Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

47 | Chuyện xưa

Phiên bản Dịch · 2930 chữ

Dường như kích thích quá lớn, Thường Tiếu chỉ nghe được Phùng Quý Hiên nói nhưng không kịp phản ứng. Sau đó mặt đỏ nhỏ máu, hiện giờ anh không thể nói rõ có phải là thoải mái không, hưng phấn cùng cảm giác kỳ lạ đã tràn ngập não.

Tay Phùng Quý Hiên một đường đi xuống, ở bụng anh chuyển hướng trượt xuống cánh mông vểnh phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác ngày càng mạnh. Thường Tiếu thấy giờ tốt nhất nên cho anh một cái gối che mặt mới được, không tự nhiên xoay xoay thắt lưng.

Khi bàn tay to rời khỏi mông, Thường Tiếu thở phào, nhưng một giây sau đó đầu “ong” một tiếng, nơi địa phương yếu ớt nhất thân dưới bị bàn tay cực nóng bao bọc, không đợi anh kinh ngạc đã bắt đầu từ từ xoa nắn lên xuống.

Thường Tiếu há to miệng hít thở, mắt cũng trợn lớn nhìn người đè trên mình. Hô hấp của Phùng Quý Hiên nặng nề hơn rất nhiều, hơi thở mang theo dục vọng nồng đượm. Cậu vừa xoa nắn vừa hôn môi Thường Tiếu, cũng không xâm nhập, khàn giọng cười nói: “Vậy thì sao? Thoải mái không?”

Thường Tiếu làm sao không biết xấu hổ mà gật đầu, nghiêng đầu nhắm chặt mắt. Khoái cảm từ thân dưới thật sự khiến anh bối rối, trong cuống họng giữa từng lần thở dốc khe khẽ thỉnh thoảng thoát ra một hai đơn âm rên rỉ.

Phùng Quý Hiên cảm giác phía dưới của mình đã cương đến phát đau, nhưng vẫn cố nhịn, chỉ có thể không ngừng hôn người dưới thân, như muốn dùng cách này làm dịu bớt. Thường Tiếu nghiêng đầu, cậu thuận tiện dùng môi ma sát qua lại bên cổ anh, nhẹ nhàng gặm cắn liếm mút. Dục vọng đè ép trong lồng ngực bảo cậu phải dùng thêm chút sức lưu lại dấu, song cuối cùng vẫn kiềm chế.

Thường Tiếu cảm giác khoái cảm ngày càng mãnh liệt, thắt lưng không ngừng run nhẹ, anh muốn nói Phùng Quý Hiên dừng tay, nhưng lại chỉ có thể lắc đầu. Bỗng như kích thích chạy thẳng lên đầu, lưng tê rần, người thẳng băng, não trống rỗng, đầu ngẩng ra sau, cổ uốn lên một độ cung.

Phùng Quý Hiên cảm nhận được chất dính dính trong tay mình, dục vọng kiềm nén như muốn tách đất xông ra. Cậu nghĩ ngay lập tức phải bắt hai chân người dưới thân, tách chúng ra, mở hờ cặp mông vểnh, cắm thẳng dục vọng vào.

Nhưng Phùng Quý Hiên vẫn còn chút lý trí, đưa tay ôm lấy Thường Tiếu, đối phương như đang thất thần, mắt không có tiêu cự. Cậu hôn lên đôi môi khẽ mở của người nọ, đầu lưỡi luồn vào quấy nhiễu lung tung, muốn làm giảm bớt áp lực đi.

Thường Tiếu phóng thích một lần, đợi khi từ từ hồi hồn lại thì cảm nhận được có thứ gì đó rất cứng rất nóng chọc trên đùi mình. Anh có chút thấp thỏm, dường như khoái cảm vẫn chưa lui. Cảm nhận được thân thể Phùng Quý Hiên dán chặt vào người mình, tay người kia cũng dính trên mông mình, tim đập càng nhanh.

