Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản gia

Phiên bản Dịch · 4191 chữ

Cơn mưa lạnh thấu xương của mùa đông vô thanh vô tức rơi xuống, những hạt mưa nhỏ dày đặc giữa đất trời đã che bớt tầm nhìn của con người.

- Bắt đầu mùa đông rồi.

- Đúng vậy, lại một năm nữa trôi qua.

Phía trước Hạ gia trang, hai tráng đinh ở cùng nhau trong một căn phòng gác, bọn họ nhìn mưa đang rơi xuống mặt đất, cảm thán nói.

Bỗng nhiên, một tiếng vó ngựa cấp bách từ xa truyền lại, ở trong cơn mưa xuất hiện một hình bóng màu đỏ, theo những bước chân của con ngựa nước mưa bắn tung tóe lên, rốt cuộc nó cũng đi đến trước cửa Hạ gia trang.

Hai gia đinh phụ trách trông cửa kinh ngạc đứng lên, con tuấn mã như thế này bọn họ trước nay chưa từng thấy qua. Cho nên tuy chưa nhìn rõ mặt người đang đến, nhưng bọn họ cũng không dám chậm trễ việc tiếp đón.

Dù sao, người cỡi tuấn mã như này tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường, nếu hắn không hắn không có khả năng có được một con bảo mã như thế.

Người tới khẽ đặt tay lên lưng ngựa ấn nhẹ một cái, con tuấn mã nhất thời dựng đứng hai chân lên, nhẹ nhàng dừng lại trước mặt hai người bọn họ.

Theo chiếc nón được bỏ xuống, dần dần hé lộ ra khuôn mặt của người trên lưng ngựa.

- Lục thiếu gia, là Lục thiếu gia....

Hai người hơi ngẩn ra một chút, lập tức vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên, sau đó một người lập tức đi tới đón lấy con ngựa, người còn lại thì nhanh chóng chạy vào trong trang viên.

Lục thiếu gia đã rời đi mấy tháng, mấy tháng nay ở trong bữa ăn hàng tháng, lão thái gia cùng nhị vị lão gia đều luôn miệng nhắc tới, khiến cho bọn hạ nhân lại càng lưu tâm đến. Hôm nay, sắp đến ngày lễ đón năm mới, Lục thiếu gia đột nhiên trở về nhà, đối với Hạ gia trang mà nói chính là sự kiện vui nhất trong những ngày này.

Hạ Nhất Minh cẩm dây cương đưa cho tên gia đinh ra đón, nói:

- Đây là bảo mã, đưa nó đi nghỉ ngơi, phải chăm sóc cẩn thận.

- Vâng, thưa Lục thiếu gia.

Theo thanh âm cung kính của người hầu, Hạ Nhất Minh có một loại cảm giác thư sướng quen thuộc.

Hắn rốt cuộc đã về đến nhà.

Mặc dù lúc còn ở Tạ phủ của Hỏa Ô quốc, không nghi ngờ gì hắn được hưởng sự đãi ngộ tốt hơn so với ở nhà nhiều, nhưng dù ở đâu thì cũng không bằng nhà mình.

Khi hắn bước chân vào gia trang, cái loại cảm giác vui sướng mãnh liệt không thể áp chế được mà bạo phát ra.

Đây mới chính là nhà của hắn.

- Lục ca, Lục ca....

Âm thanh cực độ vui sướng từ bên trong gia trang truyền ra, sau đó một thân ảnh thấp hơn Hạ Nhất Minh bất chấp trời đang mưa phùn mà chạy ra.

- Nhất Đào.

Hạ Nhất Minh vui mừng khôn xiết, lập tức chạy đến đón, tốc độ của hắn so với người từ bên trong chạy ra còn nhanh hơn nhiều, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt người nọ, cười ha hả dang hai tay ôm lấy người đó rồi quay một vòng.

- Lục ca, huynh đã trở về.

Chỉ sau một lát, tựa hồ cả gia trang đều biết tin tức Hạ Nhất Minh trở về, thậm chí ngay cả Đại ca Hạ Nhất Thiên và Tam ca Hạ Nhất Huyễn cũng xuất hiện.

Mặc dù ngoài trời vẫn còn mưa, nhưng ai cũng không ngại ướt người mà chạy ra đón.

