Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ải Loa Tử

Phiên bản Dịch · 1272 chữ

Chương 5: Ải Loa Tử

Trong lời truyền miệng của rất nhiều người thì Ải Loa Tử chẳng phải thứ tốt lành gì. Ví dụ như quốc đảo Đài Loan, tên này ý chỉ một tên lưu manh, có điều tại quê của tôi hoặc vùng gần Tương Kiềm nó lại dùng để chỉ một loại Sơn Tiêu dã quái.

Lời đồn về Sơn Tiêu có rất nhiều, thiên kỳ bách quái, thế nhưng chẳng có cái nào hữu ích với tôi.

Mà Ải Loa Tử tôi cần tìm là một loại Sơn Tiêu. Bọn chúng thấp bé tầm vài chục cm, lúc nào cũng đội một cái mũ rơm đỏ, bên ngoài có màu xanh hoặc tím, cũng có người bảo màu đỏ, lông xù, đi thành đàn tầm ba năm con, thích trêu chọc người qua đường. Ví dụ cơm trưa nông dân mang theo, chuẩn bị ăn lại biến thành tảng đá, hoặc sơn dân đắc tội với chúng thì chúng sẽ ị vào bếp nồi của người ta, hoặc như nửa đêm có thôn dân không biết vì sao lại đi ra ngoài ăn một bụng bùn đất thật no rồi quay về ngủ.. này cũng là vì sự mê hoặc của Ải Loa Tử.

Bọn chúng đội nón rơm được kết từ Long Quyết Thảo, nghe nói loài cỏ này có từ thời đại khủng long mấy chục triệu năm về trớc.

Đương nhiên, đấy chỉ là truyền thuyết, lúc tôi học trung học từng ở ký túc xá, mấy bạn học kia ai ai cũng từng nghe rất nhiều lời đồn về mấy thứ này.

Không phân biệt đâu là thật đâu là giả, truyền thuyết đa số đều xuất phát từ mấy bạn học tới từ nông thôn phía tây Thanh Sơn Giới.

Tôi chăm chú đọc cuốn sách cũ hết nửa ngày trời, buổi tối lúc ăn cơm tôi bảo ba mẹ mình muốn tới Thanh Sơn Giới một chuyến, là phúc không phải họa, là họa có tránh cũng chẳng thoát. Nói thật, khi nhớ về cái đêm đau đớn kia trong lòng tôi vẫn còn sợ. Loại dày vò đó đã vượt quá phạm vi chịu đựng của con người, có những lúc, trong cơn đau tôi ước bản thân chết quách đi cho rồi.

Nghe xong, mẹ nhìn lên di ảnh để ở bàn thờ mà không nói lời nào, thở dài một tiếng, nước mắt lại rơi. Cha thì nói hiện cậu nhỏ của tôi đang làm việc tại lâm trường của Thanh Sơn Giới, tôi muốn đi tìm Ải Loa Tử thì tới gặp cậu nhỏ tá túc cũng được, lâm trường của cậu nhỏ ở ven bìa rừng, cả hai có thể chăm sóc lẫn nhau.

Sau đó cha gọi cho cậu nhỏ báo trước một tiếng, sang hôm sau tôi lập tức xuất phát.

Cậu nhỏ là công nhân viên chức chính thức của cục lâm nghiệp trên huyện, quanh năm là việc tại công trường của rừng phòng hộ, ngăn ngừa việc cháy rừng. Thanh Sơn Giới là huyện thành nằm ở phía tây, núi cao rừng rậm, ngay cả chim cũng khó mà bay qua, là vùng rừng rậm nguyên thủy ít ai lui tới. Cục lâm nghiệp có một trạm kiểm lâm ở đó, mà chỗ làm việc cậu nhỏ ở nơi sâu nhất tại rừng phòng hộ.

Buổi sáng tôi xuất phát, bắt xe tới huyện thành từ trong thôn, sau đó đổi xe đi tới lâm trường, một đường thẳng tới rừng phòng hộ, lăn qua lăn lại một hồi cũng tới năm giờ chiều. Hiện tại đang là màu hè, bầu trời rộng lớn trong xanh, bên trong rừng sâu không có tín hiệu điện thoại, cũng may tối qua đã gọi điện trước, lúc này cậu nhỏ đang đứng ở lối vào sườn núi chờ tôi.

