Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô đề.

Tiểu thuyết gốc · 1881 chữ

Sau một hồi nói chuyện trên trời dưới đất với Quốc Vương Florentino Septim, Trần Văn Lâm có cảm giác vị Quốc Vương này mặc dù lối sống đơn giản, không xa sỉ, nhưng lòng lại mang ý lớn.

Thống nhất khu Seval một lần nữa, để tộc Nerz trở lại huy hoàng như xưa kia.

Chuyện này là vô cùng khó, nhưng không phải là không làm được. Chỉ cần một ngọn lửa, khuấy động cả vùng này lên. Chiến tranh loạn lạc, kẻ nào đủ khả năng, thì sẽ có cơ hội thống nhất chín Vương Quốc.

Trần Văn Lâm cáo từ Quốc Vương Florentino Septim, trở về phòng của .. công chúa Summer Tiber. Lúc trước hắn cũng kỳ quái rằng đó là phòng của nàng, nhưng sao lúc sau lại phải có người đưa tới.

Nhưng hiện tại, thì Trần Văn Lâm cũng đã rõ ràng. Đơn giản là vì lạc đường a. Và bây giờ thì hắn cũng lạc đường, lúc này hắn có cảm giác rất nhớ vị quận chúa xinh đẹp, thẳng tính Elen Septim kia. Có nàng dẫn đường thì tốt biết mấy a.

Cầu được ước thấy, mặc dù không phải là người đẹp, nhưng chính là vị quản gia kia, người đã dẫn hắn đến phòng của công chúa Summer Tiber.

Trần Văn Lâm vội hô lên một tiếng:

  • Ngài quản gia.

Quản gia dừng lại một chút, rồi quay đầu qua, nhìn thấy Trần Văn Lâm đang đứng bơ vơ một mình giữa hành lang, liền mỉm cười nói:

  • Hầu Tước Jake Markham, là ngài a. Có phải là lạc đường, ha ha. Người ngoài đến đây, ai chả lạc đường.

Trần Văn Lâm gật đầu, có chút bất đắc dĩ thừa nhận:

  • Ngài nói đúng a. Có điều, nơi này đường đi cũng quá lằng nhằng một chút.

Quản gia liền cười nói:

  • Đi nhiều, sẽ quen a. Được rồi, bây giờ ta dẫn ngài trở về. Còn về yến tiệc mừng thắng lợi tối nay, sẽ có người đến dẫn ngài đi.

Sau một hồi quẹo trái quẹo phải, Trần Văn Lâm có cảm giác, cho dù có Google Map ở đây, chắc là vẫn phải đi lạc.

...........

Trần Văn Lâm chào tạm biệt vị quản gia tốt bụng kia, rồi vào trong phòng.

Summer Tiber nhìn thấy hắn trở về, ngay lập tức bật người dậy, chạy đến chỗ hắn vội hỏi:

  • Này, ngươi có mang đồ ăn về không a.

Nàng thật sự đã đói đến không chịu được. Hôm qua thì có người đưa đồ ăn đến đàng hoàng, hôm nay thì bỏ đói nàng cả ngày. Trong lòng Summer Tiber có chút oán hận, con tin cũng có nhân quyền a, bỏ đói con tin là vô nhân đạo.

Trần Văn Lâm nói:

  • Có đồ ăn. Nhưng mà "này' là cái gì? Là ai? Xưng hô thế nào a.

Hắn quyết định phải chỉnh sửa lại cô nàng mặt học sinh, ngực phụ huynh này. Xưng hô "này", hắn có tên đàng hoàng a.

Summer Tiber sững lại, sau đó dùng giọng mềm mại nói:

  • Jake, em rất đói a.

Trần Văn Lâm nhún vai một cái nói:

  • Nói đùa thôi. Không có đồ ăn mang về đâu.

Summer Tiber cảm thấy mình bị đùa giỡn, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, bộ ngực phập phồng, hét lớn:

  • Đồ vô liêm sỉ. Nhìn cái gì? Ngươi lại nhìn.

Hắc, đúng là lật mặt nhanh thật, nhưng thật không thể phủ nhận, cô nàng này đúng là dụ hoặc. Nhỏ tuổi như vậy, mà cái gì cũng làm cho người lớn phải ghen tị. So sánh với nàng, Iris Volkirha thật đúng là tội nghiệp. Ông trời đúng là không công bằng chút nào.

