Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung đại vô não.

Phiên bản Dịch · 1403 chữ

Tiếp tục đánh đi, không phải hai thế lực đỉnh cấp đều là thủy hỏa bất dung sao? Sao lại như thế? Lúc này Đường Phong có cảm giác không quá tốt.

Lý Thiên Cừu, ngươi là âm hồn bất tán.

Nữ tử mặc áo vàng mở miệng nói trước, ngữ khí lạnh như băng giống một tòa tuyết sơn cả ngàn năm không tan.

Lý Thiên Cừu cười ha hả một tiếng:

- Tô cô nương nghiêm trọng rồi, Đào Nguyên không phải của Thiên Thánh Cung, ngươi tới được thì tại sao lão phu không thể tới?

Cho tới lúc này, Đường Phong mới nhìn rõ khuôn mặt nữ tử áo vàng, nữ nhân này hắn cũng biết, trước đây khi đánh chết mấy tên đệ tử Thiên Thánh Cung từ trong trí nhớ của chúng, nhìn thấy thân ảnh của nàng.

Tô Luyến Thủy hộ pháp nhỏ tuổi nhất Thiên Thánh Cung. Tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng đến lúc này cũng đã ba mươi, nhưng nhìn bề ngoài rất thanh tú động lòng người, giống như mới mười sáu, nàng từ nhỏ đến lớn đều sống trong Thiên Thánh Cung, dùng bí pháp bồi dưỡng cao thủ cho nên mới ở tuổi này tu luyện đến Linh giai trung phẩm. Nghe Lý Thiên Cừu nói, Tô Luyến Thủy hỏi:

- Đào Nguyên sao lại không phải của Thiên Thánh Cung? Mấy năm trước cái Linh Mạch Chi Địa này đã bị Thiên Thánh Cung ta chiếm lĩnh, mà người Huyết Vụ Thành các ngươi, tới đây làm gì?

Lý Thiên Cừu vui vẻ không giảm:

- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Tô cô nương tới nơi này làm gì thì lão phu cũng làm cái đó.

Sắc mặt Tô Luyến Thủy khẽ biến hừ nhẹ một tiếng nói:

- Xem ra người mà Huyết Vụ Thành các ngươi cài vào Thiên Thánh Cung chúng ta, có thân phận không thấp, lúc trở về phải cẩn thận tra xét một phen.

Như nếu như đối phương không có nội gian thông báo, chắc chắn kế hoạch lần này không bị tiết lộ.

- Cũng vậy.

Vẻ ngoài Lý Thiên Cừu cười như không cười trả lời một câu.

Cổ bảo ngàn năm trước này Thiên Thánh Cung ta nhất định phải có, nếu Huyết Vụ Thành các ngươi dám ngấp nghé, không chết không thôi.

Tô Luyến Thủy quát một tiếng, đệ tử Thiên Thánh Cung ở phía sau nàng lập tức giương cung bạt kiếm.

Mắt thấy lại có dấu hiệu muốn đấu vỡ, Đường Phong nheo mắt lại. Hắn hận sao hai phe lại không đấu đến ngươi sống ta chết để hắn làm ngư ông đắc lợi.

- Ha ha, Tô cô nương rất ngay thẳng a.

Lý Thiên Cừu không chút hoang mang,

- Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành tranh đấu mấy trăm năm, cho nên không vội trong nhất thời,Tô cô nương có thể nghe lão phu nói vài câu hay không?

- Chuyện đã nói rồi, có rắm thì phóng!

Tô Luyến Thủy không cho đối phương chút tình cảm nào.

- Làm càn!

Một đệ tử sau lưng Lý Thiên Cừu phẩn nộ quát một tiếng.

- Lui ra.

Bộ dáng Lý Thiên Cừu lúc này cũng không tức giận vì chuyện Tô Luyến Thủy ăn nói lỗ mãng, bày ra tư thái rộng lượng, chậm rãi mở miệng nói:

- Nghe đồn ngàn năm trước có một cao nhân tên Tư Đồ, lưu lại bảo bối ở nơi này, những bảo bối này được lưu lại trong Mê Tung Chi Lâm. Từ ngàn năm nay, ba đại tông môn Đào Nguyên dùng tất cả biện pháp, nhưng không cách nào phát giải bí mật trong khu rừng này.Thiên Thánh Cung các ngươi sau khi chiếm lĩnh Đào Nguyên, từ trong miệng của những môn nhân bị bắt được biết tin tức này, cho nên mới chạy đến nơi này một phen, lão phu nói không sai chứ?

