Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Đốm Ma Trơi.

Tiểu thuyết gốc · 2844 chữ

Ivanikov nhặt lên một cái bình thủy tinh cỡ 500ml, đúng là cái bình mà Y dùng để đựng mật gấu lúc nãy. Chỉ có đều là trong bình bây giờ lại trống rỗng. Mật gấu cũng chẳng thấy đâu, có thể đoán được là bị con súc sinh kia dùng hết. Phí bao nhiêu công sức lại đi làm áo cưới cho người ta, có thể nghĩ Nguyễn Duy bao nhiêu giận dữ.

"Con mẹ nó chứ, ta mà bắt được cái tiểu súc sinh kia thì chắc chắn sẽ vặn cổ lột da nó." Nguyễn Duy nghiến răng ken két nói.

Cũng có thể hiểu sao Cậu sinh ra nóng nãy, thử hỏi người trong vài tiếng đồng hồ kém chút mất cái mạng nhỏ, vẫn là mấy lần kém chút mất mạng nhỏ xem có nóng tính hay không.

Nếu không phải Nguyễn Duy đồ bảo mệnh nhiều thì có lẽ đã chết thây bọc da chó rồi. Bị lũ sói ăn thịt không phải bọc da chó thì là gì.

Lúc này Lý Triều Càn cũng đứng lên, lấy ra một cái đèn pin soi sáng. Từ nãy đến giờ cả bọn cũng chỉ là dựa vào các giác quan cường hóa để nhìn lờ mờ, có đèn thì càng tốt hơn, dù sao dưới này cũng không có ánh trăng cái gì.

Y đi vòng quanh căn phòng đá dưới lòng đất lấy đèn chiếu lung tung cả lên. Nguyễn Duy cũng nghĩ thầm, ai lại rãnh rỗi xây một cái căn phòng dưới đây, mục đích là để làm gì.

Đến lúc này, cậu cũng căn bản quên mất mục tiêu đầu tiên đi đến chỗ này.

Nguyễn Duy đứng lên dãn người một cái, phải nói mấy tiếng đồng hồ này chưa từng được buông lỏng qua. Nào là con gấu quái quỷ, nào là bão tuyết, nào là lũ sói, đúng rồi, con có cái con Lang Bái chết bầm kia nữa. Đúng là để người mệt quá sức.

Lúc này bình tĩnh nghĩ lại thì có vẻ như lúc đó cái xác con gấu hẳn là không phải động đậy sống lại. Mà là bị những con sói đói hung hăng ăn thịt nên mới gây ra ảo giác như nó muốn đứng lên vậy.

Mấy con sói này đúng là vô lại. Cho chúng ăn một tảng thịt nặng năm tấn lại còn muốn ra tay với chúng tôi, đúng là không có thú tính.

Chửi bậy trong lòng một lúc, thì nghe Lý Triều Càn nói :" Mau lại đây xem xem, hình như có một cái bức họa."

Y dùng cái đèn pin chiếu lên một cái bức tường. Trên bức tường là một cái bức họa vẽ một cái kim tự tháp.

Cả đám tập trung lại chỗ của y, nhìn lên bức tường, sửng sốt một hồi lâu.

Ở đỉnh kim tử tháp là một con cữu vỹ Hồ Ly lông trắng, trên đầu của nó đội một cái vương miện hoàng kim, tinh quang chói rọi. Hàng phía dưới là những con Hồ Ly một đuôi đang quỳ lạy cúng bái con Cữu Vỹ Hồ Ly.

Ở hàng phía dưới nữa thì chính là những con người đang giơ hai tay lên trời ra vẻ như đang tạ ơn, chân dung của họ được vẽ rất quái dị, nụ cười toát lên cả hai bên mang tai.

chỉ có điều, bức họa cũng không nguyên vẹn. chỗ con Hồ ly bị mất một gốc phần tay phải. Lúc này con cửu vỹ này đang đứng như một người bình thường. Có lẽ phần tay bị mất của nó đang giữ một vật gì.

Đám người thấy cảnh này rùng mình một cái, nhớ tới câu chuyện mà Thạch lão đã kể. Nguyễn Duy lên tiếng :" Chẳng lẽ, đây chính là những người được con Hồ Ly này ban ân mà lão thạch nhắc đến."

"Mười phần chắc chín phần là như vậy rồi." Lý Triều Càn gật đầu nhẹ nhàng dường như không thấy được.

Cái này cũng là quá quái dị rồi.

"Nếu vậy thì nơi này rốt cuộc là chỗ nào ?" Nanno nghi vấn hỏi.

