Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ban Huyết Thiên

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

<Đoạn Thể Tổng Cương> chỉ là một cuốn mục lục, bên dưới còn chia làm bốn cuốn công pháp khác nhau.

Bắt buộc phải cùng lúc luyện bốn cuốn mới thành được, lúc đó thì <Đoạn Thể Tổng Cương> mới được coi là công pháp thiên cấp.

Mà cũng là cái mà hiện tại thích hợp với Lục Huyền nhất, ngài lấy ra cuốn cơ bản nhất của <Đoạn Thể Tổng Cương>

: công pháp phàm cấp, có thể phá vỡ giới hạn của cơ thể, khai thông ba mươi sáu kinh mạch, tổng cộng được chia mười trọng, mỗi một trọng được tăng cường thêm sức lực của một ngàn cân, sau khi luyện thành mười trọng thì có thể quất ra sức đạt ngàn cân.

“Ta hiện tại một cánh tay chắc khoảng trên dưới bảy trăm cân, vượt xa so với tu sỹ phàm mệnh cấp hai, nhưng vẫn chưa đủ, cơ thể quá yếu, thậm chí đến pháp khí tầm thường cũng cầm không được.” Lục Huyền âm thầm tự nhủ.

“Nếu có thể tu luyện được trọng thứ nhất của Ban Huyết Thiên, kinh mạch sẽ được khai thông hai mươi bốn kinh mạch, như vậy thì việc tu luyện sau này sẽ đơn giản và nhanh hơn nhiều lần.”

Sau khi hạ quyết tâm, Lục Huyền bắt đầu tu luyện Ban Huyết Thiên, công pháp luyện thể lực và công pháp thông thường không giống nhau, cho dù là khả năng thiên phú của Lục Huyền có cao hơn nữa, thì cũng không thể một lần là xong, mà cần phải tích lũy theo năm tháng kiên trì cố gắng mới thành.

Thả hơi, nâng tay, đánh quyền, dồn khí…

Lục Huyền không theo đuổi tốc độ, hoặc kỹ xảo múa mấy hoa cả mắt, ngài vững chải chậm rãi từng động tác một, tạo cái cơ địa vững chắc cho mình trước.

Rồi qua hơn nữa nén nhang, trên mặt Lục Huyền bất giác từ từ đỏ lên, đây là dấu hiệu bình thường của người mới nhập môn!

“Hú.”

Lục Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi, hôm nay đành luyện đến đây vậy, lực khí huyết đã điều động tiêu hao sạch, nếu tiếp tục gồng mình luyện tiếp nữa, e là sẽ tổn thương đến cơ địa.

“Có vẻ như phải cần thêm một ít huyết đan dùng để dự phòng mới.”

Ngài vừa mới dừng lại, liền nghe được một giọng nói của nữ nhân vang lên.

“Lục Huyền, ngươi ở đây khoa tay múa chân làm gì vậy?”

Long Tuyết Dao ở một khu khác của sân trường luyện tập vũ kỹ, nhìn thấy Lục Huyền lúc đầu ngồi bệt xuống đất có vẻ như rảnh rang không biết làm gì, không có dáng vẻ tu luyện cầu tiến, bèn định bụng qua đó giáo huấn ngài vài câu cho ngài thông suốt.

Nhưng sau đó lại thấy ngài đột nhiên đứng bật dậy, đứng trên khu đất trống, qua loa loạng xoạng đánh một bài quyền nào đó, nên nàng cảm thấy hiếu kỳ bèn tiến đến lên tiếng hỏi.

“Tu luyện.” Lục Huyền không xoay đầu lại lên tiếng trả lời, ngài vẫn đang cảm nhận tinh túy của Ban Huyết Thiên.

Ban Huyết Thiên cần một lượng khí huyết cực đại, tuy hiện tại Lục Huyền chỉ tu luyện ở phàm mệnh tầng hai, nhưng chân khí của ngài lại vượt xa và còn mạnh hơn cả tu sỹ phàm mệnh tầng sáu, dục thể đương nhiên cũng sẽ không kém hụt bao nhiêu.

Nhưng cho dù là như vậy, ngài cũng không thể tốn quá nhiều thời gian để tu luyện Ban Huyết Thiên, hơn nữa nén nhang cho một ngày đã là cực hạn của ngày rồi.

“Tu luyện? Ngươi tu luyện sao không đi luyện vũ kỹ, ở đây luyện quyền pháp để làm gì?”

Long Tuyết Dao không hiểu lên tiếng hỏi lại:

“Hơn nữa quyền pháp vừa rồi của ngươi nhìn có vẻ rất bình thường, đến một chút linh khí đất trời cũng không có, nó giống như…”

“Giống như quyền pháp của phàm nhân thông thường.” Một giọng nói vang lên, Tam Hoàng Tử xuất hiện với dáng vẻ long hành hổ bước hung hăng tiến đến, trên mặt lô ra nụ cười khinh bỉ và không hài lòng.

