Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ca ca

Phiên bản Dịch · 2923 chữ

Bảo Bảo, nếu ta là ca ca của ngươi, ngươi có thể tha thứ ta nhiều năm như vậy chưa từng chiếu cố ngươi không?

Nghe xong, Nguyên Bảo hoàn toàn ngây người, hắn không thể phản ứng; đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn cho rằng mình là cô nhi bị vứt bỏ do thân có tàn tật; không có thân nhân, người thân nhất của hắn chính là Như Ý mụ mụ cùng thấy thuốc Lai Đức ở viện phúc lợi, hiện giờ có thêm Du Vân cùng một đống bằng hữu; nhưng làm sao đột nhiên một người bằng hữu của hắn lại nói là ca ca của hắn, cho nên Nguyên Bảo hoàn toàn ngây dại, sau đó theo bản năng chạy trốn, lấy tốc độ không người cản được hạ tuyết(logout)!

Mấy người đại nam nhân bị bỏ lại sắc mặt đều trắng, nhất là Ngạo Thiên, hắn không nghĩ Nguyên Bảo hội phản ứng như vậy, lấy tốc độ ánh sáng logout bỏ chạy! Ngực rất khó chịu, nhưng cũng thật đáng đời, ai bảo hắn bỏ rơi Bảo Bảo nhiều năm như vậy!

“Ta đi xem Bảo Nhi!” Du Vân nói xong cũng logout .

Ngay sau đó, thân ảnh Ngạo Thiên cũng biến mất, Phạm Thiên cùng Phần Thiên ánh mắt giao nhau trao đổi một cái, cũng lần lượt ly tuyến.

Hiện thực.

Tắm rửa xong, ngay cả tóc đều như lau khô, Nguyên Bảo liền cuộn mình chui vào trong chăn. Bên ngoài tối đen một mảnh, màn đêm thâm trầm, ngay cả một tia tinh quang đều nhìn không thấy.

Đã mười chín năm vẫn là lẻ loi một mình, hiện tại lại đột nhiên nhảy ra một ca ca cùng huyết thống, hắn cũng không biết nên làm gì mới đúng, cho nên hắn theo bản năng tránh né! Có lẽ sau khi ngủ dậy, mọi chuyện đều có thể giải quyết!

“Leng keng leng keng!” Chuông cửa đột nhiên vang lên, trong đêm tối yên tĩnh càng phá lệ chói tai.

Nguyên Bảo lăn lông lốc ngồi dậy, thầm đoán, chắc là Du Vân đây, vừa rồi để lại hắn trong phòng khách sạn, hắn hẳn là lo lắng liền chạy tới!

Mở thiết bị theo dõi, bên ngoài quả nhiên là Du Vân, trên tóc vẫn còn ướt nước! Nguyên Bảo vội vàng mở cửa cho hắn vào, Du Vân có thể nhanh như vậy tới nơi, nhất định là thực gấp đi, ngay cả tóc đều chưa lau khô, Bảo Bảo trong lòng thực cảm động.

“Bảo Nhi!” Du Vân ôm lấy Nguyên Bảo, sau đó lại buông ra cao thấp đánh giá một phen, “Bảo Nhi, không có việc gì đi?”

Nguyên Bảo lắc đầu, kéo hắn đến phòng tắm, tìm một cái khăn sạch sẽ cho hắn lau tóc.

Du Vân đơn giản lau vài cái, rồi lại đưa Nguyên Bảo vào phòng khách, ngồi xuống ghế salon, kéo hắn ngồi lên đùi mình, nhỉn thẳng, nhẹ nhàng hỏi: “Bảo Nhi, thực kinh ngạc biết mình có thân nhân sao? Hay là chán ghét?” Cũng do nhiều năm như vậy không có chút tin tức.

“Du Vân hình như một chút cũng không kinh hãi?” Nguyên Bảo khó hiểu, ngửa đầu nhìn hắn.