Chuyện Hạ Nhất Minh rời khỏi nhà đi du lịch, mọi người trong gia trang ai cũng biết, nhưng chỉ có một số ít người mới biết được Hạ Nhất Minh đi ra ngoài để tìm cơ duyên đột phá. Chỉ là, không ai ngờ được, hắn chỉ đi ra ngoài mấy tháng đã quay trở lại gia trang.

- Mọi người quay vào.

Một tiếng quát nghiêm khắc từ bên trong truyền ra, phụ trách mọi việc trong gia trang Hạ Thuyên Nghĩa như lưu tinh xuất hiện, đám tiểu bối trong gia trang ngoại trừ Hạ Nhất Minh và Hạ Nhất Thiên ra, còn lại nhất thời ngậm miệng.

- Nhiều người như vậy đứng dưới mưa, thật sự là chẳng giống ai, toàn bộ vào nhà cho ta.

Theo tiếng quát chói tai của Hạ Thuyên Nghĩa, tất cả đám tiểu bối đều giống như chuột gặp mèo, toàn bộ nhanh chóng quay trở vào nhà. Trước khi chạy vào, Hạ Nhất Đào còn quay lại làm mặt quỷ với Lục ca của mình, nhưng động tác của hắn vẫn không một chút nào chậm hơn so với những người khác, bởi vì trong tất cả các huynh đệ tỷ muội hắn là người ăn món trúc duẩn sao nhục nhiều nhất.

Hai người Hạ Nhất Thiên và Hạ Nhất Minh nhìn thấy vậy đều cười vang, bọn họ cùng sóng vai nhau đi vào, ở giữa đám cùng tuổi như hạc giữa bầy gà.

- Lục đệ, đệ đã thành công rồi sao?

Hạ Nhất Thiên dùng giọng trầm trầm hỏi.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:

- Đại ca, may mắn là không nhục mệnh.

Cước bộ của Hạ Nhất Thiên bỗng nhiên khựng lại, hắn vỗ bả vai Hạ Nhất Minh, nói:

- Hay, hay, hay....

Liên tiếp ba từ "hay" đã làm cho biểu hiện tâm tình kích động của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài, không chút nào kiềm chế.

Lúc này, hai người đã tiến nhập vào trong sảnh, động tác của Hạ Nhất Thiên đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người ở nơi đây.

- Đại ca, huynh nói cái gì mà hay?

Hạ Nhất Đào thấy khó hiểu, lớn tiếng dò hỏi.

Sắc mặt Hạ Thuyên Nghĩa hơi đổi, hắn tiến lên tới trước mặt Nhất Minh, nói:

- Nhất Minh, cháu thật sự đã thành công sao?

Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu, động tác này của hắn đã rất lâu rồi chưa làm, nhưng lúc này khi trở về nhà lại bất tri bất giác thực hiện lại thói quen ngày trước.

- Tam thúc, danh dự của điệt nhi không kém vậy chứ?

Hạ Thuyên Nghĩa cười to hai tiếng, hắn theo quán tính giơ bàn tay ra, dưới sự chứng kiến của đám hậu bối của Hạ gia trang, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ ý tứ của Tam thúc.

Nhưng mà, Hạ Thuyên Nghĩa hơi ngẩn người ra một chút, đột nhiên đem bàn tay đang vươn ra phía trước thu về, nói:

- Ta thật là hồ đồ rồi, thực lực của cháu ta đã không còn khả năng suy đoán, hay là để cho Đại ca hoặc là phụ thân tự mình chứng thực đi.

Mọi người xung quanh nhất thời xôn xao lên, bọn họ lúc này mới nhớ ra, Hạ Nhất Minh trong lần Đại ca lấy vợ đã từng thể hiện ra tu vi cửu tầng nội kình, nếu lúc này tái đột phá thêm một tầng....

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người đều thừ ra, đến ngay cả người hoạt bát như Hạ Nhất Đào cũng không nhịn được mấp máy môi, ánh mắt nhìn về phía Lục ca có chút thay đổi. Có lẽ trong lòng hắn đang tự hỏi Lục ca đến tột cùng tu luyện làm sao lại có thành tựu như thế?

Hạ Nhất Thiên ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:

- Lục đệ nếu đã trở về, chúng ta hãy lấy đệ ấy làm tấm gương, từ nay về sau các đệ, các muội cần phải cố gắng, tranh thủ học tập theo Lục đệ....

Nói tới đây, hắn đột nhiên phát hiện chính mình không thể nói tiếp được nữa.

