Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Nhập Môn Phái

Tiểu thuyết gốc · 3336 chữ

Chương 5: Gia Nhập Môn Phái

Tác giả:Vinatel

Edit: LapTran

Vũ Nhược Hinh sau khi đi theo Tiểu Giả rất lâu, cuối cùng bị dẫn đến một khu rừng trúc ở phía Đông thành. Đến lúc này Vũ Nhược Hinh mới cảm giác có điều gì đó không đúng, nói.

-Vẫn chưa đến chỗ ca của muội sao?

Tiểu Giả không có quay người nhưng có một chút tiếng khúc khích nhỏ phát ra khiến Vũ Nhược Hinh nghi hoặc. Lúc này cô nhíu mày, cơ thể bày ra tư thế đề phòng cảnh giác.

Nhược Hinh chợt dừng lại, khẽ chỉn chu khuôn mặt nhưng lại không phải muốn diễn tiếp nữa. Tiểu Giả quay người lại, miệng nó kéo dài tới mang tai nở nụ cười tà dị, mắt kéo vầng trăng khuyết, khuôn mặt gian manh hướng Vũ Nhược Hinh nói.

-Bây giờ muội mới bắt đầu dẫn tỷ đi gặp ca ca của muội đây.

Vừa nói xong, Tiểu Giả lấy trong người một cái ấn bằng gỗ trên khắc hình hồ ly, dưới in chữ”Mệ Loạn”. Tiếp đó nó tung người lên không trung, môt tay giữ ấn, một tay tạo thành ưng trảo muốn bắt giữ Nhược Hinh đóng cái ấn.

Tĩnh Hà từ xa thấy được, một hơi thở dài, cảnh tượng này tuy không giống với hắn năm xưa, nhưng cái ấn chết tiệt đó thì chẳng có thay đổi.

Hắn còn nhớ, năm xưa vì con bé này bịa ra là ngoại tổ bị trọng thương, khí lực lại chẳng còn có thể sống thêm được bao lâu, muốn có một người gửi gắm chăm sóc cho con bé. Toàn Ý môn nghe vậy, thấy có thể chiêu mộ thêm một con nhóc tì nữa, nên đã sai hai huynh đệ Tĩnh Hà chưa nhập môn đi chiếu cố con bé, đưa ra một lý do là khảo hạch tâm tính của đệ tử. Tĩnh Hà rất không muốn nhưng Tĩnh Năng lại mủi lòng, có tâm thương người nên đã bảo Tiểu Giả dẫn đường.

Hai huynh đệ đi theo Tiểu Giả đến căn nhà hoang, tại góc tường thấy có một bóng người nằm, tiến tới xem thử thì…

-Ngạc nhiên chưa! Một đống rơm đó! Thấy ta làm giống không?

Tiểu Giả lấy tông giọng cao ngạo khác với lúc gặp đám người Toàn Ý môn, một bộ dạng sướt mướt ỉ ôi bỗng chuyển thành ác bá muốn cưỡng hiếp thôn nữ.

Hai huynh đệ cả kinh, còn Tiểu Giả thì đã lôi cái Mê Loạn Ấn đập thẳng vào đầu của hai người rồi. Lúc ấy con bé cũng đã đạt cảnh giới thứ hai Chuyển Khí cảnh rồi, so với hai tên tân thủ còn chưa có tu luyện qua, quả thật là một con voi con dẫm một con kiến. Chuyện sau đó thì…

Rắc!

Nghĩ đến đây, Tĩnh Hà không kiềm lòng được, tay vô thức bóp nát một đốt cây trúc.

Về phía bên kia, thật không ngờ rằng Vũ Nhược Hinh lại chẳng thuộc dạng tân thủ như hai huynh đệ Tĩnh Hà năm xưa. Tiểu Giả lao đến muốn tạc ấn vào người nàng nhưng lại bị nàng dùng thân pháp quỷ dị né được, đã thế còn có thể lôi một thanh kiếm ra tấn công ngược lại Tiểu Giả.

Đường kiếm vung ra không có công kỹ hay công pháp gia trì, rất phổ thông nhưng có vài nét giống múa võ biểu diễn trên tivi mà Tĩnh Hà xem được ở thế giới cũ. Có lẽ Vũ Nhược Hinh là một con nhà nòi luyện kiếm hoặc vận động viên biểu diễn múa võ tại các thế vận hội thể thao. Nhưng dù sao cũng chỉ là võ múa ở thế giới thực, dụng nó trong cái thế giới này giống như trẻ con khua gậy vậy.

