Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm bạn với mỹ nữ

Phiên bản Dịch · 1428 chữ

Nằm ngủ liên tục hơn bốn tiếng đồng hồ Tống Phi mới chịu tỉnh lại, trời đã tối rồi, trong phòng rất im ắng. Nhìn qua Trần Lôi thấy hắn đã đeo cái mũ bảo hiểm mới mua nằm trên giường, cũng không biết tiến vào trò chơi khi nào.

Nhìn vào trong nồi vẫn còn lưu lại một chút cơm, chắc là hắn lúc trước khi tiến vào trò chơi sợ chính mình tỉnh lại không có cơm ăn, cố ý nấu một chút trong nồi đấy. Tuy Tống Phi không cảm thấy đói bụng cho lắm nhưng hắn vẫn tận lực ăn nhiều chút ít, làm như vậy có thể trụ trong trò chơi nhiều hơn, kiên trì một thời gian ngắn cũng không sao. Bởi vì luôn logout để ăn cơm cũng rất là lãng phí thời gian, hiện tại thời gian đối với hắn là vàng, là bạc, là tất cả.

Hiện tại thì thời gian trong trò chơi đã là ban đêm. Bởi vì trò chơi quá mức chân thật nên ban đêm đánh quái thật sự bất tiện, thế nên hiện tại thời gian một ngày trong trò chơi vừa lúc là hai ngày trong hiện thực. Do đó thời gian trong trò chơi cùng đêm tối và ban ngày trong hiện thực có thể phân chia rõ ràng lẫn nhau, làm thế sẽ tránh khỏi một ít người sau khi đi làm về hoặc là học sinh đi học về vừa tiến vào trò chơi thì đã là khung cảnh đêm tối.

Bây giờ đúng là lúc thời gian trong game chuyển sang buổi tối. Không khí trong trò chơi tất nhiên sẽ không có vụ bị ô nhiễm, trong bầu trời đêm hiện lên lốm đốm một vùng trời đầy sao, Ngân Hà sáng lạn đến mức có thể thấy được, ánh trăng nơi đây so với trong hiện thực thì sáng ngời hơn rất nhiều, ngẫu nhiên sẽ có một vì sao bay xẹt qua để cho bầu trời đêm yên lặng chứa thêm vài phần động thái xinh đẹp.

"Đẹp quá nha!" Một tiếng tán thưởng truyền đến từ phía sau của hắn, một thanh âm rất quen thuộc, Tống Phi nhìn lại không khỏi ngẩn ngơ. Không ai khác chính là mỹ nữ Băng Thành Phi Hồ đang đứng ở phía sau hắn chưa đủ một mét, hai người hai cặp mắt nhìn nhau nhất thời đều đứng nguyên tại chỗ.

Băng Thành Phi Hồ kịp phản ứng đầu tiên, tự nhiên cười rồi cũng tự nhiên hào phóng mà nói: "Thật đúng là xảo diệu nha! Ngươi mới vừa online sao?"

Tống Phi mỉm cười: "Đúng thật là xảo diệu ah, không nghĩ tới ngươi còn dám đứng tại đằng sau ta, như thế nào? Đêm dài đằng đẵng lại không có hứng thú chìm vào giấc ngủ, đi ra giết quái giải buồn nha?"

Băng Thành Phi Hồ quệt mồm: "Đừng đề cập về chuyện đánh quái nữa, vừa tính đi ra giết quái lại thấy khắp nơi đều là một mảnh u ám, bó đuốc cũng chiếu sáng không được quá xa, tự mình một người quá nhàm chán."

Tống Phi cười thầm: "Là quá dọa người a."

Mặc kệ cấp bậc cao bao nhiêu thì nữ nhân vẫn là nữ nhân, một thân một người dã ngoại tại nơi hoang vu này, đã vậy còn thỉnh thoảng truyền đến một tiếng sói tru gì đó, không phải thần kinh cứng như thép thì nữ nhân thật đúng là chịu không được.

Băng Thành Phi Hồ thấy hắn cười trộm thì trên mặt hiện ra một tia ửng hồng, hoàn hảo là tại trong đêm tối cũng không sợ Tống Phi chứng kiến: "Được rồi, là ta tự mình một người sợ hãi, cũng không biết trò chơi này làm cho thật như vậy để làm gì?"

"Chóng mặt, biết rõ vào buổi tối nơi đây trở nên khủng bố như vậy còn dám một mình đi ra lắc lư? Không bằng tổ đội cùng một chỗ a! Một mình ngươi chỉ biết sợ hãi thì làm được gì?" Nói thật, trong lòng của hắn cũng có chút gì đó không rõ ngọn nguồn, nhớ tới cái chỗ người sói đó, ban ngày đều u ám như thế thì buổi tối nói không chừng sẽ xuất hiện đồ vật kinh khủng gì đó nha.

