Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xông trận

Phiên bản Dịch · 1396 chữ

Nhưng dù sao ảo trận cũng không phải tồn tại chân thật, chỉ cần ý thức thanh tỉnh, sẽ không bị ngoại vật quấy nhiễu, muốn phá giải ảo trận cũng không phải việc khó.

Trong Thiên Cơ Trận Pháp có một câu mà Đường Phong cảm thấy rất đúng, vĩnh viễn không được dùng ảo trận để đối phó với ngươi có tâm tư đơn giản, bởi vì nó không có ý nghĩa gì.

Người có tâm tư càng đơn giản, càng không bị ngoại vật quấy nhiễu, nhận thức mọi việc lại càng đơn giản, cho nên loại người này rất khó bị ảo giác mê hoặc.

Đường Phong cũng không sợ ảo trận, bởi vì hắn trong Vạn Ma Quật được linh nhũ rèn luyện hồn phách. Lực lượng hồn phách rất cường đại, thần thức càng cường đại, càng không dễ dàng bị mê hoặc.

- Phong ca ca, Phong ca ca...

Linh Khiếp Nhan kêu lên dồn dập.

- Ân?

Đường Phong phục hồi tinh thần ứng một tiếng.

- Có phải vừa rồi ngươi lâm vào ảo trận hay không? Đứng ở chỗ này cả buổi không nhúc nhích.

- Ta ngừng lại bao lâu rồi?

- Thời gian một nén hương.

Linh Khiếp Nhan buông lỏng một hơi, vừa rồi nàng đã cố sức kêu gọi Đường Phong, nhưng không nhận được trả lời, sắc mặt Đường Phong tái nhợt vô cùng, thần sắc hoảng sợ, chắc chắn là đã gặp chuyện gì đó rất khủng khiếp, làm cho nàng cũng bị dọa sợ không nhẹ.

- Một nén hương.

Đường Phong thì thào một tiếng, thân lâm vào huyễn trận, đáng sợ nhất chính là điểm này, không rõ thời gian trôi qua, chuyện vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.

- Nếu ta có biểu hiện gì bất thường, nhanh chóng lay tỉnh ta lại.

Đường Phong dặn dò một tiếng, xem ra thiên nhiên đại trận này có uy lực không nhỏ, ngay cả hắn cũng không phải cứ đi thông suốt và không gặp trở ngại gì, chuyện vừa rồi hắn có thể nhìn thấy được, có thể phá giải được, nhưng không thể tránh được.

- Được.

Linh Khiếp Nhan gật đầu.

Thi triển bộ pháp, tiếp tục đi về phía trước, cảm giác nặng nè trên bờ vai chưa từng giảm bớt, Đường Phong đi không được mười bước, liền phát hiện cách ba bước ở phía trước, có một điểm sáng truyền tới.

Hắn bước nhanh về phía trước, bước lên ba bước, đợi hắn nhìn rõ cảnh vật trước mắt, Đường Phong kìm lòng không được cười khổ.

Trước mắt là một cái hàn đàm, nước trong hàn đàm tĩnh lặng vô cùng, nhưng không đục chút nào, không phải là một cái hàn đàm như trong tưởng tượng của Đường Phong, mà là có chín cái hàn đàm, hàn đàm lớn nhỏ không đều, có cái chỉ có phương viên vài chục trượng, nhỏ thì vài trượng, nhưng phương thức sắp xếp bố trí rất huyền diệu.

Từ trong hàm đàm yên tĩnh kia toát ra hàn ý làm cho lòng người run sợ, mắt thường có thể thấy được phía trên hàn đàm, có hàn khí lượn lờ.

Đây chẳng phải là hàn đàm mà mình tìm kiếm sao?

Phương thức sắp xếp của chín cái hàn đàm này, có chút giống với ngôi sao trên bầu trời đêm! Mỗi cái hàn đàm đều hô ứng với một ngôi sao trên bầu trời, liên hệ lẫn nhau, huyền diệu và thần kỳ đến mức nói không ra lời.

Mình sai rồi! Nguyên lai mắt trận không phải là một hàn đàm, cũng không phải một ngôi sao, mà là chín! Chín hàn đàm và chín ngôi sao, nhìn thì thấy chúng có vẻ phân tán nhưng thật ra chúng là một thể, cấu thành hai đại mắt trận.

Nếu như đây là thật... Thì thật là tốt, cũng đỡ cho mình phải lãng phí khí lực để tìm kiếm.