Bởi vì tốc độ tu luyện như thế, thì làm sao có thể hướng hắn học tập? Nếu lấy đó làm tiêu chuẩn cho mọi người noi theo, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây sẽ không còn ai có lòng tin để tiếp tục tu luyện.

Hạ Thuyên Nghĩa khẽ lắc đầu, nói:

- Nhất Minh, phụ thân cháu đã biết biết tin cháu trở về, theo ta đi đến Đại viện gặp phụ thân cháu đi. Nhất Thiên, cháu cũng đi theo luôn.

Dứt lời, hắn trừng măt, nói:

- Về phần các ngươi, tất cả giải tán cho ta.

Bị Tam thúc trừng măt, đám tiểu bối xung quanh lập tức kinh hô một tiếng, không chút do dự bỏ lại hai huynh đệ Hạ Nhất Minh mà tản mát hết. Dù sao, trong lòng bọn họ, không nghi ngờ gì Tam thúc chính là vị trưởng bối đáng sợ nhất trong gia trang, ngay cả tổ phụ Hạ Vũ Đức và Đại bá Hạ Thuyên Tín cũng còn xa không thể bằng được.

Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn cười, bất quá cũng có vô vàn cảm khái: "Nếu như thực lực của mình không đột nhiên tăng mạnh, đã vượt qua Tam thúc, chỉ sợ hôm nay chính mình cũng ở trong số những người này a."

Ba người trước sau đều hướng về phía Đại viện đi tới, Hạ Thuyên Nghĩa và Hạ Nhất Thiên vừa đi vừa chú ý tới Hạ Nhất Minh.

Sau một lát, trong lòng hai người bọn họ đều nổi lên một loại cảm giác kỳ dị, đó chính là Hạ Nhất Minh quả nhiên đã khác so với trước kia, nhưng khác ở chỗ nào, bọn họ lại không thể nói ra chính xác được.

Bất quá, trải qua một lúc quan sát, hai người cũng tin vào việc Hạ Nhất Minh đã thực sự tiến giai. Chỉ là cho dù thế nào, bọn họ cũng không thể ngờ được, Hạ Nhất Minh cũng không phải là tiến vào thập tầng nội kình, mà là tiến lên tiên thiên cảnh giới.

Cánh cừa Đại viện nhẹ nhàng được đẩy ra, trên mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ dị.

Hắn đã biết ở trong sảnh của Đại viện cũng không chỉ có một mình gia gia Hạ Vũ Đức, mà ngay cả Đại bá Hạ Thuyên Tín và lão bộc Hạ Lai Bảo cũng ở bên trong.

Sau khi hai người bọn họ nghe được tin tức truyền đến, lập tức chạy đến đây, ngay cả Tàng Thư Các cũng bị bỏ mặc.

- Gia gia, Bảo gia, Đại bá.

Hạ Nhất Minh thi lễ thật sâu, cất cao giọng nói.

- Mau đứng lên.

Hạ Vũ Đức đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh, đỡ tay hắn, quan sát tinh tế đánh giá.

Hạ Nhất Minh nhìn thấy tóc của gia gia mình đã dần bạc đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót. Lão nhân gia đã vì sự phát triển của gia tộc mà đã hao tổn tâm lực, khiến cho bản thân mau chóng già đi.

Mặc dù chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, bên ngoài cũng không có gì biến hóa, nhưng Hạ Nhất Minh lại có thể cảm giác được điều ấy.

Ánh mắt của Hạ Vũ Đức càng ngày càng sáng hơn, nụ cười trên đôi môi càng lúc càng đậm hơn.

Cuối cùng, lão cũng lộ ra vẻ hưng phấn nói:

- Nhất Minh, cháu đã thành công rồi?

- Vâng gia gia.

Hạ Nhất Minh nói như chém đinh chặt sắt.

Hạ Lai Bảo và Hạ Thuyên Tín liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đều không nén nổi tâm tình kích động.

Hạ Vũ Đức cũng không thất thố như Hạ Nhất Thiên, lão gật đầu một cái, nói:

- Nhất Minh, cháu thật sự không tồi, thật sự không tồi a.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, đột nhiên nói:

- Gia gia, tôn nhi lần này đi ra ngoài, không chỉ có tu vi tăng tiến thêm một bước, lại còn chiếm được rất nhiều chỗ tốt.

Hạ Vũ Đức hứng thú hỏi:

- Chỗ tốt gì?