Đối với đường kiếm con nít như thế, một Chuyển Khí cảnh như Tiểu Giả vốn khá dễ đối phó, nhưng hiện tại nó đang bị bất ngờ trước đòn né của Vũ Nhược Hinh, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lấy vài kiếm, số chiêu kiếm còn lại thì in lên mớ quần áo của nó. Tuy kiếm không có công kỹ hay gia trì công pháp không thể làm Tiểu Giả bị thương nhưng vẫn có thể làm rách nát tươm như ăn mày.

Tiểu Giả nhìn thấy y phục đầy vết rách, không kiềm chế được xúc động muốn lôi kiếm ra đấu chiêu lại với con mụ xinh đẹp trước mặt. Có điều, nó là người luôn đề cao mục tiêu hiện tại đặt trên cảm xúc cá nhân. Vì vậy kiềm nén đi xúc động nhất thời, áp chế manh động muốn chém người, thu kiếm buông tay thay vào đó lôi một tờ giấy ra, khuôn mặt lại vặn vẹo gian tà, buông lời cảnh báo.

-Tiểu Tỷ Tỷ, ta thiết nghĩ tỷ nên buông tay để ta có thể dễ dàng tạc cái ấn này lên người tỷ, hoặc đơn giản và trách mất đi tình cảm đồng môn sau này thì tỷ có thể đồng ý đóng dấu vào tờ khế ước này. Sau này chúng ta có thể làm đồng môn tình như thủ túc, vui vẻ hoan lạc. ke ke ke.

Tĩnh Hà phỉ nhổ một bãi đàm.

Vũ Nhược Hinh thì cau mày, trong người có hơi dâng lên cảm giác buồn nôn, lòng thầm nghĩ:”tại sao lúc trước có thể bị cái đứa biến thái này dụ dỗ được nhỉ.”

Thấy được thái độ nghiêng về không hợp tác của Vũ Nhược Hinh, Tiểu Giả không cho nàng ta thời gian suy nghĩ mà nhanh chóng lao đến với tốc độ bàn thờ, tay nhanh hơn não toan tính đập ấn trực diện vào mặt Vũ Nhược Hinh, mặc kệ mấy đường khua kiếm của nàng ta, dù sao cũng chẳng thể làm bị thương nó.

Nhưng lại bất ngờ nữa xảy đến, thân pháp của Vũ Nhược Hinh không những quỷ dị mà còn có thể biến tấu ra chiêu thức, một đường lượn tuyệt mỹ, tay kiếm xoay ngược chém nghiêng một góc 60 độ vào thân trái của Tiểu Giả.

Lực đạo chiêu thức này cũng không có quá cao, có lẽ do cảnh giới của nàng ta quá thấp, cùng chiêu thức luyện tập chưa thành thục. Tiểu Giả tuy chỉ bị vết xước nhỏ trên cánh tay, thế nhưng với lực đạo như thế cũng khiến cho Tiểu Giả cả kinh rồi, léng phéng chém vào cổ là có thể bị miểu sát không biết chừng.

Nhìn vệt máu trên cánh tay nhỏ xuống, Tiểu Giả dần trở nên nghiêm túc hơn không còn tỏ ra cợt nhả nữa. Nghiêm túc thì nghiêm túc, mục đích vẫn là trên hết, Vũ Nhược Hinh tuy chưa có qua tu luyện chính quy nhưng cảm giác và năng lực ứng biến của nàng ta không tồi, là nhân tài đáng để thu thập về bồi dưỡng.

Quyết chí bắt được Vũ Nhược Hinh, Tiểu Giả nghiêm mặt, thay đổi trạng thái, đôi mắt lóe lên một tia sáng màu tím, tay ra dấu khiêu khích Vũ Nhược Hinh tấn công.

Tĩnh Hà biết Tiểu Giả đang vận dụng nhãn lực của Đạo Lực Bất Kiến tiên công, nó muốn nhìn xem điểm yếu trong chiêu thức của Vũ Nhược Hinh, về phần tăng cường thực lực thì không cần.

Chỉ là tiếp tục không ngờ được, Vũ Nhược Hinh không bị nó khiêu khích tấn công. Cả hai đứng bất động nhìn nhau như hai gốc cây, mặc cho gió thu cuốn lá trên cành vẫn không hề có động tĩnh.

Tiểu Giả có chút bức bối lên tiếng trước.

-Tiểu tỷ tỷ, sao không nhào vào đây? Chả lẽ muốn muội ra tay thu thập sao?

Vũ Nhược Hinh hừ lạnh mỗi tiếng, đối đáp lại.

