Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà - Chương 15: Vô Đề

Phiên bản Dịch · 2404 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 15:

Edit: Dan

Beta: Manh Manh

=========================

Ngụy Hằng quả nhiên đến rất nhanh, thời điểm Hạ Thường An vẫn còn đang suy nghĩ miên man liền nhìn thấy Ngụy Hằng ở phía đối diện đang vẫy tay với cậu.

Nhắc tới cũng kỳ quái, mới vừa rồi cậu rõ ràng trong lòng có một đống vấn đề muốn hỏi, bây giờ Ngụy Hằng đứng trước mắt cậu, cậu lại cảm thấy một câu cũng khó có thể hỏi ra ngoài.

Hạ Thường An mở cửa xe ngồi vào, Ngụy Hằng cười khởi động xe, hỏi: "Ngày hôm nay thế nào? Em làm sao không những gọi anh tới đón em lại còn muốn anh mau chóng đến? Cách mấy tiếng không gặp đã nhớ anh rồi sao?"

"Mới không có." Hạ Thường An nói, "Em muốn nhanh chóng về nhà sớm, lúc nãy đợi mãi cũng không đợi được xe."

Ngụy Hằng đầy mặt đều viết lên hai chữ không tin, Hạ Thường An nhanh chóng đổi chủ đề: " Ngày hôm nay anh không đi bệnh viện sao?"

"Không đi." Ngụy Hằng trả lời, "Lão thái thái ngày hôm qua mới ra viện, mấy ngày nay phỏng chừng chính là đang ở nhà cùng bọn tỷ muội tố khổ, nói xấu anh đây."

"A?" Hạ Thường An hơi kinh ngạc, "Ngày hôm qua đã xuất viện rồi sao? Tại sao anh không nói cho em biết?" Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Nói cho em làm gì?" Ngụy Hằng liếc mắt nhìn cậu, "Cũng không thiếu một người lao động như em."

"Không phải." Hạ Thường An vội vàng nói, "Xuất viện là chuyện lớn như vậy, em tốt xấu cũng phải đi giúp một chút chuyện chứ? Như vậy cũng quá là không lễ phép."

"Xuất viện được tính là chuyện lớn gì?" Ngụy Hằng không để ý chút nào, "Xe lăn vừa đẩy một cái liền đến nhà. Em không cần lo lắng, anh đã nói với lão thái thái công ty của em có việc không đi được."

"Như vậy sao được?" Hạ Thường An mất hứng, "Anh làm sao có thể tự chủ trương, hỏi cũng không hỏi ý của em?"

Ngụy Hằng nghe ra trong giọng nói của Hạ Thường An có bất mãn, nhanh chóng giải thích: "Không có, anh không phải sợ em trước đây không muốn đi lại cứ miễn cưỡng đi hay sao? Hơn nữa anh cũng không muốn mẹ anh cứ nói em. Với lại, xuất viện thật sự không phải là chuyện lớn gì, mẹ anh một năm phải ra vào viện mấy lần đây, lần này em không đi, lần sau lại đi là tốt rồi."

Hạ Thường An bất mãn mà liếc mắt nhìn hắn: "Nào có ai như anh nguyền rủa mẹ mình nằm viện chứ?"

"Phi phi phi." Ngụy Hằng nhanh chóng phi ba lần, "Miệng anh miệng tiện. Lần này là anh cân nhắc không chu đáo chọc cho em sinh khí. Anh bảo đảm sau này tuyệt đối không như vậy, khẳng định chuyện gì đều phải hỏi qua ý kiến của em, không bao giờ tự chủ trương, có được không?"

Hạ Thường An nhìn hắn cũng sắp buông tay lái để chìa ba ngón lên thề với trời, không thể làm gì khác hơn là nói: "Em cũng không phải sinh khí, chính là cảm thấy ngay cả cái lễ phép cơ bản này mình vẫn không thể làm được. Mẹ anh vốn đã là đối với em không hài lòng, em thật sự không muốn để cho bà ấy càng nhìn em không vừa mắt."