Ở trong lòng lão, chỉ cần Nhất Minh có thể thuận lợi tiến giai thì đã không còn thứ gì giá trị hơn. Còn về phần chỗ tốt, hay không tốt kỳ thật lão không để ở trong lòng.

Hạ Nhất Minh từ trong người móc ra một cái bình ngọc, đưa ra trước mặt, nói:

- Gia gia, tôn nhi đoạt được một chỗ tốt rất lớn, nó ở bên trong cái lọ này.

Hạ Vũ Đức nhận lấy chiếc bình ngọc, mang theo một tia nghi hoặc mở ra.

Đến khi lão mở chiếc mình ngọc ra, chóp mũi nhất thời ngửi được một mùi hương cực kỳ quen thuộc.

Mùi hương này lão vĩnh viễn không bao giờ quên, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua chiếc bình ngọc, sắc mặt lão nhất thời đại biến, không thể kiềm chế được tâm tình, kêu lên:

- Kim đan?

Ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra, tất cả mọi người nghe thấy vậy đều đồng loạt biến sắc.

Bọn họ đều biết chuyện linh thú, cũng biết chuyện kim đan. Mà mấy người ở đây là càng biết được sau khi săn được linh thú, luyện chế được ba khối kim đan, ngoại trừ Hạ Thuyên Tín đã phục dụng một viên ra thì còn lại hai viên vẫn do Hạ Vũ Đức nắm giữ. Như vậy kim đan trong tay Hạ Nhất Minh từ đâu mà có được?

Sắc mặt Hạ Vũ Đức lại biến đổi, bởi vì giờ phút này lão đã nhìn rõ được số lượng kim đan ở bên trong bình ngọc.

Năm khối, những năm khối a, số lượng còn nhiều hơn khi luyện chế nội đan Kim Quang Mãng những hai khối.

Lão chậm rãi đóng nắp chiếc bình ngọc, ánh mắt trở nên vô cùng ngưng trọng.

- Nhất Minh, kim đan này từ đâu mà cháu có được?

Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:

- Tôn nhi vận khí thật không tồi, hành tẩu dọc theo rừng rậm, trong lúc bất tri bất giác đã đi xuyên qua Kim Lâm quốc đi tới Hỏa Ô quốc...

Hắn đem sự việc gặp nhau với người của Tạ gia nói ra một lần, đương nhiên, trong đó vẫn có chút giấu diếm, đặc biệt là về chuyện tiên thiên cảnh giới, những đoạn ấy chỉ kể sơ lược không rõ ràng. Về phần chuyện hai đầu Trường Tí Hạc cũng lấy lý do liên thủ với người của Tạ gia mới có thể giết được.

Cũng không phải hắn muốn giấu diếm, nhưng bây giờ mà nói ra sẽ càng gây thêm những điều kinh thế hãi tục. Đã như vậy, đợi qua nửa năm nữa đi, dù sao chuyện hắn cứ nửa năm đột phá một lần tựa hồ đã thành thói quen của mọi người trong gia trang.

Bất quá, hắn nói thì đơn giản, nhưng đám người Hạ Vũ Đức nghe mà cũng đã cảm thấy hãi hùng.

Một lúc lâu sau, Hạ Vũ Đức thở dài một tiếng, nói:

- Nhất Minh, vận khí của cháu thật không tồi, có thể gặp được quý nhân. Hai viên linh thú nội đan, hắc hắc.... Người Tạ gia lại không hoàn toàn nuốt hết, cháu quả thật đã kết giao với những người bạn tốt a.

Hạ Nhất Minh hắc hắc cười, cũng không có chút phản bác gì.

Mặc dù hắn đối với Tạ Minh Kim quả thật được coi là bằng hữu, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ. Nếu không phải mình ngay từ đầu thi triển ra thực lực mà ngay cả thập tầng cao thủ bình thường cũng không thể thắng nổi, thì Tạ phủ có còn đối đãi với hắn như vậy không? Điều này thật khó có thể nói rõ được.

Về chuyện sau khi hắn thành công tấn chức tiên thiên cảnh giới, Tạ phủ đột nhiên trở nên cung kính thì dễ dàng giải thích được. Đối với tiên thiên cường giả, dù cho Tạ gia là một thế gia có truyền thừa ngàn năm thì cũng không có khả năng không có những ý đồ riêng của mình.