-Ta đâu có sợ ngươi chứ! Giỏi thì lại đây tấn công ta.

Tiểu Giả nhíu mày nhưng vẫn chủ động khiêu khích chứ không dám tới.

-Ta sợ là nếu lần này ra tay, tỷ tỷ ngươi sẽ không có cơ hội hoàn thủ đâu. Hay là để dễ dàng hơn, tỷ hãy buông tay chịu trói đi, các tiểu đệ khả ái trong phái ta cần một vú em chăm sóc, mà một vú em đẹp như tỷ lại càng cần đấy.

Tĩnh Hà mắt khẽ giật một cái, đây chẳng phải muốn ra hiệu cho mình sao. Con bé này bí rồi, nó nhận ra được Vũ Nhược Hinh chỉ có thể để mình công kích mới phản công được, chiêu thức nàng ta khá đặc biệt nhưng bản thân lại không có tự tin tấn công trước dành được lợi thế, vị vậy vẫn án binh bất động.

Còn về TIểu Giả sử dụng công pháp bản môn, nhưng công pháp này có một khuyết điểm nhỏ nữa, đối phương sử dụng chiêu thức mình đồng thời sử dụng nhãn thuật tìm điểm yếu, lấy tĩnh chế động, thấy chiêu phá chiêu. Tiểu Giả tuy có thực lực cao hơn nhưng lại không có tự tin áp đảo được chiêu thức quỷ dị của Vũ Nhược Hinh, chính vì vậy nó cũng án binh bất động luôn.

Nhưng nó là người thông minh, biết được Tĩnh Hà vẫn là luôn đi theo hai người, nó khiêu khích Vũ Nhược Hinh đồng thời khiêu khích luôn cả Tĩnh Hà, tìm kiếm sự trợ giúp. Còn việc Tĩnh Hà có giúp được hay không thì nó không nghi ngờ, vì nghi ngờ là ngu.

Vũ Nhược Hinh nhếch miệng khinh bỉ đáp.

-Ta không phải là vú em, cũng không có sở thích làm vú em. Vì vậy, ta sẽ không nhận công việc này. Ngươi… có… á!

Một cái bộp, Vũ Nhược Hinh đã ngất lịm ngã xuống, một bàn tay đỡ lấy eo cô rồi vác lên trên vai như bao gạo, khuôn mặt tăm tối, ánh mắt sắc lạnh cùng một vệt gân xanh ẩn hiện hướng Tiểu Giả nói.

-Ngươi có chăn trối gì không?

Tiểu Giả khuôn mặt chợt tái đi nhìn Tĩnh Hà.

-Ta... Muội… Muội chỉ đùa… thôi…A!

Một cái bộp nữa, Tiểu Giả ngất lịm ngã xuống nhưng không hề có một bàn tay nào đỡ nó, cứ thế mà nằm im trên đất mặc kiến bò trùng bâu.

Nhồm nhoàm, nhồm nhoàm!

Tiếng vào cơm liên hồi, ăn uống tựa thú dữ vang lên khắp phòng ăn của Thanh Trừng Kiếm phái. Vũ Nhược Hinh tựa như hổ đói lâu ngày, gắp từng tảng từng tảng thức ăn bỏ vào mồm, có khi còn không kịp nuốt nữa kia.

Bốn người Thanh Trừng Phái thấy được mà cảm thán cho sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta. Nhưng cũng chẳng trách được, nhốt nàng ta ở trong mật thất gần bốn ngày mà, để người ta giữ hình tượng ăn uống nhỏ nhẹ thì đúng là tra tấn tinh thần.

Ăn xong năm âu cơm, Vũ Nhược Hinh cũng đã cảm giác thấy được thiên đàng, tư thế ưỡn bụng ợ lấy một tiếng không nể nang người nhìn, nói.

-Vậy có nghĩa là hiện tại ta buộc phải gia nhập trong Thanh Trừng kiếm phái này?

-Không phải là gia nhập mà là ở lại, cô đã tự nguyện gia nhập rồi.

Tiểu Giả đính chính lại. Vũ Nhược Hinh cũng chỉ ậm ừ coi như đúng, tiếp tục nói.

-Ừ thì ở lại. Có nghĩa là cho đến khi kết thúc khế ước ta không thể rời bỏ môn phái?

-Đúng!

Tiểu giả lại khẳng khái nói.

Nhược Hinh cau mày suy nghĩ một lúc tiếp tục hỏi.

-Ta thắc mắc làm thế nào mà ta lại tự nguyện gia nhập được. Ta không có chút ấn tượng gì.

