Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá trận

Phiên bản Dịch · 2448 chữ

Vù!

Huyết quang xuyên thấu qua thiên địa, tốc độ nhanh đến không thể hình dung nổi. Cho dù là Lâm Động cũng chỉ có thể thấy một đạo huyết quang từ phía chân trời xẹt qua. Chỉ trong chốc lát huyết quang đã phóng thẳng đến hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân.

- Phá!

Đằng Sát hét lớn một tiếng cực kỳ âm lệ, vang vọng khắp bầu trời. Mơ hồ có một loại điên cuồng giống như liều mạng vậy. Hắn bởi vì muốn phá giải phong ấn mà đã dùng hết tất cả mọi thủ đoạn của bản thân. Nếu như vẫn không thể phá giải được phong ấn này thì hành động lần này không thể nghi ngờ gì sẽ là dấu chấm hết, chính thức thất bại hoàn toàn.

Mà loại kết quả này hiển nhiên không phải là chuyện mà Đằng Sát muốn thấy.

Huyết quang mãnh liệt phóng đến, hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân chợt ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt màu đen không hề có chút dao động, bình tĩnh giống như một hồ nước. Huyết quang chiếu rọi trong đôi mắt đen, trong mơ hồ càng khiến cho Hắc Đồng Lão Nhân gia tăng thêm một phần lãnh ý.

- Không được chủ nhân cho phép, có làm gì cũng vô ích!

Một thanh âm cổ xưa mà vang vọng từ trong miệng của hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân vang lên. Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của vô số đạo ánh mắt, đạo hư ảnh kia khẽ vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên đạo huyết quang nhìn giống như thực chất kia.

Lúc ngón tay của hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân điểm ra, khắp thiên địa bỗng nhiên trở nên cực kỳ u ám. Cây xanh um tùm trên đỉnh núi chỉ trong khoảnh khắc đã héo rũ toàn bộ, bộ dáng này phảng phất giống như toàn bộ sinh mệnh lực đều đã bị hút sạch hết vậy.

Thậm chí, một ít cường giả Âm Khôi Tông ở gần hiện trường cũng kinh hãi cảm thấy trên đầu mình bắt đầu xuất hiện những sợi tóc bạc. Sinh mệnh lực của bọn họ dường như cũng đang bị hút đi!

- Mau lui ra!

Biến hóa đột ngột như vậy khiến cho sắc mặt hai vị Trưởng lão kịch biến. Nguyên lực cường đại từ trong cơ thể bọn họ bạo phát, nhanh chóng bọc lấy thân thể. Sau đó thân hình cấp tốc thối lui về phía sau, trong mắt mơ hồ lóe lên một chút sợ hãi. Bọn họ có thể cảm nhận được loại hấp lực này từ bên trong cơ thể Hắc Đồng Lão Nhân phát ra, phảng phất như sinh mệnh lực của bọn họ đều bị hút cả vào trong đó.

Đối với chuyện bị hút đi sinh mệnh lực này, hai vị Trưởng lão tự nhiên sợ hãi vô cùng. Bọn họ tuổi vốn đã cao, thọ mệnh còn lại cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu như bị hút đi chỉ e sẽ hóa thành nắm đất ngay tại đương trường mất!

Nhìn thấy hai người kinh hãi lùi về phía sau, trong lòng các cường giả của Âm Khôi Tông cũng vô cùng khủng hoảng. Chỉ có điều dù sao cường giả Âm Khôi Tông cũng đều là tinh nhuệ cả, không quá mức bối rối. Bọn chúng nhanh chóng rút lui về phía sau, nhưng cũng rất ngay ngắn và trật tự.

Ong ong!

Trên đỉnh núi, cây cối dường như đều bị héo rũ hết cả. Mà đầu ngón tay của Hắc Đồng Lão Nhân cũng xuất hiện một ít ánh sáng màu xám tro. Ánh sáng màu xám tro này cực kỳ tĩnh lặng, không hề có chút ba động gì phát ra, thế nhưng lại mơ hồ ẩn chứa một loại mùi vị tử vong khủng bố.