Hạ Thuyên Tín thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên song chưởng liên tục chà xát vào nhau, nói:

- Nhất Minh, cháu đã đột phá, như vậy cũng đã trở thành tu luyện giả thập tầng nội kình. Đến đây, cùng ta thử một chút.

Hạ Nhất Minh giật mình nói:

- Đại bá, tiểu chất làm sao dám cùng ngài giao thủ?

Hạ Lai Bảo cười ha hả, nói:

- Nhất Minh, ngươi cùng với lão gia thử xem. Trước kia, khi lão gia đột phá tới cửu tầng nội kình, đã có ba ngày liên tục tìm ta tỷ thí. Đáng tiếc lần này đạt tới thập tầng nội kình lại không tìm được đối thú. Mấy tháng nay, lão gia đã nhẫn nại rất nhiều rồi.

Hạ Nhất Minh nhất thời bật cười.

Ở bên trong Hạ gia, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, không thể nghi ngờ gì Hạ Thuyên Tín là người có thành tựu cao nhất. Điều này tất nhiên là có liên quan tới thiên phú của hắn, nhưng hắn cũng là người có cường độ tu luyện hơn xa so với hai đệ đệ còn lại.

Trước khi tên tiểu bối Hạ Nhất Minh này quật khởi, thì Hạ gia Hạ Thuyên Tín, Từ gia Tứ Hướng Tiền nổi danh trong Thái Thương huyện là một vũ si.

Trộm nhìn ánh mắt của Đại bá, trên mặt hắn quả nhiên lộ ra một tia xấu hổ.

Sau khi Đại bá Hạ Thuyên Tín tấn chức lên thập tầng nội kình, quả thật là không có đối thủ, bởi vì vô luận là hắn có bao nhiêu là gan cũng không dám đi tìm phụ thân Hạ Vũ Đức của mình để tỷ thí. Nhưng hôm nay, Hạ Nhất Minh đã trở về, hiển nhiên hắn cũng có cơ hội thoát khỏi cảnh này.

Hạ Vũ Đức chần chờ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu, lão cũng muốn nhìn một chút, tôn nhi kiệt xuất nhất của lão sau khi rời nhà mấy tháng, lúc trở về đã đạt tới tình trạng thế nào.

Bên trong đại sảnh đã được mở rông, vài chiếc bàn đã được kê sang hai bên, ở giữa nhất thời lộ ra một khoảng trống nhỏ.

Hạ Nhất Minh cùng Hạ Nhất Minh đứng đối diện nhau, vẻ mặt của hai người đều rất thoải mái, dù sao đây cũng chỉ là một trận tỷ thí, bên trong không hề có xuất hiện nguy hiểm gì.

Hạ Nhất Thiên đang nhìn phụ thân và Lục đệ, trong lòng hắn tựa hồ như đang nghĩ tới lần tân niên giác kỹ hai năm trước.

Khi đó hắn mặc dù tu vi không bằng Hạ Nhất Minh, nhưng còn có hy vọng đuổi theo. Vậy mà không nghĩ đến, chỉ qua hai năm Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn dứt bỏ khỏi hắn. Giờ phút này, ngay cả người được hắn sùng bái nhất là phụ thân, cũng chỉ có thể cùng Lục đệ sánh vai đứng cùng. Như vậy qua mấy năm nữa, hắn sẽ đạt tới tình trạng như thế nào?

Chậm rãi nâng tay lên, vẻ mặt thoải mái của Hạ Thuyên Tín dần dần thu liếm lại, chậm rãi bị vẻ mặt ngưng trọng thay thế.

Hai chân Hạ Nhất Minh đứng theo bát tự, song chưởng ở trước ngực, thức ban đầu của Cổn Thạch Quyền được mở ra, chỉ cần thi triển ra sẽ lập tức giống như cự thạch nhào tới, một vòng tiếp một vòng, hướng về phía đối phương đánh tới.

Hạ Thuyên Tín mặc dù không tu luyện qua loại chiến kỹ của Kim hệ công pháp này, nhưng điều đó cũng không nói nên rằng hắn không hiểu được loại chiến kỹ này.

Hơn nữa, bản thân sở học của hắn tu luyện lại chính là Thổ hệ công pháp.

Trong ngũ hành công pháp thì không nghi ngờ gì Thổ hệ công pháp là loại có khả năng phòng thủ cường đại nhất.

Cho dù là lấy công kích của Kim hệ, ở dưới tình huống thực lực hai bên ngang nhau, cũng đừng mơ tưởng đột phá được phòng ngự của Thổ hệ công pháp.