Không có ai trả lời câu hỏi của cô nàng mà giữ vững trầm mặc nhìn bức tranh cữu vỹ hồ. Lặng lẽ đem so sánh nó với bức tranh mà cả bọn tìm được trong ngôi nhà của thích khách kia ngược lại là giống mấy phần.

Đúng lúc này bỗng nhiên giữa thiên địa vang lên một tiếng cười lảnh lót của một đứa trẻ con. Đám người dựng hết cả tóc gáy.

Bốn người ngó nhìn xung quanh xem xét có gì không ổn, liền thấy một cái thân hình nhỏ bé lướt qua hướng sâu trong căn phòng đá. Ai cũng căng cứng dây thần kinh một lần nữa, sợ rằng sắp có chuyện nháo quỷ xảy ra.

Vẫn là Ivanikov gan lớn xung phong đi trước, Y bước từng bước nhỏ. Rút kinh nghiệm hai lần trước lúc nào cũng gặp điều chẳng lành Y nâng cao cảnh giác lên gấp mười lần.

Đang bước đi Y phát hiện đồ vật dưới đất nói :" Đây chẳng phải là dấu chân của con thú ăn cắp bình mật gấu hay sao."

Đám người nghe vậy cũng tiến lên nhưng tinh thần cảnh giác vẫn chưa hề để xuống. Đúng là giống với dấu chân trên tuyết khi nãy bảy tám phần, nhất định là con súc sinh kia rồi.

Nghĩ đến đây Nguyễn Duy có chút nóng máu, mẹ nó lấy đồ của ông còn dám hù dọa ông, cái con súc sinh này muốn chết rồi. Cậu định đuổi theo bắt lấy nó, dù không biết là con gì nhưng bắt lại được thì nói tiếp.

Đúng lúc này, cậu bị Lý Triều Càn cản lại, :"khoan đã, chưa biết địch như thế nào. Chớ manh động."

Thấy Lý Triều Càn nói cũng phải Nguyễn Duy cũng bỏ ý định đuổi theo nó, rủi có việc gì thì coi như chơi xong.

Nanno tiến lên dò xét một phen :" Mau lại nhìn, đây là lông của nó." cô cầm lên một nhúm lông màu cam lên.

Cũng không biết là của động vật nào, lúc ở chỗ con gấu có lẽ gió quá lớn không thấy lông con vật này để lại nhưng dưới đây là môi trường kín gió nên lông cũng không bay đi mất, bị Nanno tìm được.

"Lý Triều Càn xem xét một chút liền nói :" Lông này, có phần giống lông của một con Hồ Ly."

Hồ Ly ? hai chữ này xuất hiện trong đầu của mỗi người. Quá nhiều Hồ Ly trong một câu chuyện, từ lời mà Thạch trưởng thôn nói, đến bức họa trên tường, lại tới con hồ ly ăn cắp bình mật gấu. Đúng rồi còn việc mà Nguyễn Duy nhìn tinh tượng ra tràn cảnh nữa.

Những hình ảnh đó lướt qua hải não của mỗi người. Khiến cho sống lưng của ai cũng phải rợn rợn.

"Bây giờ làm sao đây, đi tiếp hay thôi." Ivanikov nói.

Đám người trầm ngâm một chút Lý Triều Càn nói :" Bây giờ ra ngoài không được, đường đã bị chặn, hơn nữa có qua được cũng phải đối mặt với bầy sói. Nếu cứ ở yên chỗ này cũng không phải là chuyện tốt, quá bị động. Chi bằng tiến lên phía trước, lấy công thành thủ."

Nghĩ nghĩ một hồi, chính là cái đạo lý này. Lui không được, tiến cũng không xong, chỉ con cách đi lên phía trước.

"Vậy liền đi đi." Đám người đồng ý.

Bốn người cầm trên tay mỗi người một cái đèn pin, đi theo dấu vết của con vật để lại. Lần mò đi trong một thông đạo nhỏ hẹp, tối tăm, cả bọn không ngờ là trong căn phòng đá này mà lại xuất hiện một cái thông đạo, nếu không phải do con vật kia thì có lẽ cũng không ai để ý đến.

Rất nhanh đám người tiến đến trước một bức tường nham nhở, có vẻ như đã bị người phá vỡ. Nhìn theo vết tích thì là mới bị phá cách đây được một thời gian dài, dùng đèn pin có thể thấy được những vết cách do vật sắc nhọn gây ra, rất có thể là cuốc mỏ chim hoặc là một cái xẻng.