“Ta đoán được một phần, bởi vì tình cảm Hiên Viên Ngạo đối với ngươi thực không tầm thường, không phải tình yêu, nhưng cũng không đơn thuần là hữu tình, như vậy chỉ có một đáp án, là xuất phát từ tình thân. Bảo Nhi là cô nhi, tư nhiên lại có thân nhân xuất hiện, chắc cũng rất kinh ngạc!” Du Vân xoa xoa mặt Bảo Bảo, “Bảo Nhi sẽ không ghét Hiên Viên chứ?” Phải nói thích mới đúng, nhưng do chuyện lần này cũng quá bất ngờ đi, bởi vậy Nguyên Bảo mới có hành vi trốn tránh, làm tiểu đào binh.

“Ân, Ngạo Thiên đại ca đối ta tốt lắm, ta đối Ngạo Thiên đại ca vẫn có một loại cảm giác thực kỳ quái, nhưng khi hắn đột nhiên nói là ca ca của ta khi, ta thật sự không biết phải phản ứng thế nào, cho nên…” Bảo Bảo nằm úp sấp lên người Du Vân, nghe tiếng tim hắn đập, làm dịu đi tâm tình của mình, “Du Vân, ta lúc nãy bỏ lại mọi người rời tuyến, có phải rất không tốt, sẽ làm mọi người lo lắng?” Bảo Bảo có chút hối hận bản thân quá xúc động.

“Không sao cả, ta nghĩ mọi người hội hiểu cho Bảo Nhi mà!” Du Vân trấn an nói, có lẽ, mấy người kia cũng đã logout, đang hướng nơi này đuổi tới không chừng, dù sao bọn họ cũng thật sự để ý Bảo Bảo, nhất là Hiên Viên Ngạo.

“Ta sẽ xin lỗi mọi người!” Bảo Bảo nhu thuận nói.

“Hảo!” Du Vân nhẹ nhàng vỗ về đôi vai mảnh khảnh của Nguyên Bảo, “Cũng phải nói, ca ca của Bảo Nhi là một người rất lợi hại nha!”

“Du Vân không phải cũng rất lợi hại sao? Nghe Ngạo Thiên đại ca…” Nguyên Bảo dừng một chút, “Nghe ngữ khí bọn hắn, Du Vân hình như vừa lợi hại lại thần bí phải không?”

“Cũng bình thường thôi, ta cùng vài người bằng hữu cùng chung chí hướng thành lập công ty, sau đó mọi người trong lúc vui đùa đưa ta lên làm lão bản trên danh nghĩa, kì thật mọi chuyện đều do bọn họ định đoạt!” Du Vân cười khẽ, “Trong đó Cẩn, Anh cùng Y Chức ngươi đều gặp qua, còn có vài người khác, về sau có cơ hội sẽ mang ngươi đi làm quen với bọn họ!”

“Ai? Anh Nam cùng Cẩn Nam, còn có Y Chức tiểu thư sao?” Nguyên Bảo kinh ngạc, Cẩn Nam hắn nhìn thấy cũng rất giống, nhưng còn Anh Nam cùng Y Chức tiểu thư thì… một người thì giống làm trong ngành sản xuất, còn người kia thì hắn lại nghĩ là người mẫu hay minh tinh!

“Đúng vậy!” Du Vân gật đầu, hôn nhẹ lên mũi hắn.

Bảo Bảo còn muốn nói thêm gì đó, chuông cửa lại đột nhiên vang lên!

Cận Du Vân thầm nghĩ, mấy nam nhâm kia động tác cũng thật nhanh, nãy giờ không đến bốn mươi phút liền đã tới! “Ra mở cửa đi, Bảo Nhi!”

Nguyên Bảo nhìn Du Vân, sau đó hít một hơi, nhảy xuống, đi mở cửa. Thật bất ngờ, ngoài cửa chỉ có một mình Ngạo Thiên.

“Bảo Bảo…” Ngạo Thiên ánh mắt phức tập nhìn Nguyên Bảo, muốn nói lại thôi.

“Trước vào đi, Ngạo Thiên đại ca!” Bảo Bảo vẫn quen cách xưng hô này.