Nhưng mà, không biết vì sao khi thấy được bộ dạng của Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ý niệm kỳ quái. Đó chính là, hai người nếu dằng co càng lâu với nhau, hy vọng có thể phòng thủ được của hắn càng xa với.

Loại cảm giác này không hề có đạo lý, nhưng lại rất chân thực, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh.

Trong lòng hắn liên tục cười khổ, nhưng vẫn quyết định ra tay.

Cùng lúc này, những người ở xung quanh đều sinh ra một loại cảm giác cổ quái.

Người am hiểu Kim hệ công pháp, loại công pháp được coi là có lực công kích mạnh nhất lại lựa chọn phỏng thù, còn người am hiểu Thổ hệ công pháp, loại công pháp có lực phòng ngự mạnh nhất lúc này lại lựa chọn công kích.

Ngoại trừ Hạ Vũ Đức ra, ánh mắt của những người còn lại đều thay đổi, cùng có một loại cảm giác không thể nói rõ được, tựa hồ như hết thảy mọi thứ đều đảo điên cả.

Mà trong lòng Hạ Vũ Đức lại xuất hiện kinh ngạc, lão tu vi là thập tầng đỉnh phong, cao hơn Hạ Thuyên Tín một bậc, hiển nhiên cũng có thể cảm giác được điều mà Hạ Thuyên Tín cảm nhận. Cho nên lão mới biết rõ Hạ Thuyên Tín cũng không phải là muốn công kích, mà là bị bức cho không thể không công kích.

Bởi vì hai người nếu giằng co lâu dài, chỉ sợ cuối cùng Hạ Thuyên Tín không còn dũng khí để tiếp tục phòng thủ nữa.

Giờ phút này, trong lòng lão bỗng hiện lên một ít niệm, chẳng lẽ tu vi của Nhất Minh còn cao hơn cả Thuyên Tín?

- Hô....

Hạ Thuyên Tín đánh ra một quyền, mặc dù một quyền này cũng không thoải mái, nhưng lực đạo lại vô cùng trầm ổn, cánh tay của hắn giống như một ngọn núi, ầm ầm ép tới.

Hạ Nhất Minh lúc này cũng không lựa chọn tránh né, song chưởng được huy lên, Cổn Thạch Quyền rốt cục đã được thi triển ra.

Hai người đều đem sở học của bản thân tận lực thi triển ra, uy lực quyền cước mỗi lúc một tăng. Nhưng ở trong đó vẫn có một chút ăn ý, cả hai đều không đem những bài trí trong phòng này phá hủy đi.

Hạ Thuyên Tín với Thổ hệ quyền pháp cùng với Cổn Thạch Quyền của Hạ Nhất Minh có vài phần tương đồng, nhưng trong đó vẫn có chút khác biệt. Cổn Thạch Quyền là loại công pháp lấy tấn công làm chính, một quyền nối tiếp một quyền. Còn Thổ hệ quyền pháp của Hạ Thuyên Tín lại mang tính chất của loại quyền pháp phòng ngự. Lúc hai người giao thủ, quyền cước mặc không ngừng va chạm vào nhau nhưng do lực đạo ngang nhau nên trong lúc nhất thời không ai chiếm được thượng phong.

Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu, nửa ngày sau mới trầm giọng nói:

- Dừng tay.

Bọn họ mặc dù đấu chưa phân thắng bại, nhưng không ai dám trái lời lão gia tử, lập tức ly khai lại phía sau.

Trong lòng Hạ Vũ Đức tràn ngập niềm vui sướng nhìn Nhất Minh, nói:

- Từ nay về sau, Hạ gia trang chúng ta có ba người đạt tu vi thập tầng nội kình. Trong Thái Thương huyện, thời đại Hạ gia chúng ta độc đãi đã săp tới rồi.

Bàn tay đang cầm lọ đựng kim đan khẽ nắm chặt lại, suy nghĩ một lát, rốt cục nói:

- Kim đan cấp cho Lai Bảo một viên, trừ lần nay ra, ngày sau trong gia tộc nếu ai tu luyện tới thập tầng đỉnh phong cũng có thể được cấp cho một khỏa kim đan.

Ánh mắt lão hơi dừng lại trên chiếc bình ngọc trong tay, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Có những thứ này, có lẽ Hạ gia chúng ta thật sự có thể truyền thừa ngàn năm.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 538

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.