn có thêm cả bình nguyên rộng lớn.

Thiên La quốc chính là một trong những quốc gia như vậy.

Tuy nhiên thủ đô của Thiên La quốc lại được kiến tạo ở một chỗ có giao thông thông suốt. Cách thủ đô không xa cũng có mấy dãy núi nhỏ. Chỉ có điều trải qua bao nhiêu năm khai phá, đến hôm nay tạo thành rất nhiều cảnh tượng tuyệt vời.

Đám người Hạ Nhất Minh trải qua một tháng hành trình cuối cùng cũng đi tới đô thành số một của Thiên La quốc.

Hạ Nhất Minh từ trong xe ngựa bước ra, nhìn lên đỉnh thành, trong lòng cũng không khỏi nổi lên một chút cảm khái.

Nếu trước đây có người nói với hắn rằng trong vòng ba năm sẽ có những thay đổi rất lớn, khiến cho cả hoàng thất Thiên La cũng phải cung kính thì hắn tuyệt đối không tin.

Nhưng mới chỉ có ba năm, hắn đã bất tri bất giác trở thành một người mà trước kia khó có thể tưởng tượng tới.

Trong lòng hắn đột nhiên lại xuất hiện một ý nghĩ, muốn nhanh chóng được gặp Thủy Huyễn Cận.

- Tiết tiên sinh !

- Hạ Nhất Minh cao giọng nói.

Tiết Liệt đang đi đầu liền lập tức chạy lại, từ xa cao giọng nói:

- Hạ đại sư có gì phân phó?

- Ta muốn bái kiến lệnh sư.

Tiết Liệt ngẩn người ra, trong lòng nghĩ Hạ Nhất Minh vào kinh thành cũng không phải là vì mục đích này hay sao?

Hắn ở trên ngựa hơi khom người nói:

- Hạ đại sư yên tâm. Trước tiên chúng ta cứ vào thành, nghỉ tạm một ngày ở trang viên của hoàng gia. Đến sáng sớm ngày mai...

- Ta muốn được gặp lệnh sư bây giờ.

- Hạ Nhất Minh thản nhiên nói.

Trên mặt Tiết Liệt hiện ra một chút do dự. Hạ đại sư muốn vội vàng thấy mặt sư phụ chẳng lẽ hắn lại không biết nguyên do trong đó hay sao.

Hạ Nhất Minh mỉm cười nhìn hắn một cái, nói:

– Chẳng lẽ, Tiết tiêu sinh không định dẫn kiến hay sao?

Tiết Liệt cắn răng, nói:

- Nếu Hạ đại sư có ý như thế, Tiết mỗ hiển nhiên tuân mệnh.

Lúc này, Vu Tiểu Ức cũng bị kinh động, đi tới trước mặt bọn họ. Sau khi nghe được yêu cầu của Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn không khỏi cười khổ.

Sớm biết cường giả tiên thiên đều là những người chẳng biết lý lẽ. Lúc đầu còn tưởng Hạ Nhất Minh là một ngoại lệ. Nhưng hôm nay xem ra thì hắn cũng chỉ là một người che dấu tốt hơn mà thôi.

Hướng về phía Tiết Liệt nháy mắt một cái, Vu Tiểu Ức nói:

- Hạ đại sư! Nếu ngài đã muốn gặp Thủy đại sư sớm như vậy thì mời Tiết tiên sinh đưa ngài đi. về phần mấy người Hạ Thuyên Tín thì do Tiểu vương chiêu đãi có được không?

Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút rồi khẽ gật đầu. Ánh mắt nhìn về hướng Tiết Liệt.

Tiết Liệt bất đắc dĩ, giục ngựa rời khỏi đội xe. Hạ Nhất Minh huýt sáo một tiếng, Hồng Lăng mã lập tức từ trong đội hình đi ra. Hạ Nhất Minh tung người rơi xuống lưng ngựa.

Không đợi hắn phải giục, Hồng Lăng mã liền bám sát theo Tiết Liệt.

Cùng Hồng Lăng mã ở chung một thời gian dài, Hạ Nhất Minh càng lúc càng yêu nó. Con ngựa này hết sức thông tuệ, rất hiểu ý chủ nên người ngựa phối hợp hết sức ăn ý.

Càng như vậy Hạ Nhất Minh đối với Vu La Hân cũng hết sức cảm kích.

Được ngựa quý như thế này, ngày sau nếu có cơ hội nhất định phải trả lại.

Trong thành Thiên La, mức độ phồn hoa hiển nhiên Thái Thương huyện thành không thể so sánh được. Ngay cả thủ đô của Hỏa Ô quốc mà Hạ Nhất Minh từng đi qua cũng thua kém vài phần. Mỗi một đường phố đều có đông đảo người qua lại, sự mua bán tấp nập chỉ cần nhìn cũng có thể thấy được.

