Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người sống sót (1)

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Những bệnh nhân này bình thường trải qua hoặc chứng kiến sự việc cực kỳ đáng sợ, hoặc là sau chấn thương nghiêm trọng, thì có thể tê liệt cảm xúc, phản ứng chậm chạp, họ sẽ sống trong hoảng sợ một thời gian dài, không có cách nào tự điều khiển việc không ngừng nhớ lại tình cảnh và nội dung có liên quan đến vết thương. Nghiêm trọng sẽ dẫn đến trầm cảm, thậm chí nảy sinh khuynh hướng tự sát.

Đinh Tiềm đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc người phụ nữ này đã trải qua chuyện đáng sợ cỡ nào mà biến thành như bây giờ.

"Cô ta chính là người bị hại thứ hai?" Đinh Tiềm hỏi.

Liên quan tới người sống sót này, Quách Dung Dung cũng không nói rõ, chỉ lái xe đưa Đinh Tiềm đến bệnh viện trước.

"Ừm."

"Vậy mặt của cô ta?"

"Có lẽ anh có thể đoán được rồi, chờ lát nữa y tá thay thuốc anh tự xem đi."

Người phụ nữ đầu to hai mắt ngây ngô nhìn bọn họ, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cô ta.

Rốt cuộc trên người người phụ nữ này đã xảy ra chuyện đáng sợ cỡ nào?

Đinh Tiềm mang theo nghi vấn cùng Quách Dung Dung canh giữ ở trong phòng bệnh, trước khi Quách Dung Dung đến phòng bệnh cầm lấy một cái túi xách từ trên xe xuống, bên trong không biết chứa thứ gì.

Bây giờ cô đổ đồ trong túi xách xuống giường, thì ra là một đống đồ ăn vặt, đậu phụ khô, xương vai gà, cổ vịt, từng cái bọc nhỏ trả đầy giường, ngoài ra còn một quyển tạp chí trang bìa là Lý Mẫn Hạo.

Người phụ nữ thấy những thứ này, hai mắt lập tức tỏa sáng.

Trên đầu cô ta quấn quá nhiều băng vải, ăn cái gì cũng khó khăn, nhưng vẫn vội vã nhận lấy cổ vịt Quách Dung Dung đưa, xé vỏ gặm một miếng.

Đinh Tiềm thầm cảm khái, quả nhiên phụ nữ đều là một loài động vật, cho dù có tận thế thì có những thứ này, các cô cũng có thể vui vẻ vượt qua một ngày.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hai y tá đẩy xe đẩy vào phòng bệnh, đến thay thuốc cho bệnh nhân, trông thấy tình cảnh trong phòng, họ gần như phát điên, y tá béo nói với vẻ nghiêm túc: "Các người là ai, sao có thể cho bệnh nhân ăn loại thực phẩm rác này chứ! !"

Người phụ nữ đang mút một miếng xương vai gà, lập tức bị dọa ngồi yên tại chỗ, cục xương trong miệng một nửa bên trong một nửa bên ngoài.

Quách Dung Dung vội vàng giải thích, lúc này hai y tá mới không nói gì.

Bởi vì trên đầu người phụ nữ quấn quá nhiều băng gạc, cần hai người mới hoàn thành được, hai người y tá nhau làm việc, dùng kẹp cẩn thật lột từng vòng từng vòng băng trên mặt người phụ nữ, còn phải thỉnh thoảng giữ chặt tay cô ta, tránh cho cô ta nhịn không được cào mặt mình.

Khi lớp băng trên mặt cô ta được bóc hết hoàn toàn, hô hấp của Đinh Tiềm và Quách Dung Dung dừng lại trong nháy mắt.

Đây là mặt người sao?

Ngoại trừ con mắt và gần nửa khuôn mặt lộ ra khi nãy, bộ phận còn lại đều không nhìn thấy da mặt, hoàn toàn là từng miếng thịt đỏ dán lên trên xương, bên trên thịt nát còn có vảy của máu và nước thuốc ngưng kết thành, cùng bị giật ra theo lớp băng gạc, vết thương mới chảy ra máu tươi, những miếng thịt nát khác co rúm lại, giống như vật sống rúc vào một chỗ, khiến người ta cảm giác được rõ ràng đau đớn của cô ta.

Trong cổ họng cô ta lại phát ra âm thanh "Ôi ôi", đó là phương thức duy nhất mà cô ta có thể biểu đạt.

"Vết thương trên mặt cô ta là sao vậy?" Đinh Tiềm hỏi.

"Giống người bị hại thứ nhất, răng cắn."

". . ."

"Đây là kết quả giám định pháp y của chúng tôi, không có sai sót. Thông qua dấu vết cắn xé mà nói, là răng con người. Hơn nữa từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới cơ thể cô ta chỉ có chỗ này bị thương. Bây giờ, có hai vụ án gặm mặt đều xảy ra ở chỗ đây, anh còn cảm thấy là trùng hợp sao?"

". . ." Đinh Tiềm im lặng.