Tôi biếu ông ấy vào món đồ nhỏ, là rượu và thuốc lá, cậu nhỏ vui vẻ nhận lấy.

Trạm kiểm lâm ở đây được xây dựng bằng gạch ngói, một đường đi tôi thấy khá nhiều nhà gỗ được xây lớn nhỏ khác nhau, nhỏ thì hai phòng, một bếp một phòng ngủ. Trong phòng bếp có nồi thịt, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, bên trong còn có một người trung niên tầm ba mươi tuổi gầy nhỏ nhìn tôi cười hắc hắc, lộ ra hàm răng vàng do hút thuốc lâu ngày mà thành.

Cậu nhỏ giới thiệu người này là đồng nghiệp của ông, tên Lý Đức Tài, tôi cứ gọi Lý thúc cho tiện. Lý Đức Tài vội vàng từ chối, kêu tôi gọi Lý ca là được, anh ta nói lúc trước từng gặp qua tôi ở nhà của nhà cậu nhỏ, lúc ấy tôi vẫn là đứa nhỏ đáng yêu, nhoáng cái 8 9 năm trôi qua, lúc đó mợ nhỏ vẫn chưa sinh con, hiện tại mấy đỏ nhỏ đã chạy khắp nơi.

Khuôn mặt Lý ca đen nhẹm, làn da sần sùi, má trái có một vết sẹo, bộ dáng trông tuy hung hãn nhưng thật chất là người rất tốt.

Ba người chúng tôi ngồi xuống ăn cơm, thịt trong nòi là thịt của hai con thỏ, mấy ngày trước bắt được. Phần lớn công việc tại đây rất chán, hai người cậu nhỏ thường dùng súng hơi len lén bắt một ít thú hoang, đất rộng trời xa nên chẳng ai quản. Rau củ hái từ vườn bên cạnh nên vẫn còn tươi mới. Tôi mở rượu đã mua từ trước mời hai người họ, vừa trò chuyện vừa uống rượu. Cậu nhỏ biết rõ nguyên nhân tôi tới đây, mượn men say mà trách cứ bà ngoại:

- Bà ngoại các con cũng hồ đồ rồi, suốt ngày chỉ biết bắt sâu, mê tín dị đoan, hiện tại chết rồi còn hại tới con!

Khi đó tôi đã bắt đầu tin mấy chuyện vu thuật cổ trùng, cộng với việc bà ngoại là trưởng bối nên không hùa theo, có điều Lý Đức Tài cũng thuận miệng mắng vài câu.

Ăn thịt uống rượu, nói một hồi tôi tranh thủ hỏi cậu nhỏ từng thấy qua Ải Loa Tử chưa? Cậu nhỏ cười ha ha, nói ông ấy sống năm mươi năm vẫn chưa gặp, chỉ là tin đồn nhảm bậy bạ.

Cả đời ông sống trong rừng sâu, bảo vệ rừng phòng hộ, bắt lâm tặc, nếu tin mấy thứ đó đã sớm bị hù chết.

Ngược lại Lý ca lại nhìn tôi một chút, thần sắc do dự, tôi hỏi anh ta, anh ta cũng bảo chưa từng thấy.

Cơm nước xong xuôi tôi chủ động phụ dọn, có điều cậu nhỏ không cho, bảo nhân dịp trời chưa tôi đi dạo xung quanh. Thời điểm rời khỏi phòng sắc trời đã sẩm tối, những nơi cây mọc cao đã không thấy mặt trời nữa, chỉ tháy ánh bình minh chiếu lên, vàng rực huy hoàng. Chúng tôi đạp lên đám lá rụng dạo bước, cậu nhỏ vừa đi vừa ho khan. Ông ấy là người nghiện thuốc nhưng khi đi tuần tra nào đám hút, chỉ ho khụ khụ vài tiếng.

Chỗ này nằm trên sườn núi nhỏ, sau khi đi mấy trăm mét cậu nhỏ bắt đầu nói về mấy chuyện lý thú. Trên thực tế công việc tại đây khá buồn tẻ, mỗi ngày phải đi xung quanh, cẩn thận kiểm tra khắp nơi, vô cùng mệt, bất quá khi ông ấy nói về chuyện xảy ra ở vùng gần đây, ngược lại khiến tôi thấy hứng thú.

Bạn đang đọc Vu Cổ Huyền Bí của Nam Linh Khoa Phật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khôngănkhôngvui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.