Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống mái với nhau.

Phiên bản Dịch · 2825 chữ

Những cánh hoa đào này tụ tập cùng một chỗ, không ngừng bay múa, lúc ban đầu chỉ có rất ít, nhưng thời gian trôi qua, số lượng cánh hoa đào trong núi càng ngày càng nhiều hơn, đem nơi này bao phủ trong hoa đào.

Tốc độ bay múa của hoa đào càng lúc càng nhanh, trong không khí truyền đến những tiếng rít chói tai, đem tốc độ của những cánh hoa này bay nhanh đến cực điểm, sau đó đột nhiên dừng lại.

Một màu hồng phấn phô thiên cái địa rơi xuống mặt đất, làm cho đám người kia cũng phải nheo mắt lại.

Phóng nhãn nhìn qua, thấy trước mặt xuất hiện một cánh cửa hình tròn màu hồng phấn, cánh cửa hình tròn do hoa đào tạo thành, mà ở giữa cánh hoa đào là một màn sáng màu hồng phấn.

- Đại nhân, cửa đã mở!

Một tên Linh giai cao thủ của Huyết Vụ Thành hưng phấn nói với Lý Thiên Cừu.

- Vào, nhưng phải coi chừng người Thiên Thánh Cung mai phục ở bên trong, nếu phát hiện có người ở cửa vào, giết bất luận tội!

Lý Thiên Cừu đằng đằng sát khí nói.

- Vâng.

Đám người đồng ý, nhanh chóng chui vào đại môn hình tròn.

Đợi đến lúc thân ảnh của đám người Huyết Vụ Thành biến mất, Lý Thiên Cừu mới quay đầu liếc nhìn về phương hướng của Đường Phong, vẻ nhíu mày lúc này mới giãn ra, lập tức lắc đầu, một bước bước vào trong đại môn.

Sau khi thân ảnh Lý Thiên Cừu biến mất không lâu, đại môn hình tròn màu hồng phấn này giống như mất hết động lực, lập tức hóa thành ánh sáng huỳnh quang, tiêu tán trong không khí.

Đường Phong từ trong chỗ ẩn thân đi tới, đi về phía lối vào.

- Tại sao lại có người Thiên Thánh Cung người ở bên trong?

Đường Phong trăm mối nghi hoặc vẫn không có lời giải, vừa rồi Lý Thiên Cừu nói hắn nghe rất rõ, lúc ban đầu Đường Phong còn tưởng người Huyết Vụ Thành muốn cướp linh mạch của Đào Nguyên, nhưng bây giờ lại không phải như vậy.

Hai thế lực đỉnh cấp đều phái cao thủ hội tụ trong một Linh Mạch Chi Địa, không có khả năng chung sống hòa bình, xem ra ở đây rất náo nhiệt.

Bọn chúng đến đây làm gì? Chẳng lẽ muốn cướp linh mạch?

Sợ sau khi xông vào sẽ đụng phải người của Huyết Vụ Thành, cho nên Đường Phong tận lực chờ ở bên ngoài một canh giờ, xác định người Huyết Vụ Thành đã đi xa, lúc này mới thản nhiên vận dụng lực lượng Bạch Đế Ấn.

Bạch Đế Ấn được râu cá trê gọi là Thiên Cơ Ấn, thấy rõ Thiên Cơ, có khả năng mở tất cả phong ấn trên thế gian, muốn biết có phải hay không, hiện tại là cơ hội thí nghiệm tốt nhất.

Lực lượng Bạch Đế Ấn vừa ra, trước mặt Đường Phong xuất hiện một vòng xoáy, tình huống cửa vào mở ra bất đồng với người Huyết Vụ Thành, không mỹ cảm chút nào, hoàn toàn giống hệt như lúc xuất hiện ở trong Sơn Hà Đồ.

Đường Phong không sợ, trực tiếp chui vào.

Trước mắt là một bông hoa, Đường Phong phát hiện mình đã đi vào một vùng đất khác.

- Nơi này chính là Đào Nguyên?

Nhìn thế giới trước mặt, cảm thụ linh khí trong không khí quá mỏng manh, trình độ linh khí không khác thế tục cho lắm, thậm chí Đường Phong còn hoài nghi mình có đi nhầm địa phương hay không.

Linh Mạch Chi Địa, bởi vì có linh mạch, cho nên mới gọi là Linh Mạch Chi Địa. Trình độ nồng đậm của linh khí ở địa phương này không cách nào đánh đồng với Bạch Đế Bí Cảnh, đã không còn sai biệt bao nhiêu với thế tục.

Phất tay đem Sơn Hà Đồ ra ngoài, Đường Phong nhìn râu cá trê hỏi:

- Đây là địa phương nào?