Ngón tay của Hắc Đồng Lão Nhân điểm ra, nhẹ nhàng chạm vào chùm tia sáng huyết sắc giống như thực chất kia. Ánh sáng màu xám tro đối diện với ánh sáng huyết sắc có vẻ cực kỳ nhỏ yếu, gần như trong nháy mắt sẽ biến mất không còn nữa.

Thế nhưng, chính đạo ánh sáng màu xám tro thoạt nhìn như nhỏ yếu đó lại không ngừng xâm thực với tốc độ cực nhanh, dễ dàng khiến cho chùm ánh sáng huyết sắc rực rỡ trở nên ảm đạm. Ánh sáng màu xám tro khiến người khác sợ hãi, nhanh chóng bao phủ lấy chùm ánh sáng huyết sắc kia.

Rắc rắc!

Lúc đạo ánh sáng màu xám tro càng lúc càng đậm thì chùm sáng huyết sắc kia nhanh chóng xuất hiện những vết rạn nứt. Sau đó chỉ trong khoảnh khắc đã vỡ tan tành!

Ngắn ngủi chỉ trong chớp mắt công kích tạo thành từ năng lượng khổng lồ của trăm vạn viên Thuần Nguyên Đan kia đã bị hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân xóa sạch không còn dấu vết.

Hơn nữa, lúc này đây sau khi đánh tan chùm ánh sáng huyết sắc kia, ánh sáng màu xám tro cũng không tiêu tán mà rất nhanh lan tràn lên bầu trời, chiếu lên nhãn cầu huyết sắc ở phía trên.

Ầm ầm ầm!

Nhãn cầu huyết sắc trong chớp mắt bị chiếu trúng liền trở nên ảm đạm. Nhãn cầu vốn khổng lồ liền chậm rãi đóng lại, cuối cùng nổ ầm một tiếng, lập tức tan thành bụi phấn. Tiếp theo đó, huyết sắc đại trận vốn tràn ngập khắp bầu trời cũng bắt đầu phát ra từng tiếng nổ mạnh, cả đại trận chỉ trong khoảnh khắc đã bị phá tan tành!

- Phốc xuy!

Ngay lúc đại trận bị phá, phần lớn các cường giả của Âm Khôi Tông ở phía dưới sắc mặt chợt đỏ bừng lên, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Nhất thời cả mặt đất đều bị nhiễm hồng, hiển nhiên đã bị ảnh hưởng không nhỏ.

- Thất bại rồi!

Lâm Động nấp trong chỗ tối nhìn những cường giả của Âm Khôi Tông phun máu trọng thương, trong lòng không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.

Hắn vẫn còn khiếp sợ nhìn về phía hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân đang ngồi xếp bằng trên đoàn ánh sáng màu đen kia. Đây chỉ là một đạo tàn ảnh đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng mà thôi, không ngờ lại còn ẩn chứa lực lượng khiến cho toàn bộ Âm Khôi Tông đều không thể chống lại như thế.

Lâm Động không chút nghi ngờ, nếu như hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân có bị công kích nhiều hơn nữa thì e rằng hôm nay cũng chỉ là máu chảy thành sông, xác phơi ngổn ngang mà thôi.

Huyết trận vừa mới sụp đổ, vô số người trong ngoài thành Âm Khôi đều sợ đến mức ngây người. Ai cũng không ngờ rằng liên hợp toàn bộ lực lượng cường giả của Âm Khôi Tông mà cuối cùng lại vẫn thất bại nặng nề như thế.

Bóng đêm bao trùm khắp mặt đất, thế nhưng trong ngoài Huyền Âm Sơn không ít ánh mắt các thế lực và cường giả đều lóe lên những tia sáng điên cuồng.

