Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại Bạch Đế thành.

Phiên bản Dịch · 2808 chữ

Hơn nữa hiện tại trong Ngự Thần chất chứa một lượng năng lượng khổng lồ làm rung động lòng người. Dù Đường Phong thân là chủ nhân, muốn dùng thần thức thâm dò toàn bộ Ngự Thần là chuyện không có khả năng, thần thức của Đường Phong bị năng lượng khổng lồ này hủy diệt.

Hưng phấn qua đi, Đường Phong cẩn thận hỏi thăm Linh Khiếp Nhan những chuyện đã xảy ra sau khi hắn hôn mê.

Linh Khiếp Nhan nói tường tận mọi chuyện lại một lần.

Cho tới lúc này, Đường Phong mới biết vì sao mình lại đột ngột tấn chức Linh giai.

Sau khi Ngự Thần nhận mình làm chủ nhân, đã đem trọn linh khí Ngự Thần Sơn thu vào nó, mang vào trong thể nội của mình, tuy phần lớn linh khí cất giữ trong Ngự Thần, nhưng khó tránh khỏi tiết ra ngoài. Lượng linh khí tiết ra ngoài cũng vô cùng khổng lồ, trực tiếp thúc đẩy mình đạt tới điều kiện tấn chức Linh giai. Linh khí của một đầu linh mạch bị hấp thu, làm sao Đường Phong có thể nhìn trộm được chứ.

Bớt được việc như thế, Đường Phong vốn có ý định rời khỏi đây sẽ khổ tu một thời gian, tìm cơ hội phục dụng Tinh Thần Thiên Nguyên Đan để tấn chức Linh giai, nhưng bây giờ lại tiết kiệm được một viên đan dược.

Thần binh, đây là đồ vật mà Đường Phong mong muốn từ nhiều năm nay, không nghĩ tới có ngày lại tới được tay hắn, hơn nữa nó lại là Thần binh khác với các Thần binh khác, không thể cầm trên tay, thiểu đi một chút niềm vui thú. Cũng chính vì như vậy mới có tính ẩn nấp, đây ngược lại là một chuyện tốt.

Cuộc đời này không uổng! Đường Phong thổn thức một tiếng, có thượng cổ linh thú làm tọa kỵ, lại có một kiện Thần binh, còn chưởng quản Thiên Cơ Ấn, những bảo bối dù là ai có được chỉ sợ mộ phần của tổ tiên cũng phải bốc lên khói xanh, nhưng Đường Phong lại có được toàn bộ, không thể không nói đúng là vận may đã rơi trúng đầu của hắn.

- Phong ca ca, hai người kia đang chờ ngươi tỉnh lại đấy, ngươi mau xem nên làm thế nào?

Linh Khiếp Nhan mở miệng nhắc nhở.

- Ân.

Đường Phong cũng phát hiện Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà không có đi, hai người đang ngồi cách mình khoảng mười trượng, đoán chừng muốn chờ mình tỉnh lại hỏi một ít chuyện.

Bọn họ muốn hỏi cái gì Đường Phong cũng biết rõ.

Đường Phong hít sâu một hơi, mở to mắt, cũng cảm thấy thế giới hiện giờ nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.

Đường Phong vừa có động tĩnh, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà lập tức phát giác được, hai người đều mở to mắt nhìn hắn.

Đường Phong nhìn bọn họ cười cười, đứng dậy đi tới bên hai người.

Sắc mặt Tần Thả Ca lập tức ngưng trọng, ngay cả cương khí của Huyết Thiên Hà cũng rục rịch, bọn họ sợ một ít công kích đột nhiên từ trên người Đường Phong bắn ra.

- Đa tạ hai vị tiền bối hộ pháp cho vãn bối.

Đường Phong đi đến trước hai người, nói cảm tạ.

Không quản mục đích khỉ gió gì mà hai người ở lại đây, cũng có thể xem là thủ hộ hắn, một tiếng cảm tạ chắc chắn phải nói.

Tần Thả Ca nhìn Đường Phong, xác định sẽ không bị công kích, lúc này mới yên lòng lại, khoát tay nói:

- Việc rất nhỏ, không đáng nhắc đến.

- Hai vị có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi, có thể trả lời vãn bối nhất định sẽ bẩm báo đầy đủ!

Đường Phong đi thẳng vào vấn đề.

Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà liếc nhau, cười khổ một tiếng nói:

- Ngươi rất trực tiếp.

Đường Phong gãi gãi hai gò má:

- Đổi lại là ta, ta chắc chắn cũng có nhiều chuyện muốn hỏi.