Tròng mắt râu cá trê chuyển vài vòng, ngạc nhiên nói:

- Ồ, đại thiếu quả nhiên có bản lãnh nha, đã có thể tìm ra Đào Nguyên... Ơ, sao linh khí lại mỏng manh như vậy?

- Ngươi xác định nơi này chính là Đào Nguyên?

Đường Phong lông mày nhịn không được nhảy dựng lên.

- Hắc hắc, tuy lão phu bị phong ấn cả ngàn năm, nhưng dù sao ta cũng xuất thân từ Đào Nguyên, làm sao lại không nhận ra nhà mình? Ở đây không phải là cửa vào của Đào Nguyên hay sao?

Đạt được râu cá trê xác nhận, Đường Phong càng nghi hoặc. Linh khí Đào Nguyên mỏng manh như vậy, chẳng lẽ linh mạch đã xảy ra vấn đề? Nếu không cũng không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.

Nếu linh mạch đã sớm xảy ra vấn đề, hai thế lực đỉnh cấp kia tới đây làm gì?

Trước mắt mặc kệ hai thế lực lớn muốn làm gì ở đây, Đường Phong không muốn xen vào chuyện của họ. Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành đều là quái vật khổng lồ, tuy Đường Phong không sợ bọn họ, nhưng bằng hữu và người thân của mình lại không được, có thể không trêu chọc tận lực tránh trêu chọc.

Cẩn thận hỏi thăm râu cá trê một phen, xác nhận chỗ năm đó hắn giấu bảo bối, Đường Phong liền hướng bên kia đi đến.

Lấy được bảo bối liền đi, để cho bọn họ chó cắn chó, trong miệng đầy lông.

Căn cứ theo lời râu cá trê nói, xuất thân năm đó của hắn là người tu luyện của Đào Nguyên, cho nên mới đem bảo bối giấu ở chỗ này. Mà khi hắn có xung đột với người Đào Nguyên Môn, cũng chính là tông môn cường đại nhất trong Linh Mạch Chi Địa này. Diện tích của Linh Mạch Chi Địa này không phải rất lớn, căn bản không thể đánh đồng với Bạch Đế Bí Cảnh, thậm chí còn kém hơn cả Linh Mạch Chi Địa của Đường Gia Bảo.

Hơn nữa, tông môn trong đây cũng chỉ có ba, tạo thành thế chân vạc, thực lực không kém nhau, cho nên cứ duy trì như thế trong trăm ngàn năm qua.

Dọc theo đường đi, Đường Phong vẫn luôn cẩn thận đề phòng, sợ bị người ở đây phát hiện tung tích, dù sao ở trong này diện tích không lớn, hơi không cẩn thận có thể sẽ gặp được người khác. Khi đó Đường Phong sẽ bị phát hiện rất nhanh, đây là lo ngại của mình.

Một đường tiến về phía trước, Đường Phong nhìn thấy một mảng phế tích. Xem ra nơi đây hẳn là nơi ở của một tông môn, nhưng không biết đã bị ai phá hủy, khắp nơi đều đống đổ nát thê lương, trên mặt đất còn có lưu lại một ít vết máu, có điều vết máu rất nhạt, xem ra đã qua một thời gian rất lâu, nếu không cẩn thận chú ý sẽ không thể phát hiện ra.

Cái tông môn này, ít nhất cũng đã bị người ta diệt môn cách đây vài năm.

Đi về phía trước thêm nửa ngày, lại thấy một chỗ phế tích.

Trong Đào Nguyên tổng cộng có ba tông môn, Đường Phong đã nhìn thấy hai tông môn bị diệt, hơn nữa còn là chuyện phát sinh vào vài năm trước, tuy tông môn còn lại Đường Phong không có đi thăm dò, nhưng hắn cũng có thể đoán ra tình huống chắc không khác gì so với hai tông môn trước.

Liên hệ với tình huống linh khí ở trong này, Đường Phong liền minh bạch, chỉ sợ Đào Nguyên đã bị phế bỏ từ sớm. Tất cả tông môn ở đây bị diệt, linh mạch không được bảo vệ, cho nên mới hoang vu như hiện tại, linh khí trở nên mỏng manh vô cùng.

Có thực lực tiêu diệt một Linh Mạch Chi Địa, không phải Thiên Thánh Cung thì cũng là chuyện tốt của Huyết Vụ Thành. Đường Phong cảm thấy khả năng là Thiên Thánh Cung lớn hơn một chút.

Tuy oán giận, nhưng Đường Phong cũng không quen biết những tông môn này, cho nên cũng sẽ không đi báo thù cho bọn họ.

Mặc niệm một lát, Đường Phong lại tiếp tục lên đường.

Cả Đào Nguyên, Đường Phong chỉ cần mất khoảng hai ngày là đi xuyên qua, cho nên còn cách chỗ râu cá trê giấu bảo bối không xa lắm.