Tiểu Giả cười hì hì giơ lên tấm khế ước có một dấu tay thon nhỏ màu đỏ ngay giữa, ngạo nghễ nói.

-Điều đó không quan trọng, quan trọng là cô đã gia nhập Thanh Trừng Kiếm Phái, là thành viên cũng là người có thân phận nhỏ nhất trong môn phái này, cô phải nghe theo sự sai khiến của mọi người ở đây, phục vụ mọi người ở đây như người hầu. ka ka ka ka!

Nhược Hinh mặt méo xệch nhìn Tiểu Giả cười gian tà, sau đó nhìn hai khuôn mặt bình thản cùng một cái mặt mập ú cũng cố tỏ ra bình thản, nàng nói.

-Chẳng lẽ các người đồng ý cái việc cưỡng ép vô nhân tính thế này sao?

Câu hỏi rất chi là dư thừa, nàng ta hỏi một câu mà không nhìn xem mấy người họ đang ở chung với kẻ nào. Có điều, là người chán ghét Tiểu Giả, Tĩnh Hà không ngần ngại gõ sấp đầu nó một cái rồi nói.

-Đừng nghe nó nói lung tung, quả thật phái ta đang thiếu nhân lực kiếm nguyên liệu phục vụ cho đại thế của môn phái. Chúng ta cần người cùng hợp tác phát triển chứ không cần người phục vụ, nhưng để cô ra khỏi môn phái là không thể, nhưng đối xử bình đẳng là việc có thể.

Tĩnh Năng đồng ý gật đầu, Trư Hàng hơi ngơ ngác nhưng vẫn đồng ý gật đầu, còn Tiểu Giả mặt phụng phịu định lắc đầu thì bị Tĩnh Hà gõ thêm cái nữa buộc phải gật đầu.

Nhược Hinh hơi trầm mặc đôi chút, lòng tuy có điểm bi phẫn vì bị ép buộc, nhưng nhìn Tĩnh Hà có vẻ là người lãnh đạo của môn phái này, lời nói của hắn khiến cô cảm thấy có chút phân lượng, sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, cô nói.

-Được rồi, nếu đúng như ngươi nói, ta đồng ý gia nhập môn phái.

Tĩnh Hà hơi gật đầu coi như chuyện đã bàn xong, sau đó hắn đưa một chút thắc mắc nói.

-Hôm trước cô giao đấu với Tiểu Giả, cô có sử dụng một chiêu thức khá quỷ dị, trông cô không có vẻ đã từng gia nhập môn phái, cũng không phải dân bản địa con cháu của một vị tu luyện có được bí kíp tốt, vậy từ đâu có học được?

Nhược Hinh nghe được thắc mắc, có chút giật mình, chần chờ một khoảng thời gian vẫn chưa dám nói. Tĩnh Hà thấy vậy nói thêm.

-Nếu cô coi là bí mật riêng thì cũng không cần nói ra, ta chỉ có chút tò mò thôi. Dù rằng chiêu thức đó quỷ dị nhưng so với những gì ta có thì nó cũng chẳng là gì.

Nhược Hinh nghe được, thở một hơi dài thong thả. Nhưng chưa kịp thả lỏng thì Tĩnh Hà nói tiếp.

-Có điều, nếu cô có bí mật thì cũng không trách chúng ta giữ bí mật với cô vài điều. Đồng môn ở với nhau lâu, quan trọng nhất là tin tưởng, cái này cô hiểu chứ.

-Ta…

Nhược Hinh hơi điếng người, miệng ấp úng, cuối cùng cũng quyết định nói ra. Tĩnh Hà nhếch miệng lên, nụ cười ẩn hiện chút quái dị.

Nhược Hinh kể lại, nàng vốn đang ngủ trong phòng, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện căn phòng của mình thật khác lạ, hồi lâu mới phát hiện ra mình đang ở trong một ngôi nhà đổ nát sâu trong khu rừng cách Hàn Phong thành mười dặm.

Bên trong ngôi nhà đổ nát, có một mật đạo dẫn nàng đi xuống rất sâu dưới lòng đất, cuối cùng đi đến được một cánh cửa có khắc hai hình đầu rồng đối chọi nhau. Tò mò mở cửa, nàng phát hiện ra đó là di tích do một vị đại tiên để lại, bên trong có vô số bảo vật. Sau này khi hiểu rõ thế giới này mới hiểu ra, vị đại tiên đó là một người chơi đạt đến Ly Thần cảnh.