- Nếu như thế, ta cũng không nói lời khách sáo với ngươi, có phải ngươi đã thu phục được Ngự Thần?

Sắc mặt Tần Thả Ca ngưng trọng, hỏi thăm.

- Đúng!

Đường Phong gật đầu.

Tuy đã đoán trước, nhưng khi được chứng thực suy đoán của mình, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà vẫn nhịn không được mà khiếp sợ, hai người bọn họ là Linh giai thượng phẩm, cố gắng ở chỗ này đã nhiều năm, nhưng không thể nào đi tới đỉnh, Đường Phong là một Thiên giai thượng phẩm nho nhỏ, lại làm được chuyện này, cho nên bọn họ có chút không cam lòng.

- Nói như vậy, Ngự Thần đã dung nhập vào trong đan điền của ngươi?

Huyết Thiên Hà mở miệng hỏi.

- Đúng!

Đường Phong lại gật đầu.

Tần Thả Ca thở dài, Huyết Thiên Hà trực tiếp quay người rời đi, xa xa địa truyền đến một câu:

- Hôm nay lão phu thiếu nợ nhân tình của ngươi, ngày khác nếu có yêu cầu gì, trực quản đến Huyết Vụ Thành tìm ta, nếu có thể làm được, lão phu sẽ giúp ngươi hoàn thành!

Huyết Thiên Hà dứt khoát như thế làm Đường Phong sững sờ, cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất không thấy nữa, Đường Phong mới quay đầu hỏi:

- Tiền bối, hắn nói thế có ý gì? Ta chỉ trả lời hắn thôi mà.

Cao thủ Linh giai thượng phẩm thiếu nhân tình, đây không phải là chuyện tùy tiện là có thể có được.

Hơn nữa người này chính là thành chủ Huyết Vụ Thành!

- Ha ha...

Tần Thả Ca cười một tiếng.

- Hắn không vì vấn đề này mà nói thế, một khắc khi ngươi thu phục được Ngự Thần, ta và hắn đều thiếu ngươi một nhân tình.

- Có thể nói rõ một chút được không?

Đường Phong phiền muộn, hắn không hiểu huyền cơ trong đó.

- Ngày sau ngươi sẽ hiểu.

Tần Thả Ca không có ý định giải thích, Đường Phong tức điên lên, mình chỉ trả lời vấn đề bọn họ hỏi, nhưng thu được đáp án rất khó hiểu.

Nói chuyện với Đường Phong một hồi, Tần Thả Ca vộ vàng rời đi, giống như lửa đốt bờ mông vậy.

Trước khi đi, hắn nói một câu làm Đường Phong rất để ý.

- Một thời gian ngắn nữa, cả đại lục sẽ trở nên hỗn loạn, ngươi nên chiếu cố mình cho chu toàn, tận lực không nên cùng người ta xung đột.

Tần Thả Ca lưu lại câu này, không nói rõ gì cả, nhưng Đường Phong cũng có suy đoán của mình.

Trận pháp phong ấn cả Thiên Cương đại lục, sau một khắc khi Ngự Thần Sơn bị hủy, có khả năng đã bị đánh phá! Trận pháp bị phá, cũng có ý nghĩa Thiên Cương đại lục và ngoại giới xuất hiện điểm nối với nhau, đến lúc đó ngư long hỗn tạp, muốn an bình là chuyện khó khăn.

Hơn nữa thế giới bên ngoài cao thủ xuất hiện lớp lớp, Thiên Cương đại lực bị phong ấn cả ngàn năm không thể nào so sánh được, cho nên Tần Thả Ca mới dặn dò Đường Phong không nên xung đột với người lạ, bởi vì ai cũng không dám cam đoan mình có trêu chọc phải nhân vật có hậu trường hay không.

Đường Phong không sợ, ngược lại có chút hưng phấn!

Phong ấn bị bài trừ, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ngàn năm trước, người của Thiên Cốc dùng hai mươi linh mạch bố trí đại trận, phong ấn chặt Thiên Cương đại lục, ngăn cách với ngoại giới, mà hai mươi linh mạch này, chỉ cần có mười chỗ bị hủy, trận pháp sẽ bị phá. Cẩn thận tính toán, thời gian mấy năm nay linh mạch bị hủy trong tay Đường Phong đã có hai nơi.

Một chỗ chính là Băng Hỏa Đảo ở hải ngoại, Ngự Thần Sơn là một chỗ. Đường Phong có thể hủy diệt hai nơi, thì trong ngàn năm qua người khác cũng hủy tám chỗ khác.

Cho nên mới nói, phong ấn bị bài trừ là chuyện đương nhiên.

