Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiến thức nông cạn

Phiên bản Dịch · 1933 chữ

Nhìn có vẻ như là muốn đánh lại bài quyền pháp lúc nãy một lần nữa.

“Tam Hoàng Tử đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi cả gan dám không để ý, không quan tâm sao?” Bọn tùy tùng liền quát lớn, đưa tay ra định chụp lấy Lục Huyền.

Nhưng mà bất ngờ khi mà mắt của người đó vừa chạm phải tầm nhìn của Lục Huyền, cả người hắn cứng đờ như bị đóng băng, toàn thân đổ mồ hôi hột, tóc gáy dựng hẳn lên, trực giác của hắn nói cho hắn biết rằng: nếu như mà tay của mình đụng vào người Lục Huyền chắc chắn sẽ không tránh khỏi cái chết!

Không cần biết là hắn đang có tu vi của phàm mệnh tầng bốn thì cũng không tránh khỏi, nhất định sẽ chết!

Chỉ trong một tích tắc thời gian hít thở, tên tùy tùng cảm giác như vừa trải qua cả một thế kỷ, thật khủng khiếp, hắn chưa từng thấy qua ai lại khủng khiếp đáng sợ như vậy!

Cái cảm giác bị uy áp này, hắn chỉ có thể gặp được khi giáp mặt với thú hoang man rợn cấp hai.

Nhưng mà cái áp lực của dã thú đem lại cho hắn cơ bản vẫn chưa bằng, thậm chí chưa được một phần mười của Lục Huyền!

Tên tùy tùng liền rút tay về, trong lòng hắn run như nhảy lô tô, mồ hôi hột trên trán tuông ra như thác nước, tí tách tí tách rơi xuống đất, hồn phách như phiêu bạc nơi đâu.

“Đom đóm mà đòi sáng hơn mặt trời.” Lục Huyền thản nhiên lên tiếng nói mà không xoay mặt lại.

“Ngươi nói vậy ý gì?”

Tam Hoàng Tử nhất thời không hiểu vì sao Lục Huyền lại nói như vậy.

“Hai mươi ba tuổi, mới từ từ bò đến phàm mệnh tầng sáu, vả lại còn lúc được lúc không không ổn định, ngươi chỉ dựa vào đan dược mà đẩy mình lên mạnh hơn thôi, ta thật không hiểu, ngươi từ đâu mà co đủ tự tin nói với ta những lời này.” Lục Huyền hản nhiên nói.

“Tên súc sinh, ngươi muốn chết à!”

Tam Hoàng Tử bất ngờ bị nói trúng ngay điểm yếu tim đen của mình, thật chất thực lực của hắn có thể tăng lên nhanh như vây, hoàn toàn không phải là thành tích từ việc luyện tập mà ra, mà đây là do hắn đã cầu xin rất lâu, hắn mới xin được viên đan dược nhị phẩm của hoàng cung.

Chỉ mới vài ngày trước thôi mới vừa thuận lợi nâng cấp thành công, nhưng cảnh giới vẫn chưa được củng cố ổn định.

Hôm nay bị Lục Huyền nói một cái là trúng ngay tim đen, danh dự mặt mũi không còn biết chui vào đâu, hắn vừa ngượng vừa tức giận.

“Ta không biết tên phế nhân phàm mệnh tầng hai như ngươi vì sao lại tự tin đến như vậy, nhưng hôm nay nhất định ta sẽ phế người!”

Nói xong Tam Hoàng Tử miệng lẩm bẩm như đang đọc gì đó, trong lòng bàn tay bất ngờ xuất hiện một quầng sáng điện màu xanh, đây chính là vũ kỹ trung phẩm hoàng cấp: Chưởng Tâm Lôi.

“Muốn đánh nhau sao, ta rất sẵn sàng!” Lục Huyền hạ hai tay xuống, nắm đấm tay ngài dần dần sáng lên vầng sáng màu trắng, chỉ là có chút nhạt, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.