Anh nghĩ Phùng Quý Hiên sẽ tiếp tục, nhưng người kia chỉ ôm anh mấy phút, sau đó đứng lên khoác thêm áo tắm rồi lấy khăn tay giúp Thường Tiếu lau sạch dịch trắng, xong thì kéo cái chăn rớt dưới đất đắp cho anh.

Giọng Phùng Quý Hiên rất khàn, ho khan mấy tiếng mới lên tiếng: “Em phải vào phòng tắm chuyến nữa, anh mệt thì ngủ trước đi, em trở lại ngay.”

Thường Tiếu sửng sốt, thấy cậu thật sự muốn đi, theo bản năng bắt lấy cánh tay đối phương. Phùng Quý Hiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh có chút xấu hổ và mất tự nhiên, không nhịn được cười rộ lên, nói: “Tuy em rất muốn tiếp tục, nhưng em đã hứa với đàn chị. Ăn anh như vậy, ngày mai không chừng sẽ chết vô cùng thê thảm.”

Thường Tiếu không biết trong lòng mình có phải là mất mác hay thế nào, dù sao cũng xấu hổ buông tay đối phương. Phùng Quý Hiên hôn nhẹ lên trán anh, sau đó giúp anh tắt đèn, vào phòng tắm.

Nhịp tim Thường Tiếu vẫn chưa khôi phục, dường như tiếng hít thở của mình có thể nghe được rõ ràng.

Phòng tắm bật đèn, ánh sáng mờ nhạt khi xuyên qua lớp thủy tinh cũng không quá rõ ràng. Sau khi đã bớt hưng phấn, lúc này anh mới đổi qua tư thế nằm nghiêng. Đi lại cả ngày lại vừa phóng thích một lần, nhất thời cảm thấy mệt mỏi, mơ hồ có chút buồn ngủ.

Thường Tiếu đích xác thấy mệt, nhưng không biết vì sao không ngủ được, anh có thể nghe được âm thanh “rào rào” từ vòi sen trong phòng tắm. Trái tim vừa bình yên lại đập càng lúc càng nhanh, bóng đêm bao trùm mi mắt nặng trĩu, không biết vì sao nhớ tới đêm Giáng Sinh của nhiều năm về trước…

Khói, ánh lửa, còn cả cửa sổ đó.

Thường Tiếu sợ tới mức lập tức tỉnh, bật người ngồi dậy. Trước mắt vẫn là một mảng tối đen, nhất thời không thích ứng không thể nhìn thấy gì. Trong lòng thoáng run rẩy, lại cảm giác được có người bắt tay mình. Anh như bị điện giật hất mạnh tay đối phương, cổ họng nức nở một tiếng.

“Sao vậy Tiếu Tiếu?” Phùng Quý Hiên vừa từ phòng tắm bước ra, sau khi dùng tay giải quyết vấn đề lại dội thêm một lần nước nguội, đang định men theo bóng tối nằm xuống thì phát hiện người bên cạnh đột ngột bật dậy.

Tay bị hất ra, cậu vội vàng vòng tay ôm người, an ủi vuốt lưng anh, rồi nói: “Gặp ác mộng phải không? Đừng sợ.”

Thường Tiếu thở dồn dập, tim đập nhanh đến khó chịu, nửa ngày mới nhớ đến mình hiện tại đang ở nhà Phùng Quý Hiên. Trong lòng lại co rút đau nhức từng đợt, nhịn không được cũng ôm đối phương thật chặt.

Phùng Quý Hiên vỗ vỗ anh, do dự một chút rồi nói: “Tiếu Tiếu, trước đây chị anh có kể em nghe chút chuyện của anh.” Cậu dừng một chút, “Anh có nhớ tên đồ đệ trong game của mình không? Loli Thiên Sách ấy. Hắn ta là bạn học của anh, em cũng đã tìm hắn hỏi.”

Thường Tiếu mở to hai mắt nhìn cậu, thân thể khẽ run rẩy. Phùng Quý Hiên thấy thật đau lòng, càng ôm anh chặt hơn, trên vai thậm chí đã có cảm giác ẩm ướt lành lạnh.