"Là anh sai rồi, thật." Ngụy Hằng lập tức xin lỗi, "Bất quá không lừa em, mẹ anh thật sự không có ý bất mãn với em. Mấy ngày nay em không ghé qua cũng không biết mẹ anh có bao nhiêu ghét bỏ anh, mỗi ngày đều lấy em ra so sánh với anh, đều đem anh châm biếm xuống tới sát mặt đất."

Thấy Hạ Thường An không tin, Ngụy Hằng bổ sung nói: "Mẹ anh chính là miệng rất xấu, chọc người phiền vô cùng, anh cứ như vậy mỗi ngày ở trước mặt bà ấy lắc lư lắc lư, làm cho bà ấy biết đến thanh niên hiện nay đều hết thuốc chữa cỡ nào, mới có thể làm cho bà ấy cảm giác được em rất tốt. Cho nên khoảng thời gian này anh cứ chọc giận bà ấy, qua một thời gian ngắn em đi đến gặp bà, bà khẳng định sẽ nghĩ thế này, ôi chao, tên nhóc này thật không tồi, so với ai kia nhìn vừa mắt hơn rất nhiều. Thấy không? Đây đều là một phần trong kế hoạch của anh."

Hạ Thường An thấy hắn đàng hoàng trịnh trọng, nói ra như thật, bị hắn chọc tức đến kém chút nữa bật cười.

Bị Ngụy Hằng quấy rối như thế, Hạ Thường An một chút tâm tình gì cũng không còn.

Quản hắn đến tột cùng là lúc nào thích mình, dù sao đến bây giờ cũng vẫn còn cảm thấy hắn có điểm không đứng đắn có chút đáng yêu, chính là một tên ngốc bức hàng thật giá thật. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Ăn cơm chưa?" Ngụy Hằng hỏi cậu, "Ăn một bữa cơm rồi mới trở về?"

"Ăn rồi." Hạ Thường An trả lời, "Anh còn chưa ăn, phải không? Nếu không đến cái nhà ở đầu đường Trường An kia ăn một chút?"

"Không cần." Ngụy Hằng nói, "Nhà kia mang món ăn quá chậm, em không ăn thì không cần thiết theo anh đi ăn. Lát nữa anh mua một chút đồ ăn ngoài là được rồi."

"Không sao." Hạ Thường An nói, "Em cũng có thể cùng anh ăn một chút, mấy ngày nay anh toàn ăn đồ ăn trên công ty với bệnh viện, đồ ăn đó đều không thể nào ăn được, vẫn là không nên ăn đồ ăn bên ngoài."

"Em lại thế nữa rồi." Ngụy Hằng nhìn Hạ Thường An liếc mắt một cái, "Ăn rồi cũng đừng cứng rắn chống đỡ ăn cùng anh làm gì, dạ dày của em chính là như thế mới bị em làm hỏng. Ăn thức ăn ngoài cũng có thể ăn được mà, còn không phải đều là nhà bếp làm sao, ở đâu ăn mà không giống nhau."

"Nhưng mà, " Hạ Thường An hỏi, "Trước đây không phải anh đều không ăn thức ăn ngoài hay sao?"

"Có sao?" Ngụy Hằng suy nghĩ một chút, "Đó là bởi vì đồ ăn em làm so với bên ngoài ăn ngon hơn nhiều mà. Hơn nữa mỗi ngày đều cùng những người kia đi xã giao tại quán rượu, đã sớm chán không còn thèm ăn nữa, chỉ có cơm em nấu khiến anh ăn vĩnh viễn không thấy chán."

Hạ Thường An vẫn cho là Ngụy Hằng là ngại thức ăn bên ngoài không sạch sẽ mới không ăn, hiện tại biết được nguyên nhân thật sự, lại nghĩ đến Ngụy Hằng mấy ngày nay đều không có một bữa ăn nào ngon lành, lại cảm thấy có chút áy náy, cùng với một chút đau lòng.