“Tuyết Dao cô nương, hắn đây là tự làm xấu mình. Phàm là chuyện của hắn để mặc kệ hắn tự lo, hà cớ chi phải hao tốn công lực cho tên phế nhân như hắn.”

Long Tuyết Dao nhíu mày lên tiếng nói:

“Tam Hoàng Tử, chúng ta đều là người cùng trường cùng lớp, đâu cần phải dùng lời lẽ khó nghe như vậy.”

“Sự thật là như vậy, cũng trưởng thành rồi, mà cứ lởn vởn lẩng quẩn ở phàm mệnh tầng hai, vũ kỹ chuyên dùng cho võ giả thì lại không đi tu luyện, mà đi học mấy cái thuật quyền pháp thấp hèn của phàm nhân, tầm nhìn thấp kém thô thiển, bỏ đi gốc gác cơ bản mà đòi theo đuổi thành quả! Đúng thật là tên phế nhân phế từ đầu đến chân!” Tam Hoàng Tử khiêu khích nói.

“Này…” Long Tuyết Dao nghe được tức tối định lên tiếng.

Những lời nói của Tam Hoàng Tử tuy có phần hơi quá đáng và khó nghe, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì lại rất thấu tình đạt lý.

Lục Huyền đã tuổi trưởng thành rồi, mà chỉ có chút xíu thành tựu như vậy, quả thật là khó mà có thể chấp nhận được.

“Hơn nữa năm ngày sau, cuộc tỷ thí của học viện sẽ bắt đầu, học viên nào có thành tích kết quả tệ nhất sẽ bị trục xuất khỏi học viên Linh Tiêu, vĩnh viễn sẽ không được xin vào học lại nữa! Theo như những gì bổn hoàng tử được biết thì nguyên cả cái học viện này, cũng chỉ có mỗi mình hắn là phàm mệnh tầng hai, những người còn lại, tệ nhất cũng là phàm mệnh tầng ba.”

“Nếu như nói lúc này hắn mới bắt đầu lo nước tới chân mới nhảy, nắm giữ vài thứ vũ khí hạ phẩm của hoàng cấp môn, nói không chừng còn có thể miễn cưỡng cố gắng giành được một vé ở lại, nhưng đáng tiếc là, cái nên học lại không học, lại đi học mấy cái thuật quyền pháp tầm thường của người phàm, nếu như vậy thì một là …” Vừa nói đến đây, Tam Hoàng Tử không nhìn được lạnh nhạt cười một tiếng

“Tam Hoàng Tử cứ nói đùa, vũ khí hoàng phẩm đâu dễ dàng luyện như vậy được.”

“Cho dù là loại thiên tài với bản năng thiên phú vượt trội như Tam Hoàng Tử đây, lúc mới bắt đầu tu luyện, cũng phải tốn ít nhất nữa năm thời gian mới có thể từ từ luyện được chút thành quả nhỏ nhoi của Chưởng Tâm Lôi, khoảng cách còn dao động tùy vào tâm, còn thiếu một khoảng cách nhỏ thôi, còn với tố chất của Lục thiếu gia đây thì, e là luyện cả đời cũng không xong.” Bọn tùy tùng bắt nhịp chế nhạo theo.

“Kết quả thấp nhất trong cuộc tỷ thí của học viện sẽ bị trục xuất khỏi học viện sao?”

Long Tuyết Dao nghe vậy liền hỏi ngược lại: “Sao ta chưa từng nghe qua quy định này ?”

“Đương nhiên nàng không biết rồi, vì đây là quy định mới của năm nay.” Tam Hoàng Tử tiếp tục lành lùng cười và nói tiếp:

“Như vậy thì Tuyết Dao nàng cũng không cần thiết phải tiếp tục ngồi học cùng bàn với tên phế nhân sắp sửa bị trục xuất ra khỏi học viện này.”

“Là ngươi cố tình đặt điều phá rối?”

“Tuyết dao à, lần này thì nàng vu oan cho ta rồi, ta thì sao ta có quyền hạn mà mệnh lệnh mấy người quản lý học viện được, chẳng qua là vừa đúng lúc ta sẵn tiện đề xuất ý kiến mà thôi.” Tam Hoàng Tử khoa trương nói.

“Lần này thì rắc rối rồi…”

Long Tuyết Dao thầm nghĩ trong đầu, tuy là nàng cũng không có ý đặc biệt gì với Lục Huyền, nhưng dù gì cũng là cùng lớp cùng trường với nhau, cũng không nên quá đáng quá, thêm vào sau lần vô tình gặp nhau ở tàng thư các, sau buổi trao đổi về lịch sử ba ngàn năm trước, nàng đã bắt đầu có thiện cảm hơn với Lục Huyền.

Dường như có chút gì đó không giống trước đây nữa.

Nàng quay đầu lại, vừa định nhỏ tiếng nhắc nhở ngài một chút, bất ngời nhìn thấy Lục Huyền giống như coi mọi người là vô hình, ngài tự mình tạo lại tư thế của lúc nãy luyện quyền.<<

Bạn đang đọc Vũ Đế Trở Lại (Dịch) của Vi Thiên Mệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FANNY168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.