Phùng Quý Hiên không nghĩ Thường Tiếu sẽ khóc, mỗi lần nhìn thấy Thường Tiếu đều đang cười, “Xin lỗi, em chỉ muốn…” Cậu nhất thời im lặng, không biết cách an ủi người khác, “Em ở đây, đừng sợ, có em ở cạnh anh mà.”

Thường Tiếu giống như phát tiết, khóc cả buổi, đến lúc cơ thể co giật mới từ từ dịu xuống. Phùng Quý Hiên ngồi cùng anh đến nửa đêm, mở hết toàn bộ đèn.

Vất vả một hồi Thường Tiếu mới bình tĩnh lại, hơi xấu hổ, trước đây anh thường xuyên gặp ác mộng, nhưng khi một mình cũng chưa từng khóc như vậy. Vừa rồi có Phùng Quý Hiên an ủi, ngược lại thấy trong lòng khó chịu muốn phát tiết.

Phùng Quý Hiên ôm anh nằm xuống, cũng không tắt đèn, nói: “Em ở bên trông anh, chờ anh ngủ rồi sẽ ngủ. Nếu giữa đêm thức giấc phải gọi em dậy. Sau này Giáng Sinh em sẽ luôn ở cùng anh.”

Thường Tiếu cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác kiên định, đưa tay lấy di động từ tủ đầu giường, sau đó bắt đầu gõ chữ. Phùng Quý Hiên không tới nhìn trộm, đợi đối phương gõ hơn nửa ngày mới xong đưa qua cho cậu đọc.

Trong lòng cậu cũng đoán được, có lẽ Thường Tiếu muốn nói với mình chuyện kia. Mặc dù đã tưởng tượng qua một ít, nhưng khi nhìn đến những chữ trong điện thoại vẫn không khỏi khiếp sợ. Nói khiếp sợ cũng không chính xác, chỉ thấy sau lưng tê rần.

Thường Tiếu lúc ấy theo Từ Lâm cùng một người bạn khác cùng nhau đón Giáng Sinh. Chỗ đó là biệt thự nhà Từ Lâm, cách nội thành khá xa, cho nên qua đêm luôn ở đấy. Tối bọn họ chơi game xong thì đi ngủ, ngủ cũng khá trễ.

Thường Tiếu hiện tại cũng không nhớ rõ đã phát hiện cháy thế nào, chỉ nhớ nơi nơi đều là khói, bị sặc, mắt đau, họng đau. Từ Lâm bảo hai người họ theo sau, sau đó một đường đi đến sân thượng lầu ba. Nhưng trên đường đi khói quá nhiều, vừa bước hai bước đã không thấy người.

Anh và người bạn kia có phần luống cuống, tìm không thấy Từ Lâm, đành phải lần mò phương hướng theo trí nhớ. Đáng tiếc bọn họ đi sai đường, bị vây trong một phòng ở tầng trên cùng không ra được. May thay ở đó có một khung cửa sổ nhỏ như cửa thông gió trên mái nhà, hơn nữa cửa sổ này không khóa.

Thường Tiếu định đạp tường trèo lên, nhưng cửa sổ hơi cao, anh trèo rất vất vả, thêm bị khói hun mơ màng, sức trên tay cũng không dùng được bao nhiêu. Anh cảm thấy có người ở phía sau dùng tay đỡ mình lên, anh mới leo ra khỏi được khung cửa sổ.

Thường Tiếu cảm nhận luồng không khí tươi mát tràn vào phổi, thậm chí không kịp hít thở đã thò tay xuống cửa sổ mò lấy cánh tay kia. Nhưng anh không bắt được thứ gì, trống rỗng. Chỉ trong nháy mắt, người đỡ mình lên giống như đã biến mất.

Toàn thân anh lạnh băng, nằm sấp trên cửa sổ hô gọi bạn mình, nhưng không có tiếng trả lời. Anh nghĩ xuống tìm, song lại do dự, trong phút chốc, khói lại dày đặc thêm. Anh hô to mấy tiếng, khói hít vào xông lên đầu, cuối cùng ngã bên cửa sổ hôn mê.