"Nếu không, " Hạ Thường An châm chước mở miệng, "Đêm nay em làm cho anh ăn đi?"

Khóe miệng Ngụy Hằng vểnh lên, "Nhưng mà không phải em nói nơi đó không có cách nào làm sao?"

"Có thể trở về nhà của anh." Hạ Thường An không chút nghĩ ngợi mà nói, "Đi ngang qua siêu thị mua ít thức ăn là được."

"Đây chính là em nói nha." Ngụy Hằng mỉm cười, "Không phải là anh buộc em trở lại."

"Em nói muốn ở lại đó khi nào?" Hạ Thường An mạnh miệng, "Em chỉ là tới làm bữa cơm cho anh, làm xong cơm em liền đi."

"Được được được." Ngụy Hằng ngoài miệng đáp ứng, nghĩ thầm thời điểm đó có đi hay không đều không phải do anh quyết định hay sao.

Hạ Thường An nhìn nụ cười không chút che giấu trên mặt Ngụy Hằng, không khỏi bắt đầu kiểm điểm chính mình xem có phải hai ngày nay có chút quá phận hay không, chỉ làm một bữa cơm dĩ nhiên có thể làm cho Ngụy Hằng cao hứng đến như vậy. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Bất quá, bản thân rõ ràng chính là ghét nhất nấu cơm, nhưng vì cái gì lúc nghĩ đêm nay sẽ làm món gì, tâm lý thế mà lại mơ hồ có chút mong đợi không thể khống chế được?

Vừa vào siêu thị, Hạ Thường An liền đi thẳng đến khu rau củ. Ngụy Hằng đẩy xe mua sắm đi bên cạnh Hạ Thường An, đem rau dưa Hạ Thường An chọn xong bỏ vào trong xe.

Hạ Thường An cầm trong tay một bó phượng vĩ*: « Muốn ăn cái gì, phượng vĩ hay là đậu hà lan tiêm? »

*凤尾: Mình không biết nó là rau gì, tra trên gg toàn ra cây cảnh. Ai biết giúp mình với!!

"Đều được." Ngụy Hằng trả lời.

Hạ Thường An liếc hắn một cái, đem phượng vĩ đưa tới.

Đi tới khu thịt tươi, Hạ Thường An lại hỏi: "Muốn thịt nạc thăn hay là thịt bò?"

"Đều có thể."

Hạ Thường An quay người nhìn Ngụy Hằng, nói một cách nghiêm túc, "Nhất định phải chọn một cái, là anh ăn chứ không phải em ăn, tại sao đều bắt em đưa ra quyết định?"

"Vậy thì thịt nạc thăn." Ngụy Hằng nói, "Anh thật sự cái gì cũng có thể ăn, em tùy tiện làm cái gì anh đều cảm thấy ăn ngon." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Hạ Thường An nho nhỏ mà "Hừ" một tiếng, trong miệng lẩm bẩm: "Mỗi lần hỏi anh ăn cái gì đều nói là tùy tiện, làm xong liền ở bên kia ngại này ngại kia."

Ngụy Hằng nghe vào trong tai, nhanh chóng phản bác: "Có sao? Không thể nào, tính tình của anh vẫn luôn rất tốt."

Hạ Thường An bĩu môi, "Dù sao, em không thích nghe người khác nói tùy tiện cái gì cũng được, về sau lúc hỏi anh, anh cũng đừng hòng không động não rồi lại qua loa lấy lệ với em. Nếu anh thực sự lười nghĩ, em thay anh quyết định xong, anh không cần lắm miệng, cũng không được xoi mói."

"Được được được." Ngụy Hằng nhanh chóng gật đầu.