Nhìn đến ở sô-pha đang ngồi Du Vân, Ngạo Thiên không nói gì, chắc là hắn đến trấn an Bảo Bảo, Bảo Bảo mới có biểu tình bình tĩnh như vậy. Ngẫm lại, trong lòng nổi lên một trận ê ẩm, lại mang theo chua xót.

Nguyên Bảo bưng ra nước trái cây, đặt lên bàn trà, trong lúc nhất thời, ba người đều không lên tiếng.

“Bảo Bảo…”

“Ngạo Thiên đại ca…”

Ngạo Thiên cùng Nguyên Bảo cơ hồ đồng thời mở miệng, sau đó lại đồng thời ngậm miệng, ăn ý đến nỗi làm người khác phải mắc cười.

“Bảo Bảo nói trước đi, ta nghe!” Ngạo Thiên lên tiếng, ánh mắt khóa chặt trên người Nguyên Bảo, không muốn bỏ sót một chút biểu tình.

“Chính là, cái kia… Ngạo Thiên đại ca làm sao biết… Ta là…” Bảo Bảo thanh âm càng ngày càng thấp, nhưng Ngạo Thiên hiểu được Bảo Bảo ý tứ.

“Bảo Bảo, trên ngực ngươi có ấn ký phải không?” Hắn nhìn xuống vị trí dưới tim trên người Nguyên Bảo.

“A? Ngạo Thiên đại ca làm sao biết? A, đúng rồi, lần trước ở bờ biển…” Bảo Bảo đột nhiên nhớ tới, lần đó Ngạo Thiên đại ca còn có điểm là lạ, thì ra là thế.

Ngạo Thiên lắc đầu, cười yếu ớt, “Lần đó thật sự là bất ngờ, bất quá lại làm cho ta càng xác định Bảo Bảo chính thành viên của Hiên Viên gia! Kỳ thật từ lần đầu tiên gọi điện thoại cho Bảo Bảo, ta đã phát hiện ấn ký trên ngực Bảo Bảo. Lần đó Bảo Bảo vừa mới tắm xong, cổ áo tùng xuống, ta theo màn ảnh mơ hồ nhìn đến ấn ký kia, lúc ấy thật sự phi thường kinh ngạc, bởi vì người ta cho rằng đã không còn tồn tại trên thế gian này cư nhiên lại còn sống, hơn nữa lại còn ở trong tầm tay của ta!” Ngạo Thiên trên mặt ý cười rõ ràng hơn, hắn nói tiếp:

“Lúc sau ta lập tức sử dụng lực lượng Hiên Viên gia sưu tập tất cả tư liệu liên quan tới Bảo Bảo, xác định Bảo Bảo là vào 17 năm trước được viện phúc lợi thu dưỡng, mà người thu dưỡng ngươi, Như Ý nữ sĩ là đem ngươi từ nước ngoài trở về, chúng ta mới biết được tai nạn máy bay năm đó, ngoại trừ thúc thúc thẩm thẩm gặp nạn, Bảo Bảo là người duy nhất sống sót. Nhưng chúng ta lại đã trễ mất 17 năm!”

“…” Nguyên Bảo không nói gì, sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói: “Chỉ bằng ấn ký có thể biết ta là người của Hiên Viên gia sao?” Chỉ bằng một cái ấn ký làm sao có thể xác định chắc chắn được?

“Bảo Bảo nên biết ấn ký này có điểm đặc biệt, chỉ khi bị cảm xúc kích động hoặc nhiệt độ cơ thể tăng lên mới có thể hiện ra ấn ký, hơn nữa hoa văn của ấn ký là độc nhất vô nhị, là chữ đế!” Ngạo Thiên cởi áo của mình, lộ ra tinh tráng *g ngực, tại vị trí trái tim lúc này cũng mơ hồ hiện lên một cái ấn ký, cùng với ấn ký trên người Nguyên Bảo giống nhau như đúc!

Nguyên Bảo nhìn mà ngây người, bất giác sờ lên ngực mình, nơi đó cũng có một ấn ký đồng dạng.