Năng lực của Tam Hoàng Tử chỉ là nhờ vào đơn dược mới bất ngờ đột phá tăng lên nhanh như vậy, nên đương nhiên độ ổn định cũng sẽ không có, vì nó không phải tăng lên theo từng bước; Còn Lục Huyền, chỉ với một tay của ngài thì đã có lực đạo khoảng năm sáu trăm cân, ngang ngửa với tu sĩ phàm mệnh tầng sáu, nên so ra thì cơ bản Lục Huyền không hề kém cõi.

Thêm vào đó là dựa vào kỹ thuật võ đạo của bản thân Lục Huyền và kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm dày đặc của mình.

Chỉ cần một quả đấm nhẹ thôi đã đủ để đưa hắn về thế giới bên kia vì toàn bộ kinh mạch bị cú đấm của Lục Huyền làm đứt hết!

Nếu không phải vì e ngại đến thân phận bị bại lộ thì lẽ ra Lục Huyền đã ra tay tiêu diệt Tam Hoàng Tử trước khi hắn lên tiếng nói những câu khiêu khích đó.

Thân là Đế vương, không được phép xúc phạm Đế vương như vậy!

“Dừng tay! Ở khuôn viên sân trường, không được phép đánh nhau!”

Ngay đúng lúc cơn giận của hai người đang hừng hực, đột nhiên một giọng nói vang lên, một ông lão trên người mặc một bộ thanh bào, chậm rãi đi đến chính giữa hai người.

“Muốn đánh thì hãy đợi nửa tháng sau, trong cuộc tỷ thí của học viên, lúc đó tha hồ cho các ngươi thỏa sức đánh.”

Nghe vậy Lục Huyền mới thu hồi làm tan đi ánh sáng trên tay mình, sau đó ngài mới quan sát kỹ ông lão trước mặt.

Sau khi ký ức được dung hợp thành công, đương nhiên Lục Huyền biết ông lão này là ai rồi.

Ông là đạo sư-thầy giáo chỉ đạo kỹ thuật võ công, thực lực chắc là nằm ở khoảng đại viên mãn của hoàng mệnh cảnh, chỉ cách một bước là đến huyền mệnh cảnh.

Tam Hoàng Tử vừa nhìn thấy đạo sư vũ kỹ liền thay đổi thái độ không khác gì chuột gặp mèo, liền vội vàng cúi người cung kính nói:

“Chuyện không phải như vậy đâu ạ, vì ta thấy Lục Huyền trầm mê võ thuật phàm nhân, không cầu tiến tư thủ, nên ta chỉ muốn dạy cho hắn một bài học, để giúp hắn thức tỉnh mà quay đầu còn kịp.”

“Thật vậy sao? Không có chút nào thù hận cá nhân riêng tư trong đó sao?”

Đạo sư của Linh Tiêu học viện, mỗi vị đều có sở trường của cá nhân mình, hơn nữa địa vị tôn cao, cho dù học viên là hoàng tử của nước nào đi nữa, thì cũng không dám xem thường tùy ý lỗ mãng.

“Có thật là vậy không?” Đạo sư vũ kỹ liếc mắt nhìn Lục Huyền một cái.

Phàm mệnh tầng hai.

Phế nhân.

Ông bèn lắc đầu, ngay cả đến kiểm chứng ông cũng không muốn tra xét, cũng mặc kệ Lục Huyền có phản ứng gì, ông lên tiếng nói tiếp:

“Võ công của phàm nhân tuy có loại cũng rất tinh tế, nhưng vĩnh viễn không thể so sánh với kỹ thuật của võ giả chính thống được, từ bỏ kỹ thuật võ công của võ giả chính thống để đi học kỹ thuật võ công của phàm nhân, thật không khác gì từ bỏ gốc rễ để theo đuổi cái hư không!”

“Đấu võ công mà đấu kỹ thuật? Lão phu ta sống hơn năm trăm năm rồi, chưa hề nghe đến chuyện như vậy.”

“Hừ, đó là vì các ngươi các ngươi kiến thức nông cạn, tầm nhìn thấp kém thôi.” Lục Huyền lạnh nhạt cười, không hề tỏ ra chút gì gọi là để tâm kiêng kị với đạo sư.

“Ngươi!”

Long Tuyết Dao nghe vậy liền lập tức lo lắng: tên Lục Huyền này, sao lại không biết phân biệt trước sau lớn nhỏ, đạo sư đến là để giúp hắn hòa giải hai bên, hắn không những không cảm kích, mà còn xuất ngôn khiêu khích thầy như vậy, vậy không phải muốn chết thì là gì?