Vu Tiểu Ức từng nói Thiên La quốc mặc dù không bằng ba đại cường quốc, nhưng trong cả vùng tây bắc cũng có thể tính là một quốc gia mạnh.

Hôm nay có thể thấy những lời nói đó cũng không hề khoa trương chút nào.

Trên ngã tư đường, những người đi đường đều đi sát vào bên cạnh. Hai làn giữa dành cho ngựa chạy hiển nhiên không có một bóng người.

Tiết Liệt giục ngựa chạy nhanh trên đường. Trên đường không hề bị ai ngăn lại. Hạ Nhất Minh có thể đoán ra hai con đường này có lẽ dành cho một số ít người có quyền thế đi lại.

Đương nhiên, cũng chỉ có trên trục chính mới có thể phân làn ra như vậy. Nếu trong một số ít đường nhỏ thì không thể có chuyện đó.

Phía trước chợt có tiếng cười to vọng đến. Chỉ trong phút chốc có khoảng hai chục con tuấn mã phi tới.

Tiết Liệt mặc dù thúc ngựa chạy nhanh nhưng dù sao cũng đang ở trong thành nên hắn khống chế tốc độ của ngựa ở một mức độ nhất định. Tuy nhiên những người đang chạy tới lại không hề kiêng kỵ, thúc ngựa chạy như điên. Họ cứ coi như đây không phải là thủ đô mà giống như một vùng quê rộng rãi.

Mắt có thể thấy ngựa của đối phương phi tới sắp cùng với ngựa của Tiết Liệt đụng vào nhau.

Tiết Liệt sắc mặt khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia giận dữ. Cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, thân hình lập tức xuống ngựa.

Hai chân vừa chạm đất, hai tay hắn chợt duỗi ra, hướng về phía trước mà chụp.

Khoái mã đang chạy với tốc độ cao, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới. Vậy mà hắn vẫn thản nhiên chụp vào đầu ngựa.

Nháy mắt, đầu hai con ngựa như bị sét đánh trúng, giống như đụng phải một búc tường đồng vách sát, hoàn toàn bị cản lại.

Tiết Liệt dụng kình hết sức xảo diệu. Bàn tay hắn mang theo một tia lực đạo xoay tròn khiến cho hai con tuấn mã lập tức ngã trên mặt đất, nhưng trong miệng lại không hề có tiếng hí nào phát ra, cũng không hề bị mất mạng.

Hạ Nhất Minh đứng một bên thấy vậy trong lòng không khỏi thán phục. Nếu muốn đánh gục một con ngựa thì đối với một cao thủ thập tầng cũng chẳng có gì khó khăn. Nhưng Nếu muốn cản lại mà không tổn hại đến tính mạng của nó thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hai tên kỵ sĩ cũng đều là người tu luyện. Mặc dù việc xảy ra đột ngột nhưng phản ứng của bọn hắn cũng rất nhanh, cả hai ấn vào đầu ngựa một cái rồi vọt lên.

Những người phía sau cũng cực kỳ hoảng sợ, giật mạnh đầu ngựa một cái.

Hạ Nhất Minh khẽ cau mày nói:

- Tiết tiên sinh! Những người này là ai?

Tiết Liệt vội vàng xoay người, cung kính nói:

- Hạ đại sư! Xin ngài thứ lỗi. Bọn họ đều là công tử, Tiểu thư của mấy thế gia trong kinh thành. Bọn họ xử sự có cuồng vọng một chút nhưng cũng không cố ý xông vào ngài.

Đột nhiên một thanh âm giận dữ truyền đến:

- Hai người các ngươi ở đâu tới đây mà dám cản đường đi của chúng ta? Các người biết chúng ta là ai không?

Đám công tử Tiểu thư này cũng không phải là một bọn ngu ngốc. Thấy thân thủ Tiết Liệt như vậy cũng biết tu vi người này cao thâm khó lường, tất cả bọn chúng cũng không thể so được. Vì

vậy, không có ai dám tiến lên, chỉ đứng ở xa hô hoán.

Sắc mặt Tiết Liệt trầm xuống, thân hình đột nhiên vọt lên, thoáng cái đã vọt đến trước mặt người nọ. Cánh tay vươn ra, tát tám cái vào mặt người đó.

Người nọ trong lòng hoảng hốt. Mặc dù hắn muốn tránh né, nhưng vô luận có né đến đâu cũng không được. Những người đứng xung quanh thì lại thấy giống như hắn chủ động đưa mặt ra cho người khác tát.

