Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công kích đến từ lòng đất.

Phiên bản Dịch · 1399 chữ

Mà cách lối ra một khoảng không xa, người Thiên Thánh Cung đang cùng một đầu linh thú hung thần ác sát đánh nhau. Đầu linh thú này không lớn, bộ dáng như hổ như báo, thân hình cường tráng, tốc độ cực nhanh, dù hơn hai mươi đệ tử Thiên Thánh Cung vây quanh, có chút khó đối phó.

Tô Luyến Thủy đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào đầu linh thú hung mãnh này, nàng cũng không tiến lên hỗ trợ, xem bộ dáng là đứng lược trận, hoặc bảo tồn thực lực ứng phó phiền toái kế tiếp.

Dùng thực lực đệ tử Thiên Thánh Cung, linh thú phổ thông không có khả năng đánh tới bây giờ, nhưng đầu linh thú này lại đem đệ tử Thiên Thánh Cung quấy đến mức luống cuống tay chân.

Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức không ai nhìn thấy dấu vết nó di động, mỗi một lần nó xuất hiện và biến mất, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, diện tích lối đi trong thông đạo không lớn, hơn hai mươi Linh giai chen chút một chỗ, có chút chật chội.

Mỗi một kích của con linh thú này có uy năng lớn lao, mỗi một trảo của nó dễ dàng bài trừ hộ thân cương khí của đệ tử Thiên Thánh Cung.

Nếu không phải đám người kia hợp tác ăn ý, chỉ sợ đã xuất hiện thương vong.

Linh thú Thất giai đỉnh phong! Đường Phong sớm đã luyện ra nhãn lực, liếc nhìn một cái đã nhìn ra chi tiết của nó. Thất giai đỉnh phong, tương đương với Linh giai hạ phẩm đỉnh phong, chỉ kém một bước là đạt tới Bát giai, tương đương với Linh giai trung phẩm,có sức mạnh như vậy cũng là đương nhiên.

Nhưng linh thú dù sao cũng là linh thú, tuy đơn thể thực lực của nó mạnh hơn đệ tử Thiên Thánh Cung, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, Thiên Thánh Cung muốn bắt nó chỉ là vấn đề thời gian.

Đúng như Đường Phong dự liệu, quần đấu không đến nửa nén hương, một đệ tử Thiên Thánh Cung nắm lấy cơ hội, một đao chém vào trên người con linh thú này, sau đó là một tiếng rống đầy phẫn nộ vang lên, đầu linh thú Thất giai đỉnh phong này cuối cùng cũng bị thương.

Những đệ tử Thiên Thánh Cung còn lại tận dụng thời cơ, nhao nhao đánh ra sát chiêu của mình, muốn giết chết đầu linh thú này.

- Động thủ!

Cùng lúc đó, Lý Thiên Cừu ẩn núp ở cách đó không xa cũng ra mệnh lệnh. Hiện giờ thông đạo này cũng được đả thông, bên trong có khả năng có cổ bảo từ ngàn năm trước, hiện tại không động thủ đánh lén sẽ không còn cơ hội.

Hai ba mươi đạo thân ảnh xuất hiện, Lý Thiên Cừu nhanh nhất, thân hình lóe lên liền vọt tới trước mặt đệ tử Thiên Thánh Cung, mắt Tô Luyến Thủy ngưng trọng, phẫn nộ quát lên:

- Lý Thiên Cừu, người là lão thất phu, nói không giữ lời!

- Ha ha, Tô cô nương, sao lại nói như vậy? Lời nói của người Thiên Thánh Cung các ngươi và Huyết Vụ Thành chúng ta từ trước đến nay đều không đáng tin mà.

Lý Thiên Cừu mặt không thay đổi sắc, mạnh mẽ bắn một đạo chỉ phong về phía Tô Luyến Thủy.

Lúc này đội ngũ Huyết Vụ Thành hơi chiếm ưu thế, đúng vào lúc đệ tử Thiên Thánh Cung bận rộn xử lý con linh thú cường đại, Lý Thiên Cừu đã cuốn lấy Tô Luyến Thủy, làm như thế sẽ khiến cho Thiên Thánh Cung tổn thất thảm trọng.

Phát giác mình đang làm công không cho người khác hưởng, bọn hèn hạ vô sỉ này vẫn luôn đi theo phía sau, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Luyến Thủy khó coi đến cực điểm, dưới sự phẫn nộ, xông vào giao chiến với Lý Thiên Cừu.