Đường Phong hưng phấn, là vì hắn đã có thể đi tìm linh nhũ, cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan.

Sau khi từ Vạn Ma Quật trở về, Đường Phong vẫn suy nghĩ làm thế nào mới có thể từ thế giới này tới được Vạn Ma Quật, có khả năng là một nơi bên ngoài Thiên Cương đại lục, mà suy đoán này có tám chín phần là sự thật.

Bởi vì trước khi bị phong ấn, bởi vì Thiên Cương đại lục bị phong ấn cho nên không cách nào đi kiếm, hiện tại đã khác, phong ấn bị phá, cũng có thể đi tìm địa phương linh nhũ, có được thứ này thì việc cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan là chắc chắn.

Sau khi hưng phấn, Đường Phong lại nghĩ tới một chuyện.

Phúc đồng tử của Thiên Cốc tinh thông tính toán, chẳng qua lúc mình đi qua Vạn Ma Quật mới bị hắn tính toán được, hiện tại phong ấn bị phá, hắn còn đi tìm mình lấy Thiên Cơ Trận Pháp hay không?

Thiên Cơ Trận Pháp đúng là thứ tốt, nhưng bây giờ là vật phỏng tay, cho dù có trả lại Thiên Cơ Trận Pháp cũng phải học thuộc làu làu nội dung trên đó, còn lại cần thời gian để lý giải.

Hắn vốn cho rằng chuyến đi Ngự Thần Sơn này rất nhẹ nhõm nhưng không ngờ lại mất thời gian hai năm, không dài cũng không ngắn, Đường Phong tới nơi này chỉ muốn nhìn phong thái của Ngự Thần một cái, cũng chưa từng nghĩ sẽ thu phục được nó.

Thời gian hai năm, xem ra đám Lại tỷ trông ngóng mình mòn cả mắt a, mình chưa bao giờ ở bên ngoài trì hoãn lâu như vậy mà không quay về a.

Nghĩ đi nghĩ lại, Đường Phong vỗ đùi, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, vội vàng lấy Sơn Hà Đồ ra.

Hắn quên trong Sơn Hà Đồ còn có Hỏa Phượng.

Sơn Hà Đồ vừa xuất hiện, Tư Đồ với vẻ mặt cầu xin chạy tới, ngay cả Hắc Phượng cũng thế, mở đôi cánh nỉ non với Đường Phong, giống như đang phàn nàn Đường Phong quên nó lâu như vậy.

- Đại thiếu, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Tư Đồ khóc lóc rất thảm thiết, ủy khuất vô cùng, nói:

- Tiểu lão nhân còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng mình vĩnh viễn bị nhốt ở trong nơi tối tăm không có mặt trời này chứ.

Đường Phong hơi chột dạ liếc mắt nhìn qua Hỏa Phượng đang ngồi trên lưng Bạch Ngọc Long, mở miệng nói:

- Phu nhân thế nào?

Tư Đồ liếc nhìn, không dám nói ra, vẻ mặt đầy tội nghiệp, nói:

- Phu nhân một mực tu luyện, đại thiếu không cần lo lắng, ngược lại tiểu lão nhân, đã lâu rồi không có đi ra ngoài thông khí, đại thiếu gia ngài xem...

Đường Phong thấy Hỏa Phượng không việc gì, tâm tình cũng tốt hơn, phất tay điểm lên Sơn Hà Đồ, xuất hiện vòng xoáy, nói:

- Đi ra đi.

Tư Đồ mặt mày hớn hở, đi theo sau Hắc Phượng ra khỏi Sơn Hà Đồ.

Rời Sơn Hà Đồ, Tư Đồ giống như con chim non được thả ra khỏi lồng, rất vui thích. Hắc Phượng thì trực tiếp bổ nhào đến bên người Đường Phong, mổ hắn thật mãnh liệt.

Đường Phong vội vàng xuất ra một chút linh thạch đút cho nó.

- Xú tiểu tử!

Hỏa Phượng không biết tỉnh lại vào lúc nào, nhảy từ trên người Bạch Ngọc Long xuống, từng bước một rời khỏi Sơn Hà Đồ, xuất hiện trước mặt Đường Phong.

Cương khí lập tức bị rút đi phân nữa, Đường Phong vội vàng thở một cái, khoanh chân ngồi xuống:

- Phu nhân muốn giáo huấn thì chậm một chút, vãn bối muốn khôi phục một lát.

- Hừ.

Hỏa Phượng hừ lạnh một tiếng, ở bên cạnh đùa giỡn với Hắc Phượng.

Chừng nửa nén hương, cuối cùng Đường Phong cũng khôi phục lại, hôm nay thực lực đại trướng, khôi phục cũng làm chơi ăn thật, dĩ vãng không thể so sánh nổi.