Luyến Thủy chỉ hừ một tiếng, dù không trả lời, nhưng cũng có nghĩa là thừa nhận lời của Lý Thiên Cừu là sự thật.

- Tuy đây chỉ là lời đồn có từ ngàn năm trước, rốt cuộc trong Mê Tung Chi Lâm có bảo bối hay không thì không ai biết được, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, theo nhận định của lão phu, trong khu rừng này tám phần là có bảo bối. Cổ bảo ngàn năm, dù là người Thiên Thánh Cung hay Huyết Vụ Thành, nhất định phải có.

- Cổ bảo ngàn năm cũng chỉ có người Thiên Thánh Cung mới có được, người Huyết Vụ Thành các ngươi đừng si tâm vọng tưởng.

Dù Tô Luyến Thủy xinh đẹp, nhưng tính tình cũng không phải rất tốt.

- Tô cô nương, nếu ngươi thật sự muốn khai chiến, lão phu sẽ phụng bồi tới cùng.

Sắc mặt Lý Thiên Cừu nghiêm túc nói:

- Những người ở đây hiện giờ đều là đệ tử tinh anh trong thế lực của ngươi và ta, nhân số không chênh lệch nhiều, thực lực tương đương, nếu thật sự đánh, hậu quả khi đó thì không cần ta nói Tô cô nương cũng hiểu.

Lông mày Tô Luyến Thủy nhíu chặt. Đúng như lời Lý Thiên Cừu nói, hiện tại nhân số của hai bên đều không chênh lệch nhau lắm, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ kết quả là lưỡng bại câu thương, không còn bao nhiêu người sống sót.

- Đến lúc đó dù là ta hay là ngươi, cũng không cách nào đi vào trong rừng tìm kiếm bảo bối.

Lý Thiên Cừu nhìn mặt nói chuyện, tiếp tục thêm mắm thêm muối:

- Không bằng ta và ngươi hai bên tại thời giảng hòa, chia nhau vào rừng tìm kiếm, thế nào? Dù sao diện tích Mê Tung Chi Lâm này rất rộng lớn, bốn phương tám hướng có vô sô đường đi, ta và ngươi lựa chọn một lối đi, nếu tìm được bảo bối thì lúc đó tranh đấu cũng không muộn.

- Dựa vào cái gì?

Tuy Tô Luyến Thủy không muốn giao chiến với người của Huyết Vụ Thành, nhưng cũng không thể nào để cho bọn chúng dề dàng chút nào.

- Bí mật Mê Tung Chi Lâm, là người Thiên Thánh Cung ta biết trước, hiện tại ngươi dựa vào cái gì mà đòi hợp tác?

- Tô cô nương, đừng quan tâm đến việc được mất nho nhỏ trước mắt, trong rừng có rất nhiều bảo bối đang đợi ta và ngươi lấy, thế nào? Nếu tin tức này là do người Thiên Thánh Cung biết trước nhất, lão phu sẽ cho ngươi dẫn người đi vào trong đó nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, lão phu sẽ chọn một lối khác tiến vào. Đến lúc đó, phải xem thủ đoạn của mọi người, ai phát hiện bảo bối trong rừng trước tiên.

Tô Luyến Thủy cau mày, tuy trong lòng có chút không vui, nhưng đối phương đã nhượng bộ, mình cũng không muốn đấu võ, cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng điều kiện này phải bàn lại mới được.

- Hai canh giờ, ta muốn hai canh giờ.

Trong lời nói của Tô Luyến Thủy mang theo hương vị sư tử ngoạm.

Lý Thiên Cừu cười khổ một tiếng:

- Tô cô nương sao không nói bảo lão phu dẫn người rời khỏi đây luôn đi cho khỏe, cho đám người các ngươi hai canh giờ, trong rừng này sẽ còn bảo bối sao? Một canh giờ, nhiều lắm là một canh giờ, nếu Tô cô nương vẫn không hài lòng, lão phu cũng bất lực, đánh phải quyết tử chiến với Tô cô nương vậy.

Tô Luyến Thủy thấy đối phương ngôn từ khẩn thiết, biết rõ đây đã là điểm mấu chốt của Lý Thiên Cừu, dây dưa tiếp cũng không được gì, lập tức gật đầu nói:

- Tốt, một canh giờ đến giờ Thìn!

Hai thế lực lớn lúc nãy còn đánh nhau khí thế ngập trời, bây giờ lại bất tay giảng hòa, còn bàn điều kiện, làm cho trong lòng Đường Phong đang âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đám người kia.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 1141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.