Việc này đúng là vượt ngoài dự tính của anh. Anh cũng chưa từng gặp vụ án như thế này. Khó trách cảnh sát lại nghi ngờ Zombie gây án. Hiện giờ ngay cả chính Đinh Tiềm cũng hơi hoang mang.

"Cô ta và người bị hại đầu tiên đều là phụ nữ độc thân, bộ phận bị tập kích đều là mặt. Hai vụ giết người xảy ra cách nhau ba tháng. . ."

"Mấy người nghi ngờ là cùng một hung thủ?"

"Đúng vậy. Nhìn rất giống vụ án liên hoàn, nhưng chúng tôi không có cách nào xác định được thân phận hung thủ và nguyên nhân gây án. Mặc dù ở nước Mỹ từng xảy ra vụ án gặm mặt tương tự, nhưng tình huống cặn kẽ của vụ giết người này chúng tôi không có nắm giữ, anh nói hung thủ là sử dụng quá liều lượng ma túy dẫn tới phát điên, thực tế có phải như chúng tôi nghĩ không thì cũng chưa chắc. Anh là bác sĩ tâm lý, anh hiểu rõ loại thuốc này không?"

"Có thể chứ, tôi từng trị liệu ba bệnh nhân vì sử dụng loại ma túy này dẫn đến rối loạn tinh thần."

"Vậy sao." Quách Dung Dung có vẻ hơi giật mình.

"Loại thuốc mê 'Muối tắm' hay gọi 'muối tắm Zombie', quả thật có thể khiến một số người phát điên, nhưng giống như tôi đã nói, cũng không có biểu hiện lâm sàng thực tế, sử dụng loại thuốc này là nhất định sẽ xuất hiện triệu chứng gặm cắn mặt người khác. Ba bệnh nhân mà tôi từng tiếp xúc, người đầu tiên lúc phát bệnh từng có ý đồ ôm bạn gái của mình nhảy lầu, người thứ hai chẳng những cắn người mà còn cầm đồ tấn công những người xung quanh, người thứ ba giống kẻ gặm mặt mà cô miêu tả nhất, hắn ta phát điên sẽ dùng răng cắn người, nhưng không phải mặt mà cắn lung tung như chó điên.

"Ý của anh là, anh nghi ngờ kẻ tấn công là sử dụng muối tắm mới phát điên?"

"Ừ, nhưng tôi lại nghĩ không ra, còn có những cách nào có thể khiến người ta biến thành như vậy."

"Anh là bác sĩ tâm lý, nhất định biết rất nhiều loại thuốc kích thích thần kinh đúng không. Có thuốc nào có thể biến người ta thành như vậy?" Quách Dung Dung tràn đầy mong đợi mà hỏi. Tham khảo ý kiến ​​về loại thuốc này chính là một trong những mục đích để họ mời Đinh Tiềm đến

Đinh Tiềm lắc đầu.

"Vậy có cách nào không dùng thuốc mà có thể biến người thành Zombie không? Ví dụ như áp lực tâm lý, đè nén đến cực hạn liền thì biến đổi?"

Đinh Tiềm lắc đầu.

"Hay là, có bệnh tâm thần Zombie không. Mắc bệnh này, trí tuệ của con người sẽ thay đổi, sau đó tràn ngập tính công kích, giống như Zombie?"

"Cô thật lợi hại!"

"Tôi đoán đúng hả? !"

"Cô viết truyện kinh dị thích hợp hơn làm cảnh sát đó."

"Anh. . ."

"Rốt cuộc bây giờ tôi đã hiểu cô tới tìm tôi làm gì rồi. Thứ cho tôi nói thẳng, tôi đã từng chữa trị cho người có rất nhiều vấn đề về tâm lý, cũng được chứng kiến đủ loại bệnh nhân tâm thần, bao gồm phân liệt nhân cách, đã giết người... Nhưng mà tôi chưa từng thấy người nào như cô nói."

"Nếu cái gì cũng không có khả năng, vậy cũng chỉ có một loại khả năng. Hung thủ chính là một tên Zombie có một không hai."

". . ." Đinh Tiềm động đậy miệng nhưng không nói chuyện.

"Tôi biết anh muốn nói gì, anh muốn phản bác tôi, nói trên thế giới này căn bản không có Zombie gì đó, tôi làm một cảnh sát sao có thể tin loại lời nói vô căn cứ này... Nhưng anh phải tìm ra lý do thuyết phục tôi đi, anh có thể tìm ra sao?" Cô gái trợn đôi mắt tròn xoe, bóp eo, lý lẽ hùng hồn hỏi lại.

". . ." Đúng là Đinh Tiềm bị cô hỏi không có lời gì để nói.

Anh xoay mặt nhìn về phía người phụ nữ bị thương trên giường bệnh, hỏi Quách Dung Dung: "Chắc cô ta đã từng gặp hung thủ rồi nhỉ, cô ta nói thế nào?"

"Cô ta không thấy rõ tướng mạo hung thủ."

"Dù sao cô ta cũng phải có ấn tượng với hình dáng đặc biệt của hung thủ chứ. . ."

Bạn đang đọc Vô Tội Mưu Sát (Bản Dịch) của Vũ Trần

Truyện Vô Tội Mưu Sát (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Milton2810
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.