Băng Thành Phi Hồ một bên vừa tiếp nhận hắn phát tới lời mời tổ đội vừa nói: "Hết cách rồi, cần nhờ vào cái này nuôi sống gia đình, không cố gắng sao được, cấp bậc để cho người khác vượt qua thì không thể trở mình rồi."

Tống Phi kinh ngạc nhìn nàng một cái, xem niên kỷ hẳn là mới bước vào 20, nữ hài tử nhỏ như vậy đã kiếm tiền nuôi gia đình rồi hả? Bất quá hắn cũng không có thói quen thám thính chuyện riêng tư của người khác. Thám thính chuyện riêng tư của người khác đối với game thủ bọn hắn là một điều tối kỵ, làm không tốt là kết đại thù đấy.

Hai người rất nhanh chuẩn bị tốt bó đuốc, sửa chữa trang bị hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, liền hướng lấy điểm nảy sinh người sói xuất phát. Hai người không phải là lần đầu tiên đến đây nên quen thuộc đi vào điểm nảy sinh mới.

Dưới ánh trăng lờ mờ, hai người chỉ có thể nhìn thấy không ít bóng đen đang đi lại ở bên trong đồng ruộng vứt đi, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng sói tru chói tai tăng thêm vài phần khí tức khủng bố. Băng Thành Phi Hồ nhịn không được hướng bên người Tống Phi nhích lại gần, Tống Phi cũng âm thầm lầm bầm: "May mắn là đi hai người, nếu không chỉ có một mình thì chẳng những không thể bảo vệ bản thân mà còn sợ chết khiếp."

Bó đuốc chỉ có thể chiếu sáng phạm vi 10m chung quanh, một khi bước vào trạng thái chiến đấu thì không cần cầm ở trong tay.

Tống Phi nâng lên trường kiếm huy tới một cái người sói, một cú chém ngang đem HP của nó giảm xuống một chút, cơ hồ cũng ngay lúc đó, một mũi tên sắc bén xoát một tiếng tại bên cạnh Tống Phi bay qua rồi cắm ở trên con mắt của người sói, hai cái tổn thương đồng thời bay lên.

Tống Phi thở dài một hơi, khá tốt không phải bình hoa, thân thủ không tệ, ngay từ đầu hắn còn có chút lo lắng nàng kéo chậm tốc độ của mình đây này. Nhưng cũng phải nghĩ lại, một thợ săn cấp 14 chỉ đi luyện một mình không có nhóm hay đội gì hẳn cũng sẽ không phải là một người xoàng xĩnh a.

Hai người càng phối hợp càng ăn ý, bọn hắn đi lòng vòng quanh nông trường giết quái tránh cho thời gian đi đường bị lãng phí vô vị. Sau vài vòng thì người sói đã còn thừa không có mấy, hai người ngồi dưới đất bên cạnh nhau một bên khôi phục lượng HP một bên chờ đợi quái vật một lần nữa đổi mới.

Nhân lúc còn nhàn hạ, Tống Phi hỏi nàng: "Vì lý do gì mà trở thành game thủ chuyên nghiệp?"

"Tất nhiên là vì kiếm tiền ah! Hiện tại ta cũng chỉ biết chơi trò chơi, bằng cấp của ta không cao, trường cấp 3 đều không có học xong, vả lại trong nhà còn có một muội muội muốn lên đây học, cũng may mấy năm này tại trong trò chơi có mấy tên đồng hành chung đều nhường cho ta một ít, cho nên thu nhập vẫn là khả quan đấy."

Tống Phi thầm than: "Mỹ nữ khắp nơi đều nổi tiếng ah!" Hắn đương nhiên sẽ không hỏi về cha mẹ của nàng, nàng đã không nhắc tới thì chắc là qua đời hoặc là làm sao đó, không cần phải câu dẫn ra chuyện thương tâm của người khác.

"Còn ngươi thì sao? Vì cái gì mà đi con đường này?"

"Ta?" Tống Phi tự giễu cười: "Vì nhét đầy cái bao tử này."

Băng Thành Phi Hồ thấy hắn có ý không muốn nói cũng không có truy vấn, hai người nhất thời trầm mặc lại, ngẩng đầu nhìn qua Tinh Không (bầu trời) nghĩ đến tâm sự của riêng mình.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Chung Cực Hỗn Hỗn của Thất Ngô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eruto103
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.