- Không tệ ah, đã tấn chức Linh giai?

Hỏa Phượng nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, trong mắt ngạc nhiên.

Đường Phong vẫn chưa mở miệng nói, Hỏa Phượng đã đánh tới, đánh cho Đường Phong rụt đầu lại, nói:

- Xú tiểu tử, có phải ngươi đã quên bổn phu nhân rồi không? Lâu như vậy cũng không thả ta ra! Muốn cho ta chết già ở bên trong đúng không?

Đường Phong ngượng ngùng cười cười:

- Phát sinh một ít chuyện, là vãn bối sai, phu nhân muốn đánh cứ đánh, muốn mắng cứ mắng, nhưng phu nhân hào hoa phong nhã, chỉ có vài năm làm sao mà già được chứ.

Biết rõ Đường Phong đang vuốt mông ngựa, Hỏa Phượng cũng dừng lại, lửa giận cũng mất đi phân nửa, thần sắc ngưng trọng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì, phong ấn bị phá sao?

Đường Phong nhìn Hỏa Phượng giật mình, kinh ngạc nói:

- Làm sao phu nhân biết?

Phong ấn bị phá, Đường Phong chỉ suy đoán thôi, không nghĩ tới Hỏa Phượng vừa ra khỏi Sơn Hà Đồ đã biết rõ.

- Đương nhiên ta biết!

Đôi mi thanh tú của Hỏa Phượng nhảy lên, nói:

- Thiên địa đã khác trước, ngươi không có khả năng cảm thụ được, chỉ có người đạt tới Linh giai thượng phẩm, mới có thể cảm nhận được.

Đường Phong nghe mà mơ hồ, hắn vẫn nói lại chuyện xảy ra trong suốt hai năm nay, không giấu diếm Hỏa Phượng chút nào, dù sao Đường Phong không nói, Hỏa Phượng cũng từ trong miệng Tần Thả Ca biết được.

Nghe Đường Phong nói thu phục được Ngự Thần, Hỏa Phượng cũng cảm thấy kinh ngạc, vỗ vỗ bả vai Đường Phong, nói một câu rất thấm thía:

- Xú tiểu tử, sau này ngươi tự cầu phúc đi.

- Có ý gì?

Đường Phong ngạc nhiên.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Đường Phong hận không thể cạy miệng Hỏa Phượng, hắn muốn hỏi rõ. Trước khi đi Tần Thả Ca lập lờ nước đôi, hiện tại Hỏa Phượng cũng như thế, chẳng lẽ là cao thủ đều thích cố lộng huyền hư (giả thần giả quỷ), thích đùa giỡn người khác?

- Nhưng vận khí của ngươi rất tốt, bởi vì chuyện này mà Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca thiếu ngươi nhân tình, sau này ngươi có thể nhờ bọn họ giúp ngươi làm việc. A...... Nếu nói thế, chẳng lẽ bổn phu nhân cũng thiếu ngươi nhân tình?

Hỏa Phượng thấp giọng tự nói.

- Phu nhân, cho ta thêm vài giọt Hỏa Phượng Huyết đi, xem như nhân tình này tính xong.

Đường Phong rất thính tai.

- Muốn chết!

Dây dưa một hồi, Đường Phong vẫn không biết vì sao bọn họ thiếu nợ nhân tình với mình, nhưng vẫn không biết được.

- Phu nhân, bây giờ ngươi đã khôi phục hoàn toàn, phải chăng muốn về Thiên Thánh Cung đúng không?

Đường Phong mở miệng hỏi.

- Trở về làm gì? Thiên Thánh Cung thêm ta không nhiều, thiếu ta cũng không ít, khó có được linh mạch hình rồng trợ giúp bổn phu nhân tu luyện, sao ta có thể bỏ qua cơ duyên tốt như vậy chứ... Xú tiểu tử, ngươi không keo kiệt vậy chứ?

Hỏa Phượng trừng mắt Phượng đánh giá Đường Phong.

Đường Phong mặt mày hớn hở.

- Làm sao lại như vậy? Phu nhân muốn dùng đó là vinh hạnh của vãn bối!

- Coi như ngươi thức thời.

Hỏa Phượng có thực lực cường đại, nếu đem nàng buộc vào mình, Đường Phong sẽ chiếm đại tiện nghi, về phần nàng muốn sử dụng linh mạch hình rồng tu luyện, cũng chẳng phải là đại sự gì. Linh mạch hình rồng có linh khí sung túc, nàng có thể dùng bao nhiêu chứ?

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 1240

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.