Thường Tiếu tỉnh lại đã là trong bệnh viện, Thường Thu thấy anh tỉnh khóc đến xé lòng. Đại não đình trệ bắt đầu hoạt động, đột nhiên run rẩy từ đầu đến chân, vội vàng dùng giọng nói khàn khàn mở miệng hỏi chị hai bạn anh đâu.

Khi đó anh mới biết bạn mình đã chết rồi, ngay dưới khung cửa sổ ấy. Thường Tiếu cảm thấy toàn thân run rẩy, đầu óc ong ong, cổ họng bị khói hun đau đớn, một giây đó tại sao mình lại do dự chứ? Mình thật sự không phải con người.

Cảm giác hai tay người đó đỡ mình dường như vẫn rất rõ ràng…

Phùng Quý Hiên không hiểu được cảm giác này, cậu từ khi sinh ra đến nay chưa từng đối mặt với vấn đề sống chết, người trong nhà đều rất khỏe mạnh, không hiểu nên cũng không biết nói lời nào an ủi.

“Đừng sợ đừng sợ.” Phùng Quý Hiên xoay người ôm anh, hôn lên mắt, lên mũi, cuối cùng trượt xuống môi anh, đây chính là an ủi của cậu. Cậu thấy cơ thể Thường Tiếu hơi lạnh, nên ôm thật chặt.

Thường Tiếu cũng trở tay ôm cậu, mắt cay cay, đáp lại nụ hôn của đối phương.

Trong tích tắc đầu lưỡi hai người quấn vào nhau, Phùng Quý Hiên lập tức hưng phấn, nhưng thấy Thường Tiếu đang đau lòng, tự biết giờ không phải lúc.

Thường Tiếu cũng cảm nhận được biến hóa từ thân dưới của cậu, cơ thể căng cứng một chút, hơi chần chừ đưa tay nắm thứ cứng rắn kia. Phùng Quý Hiên hiển nhiên không ngờ anh sẽ làm vậy, hít thở thoáng chốc ồ ồ.

“Tiếu Tiếu…”

Thường Tiếu không bị cậu đẩy ra, ngược lại đưa hai tay nắm lấy, sau đó bắt đầu lên xuống.

Hai người họ vốn mặt áo tắm, lăn qua lăn lại đã sớm rơi rớt, lý trí Phùng Quý Hiên cũng như rời rạc như quần áo, chỉ thấy như hơi rượu xông lên đầu, muốn mượn rượu làm loạn hung hăng giữ lấy anh.

Phùng Quý Hiên bắt hai cổ tay Thường Tiếu, ấn lên hai bên tai, cúi đầu dùng sức hôn lên môi anh, gặm cắn không còn dịu dàng như vừa rồi mà mang theo chút xâm lược.

Thường Tiếu tưởng rằng cậu đang ngăn cản động tác của mình nên vùng vẫy mấy cái. Chẳng qua sức anh không bằng Phùng Quý Hiên, thêm tay bị đè như vậy cũng không thể dùng được bao nhiêu lực. Vì thế chưa từ bỏ ý định cong chân lên ma sát thân dưới của đối phương.

Phùng Quý Hiên càng thêm sức gặm cắn, một đường trượt xuống, cắn điểm nổi trước ngực, như muốn tra tấn, đến khi hơi sưng mới hài lòng nhả ra, cổ họng khàn khàn nói không lên tiếng, ngậm vành tai Thường Tiếu, “Đừng gấp đừng gấp, em sẽ làm anh bị thương.”

Mặt Thường Tiếu thoáng chốc đỏ bừng, xấu hổ quay đầu giả chết.

Phùng Quý Hiên cười khẽ, lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve cánh mông người dưới thân, “Mai đàn chị chắc sẽ thật sự muốn lột da em.”

Cậu nói rồi tách hai chân Thường Tiếu, đặt một cái đệm dưới lưng anh. Thường Tiếu mất tự nhiên muốn khép chân nhưng lại bị giữ cổ chân. Miếng đệm dưới lưng anh cũng không quá thoải mái, lúc này phần thân dưới trần trụi lộ ra trước mắt đối phương.