Sau khi tát xong tám cái, thân hình Tiết Liệt nhoáng lên quay trở về chỗ cũ. Lúc hắn ra tay, thân ảnh giống như quỷ mị, nhanh như tia chớp. Khi những người đó kịp có phản ứng thì đã tát xong tám cái, đồng thời Tiết Liệt cũng trở về chỗ của mình, giống như là chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tên công tử bị đánh hết sức bi thảm, mở miệng phun ra một đống máu, kèm theo phải đến cả chục cái răng. Tám cái tát của Tiết Liệt hiển nhiên đã làm cho cái miệng đầy răng của hắn thưa bớt. Nhất thời, sắc mặt đám công tử, Tiểu thư này hoàn toàn trắng bệch, không còn có người nào dám mở miệng ra mắng. Cho dù có người dám ý kiến thì cảnh tượng đó cũng làm cho những lời định nói ra phải nuốt vào trong ruột.

Sau khi Tiết Liệt đánh xong, hướng về phía Hạ Nhất Minh liếc một cái. Thấy sắc mặt hắn thản nhiên, tựa hồ cũng không để ý tới việc này nên trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.

Hắn sở dĩ xuống tay, hù dọa đám công tử, Tiểu thư này chính là sợ bọn chúng không biết, ăn nói xúc phạm tới Hạ Nhất Minh. Nếu Hạ Nhất Minh thực sự phát hỏa đem bọn chúng toàn bộ chém chết, chỉ sợ trong thành sẽ có vô số người thù địch với hắn.

Đương nhiên, lấy thân phận tiên thiên cường giả của hắn cũng chẳng có người nào dám trêu chọc. Tuy nhiên đám Tiểu thư, công tử này dám ở trên đường phóng ngựa như thế hiển nhiên cũng là những nhà có quyền, có thế. Nếu song phương kết thù thì bọn chúng sẽ sử dụng trăm phương ngàn kế mời Hạ Nhất Minh đến thủ đô đảm nhiệm chức vụ hộ quốc đại sư, hoàn toàn đem mọi chuyện khuấy tung lên.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Hạ Nhất Minh cảm thấy không có chút hứng thú, nói:

- Tiết tiên sinh! Chúng ta đi thôi.

Tiết Liệt nhất thời vui mừng, vội vàng nói:

- Vâng.

Hắn cũng không lên ngựa, tay nắm cương nhanh chóng đi tới. Phàm là những chỗ mà hắn đi qua, đám công tử Tiểu thư đều tránh ra nhường lấy một con đường. Ngay cả tên công tử bị đánh rớt răng cũng bưng lấy miệng, thối lui sang một bên. Chỉ có điều trong mắt hắn lại hết sức oán độc, nhìn chăm chăm vào Tiết Liệt.

Hạ Nhất Minh giục ngựa đi theo Tiết Liệt, bỏ qua đám người đó. Sau khi bọn họ đi qua, cuối cùng cũng có người đứng dậy, chắp tay nói:

- Tại hạ là Tí Thụy Vấn, xin hỏi tôn tính, đại danh của các hạ.

Tiết Liệt cũng không quay đầu lại, cất cao giọng nói:

- Lão phu là Tiết Liệt! Các ngươi cứ về hỏi trưởng bối xem có biết hay không.

Đám công tử, Tiểu thư này đều ngẩn người ra, sắc mặt ngay lập tức đại biến. Ánh mắt phẫn hận lúc đầu nhất thời toàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vẻ sợ hãi. Tí Thụy Vấn run giọng, hỏi:

- Có phải là Thiệu Minh cư, Tiết Liệt tiền bối không?

Tiết Liệt cất tiếng cười to, không hề để ý gì đều chúng, trực tiếp đi thẳng. cho đều khi hai người đi xa rồi, đám công tử, Tiểu thư này mới dám thở phào. Ánh mắt họ nhìn về phía thanh niên bị đánh trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

Người nọ bưng miệng nhưng trong mắt lại hiện lên một vẻ sợ hãi. Lúc này, cho dù có cho hắn thêm hai lá gan cũng không hề có ý định trả thù nữa.

Đột nhiên, từ phía trước mặt bọn họ có tiếng hò hét vọng đến, mười mấy tên quan binh trong thành nhanh chóng chạy tới. Những người đó vừa tới nơi, gặp đám công tử Tiểu thư này liền im lặng. Người cầm đầu hình như nhận ra Tí Thụy Vấn, liền tiến lên lấy lòng, nói:

- Tí công tử! Nghe nói có người xung đột với các ngươi. Không biết người này ở đâu? Nếu để cho tiểu nhân bắt được hắn nhất định phải nghiêm trị.