Trần Văn Lâm thu hồi ánh mắt của mình, mỉm cười nói:

  • Ba tiếng nữa là có bữa tiệc tối, nàng có đi không?

Summer Tiber kiêu ngạo nói:

  • Nể mặt ngươi mời, ta mới đi.

Trần Văn Lâm liếc mắt nhìn nàng một cái nói:

  • Vậy nàng ở phòng đi. Một mình ta đi là được.

Summer Tiber vội vàng cầu xin:

  • Đừng mà. Đừng làm thế.

Trần Văn Lâm trong lòng thầm mắng, khốn nạn, không biết câu nói này dụ hoặc thế nào sao. Chết tiệt, chưa đủ mười tám tuổi, cứ đu ngủ đã rồi tính sau.

Nói như vậy cũng không có nghĩa là Trần Văn Lâm ngủ Summer Tiber, mà là đi ngủ thật. Hôm nay hắn nghỉ ngơi hơi ít, bây giờ cần đăng xuất khỏi Yriel thế giới, để nghỉ ngơi. Khoảng ba tiếng sau, hắn sẽ quay lại để đi dự yến tiệc.

Trần Văn Lâm trèo lên giường, liếc Summer Tiber một cái rồi nói:

  • Ta đi ngủ một lát. Khi nào đến giờ dự yến tiệc, ta sẽ tự động dậy.

Summer Tiber cuống lên nói:

  • Này, đó là giường của ta.

............

Trần Văn Lâm rời khỏi Yriel thế giới, định tìm thứ gì ăn đại một bữa. Cảm nhận được cả ngôi nhà to lớn đều im ắng, hắn không khỏi thở dài một tiếng. Đúng là ai ai cũng bận rộn a.

Bùi Phương Thảo thì bận quản lý lãnh địa, rất ít khi xuất hiện.

Iris Volkirha thì bận đi ... mua sắm. Hiện tại nàng chả khác gì công chúa trong khu vực riêng của Bang Hội Thăng Long cả. Được Mai Thanh Huyền cho một tấm thẻ mua sắm vô hạn, gần như lúc nào cũng đi dạo trong mấy trung tâm thương mại. Cực kỳ lười vào Yriel thế giới đi luyện cấp.

Mina Rockefeller thì đi học ngôn ngữ.

Còn hai chị em Mai Thanh Huyền và Mai Hiểu Tuyết cũng có công việc riêng của mình, không phải lúc nào cũng có thể đến đây chơi.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình a.

Ăn tạm cái bánh mỳ, Trần Văn Lâm lên phòng nghỉ ngơi.

.....

  • Này, đồ vô liêm sỉ, mau dậy, mau dậy. Sắp đến giờ mở tiệc rồi. Mau dậy.

Trần Văn Lâm vừa vào Yriel thế giới, liền cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Hắn ngửi thấy một mùi thơm thơm có phần quen thuộc, lại lạ lạ. Trên người hắn như bị thứ gì đè nặng, chính xác là phần bụng. Quả thật là rất nặng.

Mặt mũi lại còn bị một cánh tay mát lạnh nào đó bóp bóp. Vô cùng khó chịu.

Lại còn nghe thấy tiếng chửi rủa của Summer Tiber vang lên ngay bên cạnh. Trần Văn Lâm mở mắt ra, liền nhìn thấy Summer Tiber đang ngồi trên bụng mình.

Trần Văn Lâm trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng giọng điệu bình tĩnh nói:

  • Gọi gì mà nhiều thế? Coi chừng ta không dẫn nàng đi dự yến tiệc.

Hưởng thụ, hưởng thụ a. Phải đánh lạc hướng, làm cho Summer Tiber không biết mình đang làm gì, ở trong tư thế xấu hổ thể nào. Lâu lâu mới được, thì phải tìm cách hưởng thụ.

Summer Tiber tức giận nói:

  • Ngươi bảo đến giờ là ngươi sẽ tự thức dậy, xem đi, có người dẫn đường đang chờ ở ngoài kìa. Ủa? Á.

Summer Tiber cuối cùng cũng đã nhận ra, hét lớn một tiếng, nhảy xuống với tốc độ cực kỳ nhanh. Ngồi một góc bụm mặt lầm bầm:

  • Xấu hổ, thật là xấu hổ. Mất hết cả thể diện của bản công chúa rồi. Đồ vô liêm sỉ.