Nghe đến đây cả bốn người Tĩnh Hà chợt dâng lên một tia hâm mộ bốc khói. Người đâu vừa sinh ra đã nằm trên bảo tàng rồi, thế này còn có thiên lý nữa không đây.

Nhược Hinh thu thập đến chất đầy túi không gian, nhưng quá nhiều đồ, cô lại mới chân ướt chân ráo đến đây nên chỉ biết vơ đại rồi ra ngoài thế giới này tìm hiểu, định sau này hiểu kỹ thế giới này rồi sẽ quay lại thu gom nốt. Chỉ tiếc là khi cô quay lại chỗ ấy thì đã bị người khác thu gom sạch sẽ rồi.

Nhược Hinh cảm khái nói.

-Ta lấy được khoảng hơn 15 cuốn bí kíp cùng công pháp, thêm vào đó là một số sách chế tạo đan dược, các phương pháp điều trị bệnh, cùng một vài dụng điều chế luyện đan. Ta không rõ tác dụng hay cách sử dụng nên chỉ lựa chọn những thứ tương đối liên quan đến nhau thôi. Nếu các ngươi muốn ta cũng có thể cho các ngươi xem, đằng nào cái này đối với ta không có ưa thích lắm.

-Được được! lôi ra đi.

Cả bốn người nghe vậy đều không kiềm chế kích động được mà đứng dậy, khiến cho Nhược Hinh có chút giật mình. Tĩnh Hà có chút đảm lược nhất, tâm tình nhanh chóng khắc chế nói với Nhược Hinh.

-E hèm, ta có thể gọi cô là tiểu Hinh được không?

-Không!

Nhược Hinh khẳng khái đáp.

-Vậy là Vũ sư muội! Dù sao cô vừa nhỏ tuổi hơn ta, cũng gia nhập môn phái sau ta mà.

Nhược Hinh trầm tư một chút rồi gật đầu đáp.

-Được.

-Vậy được, ta sẽ gọi Vũ sư muội.

Tiểu giả nhanh nhảu chen vào.

-Vậy ta cũng sẽ gọi là Vũ sư muội.

-Không!

Cả Tĩnh Hà và Nhược Hinh đều đồng thanh hét vào mặt Tiểu Giả, khiến nó co rúm lại ngồi xuống.

Tĩnh Hà cảm thấy hơi miên man rồi, chợt hắng giọng lại khẳng khái nói.

-Cảm ơn Vũ sư muội đã cống hiến cho môn phái chúng ta bảo vật của bản thân mình. Sau này, Vũ sư muội sẽ là Tam đệ tử của Thanh Trừng Kiếm Phái chúng ta.

-Hả? Tam đệ tử??? có nghĩa ta lại bị tụt xuống rồi? ta không đồng ý! Ta muốn kiến nghị!

Tiểu Giả đứng dậy gân cổ lên hét. Tĩnh Hà trừng mắt một cái lạnh lùng đáp.

-Kiến nghị vô hiệu.

-Tại sao?

-Tại ta bảo!

Tiểu Giả như sét đánh ngang tai, ngồi phịch xuống, khuôn mặt tối tăm thẫn thờ.

Vũ Nhược Hinh thấy vậy, trong lòng có chút dễ chút, liền không có từ chối.

Tĩnh Hà tiếp tục nói.

-Sư muội nghỉ ngơi một ngày, mai Tiểu Giả sẽ hướng dẫn ngươi sơ bộ mọi thứ trong môn phái. Sau này, muốn hỏi về tu luyện hay đốn ngộ công pháp thì có thể đến tìm ta. Chiến đấu và phương thức sử dụng công pháp, bí kỹ hiệu quả có thể hỏi Tĩnh Năng. Phương diện nguyên liệu, binh khí cần tìm thì có thể tham khảo Thiết Kim phòng và hỏi Trư Hàng. Cứ như vậy nhé, mọi người giải tán đi.

Tất cả gật đầu, ai đi về nhà đấy, chỉ còn lại Tiểu Giả ngơ ngẩn vẫn ngồi trên ghế.

Trước khi đi, Tĩnh Hà không quên quay lại nói một câu.

-Tiêu Giả nhớ dọn dẹp bát đũa, rửa sạch vào nhé, ta sẽ kiểm tra đấy.

Tiểu Giả không có trả lời lại, cơ thể tự chuyển động cứng ngắc như cỗ máy, bê bát đũa đi rửa mà người vẫn ngơ ngẩn, trong miệng luôn lẩm bẩm.

-Quá đáng… quá đáng… thật quá đáng…

Bạn đang đọc Vọng Thiên Ký sáng tác bởi khanh_19994
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanh_19994
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.