Tới bây giờ cho dù là thằng ngốc cũng biết bên trong đoàn ánh sáng màu đen này chắc chắn là bảo bối cực kỳ cường đại, bằng không cũng sẽ không có phong ấn khủng bố đến như vậy. Hơn nữa, nếu nó chỉ là thứ tầm thường thì Âm Khôi Tông cũng sẽ không trả một cái giá đắt để phá giải phong ấn như thế này.

Loại bảo bối này không ai là không động tâm, cho dù biết rõ nó tạm thời thuộc quyền sở hữu của Âm Khôi Tông, thế nhưng vẫn không ít người dấy lên lòng tham. Bảo bối chân chính ở trước mặt, cho dù là tính mạng cũng đều trở nên rẻ mạt, huống chi là uy nghiêm của Âm Khôi Tông?

Mà lúc này, khi khắp cả chân núi đều trở nên yên tĩnh thì Đằng Sát cũng bị một màn này khiến cho thất thần. Một lát sau hắn mới lấy lại được tinh thần, ánh mắt trong chốc lát trở nên vô cùng dữ tợn, hung hăng nhìn hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân kia.

Vì để phá giải phong ấn này, mà hắn ngay cả chuyện giải cứu Đằng Lỗi cũng tạm gác qua một bên. Bây giờ lại sử dụng đến một trăm vạn Thuần Nguyên Đan, thế mà kết quả cuối cùng lại thất bại như vậy, không thể nghi ngờ đã giáng một cái gậy thật lớn vào đầu hắn. Nếu không phải tâm cơ hắn vốn thâm trầm thì bây giờ chỉ e là hắn đã không nhịn được mà gào thét lên rồi.

- Làm sao có thể chứ?

Chẳng qua mặc dù như vậy, nhưng thân thể của Đằng Sát cũng không kìm được mà khẽ run rẩy một trận. Trả một cái giá lớn như vậy, chẳng lẽ không thể thu hoạch được gì sao?

Lúc này hai vị Tả Hữu Trưởng lão cũng bay lên không trung, xuất hiện ở bên cạnh Đằng Sát. Bọn họ nhìn chằm chằm hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân đang ngồi xếp bằng phía trên đoàn ánh sáng màu đen, không khỏi cười khổ nói:

- Tông chủ, xem ra việc này còn phải thương nghị lâu dài. Hôm nay đã bại lộ chuyện chúng ta đoạt được bảo bối cường đại, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người khác dòm ngó.

- Ha ha, Đằng Sát, thật sự không ngờ rằng Âm Khôi Tông lại có bảo bối như vậy. Ngươi quả đúng là nhỏ nhen a, có được bảo bối như vậy lẽ ra phải đem ra cùng nghiên cứu. Biết đâu như vậy thì đã sớm phá giải rồi, đâu có thất bại như bây giờ?

Lúc thanh âm của hai vị Trưởng lão vừa dứt, thì bỗng một tiếng cười lớn vang lên. Sau đó truyền đến những âm thanh xé gió, ba đạo thân ảnh liền xuất hiện trên bầu trời.

Ba đạo thân ảnh này đều mặc trang phục màu đen, người cầm đầu là một nam tử trung niên. Người này lưng hổ heo gấu, hai mắt sáng ngời, mơ hồ phát ra tia sáng chớp động lăng lệ. Một cỗ khí tức cường đại có phần cương mãnh từ trong cơ thể kẻ này khuếch tán ra.

Mà phía sau hắn là hai lão giả thoạt nhìn có chút gầy gò, mặt tràn đầy nụ cười, làn da đen sẫm giống như tinh thiết vậy.

- Mộ Lôi! Đại Ma Môn các ngươi cũng muốn sinh sự với Âm Khôi Tông ta sao?

Nhìn ba người đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt Đằng Sát chợt trở nên âm trầm, thanh âm lạnh lùng phát ra.