Đám người bước quá bức tường bị phá hủy vừa nghĩ, có vẻ như bức tường bị xây lên sau đó có người đến phá. Niên đại giữa vết phá hoại và bức tường này cách rất xa nhau.

Sau bức tường là một căn phòng khác, tuy nhiên lại có phần nhỏ hẹp hơn nhiều so với căn phía trước. Trong phòng đá cũng không có vật gì, câu hỏi được đặt ra là bức tường kia được dùng để làm gì. Hay là nó muốn che giấu cái gì đó.

Đến chỗ này thì dấu vết cũng biến mất, trên nền đất ám đầy tro bụi không lý nào có vật đi qua mà lại không để lại một dấu vết gì. Đoàn người càng nghĩ càng nghi hoặc, bỗng nhiên uỵnh một cái, cả bọn người rơi xuống một cái hố đen. Tiếng va đập của con người, những cái đèn pin vang vọng trong không gian.

Những cái đèn pin cung cấp ánh sáng lúc này bỗng vụt tắt, một thứ trở nên tối đen như mực. Xòe năm ngón trước mặt cũng chưa chắc có thể thấy rõ cái gì.

Nguyễn Duy có thể ngửi được trong không khí một thứ mùi gây gắt khó chịu, nhưng cũng không quá để ý tới nó vào lúc này.

Rất nhanh, cậu đã đáp xuống đất, nghe xung quanh những tiếng uỵnh uỵnh trầm rõ, có lẽ ba người còn lại cũng đã tiếp đất. Ngay vào lúc nay, tiếng cười ma mị lúc ở chỗ bức tranh lần nữa vang lên.

Khanh khách, khanh khách ...khanh khách từng tiếng từng tiếng một.

Hai cái đoàn lửa màu xanh lục xuất hiện, như hai cái bóng ma trơi giữa không khí lập lờ, lập lờ như đang nhảy múa. Nguyễn Duy lúc này muốn lên tiếng nói với ba người còn lại thì bất ngờ không thể nào lên tiếng được. Tinh thần của cậu trở nên ngu mị đi như một người không hồn.

Bây giờ muốn hiên hệ với hệ thống thì cũng không kịp nữa rồi, hai đốm ma trơi kia dường như có dụ hoặc cực kỳ lớn khiến cậu bước đi về phía trước, từng bước từng bước một. Cậu giơ tay ra định với tới nó. Tiếng cười lúc này càng trở nên to hơn càng thêm quỷ dị.

Ngay lúc cậu sắp chạm vào đống lửa thì tiếng cười im bặt, con ngươi của cậu căng phồng lên, lấy lại được một chút thanh tĩnh. Cảm giác như bị người kéo lại, cả phần hồn lẫn thể xác.

Ngã ngược về sau, mông chạm vào mặt đất. Mồ hôi lạnh chảy khắp người thở hồng hộc.

"Mau đi cứu hai người kia." Lý Triều Càn la lớn. Nguyễn Duy lúc này mới hoảng hồn, thấy hai người đang đi tới gần cái bờ vực thẳm, chỉ còn nữa bước nữa thôi liền rơi xuống.

Cậu chạy mau đến chỗ hai người kia Lý Triều Càn xử lý Ivanikov còn cậu lo cho Nanno, dùng sức kéo ngược họ trở về tránh xa ra khỏi hố sâu. Cả đám ngã uỵnh xuống, lúc này hai người mới hoàn hồn, khuông mặt tái nhợt không có tý huyết sắc.

Ivanikov điên cuồng hút lấy không khí một hồi nói :" Con mẹ nó, khi nãy là cái quỷ gì vậy. Làm ông đây sợ muốn chết." Trong giọng nói lộ ra vẻ run rẩy.

Đám người lặng yên hít thở lấy lại bình tĩnh, khi nãy nếu không phải Lý Triều Càn cứu đám người thì có lẽ bây giờ đã là một câu chuyện khác.

"Khi nãy chính là một cái mê hồn thuật của con Hồ Ly kia, lúc chúng ta rơi xuống ngửi thấy cái mùi kỳ lạ kia thì đã trúng chiêu. Hai đốm ma trơi khi nãy chính là hai con mắt của nó." Lý Triều Càn nghiêm trọng nói.

Đám người cũng giật mình, mê hồn thuật ? Còn có thể chơi như vậy sao.

Ivanikov đứng dậy cầm lấy đèn pin soi xuống cái hố sâu kia, chỗ mà con Hồ Ly đã dụ dỗ bọn người ngã xuống.