Hắn phải biết rằng, đạo sư vũ kỹ không phải là đạo sư thông thường, trong cuộc tỷ thí của học viện, ông ta nắm trong tay quyền hạn cực kỳ quan trọng.

Đắc tội với ông không khác gì tự mình đẩy mình vào hố lửa, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.

Hơn nữa với tu vi của Lục Huyền, nếu như cuộc tỷ thí lần này thành tích của Lục Huyền ở vị trí cuối cùng, rồi đạo sư vũ kỹ sẵn tiện tiếp tặng thêm một chân nữa, chắc chắn Lục Huyền sẽ phải khăn gói rời khỏi học viện mà không còn cơ hội quay lại.

“Kiến thức nông cạn, tầm nhìn thấp kém? Hôm nay lão phu muốn xem xem lão phu kiến thức nông cạn, tầm nhìn thấp kém đến cỡ nào, nếu như giờ ngươi đưa ra một ví dụ điển hình, mà lão phu không chấp nhận được, thì cuộc tỷ thí nữa tháng sau ngươi cũng không cần phải tham gia nữa, ngay sau khi rời khỏi sân trường này là ngươi có thể thu dọn đồ đạc cuốn gói cút ra khỏi đây.” Đạo sư tức giận đến mức hơi thở của ông mạnh đến nổi râu của ông cũng lung lay theo hơi thở của ông, ông trừng mắt lớn tiếng quát.

“Ba ngàn năm trước, Vũ tôn đại đế làm thế nào để chánh đạo thành công? Chẳng phải là nhờ vào võ công của phàm nhân sao, từng quyền từng cước mà chinh phục thiên hạ, vậy lý do gì mà đến đời của các ngươi bây giờ, lại chỉ chú trọng đến linh khí đất trời, xem thường tu luyện động tác tay chân, theo ta thấy, chính các ngươi mới là người từ bỏ gốc rể mà theo đuổi cái hư vô thì đúng hơn!”

Kỹ thuật võ đạo có mạnh đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ mang tín chất hỗ trợ mà thôi.

Kẻ mạnh đích thực là mạnh từ cơ thể lực đạo của mình, chứ không phải mạnh nhờ vào những loại hỗ trợ như vậy!

“To gan! Sao ngươi dám nhắc đến cái tên đại kỵ đó!” Đạo sư trừng mắt hét lên, ông giật mình lui vài bước, ông không ngờ tên phế nhân phàm mệnh tầng hai này lại dám to gan xấc xược như vậy, trên mặt ông lộ rõ vẻ phẫn nộ và kinh ngạc.

Ông tuy không phải là người của thời đại đó, nhưng mà ông cũng từng được nghe qua danh tiếng ác độc của Vũ tôn đại đế, ngài quá ác, không khác gì so với ác quỷ.

Mọi người không ai dám nhắc đến cái tên này, ngay cả đến suy nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Mà lúc này đây, tên phế nhân Lục Huyền lại dám mạnh miệng nhắc đến chuyện xưa cũ!

“Ngươi, từ giờ bắt đầu, lớp vũ kỹ người không cần đến nữa, lão phu ta không có loại học sinh không biết hối cải như ngươi, cút đi cho ta, cút khỏi tầm mắt ta, ta không muốn nhìn thấy cái mặt phế nhân của ngươi nữa!” Đạo sư vũ kỹ giận đến tím tái cả mặt hét lớn.

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng.” Lục Huyền lắc đầu, chẳng muốn tốn thời gian và hơi sức để đôi co với lão già cổ lỗ sĩ, ngài xoay người rời đi, với tiêu chuẩn của ngài thì học viện này sớm đã không xứng với tầm của mình.

Lần này ngài đến đây, chẳng qua chỉ là muốn xem thử cuộc sống của ba ngàn năm thay đổi như thế nào mà thôi.

Kết quả nhận được là cực kỳ thất vọng.

Bạn đang đọc Vũ Đế Trở Lại (Dịch) của Vi Thiên Mệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FANNY168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.