- Mộ Lôi? Thì ra là Chưởng môn của Đại Ma Môn, không tệ, không ngờ lại là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành.

Lâm Động nhìn thấy một màn này, ánh mắt liền trở nên chăm chú. Trên khuôn mặt hắn chợt hiện lên vẻ tươi cười. Cục diện hiện nay càng lúc càng loạn, đây chính là điều mà hắn vô cùng mong muốn.

- Ha ha, Đằng Sát, ngươi nói gì thế? Bảo bối lớn như vậy, Âm Khôi Tông ngươi hiển nhiên không thể xử lý nổi, lại còn uổng phí khí lực nữa. Còn không bằng đem ra chúng ta cùng nhau nghiên cứu, nói không chừng còn có thể có thu hoạch a!

Ý niệm trong đầu Lâm Động xoay chuyển, thì đột nhiên trên trời lại vang lên một tiếng cười lớn, ngay sau đó lại có ba đạo thân ảnh xuất hiện trên bầu trời.

- Minh chủ Võ Minh, Võ Tông!

Lâm Động nhìn ba thân ảnh vừa xuất hiện, thì nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn. Kẻ hiện thân lúc này chính là Võ Minh, cũng là một trong ba đại thế lực đỉnh phong của quận Đại Hoang. Hơn nữa thực lực của ba người này đều không hề yếu hơn so với Đại Ma Môn.

Chỉ trong chớp mắt, cả ba nhân vật thủ lĩnh của ba đại thế lực đỉnh phong tất cả đều đã đến đông đủ cả!

Nhân mã hai bên đều đã đến đủ, trong ngoài thành Âm Khôi lập tức trở nên xôn xao. Vô số cường giả âm thầm ẩn nấp đều dần dần lộ diện, ánh mắt lúc nhìn về phía đoàn ánh sáng màu đen, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt bọn người Đằng Sát cũng dần trở nên âm trầm. Bọn họ hiển nhiên cũng có chút xem nhẹ sự hấp dẫn của đoàn ánh sáng màu đen này. Hiện nay không chỉ Đại Ma Môn, Võ Minh cũng bị hấp dẫn đến mức ra tay, thậm chí một ít thế lực và cường giả đơn độc khác, vốn dĩ trước đây đều bị danh tiếng của Âm Khôi Tông áp chế mà sợ hãi, lúc này cũng đã bắt đầu rục rịch muốn hành động.

- Ha ha, Đằng Sát, ta thật sự rất tò mò, bên trong đoàn ánh sáng này rốt cuộc là thứ gì? Không ngờ lại có lực phòng ngự cường đại đến như vậy!

Chưởng môn Mộ Lôi của Đại Ma Môn cười lạnh một tiếng, hào quang trong mắt chợt lóe. Đột nhiên hắn xuất ra một trảo, trực tiếp ngưng tụ thành một bàn tay nguyên lực khổng lồ, chụp lấy đoàn ánh sáng màu đen kia.

Trong khoảnh khắc Mộ Lôi ra tay thì Minh chủ Võ Tông của Võ Minh cũng bật cười một tiếng, đồng thời ra tay. Nguyên lực nháy mắt ngưng tụ thành một bàn tay cực lớn, chộp về phía đoàn ánh sáng màu đen kia.

- Các ngươi dám?

Nhìn thấy Mộ Lôi và Võ Tông đồng loạt ra tay, ánh mắt Đằng Sát ngay lập tức trở nên âm trầm. Hắn hét to một tiếng vang vọng khắp Âm Khôi Tông:

- Tất cả cường giả Âm Khôi Tông nghe lệnh, ai dám đụng vào thứ của Âm Khôi Tông thì giết trước tính sau!

Tiếng hét lớn vừa vang lên khiến cho trong không gian đêm tối càng thêm dày đặc sát ý.

Bạn đang đọc Vũ Động Càn Khôn của Thiên Tằm Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 31
Lượt đọc 3281

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.