Hạ Thường An cúi người xuống đi, nhìn kỹ thịt thăn bên trong tủ lạnh xem xem miếng nào mới mẻ nhất, Ngụy Hằng ở bên cạnh xen mồm: "Miếng thứ hai bên trái đi, bộ dạng đến thật đáng yêu."

Hạ Thường An không để ý tới hắn, chỉ chỉ một khối ở giữa rồi nhờ người ta bọc lại, tiếp nhận túi đến rồi đưa cho Ngụy Hằng, "Anh biết cái gì mà chọn loạn, khối này lớn như vậy một mình anh ăn hết sao?"

"Không có." Ngụy Hằng đem thịt bỏ vào trong xe đẩy, "Anh đây không phải là sợ em bối rối, cho nên mới thay em chọn mà."

Hạ Thường An tức giận liếc mắt nhìn hắn: "Lúc cho anh chọn thì anh không chọn, không cho anh chọn thì anh lại tranh chọn, tại sao anh lại như vậy chứ."

"Ha ha ha." Ngụy Hằng cảm thấy được đêm nay Hạ Thường An thật sự là chơi quá vui.

Hai người mang theo đồ vật về đến nhà thì đã có chút trễ, Hạ Thường An đưa cho Ngụy Hằng quả táo tây đã rửa, cho hắn ăn trước lót bụng, Ngụy Hằng không chịu.

"Anh không cần ăn lót bụng." Ngụy Hằng nói, "Thật vất vả mới chờ được em làm cho anh một bữa cơm, anh phải giành bụng thật tốt."

Hạ Thường An biết đến tật xấu của hắn, thời điểm chờ mang cơm lên chung quy phải tìm đồ vật ăn một chút, liền mặc kệ hắn, rửa chùm nho đặt lên đãi cùng táo tây đồng thời bưng lên đặt trên bàn trong phòng khách, bắt đầu thu thập nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn.

Mấy ngày nay trong nhà vẫn luôn có người thu dọn, khắp nơi đều sạch sẽ, trong phòng bếp cũng được lau chùi đến sáng bóng. Rõ ràng mới dời ra ngoài cũng chưa được mấy ngày, nhưng hôm nay vừa vào cửa, Hạ Thường An cứ có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.

Hạ Thường An hoàn hồn trở lại, đem đồ ăn lấy ra chuẩn bị rửa sạch.

Ngụy Hằng từ WC đi ra, cũng tiến vào nhà bếp đòi phải làm trợ thủ cho Hạ Thường An. Từ kinh nghiệm đúc rút sau mấy lần có hạn Ngụy Hằng đến xem và giúp việc bếp núc, nếu muốn nhanh chóng nấu một bữa cơm ngon tốt nhất là phải đuổi hắn tránh xa nhà bếp. Vì vậy Hạ Thường An tỏ thái độ cứng rắn, muốn Ngụy Hằng không cần cho cậu thêm phiền. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Ngụy Hằng là thật sự có tâm hỗ trợ, nhưng Hạ Thường An không nói cho hắn cần phải làm gì, hắn nhìn hồi lâu cũng không biết mình nên làm như thế nào, chỉ có thể ở trong phòng bếp làm dáng.

Hạ Thường An muốn mở tủ bát ra lấy xì dầu, đầu Ngụy Hằng lại vừa vặn chặn ở trước cửa tủ, đành phải khom lưng muốn mở tủ lấy bát đĩa, chân Ngụy Hằng lại che ở ngay trước. Hạ Thường An thực sự ngại hắn chiếm diện tích, liền đẩy Ngụy Hằng đem hắn đuổi ra ngoài rời khỏi nhà bếp.

Ngụy Hằng ở phòng khách không có việc gì, không thể làm gì khác hơn là mở TV lên, thuận tiện ăn sách bách đĩa nho cùng táo tây đặt trước mặt.

------ end chương 15-----

Các tình yêu to lớn vote đi nào😘

Bạn đang đọc Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà của Ngã Bất Thị Nhất Chích Áp (Ta Không Phải Một Con Vịt)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.