“Ấn ký này trên người mỗi bé trai của Hiên Viên gia đều có, vào lúc một tuổi sẽ do tự tay trưởng bối khắc lên người, sử dụng thủ nghệ cùng phẩm màu đặc thù, cho nên đây là dấu hiệu đặc biệt của Hiên Viên gia!” Ngạo Thiên giải thích, cài lại nút áo.

Thì ra là thế. Nguyên Bảo hoàn toàn hiểu rõ, nhưng là năm đó…”Ngạo Thiên đại ca, có thể nói cho ta biết chuyện năm đó không?” Tai nạn máy bay là như thế nào? Ba ba mụ mụ của hắn là do tai nạn kia mà mất sao?

Du Vân ở bên nghe thấy Ngạo Thiên nhắc tới tai nạn máy bay, trong nháy mắt liền hiểu ra! Tai nạn máy bay lần đó được chứng thật là do sự cố kỹ thuật, không phải do khủng bố, bởi vì động cơ máy bay đột nhiên không thể hoạt động ổn định, làm cho phi hành đoàn cùng hai trăm người trên máy bay toàn bộ lâm nạn. Cũng do máy bay rơi xuống biển nên cuối cùng cả hài cốt cũng đều không thể tìm về hết hoàn toàn, vào năm đó là một đại sự phi thường oanh động, vì khi đó an toàn hàng không đã được xưng tụng đạt tới cảnh giới tường đồng vách sắt.

Ngạo Thiên chậm rãi kể lại hết thảy mọi chuyện, tuy rằng năm đó tuổi hắn cũng không lớn nhưng cũng đã có thể hiểu chuyện! Kỳ thật chuyện cũ chỉ cần hai câu đã có thể nói rõ, năm đó thúc thúc của Ngạo Thiên mang theo thê tử cùng Nguyên Bảo chưa đến hai tuổi đáp phi cơ xuất hành du ngoạn, nhưng ai biết lần đó đi tựu thành vĩnh biệt, mà Bảo Bảo cũng được ghi nhận mất tích, cuối cùng mười năm sau chính thức hủy bỏ hồ sơ mất tích chuyển thành tử vong.

Nguyên Bảo cảm giác như đang nghe chuyện của người khác, nhưng đối với Ngạo Thiên đại ca, hắn luôn có cảm tình không giống người khác, luôn cảm nhận được ấm áp từ nam tử này, là do quan hệ huyết thống? Bất giác tới gần Ngạo Thiên, đưa tay sờ lên ấn ký trên ngực hắn, nơi này quả là có cùng khắc ngân giống hắn! Nguyên Bảo vẫn nghĩ đây chẳng qua là một cái bớt thôi, hơn nữa lại là một cái bớt có điểm kì quái, hơi không giống bình thường, lại không nghĩ tới đây là gia tộc khắc ấn, cũng nhờ nó mà hắn được thân nhân tìm thấy!

Ngạo Thiên kìm lòng không đậu ôm chặt lấy Nguyên Bảo, nhớ mang máng năm đó lần cuối cùng nhìn đến Bảo Bảo, Bảo Bảo vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ, phấn nộn, bỏ lỡ hơn mười năm sau, hiện giờ Bảo Bảo đã muốn trưởng thành rất kiên cường! Thực tế thì, trong trò chơi, lần đầu tiên nhìn đến Bảo Bảo, hắn đã cảm thấy có chút quen mắt, giống như người nào đó nằm sâu trong trí nhớ của hắn, nhưng trí nhớ quá xa xôi; sau này nghĩ lại, là bởi vì Bảo Bảo lớn lên rất giống mẹ của hắn, cho nên trong trí nhớ của Ngạo Thiên có mơ hồ hình ảnh tồn tại.

“Ca ca…” Nguyên Bảo nhẹ giọng nỉ non, hắn nguyên lai còn có huyết thống thân nhân mà!