Hố không sâu lắm nhưng lại cắm đầy những cái cọc gỗ nhọn hoắc. Ở dưới đó còn có một số cái xác người chết, nghĩ có lẽ là những người xấu số bị con Hồ Ly hại chết.

Nhớ lại khi nãy nếu cả đám rơi xuống thì không chết cũng sẽ chết từ từ, nghĩ mà rợn cả gai óc.

Nguyễn Duy cũng tiến lại gần, xem xét thế nào. Đống xác người dưới kia đều chết rất thê thảm, có người đầu lâu bị cắm trên cọc còn thân thì nằm dưới mặt đất, tay chân cũng không biết đi đâu mất rồi. Cảnh tượng tương đương rùng rợn, đám người nay đều mặc một bộ đồ đen, chỉ có tay áo lại thuần một màu đỏ của máu, dù đã qua thời gian rất dài nhưng vẫn có thể nhận ra.

Lý Triều Càn từ đằng sau đi tới :" Lũ này có lẽ là bọn chuột đất mà người ở thôn nhắc đến, nhìn cách ăn mặc của chúng thì không lẫn vào đâu được."

Nhìn bọn chuột đất phía dưới, Nguyễn Duy nhíu mày càng sâu.:" Thế quái nào lại có chuộc đất ở chỗ này, không lẽ đây là một cái lăng mộ hay sao. Thế nào đi tìm thích khách lại lòi ra một cái lăng mộ." Nguyễn Duy nhìn thật sâu Lý Triều Càn. Có cái gì đó rất quỷ dị ở đây.

"Mặc kệ, chúng có phải là chuột đất hay không, bây giờ chỉ cần biết làm sao để đi ra ngoài hoặc là bắt con súc sinh kia cho hả dạ." Ivanikov nghiến răng nói, đây chúng là lần xém chết thứ 3 trong vài tiếng tới đây, Y biểu thì sức chịu nhẫn nại của mình kém vô cùng.

Nói đến đây thì Nguyễn Duy chịu vậy, bây giờ đang ở đâu cũng không biết, bốn phía là bức tường hơn nữa còn là ở dưới lòng đất. Ngươi nói xem bây giờ đi ra bằng cách nào.

Đám người yên lặng hồi lâu, Lý Triều Càn lên tiếng :" Để ta dùng phong thủy dò đường thử xem sao."

Ivanikov mặt đen lại, cái phong thủy đồ chơi này dẫn đám người đến đây, xông ra không biết bao nhiêu họa tới. Bây giờ còn muốn dùng, ngươi muốn giết chúng ta à.

Dù nghĩ vậy nhưng Ivanikov cũng không lên tiếng, bây giờ cũng không có phương án nào đành nghe mệnh vậy.

Lý Triều Càn vẫn đi xung quanh xem xét địa thế, nhưng càng đi lông mày của Y nhíu càng chặt. Nghĩ ngợi một hồi Y liên lấy ra một cái la bàn to cỡ một bàn tay người.

Trên cái la bàn khắc họa đầy những hình thụ quái đản. Lý Triều Càn thao tác cái gì đó trên la bàn rồi vừa đi vữa lẩm bẩm trong miệng.

Nguyễn Duy nhìn hắn thì nhíu mày càng chặt, không biết trong hồ lô kia đang bán thứ thuốc gì nữa.

Được một hồi lâu, Lý Triều Càn chỉ về một cái góc tường, :" Mau đập vỡ bức tường này, sau nó chắc chắn có lối đi."

Ivanikov một bụng ghi hoặc tiến lên đánh túi bụi vào góc tường. Mọi việc nặng nhọc đều là do Y đến làm nên đám người cũng ăn ý không có dị nghị gì.

Một hồi sau, một góc bức tường đá bị Ivanikov sinh sinh đánh cho sụp đổ, nhìn Y giống như mượn việc này phát tiết một chút sự bực mình trong người.

Sau góc tường đúng thật xuất hiện một lối đi, không, không thể tính là lối đi. Chỉ có thể coi là một cái lỗ chuột nhỏ, may ra vừa một người đi vào. Nếu muốn đi qua thì từng người phải lăn bò trong đó, điều quan trọng là không biết cái lỗ này sâu bao nhiêu và dẫn đến đâu. Dùng đèn pin chiếu vào cũng không thấy tận cùng.

Nguyễn Duy ngó quanh một hồi, con Hồ Ly khi nãy xém chút hại chết cậu không biết đã biến đi đâu, chỉ sợ trong lúc chui vào nó lại làm ra cái gì điên khùng tới.

Lúc này Lý Triều Càn nói :" Đi."

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.