Lúc nãy thấy có người đến muốn dẫn hai người tới chỗ bày yến tiệc, Summer Tiber cực kỳ vui sướng, cảm thấy dạ dày sắp không phải chịu khổ nữa rồi. Nhưng mà thấy Trần Văn Lâm đang còn ngủ, nàng liền chạy tới đánh thức.

Ai ngờ người này ngủ như chết, gọi thế nào cũng không dậy. Từ gọi bình thường, đến lay người, sau gần chục phút làm đủ mọi cách, thì cuối cùng tâm trí mất kiểm soát, không hiểu thế nào lại ngồi lên người Trần Văn Lâm.

Trần Văn Lâm ho khan một tiếng, ra ngoài mở cửa, lần này người dẫn đường cho hắn không phải là vị quản gia tốt bụng kia, cũng không phải quận chúa xinh đẹp Elen Septim. Mà là một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi, thân hình cao lớn, ăn mặc giống như Pháp Sư, gương mặt nam tính.

Người này không có chút gì kiêu ngạo, nhưng lại hơi bất mãn nhìn Trần Văn Lâm một chút nói:

  • Làm gì mà lâu vậy, nhanh lên một chút, sắp đến giờ dự tiệc rồi.

Làm sao không bất mãn, hắn đợi ngoài này gần mười phút, chờ đôi nam nữ các ngươi anh anh em em trong đó, không tức giận, bất mãn mới là lạ.

Mà hắn cũng rất ghen tị Trần Văn Lâm. Chỉ là một tên Hầu Tước, lại được Quốc Vương ban cho một vị công chúa xinh đẹp. Mới nhìn thấy Summer Tiber, hắn đã cảm thấy rất thích cô nàng xinh đẹp này. Có điều, lệnh của Quốc Vương, hắn không dám trái.

Trần Văn Lâm cũng có chút không tiện lắm xin lỗi:

  • Thật xin lỗi ngài, chúng ta xong ngay đây. Summer Tiber, nàng có đi không?

  • Ra liền.

Thanh niên Pháp Sư nói:

  • Gọi ta là thế tử Ciro.

  • Thế tử Ciro.

...........

Summer Tiber bước ra ngoài, rất tự nhiên khoác lấy tay Trần Văn Lâm, rồi bất mãn nói:

  • Nhanh đi, ta đợi lâu lắm rồi.

Thế tử Ciro Septim liếc nhìn hai người một cái, cũng không nói gì, dẫn đầu đi trước.

Trần Văn Lâm đang rất hưởng thụ cảm giác được người đẹp khoác tay, nhất là cô nàng này ngực lớn như vậy, động chạm là chuyện bình thường.

Summer Tiber mặt hơi hồng, liếc mắt nhìn hắn một cái nói:

  • Đàng hoàng cho ta. Lát nữa đến dự yến tiệc, ngươi có nhiệm vụ xua đuổi đám nam nhân háo sắc kia.

Trần Văn Lâm đương nhiên nói

  • Tất nhiên, nàng hiện tại là người của ta, ai dám động vào, ta chặt tay kẻ đó.

  • Xí, ai là người của ngươi. Mơ tưởng.

Trong lòng Summer Tiber cũng thở dài không thôi. Ban đầu, khi mới đến đây, nàng cứ tưởng Trần Văn Lâm, hay Jake Markham là một nam nhân anh hùng, tài năng ngút trời, đỉnh thiên lập địa. Nên nàng mới chọn hắn. Ai ngờ, cũng là kẻ háo sắc. Nhưng đâm lao phải theo lao, để xem sau này thế nào.

Nếu Trần Văn Lâm biết suy nghĩ của Summer Tiber lúc này, thì sẽ khinh bỉ. Đàn ông, mà không háo sắc, thì còn là đàn ông sao?

  • Hai người nhanh lên, ở đây là cung điện Septim. Đừng ở đó mà thể hiện tình cảm.

Ciro Septim nhìn thấy Trần Văn Lâm và Summer Tiber dính vào nhau, lại còn nhỏ giọng nói chuyện. Hắn không khỏi ghen ghét đến phát điên. Chỉ muốn tung phép thuật đánh văng Trần Văn Lâm ra, chạy lại thế chỗ. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong lòng mà thôi, có cho hắn thêm chục cái lá gan, hắn cũng không dám.

Bạn đang đọc Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục sáng tác bởi santaci
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi santaci
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.