Vốn đệ tử Thiên Thánh Cung muốn hạ sát chiêu giết chết con linh thú kia, nhưng khi nhìn thấy đội ngũ Huyết Vụ Thành đang liều chết xông lê, tất cả đều không mưu mà hợp buông tha cho con linh thú, đem sát chiêu đang chuẩn bị đánh về phía người Huyết Vụ Thành.

Điều này thì đã vượt qua dự đoán của đệ tử Huyết Vụ Thành, đành phải chống đỡ trong bối rối.

Hỗn chiến lại bắt đầu, nhưng lần này đã không còn khả năng hòa hoãn, trong lòng đệ tử Thiên Thánh Cung đầy căm phẫn, tuy lúc dây dưa với linh thú làm bọn họ tiêu hao không ít cương khí, nhưng tiêu hao không nhiều, lúc này liều chết phản kháng, điều này làm cho đệ tử Huyết Vụ Thành không thể tạo ra thương tổn cho bọn họ.

Đường Phong chậm rãi di động thân hình về phía trước, đem tất cả động tác của hai nhóm người thu vào trong mắt. Thời điểm hơn mười Linh giai chiến đấu, con linh thú tìm được đường sống trong chỗ chết cũng không bỏ đá xuống giếng, tròng mắt linh động đảo quanh, di chuyển bộ pháp ý đồ bỏ chạy ra ngoài.

Nó tu luyện đến nay, cũng đã có linh trí của mình, biết rõ nó ở trước mặt nhiều người như vậy chắc chắn sẽ không có đường sống, hiện tại không đi đợi lát nữa sẽ không còn cơ hội.

Nhưng mấy lần muốn chạy, nó đều không chạy được, lối đi đã bị đám người trước mặt che kín, không còn chút khe hở, cương khí hung mãnh bạo phát, quét trúng làm các gốc đào chung quanh chập chờn không thôi, hoa đào màu hồng phấn ào ào rơi xuống đất.

Sân bãi không đủ, lại có nhiều Linh giai đại chiến, phải đánh ra một lối đi. Con linh thú Thất giai đỉnh phong cũng bị buộc di động vào bên trong theo bọn người kia.

- Ô ô...

...

Những người khác không chú ý đến con linh thú này, nhưng Đường Phong lại thấy rõ ràng, khi con linh thú này di động vào phía trong, đang héo rút đi, trong miệng phát ra âm thanh ô ô hoảng sợ, giống như con chó bị người ta đánh tru lên, tràn đầy sợ hãi và kinh hoàng.

- Nó đang sợ cái gì? Đường Phong nghi hoặc khó hiểu.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm chú ý tới nó, nếu đã vào đến tận đây, Đường Phong muốn biết bảo bối của râu cá trê nằm chỗ nào. Di động thân hình đi vào lối vào, phóng nhãn xem xét chung quanh, Đường Phong phát hiện ở đây là một thảo nguyên đầy hoa cỏ.

Diện tích nơi này ước chừng khoảng trăm trượng, cũng được bày biện theo một hình tròn. Chung quanh là nhiều cây đào, xem ra thảo nguyên này chính là vị trí trung tâm của Mê Tung Chi Lâm.

Đường Phong thật sự không nghĩ tới tình huống sẽ phát sinh chuyện này, tròng mắt quét qua phương viên trăm trượng, nhưng không phát hiện ra bất kỳ địa phương khả nghi nào.

Hơn mười Linh giai này vẫn đang hăng hái chiến đấu, cho nên không ai chú ý đến Đường Phong, sống chết trước mắt, ai còn dư lực đi chú ý người khác? Ngay cả Lý Thiên Cừu và Tô Luyến Thủy cũng thế.

Thấy tình hình này, Đường Phong lập tức không do dự, chạy đến lối ra, muốn cẩn thận tìm trong vị trí này một lần.

Đường Phong mới di động bộ pháp không qua bao lâu, cả mặt đất đột nhiên nổ vang, giống như sấm rền từ dưới đất xông lên, phát hiện động tĩnh dị thường mọi người đều đỉnh chỉ động tác.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, cách đó không xa xuất hiện một tiếng "oanh" nổ mạnh, một cột khói bụi bay lên, khi khói bụi tan hết, mọi người nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.

- Đầu linh thú kia đâu?

Có người nói thầm một câu.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 849

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.