Đường Phong lắc đầu cười khổ, hít sâu một hơi, ngưng tụ thần thức, từ trong ảo cảnh trước mắt giảy dụa thoát ra. Tầm mắt lại biến đổi, vẫn là mây mù vây kÍn xung quanh, cũng không phải là cửu tinh hàn đàm như lúc này, những thứ vừa rồi, đều là hiệu quả do ảo trận tạo ra.

Tiếng Linh Khiếp Nhan kêu gọi truyền tới, Đường Phong ứng một tiếng, phân phó nàng không nên làm việc vô ích.

Sau khi mình lâm vào ảo trận, thần thức đoạn tuyệt liên hệ với Linh Khiếp Nhan, dù nàng có kêu gọi thế nào, mình cũng không có biện pháp nghe được, chỉ có phá giải ảo trận mới có thể liên hệ với nàng được.

Vừa rồi mới đi vào thiên nhiên đại trận nửa canh giờ, nhưng đã đụng phải ảo trận hai lần, áp lực trên vai càng lúc càng lớn, Thiên giai thượng phẩm cũng không thể nào thừa nhận.

Lần nữa đi về phía trước thêm trăm trượng, Đường Phong phải vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, vận dụng một âm hồn Linh giai hạ phẩm, mới có thể ngăn cản được áp lực nặng nề trên vai.

Trong hoàn cảnh này, Đường Phong không thể chuẩn bị tâm lý cho lâu dài mới được, cho nên hắn phải tiết kiệm cương khí của mình, vận dụng một âm hồn Linh giai hạ phẩm có lợi hơn xa Linh giai thượng phẩm.

Ảo trận lâu như vậy mới xuất hiện, lần này ảo trận rất ấm áp, xuất hiện những nữ tử có tượng giống như nữ nhân của mình, ở trong Bạch Đế Bí Cảnh, không có tranh đấu, không có ngươi lừa ta gạt, không có giết chóc, đây chính là sinh hoạt nông thôn mà Đường Phong vẫn mơ ước.

Tuy nhiên lưu luyến hướng tới, nhưng Đường Phong vẫn giãy dụa thoát ra khỏi ảo giác.

Ảo giác này là giả, mà mình vẫn luôn luôn mơ ước có một ngày chính thức đạt được những chuyện này.

Sau khi bài trừ huyễn trận này, Đường Phong lại bước ra ngoài một bước, nhưng lại lâm vào một huyễn trận khác.

Đây là một ảo trận rất tàn khốc, đó là Thiên Cốc tam đồng tử vây công, giết tất cả thân nhân và bằng hữu của mình, chỉ còn lại một mình hắn, Đường Phong thiếu chút nữa nhịn không được lâm vào cảnh giới điên cuồng, may mắn còn một tia thần thức thanh minh, nỗ lực rất lớn mới giãy dụa ra được.

Trước trước sau sau có bốn cái ảo trận trì hoãn, cuối cùng Đường Phong cũng nhìn ra được mánh khóe.

Một bước một lạc đường, một bước biến hóa! Huyết Vân Lưu nói những lời này, hoàn toàn là kinh nghiệm mà hắn tổng kết được trong suốt hai năm qua.

Ban ngày mây mù lượn lờ trong sơn cốc, một khi người bước vào trong đó, tùy thời tùy chỗ đều sẽ đụng phải ảo trận, có khả năng đi một bước, sẽ có ảo trận xuất hiện, có khả năng đi ra mấy trăm trượng, cũng không gặp phải ảo trận, hoàn toàn không có dấu vết để nhận ra, cũng không có bất kỳ quy luật nào. Chỉ có một câu, thuần túy là dựa vào vận khí và nhân phẩm!

Cái thiên nhiên đại trận trong sơn cốc này cứ như người sống, đùa giỡn thần kinh của người tiến vào, đùa bỡn thể xác và tinh thần, lấy việc đó làm niềm vui. Vận khí tốt, sẽ đi được một khoảng cách thật dài mà không gặp ảo trận, vận khí không tốt, có khả năng đi một bước liền lạc đường, mỗi một bước đều làm cho ảo trận biến hóa.

Vận khí của Đường Phong không tốt không xấu, tính toán thì thuộc loại trung đẳng, cho nên mới phải cách năm ba bước mới gặp một ảo trận.

Đêm qua người của Huyết Vụ Thành nói muốn xông qua khỏi Mê Tung Trận này, cần dựa vào vận khí, hiện tại Đường Phong đối với quan điểm này rất đồng tình!

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 1060

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.