Mấy bọn người Tí Thụy sắc mặt cổ quái nhìn tên đội trưởng. Mặc dù biết rõ người này đang muốn vuốt mông ngựa, nhưng cũng muốn mượn cơ hội này thử xem hắn có dám đi bắt Tiết Liệt hay không.

Tí Thụy Vấn nhẹ nhàng cười, nói:

- Quý quan có nhiệt tâm như thế, chúng ta thật sự cám ơn. Xin hỏi đại danh của quý quan?

Người nọ tươi cười, tăng thêm vài phần nịnh nọt, nói:

- Tiểu nhân là Trương Tam. Có thể phục vụ cho công tử đó là niềm vinh hạnh của Tiểu nhân.

Tí Thụy Vấn chỉ tay về phía trước, nói:

- Chúng ta cùng với người đang đi kia có chút xích mích.

Trong đôi mắt Trương Tam lóe ra hung quang. Hắn vung tay lên, nói:

- Các huynh đệ! Theo ta đuổi bắt phạm nhân.

Đám binh sĩ theo sau đang chuẩn bị đuổi theo thì Tí Thụy Vấn đột nhiên nói:

- Đội trưởng Trương Tam! Ta cũng biết cả tên của người này.

Trương Tam vội dừng lại, nói:

- Tí công tử! Kẻ đó là ai?

- Hắn tên là Tiết Liệt.

- Tiết Liệt à, xin ngài yên tâm. Nếu mà để ta tóm được hắn thì cho dù có khỏe đến đâu (Tiết Liệt: Chữ Liệt cũng có nghĩa là mạnh) cũng không thể dậy nổi.... Ơ ... Tiết Liệt? Cái tên này nghe quen quen.

Tí Thụy Vấn tốt bụng nhắc nhở cho hắn:

- Người này chắc chắn là ngươi biết. Hắn là người trong Thiệu Minh Cư.

Sắc mặt Trương Tam hoàn toàn trắng bệch, miệng hắn méo xệch nói:

- Để công tử phải cười mất rồi! Tiểu nhân xin phép cáo lui.

Dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi, không hề đề cập chút nào tới tên phạm nhân kia nữa. Mấy tên lính phía sau, ngơ ngác nhìn nhau, nhanh chóng bám theo.

-Mọi người nhìn thấy dáng đi của hắn giống hệt như chó cúp đuôi, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Đột nhiên, một người mở miệng hỏi:

- Tí huynh! Người bên cạnh Tiết Liệt là ai thế?

Một tên khác nói:

- Có lẽ là con cháu của hắn.

- Không phải!

- Người hỏi trước nói:

- Ta thấy Tiết Liệt đối với người tuổi trẻ kia hết sức cung kính, giống như là vãn bối trước mặt tiến bối vậy, làm sao hắn có thể là con cháu được.

Người đó vừa nói xong, lập tức có kẻ phản đối:

- với thân phận Tiết Liệt làm sao có thể hành lễ với một người còn trẻ như thế được? Chắc chắn là ngươi nhìn lầm rồi.

Khi người kia mới nói ra, tất cả mọi người vẫn còn đang bàn tán ầm ĩ với nhau. Đột nhiên có người nói vậy, trong lòng tất cả đều xuất hiện ý nghĩ có lẽ là hắn nhìn nhầm thật.

Sắc mặt Tí Thụy Vấn hơi đổi, nói:

- Không hay.

Tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy ngơ ngác. Tí Thụy Vấn cười khổ, cuống quít nói:

- Ta nghe nói cách đây nửa tháng, Tiết Liệt đi theo thái tử điện hạ tới Thái Thương huyện thành. Tất cả đều ngẩn người ra, sau đó cả đám đều biến sắc. Nếu đó là sự thật thì đi sau Tiết Liệt chẳng phải là người trong truyền thuyết, chưa đến hai mươi đã trở thành tiên thiên cường giả?

Nghĩ đến vừa rồi lại đi xung đột với người này, trong lòng tất cả đều hết sức chán nản.

Vốn bọn họ muốn ra khỏi thành săn bắn, nhưng gặp phải chuyện như vậy thì làm gì còn tâm trí để mà đi chơi nữa?

Tí Thụy Vấn khẽ lắc đầu, thở dài, nói:

- Các vị! Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể dấu diếm. Sau khi chúng ta về nhà phải nói cho trưởng bối biết, chuẩn bị chịu cấm túc đi. có thể là bị ăn đòn nữa cũng phải chịu.

