Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái giá của một cái liếc nhìn

Phiên bản Dịch · 1593 chữ

Giờ phút này trên mình Tô Nhan chỉ có chiếc áo ngực và quần lót, tấm lưng trắng nõn như ngọc, cặp mông tròn mượt mà, ngạo nghễ, bắp đùi thon dài thẳng tắp, từng khoảng da thịt lớn trắng như tuyết đập vào mắt Dương Khai.

Mặc dù là ban đêm, Dương Khai cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Đường cong hoàn mỹ ở lưng, bờ vai trần mảnh khảnh toát ra một thứ ánh sáng mê người, vòng eo nhỏ lả lướt man diệu càng làm cho cặp mông không lớn không nhỏ ưỡn lên ngạo ngễ, làn da thịt trắng ngần làm huyết mạch người ta sôi sục, chiếc quần lót nhỏ nơi khe mông càng làm tăng thêm cảm giác mơ màng.

Bởi vì làn da nàng rất trắng, cũng bởi vì áo ngực và quần lót đều là màu trắng, thoạt nhìn nàng như không mặc gì.

Có lẽ nghe được tiếng động sau lưng truyền đến, nàng một tay che ngực, nghiêng nửa người nhìn về phía cánh cửa, một tay cầm chiếc váy ngủ trắng tinh, xem ta nàng đang thay quần áo.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Dương Khai thần sắc kinh ngạc, luyến tiếc nhìn vào khoảng da thịt trắng nõn sung mãn đã được nàng che lại, ánh mắt đẹp của Tô Nhan hiện lên một tia sát khí, bờ vai khẽ run lên.

Bởi vì nàng nhìn thấy con mắt đỏ bừng giống như ác lang kiếm mồi trong tuyết, lại giống như quỷ đói háo sắc không kiêng nể gì du đãng nhìn thân thể băng thanh ngọc khiết của mình. Không chỉ có vậy mà nam nhân đối diện còn đang thở hổn hển như dục tình vồn vã.

- Rắc rắc.

Từ chỗ Tô Nhan, một lớp băng nhanh chóng lan ra tứ phía. Bờ môi đỏ thắm của nàng mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo.

Dương Khai cũng ý thức được tình thế không ổn liền chuyển mình, tăng tốc đến cực hạn, khẩn trương rời khỏi hiện trường.

Với tốc độ nhanh chóng, chỉ trong không đầy ba tức, hắn đã chạy ra khỏi phòng. Nhưng không đợi hắn kịp phân biệt Đông Tây Nam Bắc, từ phía sau hắn đã truyền đến một tiếng vang, phòng ốc bị phá tung một lỗ lớn, một thân ảnh trắng như tuyết phóng ra từ trong phòng, hạ xuống trước mặt Dương Khai, trong thần sắc thanh khiết có mang theo chút giận giữ.

Dương Khai cảnh giác lùi lại phía sau vài bước thủ thế, tâm tư xoay chuyển nghĩ cách giải thích. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, biết là bây giờ mình có trăm cái miệng cũng không có tác dụng gì.

Bất kể nữ nhân nào bị nhìn như vật cũng sẽ không chịu để yên.

Lúc này Tô Nhan đã mặc xong quần áo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai. Tuy vừa rồi nàng tức giận đến nỗi muốn giết người nhưng lại biết Dương Khai hẳn không phải cố ý, chỉ e là hắn cũng không ngờ mình sẽ trở về từ chợ Hắc Phong và ở ngay gian phòng đối diện phòng của hắn.

Chuyện này chỉ có thể coi là hiểu lầm. Nhưng dù cho là hiểu lầm, Tô Nhan cũng không thể bỏ qua.

Nàng đang đợi một lời giải thích, một lời thanh minh làm dịu đi lửa giận trong người.

Đứng đối diện với nam nhân đã nhìn mình chằm chằm nhưng lại không nói một câu, con ngươi vẫn đỏ bừng, một cỗ chiến ý chí dày đặc tản phát ra từ trên người hắn, đối diện với mình lại không hề thấy xấu hổ.

Tốt lắm, ta cũng không cần ngươi phải giải thích, chỉ cần đánh một trận để phát tiết ác khí.

Một đóa băng hoa ở đầu ngón tay Tô Nhan lặng lẽ hiện lên, nàng chợt búng ngón tay, đóa băng hoa này liền xoay tròn bay về phía Dương Khai.

Trên đường phi trì, băng hoa thuận theo gió mà trở nên to lớn hơn. Đến lúc bay tới trước mặt Dương Khai, đóa băng hoa này đã lớn bằng chậu rửa mặt, hơn nữa tốc độ cực nhanh.

Dương Khai không dám chậm trễ, Chân Dương nguyên khí tuôn ra, một quyền đánh vào băng hoa.

Nắm tay đau nhức, thuộc tính hàn của băng hoa tương khắc với thuộc tính dương của Chân Dương quyết. Một quyền này vừa đánh ra đã đánh vỡ băng hoa to bằng chậu rửa mặt ấy.

Soạt soạt soạt…

Băng hoa vỡ vụn thành vô số băng trùy, bao trùm lấy Dương Khai.