“Bảo Bảo…” Ngạo Thiên trong mắt ẩm ướt lệ quang, Bảo Bảo là bảo bối đã mất nhưng lại tìm lại được của Hiên Viên gia, nếu không phải hắn cứ luôn căn dặn đám người ở nhà, khi nào Bảo Bảo còn chưa đáp ứng quay về Hiên Viên gia thì ngàn vạn lần không thể tới quấy rầy hắn, chỉ sợ mấy lão gia kia đã sớm một đám chạy tới xem Bảo Bảo!

Trong lúc hai huynh độ đang rưng rưng, cảm nhận tình thân xa cách đã hơn mười năm, chuông cửa lại một lần nữa đột nhiên vang lên, quấy nhiễu không khí ấm áp.

Du Vân đứng dậy đi mở cửa, hắn đã muốn đoán được là ai, tính tính thời gian, từ khu T đi máy bay cá nhân lại đây thời gian không sai biệt lắm vừa đúng lúc này! Nói vậy, vừa rồi Ngạo Thiên động tác nhanh như vậy, hắn không phải vừa lúc lại ở ngay khu H đi? !

Ngoài cửa, quả nhiên là Phạm Thiên hòa Phần Thiên cùng đến, vào phòng khách, nhìn đến Nguyên Bảo cùng Ngạo Thiên hai người ôm nhau, liền nhất tề nhún nhún vai, cười nói: “Cái gì a, nguyên lai đã muốn làm quen xong rồi a, cũng không phát sinh đại sự gì, thật mất công chúng ta liều mạng chạy tới đây mà!” Cả hai đều tự tìm nơi ngồi xuống, tự nhiên như là đang ở phòng khách nhà mình vậy.

Bọn họ cùng Ngạo Thiên là lão bằng hữu, quen biết nhau từ rất sớm, đại khái là từ tiểu học tới sau này luôn, bởi vậy đối với việc Hiên Viên gia từng vận dụng rất nhiều lực lượng tìm kiếm thân nhân mất tích cũng hiểu biết rõ, sau này bọn họ còn hỗ trợ nhau tìm kiếm, nhưng thủy chung không tìm ra manh mối, cuối cùng đành không thể không buông tha! Đến khi bọn hắn phát hiện tình cảm của Ngạo đối với Bảo Bảo không tầm thường, cũng bắt đầu tìm hiểu, thật giật mình biết được thì ra người mà bọn hắn luôn tìm kiến chính là Bảo Bảo!

“Thực xin lỗi, Phạm Thiên đại ca, Phần Thiên đại ca, hại các ngươi lo lắng !” Bảo Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng xin lỗi, đối với chuyện hiện tại còn đang ngồi trên đùi Ngạo Thiên có chút ngượng ngùng, vì thế vội vàng đi xuống đến bên cạnh ngoan ngoãn ngồi xuống.

Phạm Thiên khoát tay, “Được rồi được rồi, trời trong mây tạnh thì tốt rồi, chúng ta bản thân biết rõ chân tướng mà vẫn giấu diếm cũng phải xin lỗi Bảo Bảo, nhưng là vì chúng ta cảm thấy vẫn nên từ Ngạo nói với ngươi mới tốt! Thực xin lỗi, Bảo Bảo!”

Phần Thiên cũng là đồng dạng nói thật có lỗi, ánh mắt không ngừng nhìn trừng trừng Du Vân, cơ hồ đều nhanh làm cho Bảo Bảo nghĩ Phần Thiên đại ca cũng coi trọng Du Vân của hắn!

Nguyên Bảo cười lắc đầu, lúc này nhìn đến ngoài cửa sổ rạng đông đã bất tri bất giác dần dần ló dạng, sáng rồi! Hắn vui vẻ cười, hôm nay, lại là một ngày nắng sáng, thật là tốt thời tiết!

Mà ngày hôm sau cùng mọi người cùng nhau xem biểu diễn bắn pháo hoa trong lễ hội cuồng hoan Venus, cũng là màn bắn pháo hoa đẹp nhất mà hắn từng xem từ trước tới nay, bầu trời sáng bừng lên, như một biển hoa, chiếu rọi khuôn mặt tươi cười hạnh phúc khoái hoạt của hắn, cả đời khó quên!

Bạn đang đọc Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ của Vân Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.