Đám công tử và Tiểu thư mặt hoàn toàn xám xịt. Tuy nhiên, bọn họ chỉ thầm oán hận trong lòng không biết hôm nay ăn gì mà xui xẻo, lại đi đụng tới một người không thể trêu chọc.

– Tiết tiên sinh! Ngài ở thủ đô của Thiên La rất có danh tiếng đấy.

– Hạ Nhất Minh mỉm cười, mở miệng trêu ghẹo.

Chuyện vừa rồi cũng không hề khiến cho hắn tức giận. Thuận miệng trêu chọc vài câu cũng chẳng có vấn đề gi. Sắc mặt Tiết Liệt hơi xấu hổ. Hắn nói:

- Hạ đại sư! Tất cả đều là nhờ vào danh tiếng của sư phụ ban cho.

Hạ Nhất Minh bật cười, nói:

- Tất cả những người đó đều là công tử, Tiểu thư trong giới thượng lưu, tại sao lại không biết ngươi? Tiết Liệt cười khổ, nói:

- Hạ đại sư! Sau khi, Tiết mỗ bái làm môn hạ sư phụ đều chăm chú tu luyện, không thích tham gia những buổi yến tiệc nên cũng không quen biết với ai.

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi nói đúng! Nếu không dành toàn bộ thể xác và tinh thần thì khó có thể thành tựu được.

Tiết Liệt nghe thấy vậy cũng hoàn toàn đồng ý. Thiên phú của hắn mặc dù không kém nhưng có được thành tụu như ngày hôm nay, lại được xưng tụng là chỉ dưới đệ nhất nhân của Thiên La quốc hoàn toàn là nhờ vào việc tu luyện một cách chăm chỉ, không có một ngày nào nghỉ ngơi. Đi qua vài ngã tư, người đi đường dần dần trở nên thưa thớt. Địa thế cũng càng lúc càng cao, hiển nhiên là sườn của một quả núi.

Cuối cùng, Tiết Liệt cũng dừng lại. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên nhìn có thể thấy một tòa thành cực lớn, bên trên có ba chữ Thiệu Minh Cư rất to.

Tiến vào bên trong, Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn. Trong tòa thành, có thể thấy một tòa thủy tạ được chạm khắc rất đẹp. Tất cả lầu các đều dựa vào địa thế mà kiến tạo. Bốn bức tường uốn lượn giống như một con sóng. Tất cả đều được kiến tạo hết sức hài hòa, nhưng lại không hề mất đi vẻ tao nhã.

Hắn hít một hơi thật sâu. Trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ. Nếu được ở chỗ này một thời gian dài, quả thật có thể làm cho tâm trạng trở nên thư thái, không hề có chút trần tục vương vấn. Hơn nữa, hắn mơ hồ có cảm giác hiệu quả tu luyện ở đây tốt hơn ở Hạ gia trang nhiều lắm.

Trong lòng hắn thầm nghĩ xem sau này có nên đi tìm một nơi phong cảnh tuyệt trần mà xây dựng một tòa thành như thế hay không. Nếu làm được điều đó thì có thể khẳng định cha mẹ, huynh đệ, tỉ muội sẽ cực kỳ thích thú.

Mặc dù còn chưa gặp được Thủy Huyễn Cận, nhưng sự hy vọng trong lòng hắn lại tăng thêm một chút. Đột nhiên, trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức rõ ràng.

Hắn quay đầu lại thì thấy trong đình có một người đang ngồi. Nhìn từ xa khiến cho hắn cảm thấy người đó mang lại một cảm giác hết sức cô độc.

Tuy nhiên, cảm giác này vừa mới xuất hiện, ánh mắt Hạ Nhất Minh hoàn toàn biển đổi.

Bởi vì hắn phát giác người này giống như hoàn toàn dung nhập vào với cảnh vật chung quanh. Hòa hợp với thiên địa không ngờ đã đạt được tới mức này.

Tiết Liệt đang định rời khỏi Hạ Nhất Minh đi vào trong thì chợt phát hiện Hạ đại sư chăm chú nhìn một chỗ khác, hoàn toàn quên mất hắn.

Kinh ngạc, hắn quay lại nhìn thì một thân ảnh hết sức quen thuộc in ngay vào trong mắt. Hắn lập tức hiểu được nguyên nhân. Thở dài một tiếng, trong lòng hắn cũng biết cả đời này cũng khó có thể bước vào cảnh giới như vậy.

Nhẹ nhàng lui xuống, Tiết Liệt vẫy tất cả bọn hạ nhân lui ra ngoài.

Tiên thiên cường giả gặp mặt, bọn họ không có tư cách để đứng đó. Biết điều cứ rời xa là tốt nhất.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 557

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.