Dương Khai không kịp phản ứng, trong nháy mắt trên người đã có hơn mười vết thương, máu tươi chảy ra đầm đìa, thân thể vốn không khỏe mạnh giờ lại như lung lay sắp đổ.

Dương Khai thấp giọng gào thét, Ngạo Cốt Kim Thân lại một lần nữa phát huy tác dụng, cảm giác ấm áp truyền ra, thực lực bản thân có chút tăng trưởng.

Đôi mắt đẹp của Tô Nhan hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng vốn tưởng một chiêu kia của mình có thể đánh ngất Dương Khai, không ngờ lại bị hắn hóa giải.

Thân hình lay động, Tô Nhan như tiên nữ giáng trần bình thản tiến đến bên người Dương Khai, nhất chỉ điểm xuất ngay ở bả vai Duơng Khai.

Cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp vai, Dương Khai lảo đảo lùi về phía sau, quay đầu nhìn lại, ánh mắt không khỏi nheo lại, chỉ thấy nơi bả vai xuất hiện một mảnh băng sương trắng tinh, hơn nữa băng sương ấy còn sắp ngưng tụ thành băng hoa.

Không chút chần chừ, Dương Khai xé áo mình, sau đó đầu ngón tay ngưng tụ một giọt Dương dịch nhỏ xuống nơi bả vai của mình.

Xì xì… Tiếng vang truyền tới. Vai Dương Khai giống như bị que hàn nung đỏ ấn trúng, trong phút chốc trở nên đỏ rực không gì sánh bằng. Nhưng đám băng sương đang lan rộng này cũng nhanh chóng bị Dương dịch thu nhỏ lại, trong phút chốc đã biến mất không còn nhìn thấy gì.

Tô Nhan càng tỏ vẻ kinh ngạc, nàng vốn không nghĩ Dương Khai có thể sử dụng thủ đoạn không thể tưởng tượng này để hóa giải Hàn Băng Kính của mình. Đôi mắt đẹp lạnh lùng, Tô Nhan trực tiếp cuộn lại hàng ngàn lớp tuyết lãng, thân hình man diệu của nàng ẩn trong làn tuyết lãng này, lao thẳng về phía Dương Khai.

Uy lực như tuyết lở, thanh thế to lớn, trong nháy mắt Dương Khai đã bị tuyết lãng bao vây.

Sự lạnh lẽo thấu xương dâng lên từ đáy lòng, dù tu luyện Chân dương quyết, nhưng giờ phút này Dương Khai cũng có cảm giác sắp bị đông thành một tảng băng.

Hắn biết vị sư tỷ Tô Nhan này đã tức giận, tuy trong chiêu thức không có sát khí nhưng rõ ràng là muốn hung hăng giáo huấn mình một trận.

Tình huống này lại phù hợp với bản ý của Dương Khai. Mặc dù đối thủ cao không thể với tới, căn bản là không thể ngăn cản, nhưng lại có thể dùng để cảm ngộ những gì mình đã đạt được.

Đối thủ này còn tốt hơn Tô Mộc gấp trăm ngàn lần.

Trong cơn tuyết lãng, Tô Nhan ra tay liên tiếp, Dương Khai căn bản không thể hóa giải, từng tiếng kêu truyền tới, khóe miệng tràn máu tươi, thân mình lạnh run, đau khổ ngăn cản hàn khí xâm lấn.

Trong nghịch cảnh, cảm giác trong lòng Dương Khai lại càng rõ ràng, đột nhiên từ bỏ kháng cự, để mặc Tô Nhan công kích mình.

- Làm sao vậy, làm sao vậy?

Động tĩnh bên này đã làm kinh động đến người đang say ngủ, Nhị trưởng lão Tô Huyền Vũ là người đầu tiên tới hiện trường, theo sau là Tô Mộc dẫn Lý Vân Thiên cùng đám người kéo tới.

Lúc thấy rõ thế cục, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lương khí.

Chỉ thấy trong màn gió tuyết đầy trời, Dương Khai cởi trần đang nhắm mắt đón nhận sự tấn công mạnh mẽ của Tô Nhan. Thân hình như bao tải rách, bị Tô Nhanh đánh, lúc thì nhào bên này, lúc thì ngả bên kia, bay lượn trong không trung nhưng lại không hề rơi xuống đất.

- Hí…

Tô Mộc hít một hơi lương khí:

- Dương sư huynh sao lại gây sự với tỷ tỷ rồi.

- Có phải sư tỷ trả đũa sự việc mấy hôm trước không?

Lý Vân Thiên vạn phần kinh hãi.

- Đích thị là như thế, bằng không dựa vào tính tình của sư tỷ sao lại ẩu đả với Dương sư huynh?

- Dương sư huynh đáng thương, thương thế còn chưa khỏi hẳn, không ngờ lại gặp đại nạn, sư tỷ xuống tay cũng độc ác quá đi.

Một đám người thầm thì, truyền đến tai Tô Nhan càng làm lòng nàng trở nên giận giữ. Hôm nay Dương Khai nhìn thấy thân thể của mình nên mình mới xuất chiêu giáo huấn. Nhưng theo những lời nói ra từ miệng chúng thì lại giống như mình lòng dạ hẹp hòi, đợi xong việc rồi tính sổ.

Tô Nhan càng ra tay ác liệt hơn.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 49
Lượt đọc 7015

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.