Phùng Quý Hiên dùng ngón tay ma sát qua lại giữa mông anh, mới đầu không vào sâu, khiến Thường Tiếu cảm thấy toàn thân ngứa ngứa. Sau đó mới đẩy mở mông anh, ngón tay từng chút chen vào trong cửa miệng. Không có thuốc bôi trơn, cửa sau rất khô khốc, Thường Tiếu thấy không thoải mái, tuy không phải đau, nhưng rất kỳ lạ.

Phùng Quý Hiên nhét vào được một lóng tay, xoay chuyển với biên độ nhỏ. Cậu cảm thấy cổ họng phát khô, một lóng tay ấy bị bao chặt, vách thịt mềm mềm, hơn nữa cực kỳ nóng, khiến thần kinh cậu gần như căng đứt.

Cậu rút tay, xuống giường lấy bôi trơn, Thường Tiếu căng thẳng quên cả thở, cảm nhận được ngón tay Phùng Quý Hiên lại chen vào, mang theo chất dính dính lạnh lạnh. Có bôi trơn, đương nhiên thông thuận hơn nhiều, cả ngón tay ra ra vào vào rất thoải mái.

Thường Tiếu cắn môi, anh có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Phùng Quý Hiên, không nhịn được nắm chặt cánh tay đối phương. Tay phía sau đã thêm đến ngón thứ ba, ma sát ra vào ngày càng nhanh, khiến thắt lưng anh phải nhấc lên. Tiếng nước nhép nhép kích thích thần kinh hai người, khiến cả hai thêm hưng phấn.

“Em muốn vào.”

Phùng Quý Hiên rút ngón tay ra, thấp giọng bên tai Thường Tiếu. Thường Tiếu thấy lỗ tai nóng bỏng, anh không dám gật cũng tuyệt không lắc, ôm cổ đối phương xem như đáp lại. Cảm giác có gì đó đặt ngay cửa sau của anh, nóng đến khiến anh run rẩy.

Thường Tiếu cắn khăn, rên một tiếng, phía sau thoáng chốc đã bị lấp đầy, căng căng đau đau, không nhịn được ôm chặt lấy Phùng Quý Hiên, há to miệng hít thở.

Phùng Quý Hiên tạm thời không di chuyển, hôn lên bờ môi anh, an ủi gọi tên anh, đợi khi hô hấp Thường Tiếu đều đặn hơn mới từ từ lui ra.

Thường Tiếu thích ứng mất khá lâu, mặc dù có thuốc bôi trơn, ra vào không mấy vất vả, nhưng cảm giác căng đầy này vẫn rất khó thích ứng, qua cả buổi mới thấy khá hơn chút.

Phùng Quý Hiên mới đầu còn từ từ, nhưng sau vài lần đã thấy không khống chế nổi mình, ngày càng dùng sức thúc tới, ngày càng ra vào nhanh hơn.

Người dưới thân hết sức phối hợp, đột nhiên thân thể run mạnh một cái, cảm giác thắt lưng bị thúc đến tê dại mềm nhũn, đơn âm rên rỉ rốt cuộc không nén được. Anh kinh hãi mở to mắt, lại thấy ánh mắt mang theo dục vọng cùng ý cười của Phùng Quý Hiên.

“Tiếu Tiếu…” Phùng Quý Hiên cũng cảm nhận được biến hóa của người dưới thân, giữ chặt eo anh, vừa gọi tên anh vừa hung hăng thúc vào.

Thường Tiếu run rẩy, như muốn chạy trốn, bộ dáng uốn éo thắt lưng né tránh càng khiến Phùng Quý Hiên hưng phấn. Không bao lâu sau, Thường Tiếu đã thấy trước mắt trắng xóa, tiết ra. Chẳng qua khi cậu phát tiết, thứ cứng rắn chôn trong cơ thể vẫn không có dấu hiệu xìu xuống.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương của Vân Quá Thị Phi <云过是非>
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.