Ở đây ngoài bản thân mình ra, còn có đội ngũ của Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành, cho nên Đường Phong không dám khoa trương quá mức, cước lực cũng chậm dần.

Dù là như thế, thời gian trong Đào Nguyên lại qua một ngày nữa, cuối cùng cũng đến được vị trí trong lời nói của râu cá trê.

Mê Tung Chi Lâm!

Trước mặt là một cánh rừng đào non xanh nước biếc, hoàn toàn bất đồng với rừng đào bên ngoài, rừng đào ở đây là do người ta trồng xuống, rậm rạp chằng chịt, phân bố theo một quy tắc thần kỳ quỷ dị. Đây tất nhiên là thủ bút của râu cá trê, thực lực năm xưa của hắn dù không tệ, nhưng nhân phẩm quá kém, trộm cắp khắp nơi, dẫn đến có vô số cừu gia, tùy thời đều phải đề phòng người ta đánh trộm.

Mà những bảo bối trộm được không thể mang theo trong người, cho nên phải tìm một nơi an toàn để che dấu. Mà Mê Tung Chi Lâm này chính là nơi mà hắn che dấu bảo bối.

Nếu như nhìn từ trên không trung xuống, sẽ nhìn thấy Mê Tung Chi Lâm này phân bố theo một hình tròn cực lớn, có những thông đạo dài hẹp kéo dài tới tận trung tâm, mỗi một lối đi đều cơ quan và bẫy rập không giống nhau, muốn đi tới vị trí trung tâm, tuyệt đối là chuyện khó khăn trùng trùng.

Loại địa phương đặc thù này, trong Đào Nguyên cũng không phải là bí mật gì, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, những người tu luyện và các tông môn trong Đào Nguyên vẫn không thể lấy được bảo tàng của râu cá trê, có thể nghĩ cũng biết những thông đạo này che dấu bao nhiêu nguy hiểm.

Thời điểm Đường Phong tới đây, vốn rất mừng rỡ, nếu những thông đạo này có nguy cơ trùng trùng với người khác, nhưng hắn vẫn không coi vào đâu, chỉ cần đem Sơn Hà Đồ từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra, là có thể từ trong miệng của râu cá trê biết được phương pháp tiến vào an toàn, không cần phải đối mặt với những nguy hiểm kia.

Nhưng khi vừa mừng rỡ xong, Đường Phong lại phiền muộn khi phát hiện, ở bên ngoài Mê Tung Chi Lâm, có hai nhóm người đang đánh nhau.

Ta kháo! Thiếu chút nữa Đường Phong muốn thổ huyết, hai nhóm người kia, một đám trong đó lại chính là nhóm Lý Thiên Cừu tiến vào trước hắn một canh giờ, mà nhóm bên kia không cần suy nghĩ cũng biết là người Thiên Thánh Cung.

Bên Lý Thiên Cừu có một Linh giai trung phẩm,ha ba mươi Linh giai hạ phẩm, bên Thiên Thánh Cung cũng không kém, cũng có một Linh giai trung phẩm dẫn đội, tuy nhân số không được nhiều như Huyết Vụ Thành, nhưng cũng không kém hơn là bao.

Hai đại thế lực đỉnh cấp này từ xưa tới nay vẫn thủy hỏa bất dung, cho nên khi gặp nhau cùng một chỗ, chắc chắn sẽ phát sinh chiến đấu. Hơn mười Linh giai đại chiến, thiên địa biến sắc, cát bay đá chạy, Đường Phong còn nhìn thấy đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, mặt đất bị lõm xuống vài thốn, linh khí trong không khí hỗn loạn vô cùng, thỉnh thoảng lại có người trúng chiêu, miệng phun máu tươi lảo đảo vài bước, có người bị đánh lén, có người phản đánh lén, trận chiến nóng bỏng vô cùng.

Điều làm cho Đường Phong phiền muộn không phải là đội ngũ của hai thế lực đỉnh cấp, mà là bọn họ lại xuất hiện tại đây, rõ ràng là nhìn chằm chằm vào bảo tàng của râu cá trê mà đến, nếu không sẽ không có khả năng trùng hợp như vậy.

Đây đều là bảo bối của thiếu gia! Sao có thể cho phép các ngươi nhúng chàm? Tuy trong nội tâm Đường Phong tức giận bất bình, nhưng cũng chỉ có thể lẳng lặng theo dõi kỳ biến, hiện giờ mà liều chết xông vào, tuyệt đối là tự tìm cái chết.

Cẩn thận cúi thấp người, một bên nhìn hai thế lực đỉnh cấp sống mái với nhau, một bên trong lòng nguyền rủa bọn chúng tốt nhất là nên lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.

Ngược lại hiện giờ Đường Phong muốn đem râu cá trê ra, bảo hắn mang chính mình vào bên trong Mê Tung Chi Lâm, nhưng suy nghĩ này lại không thực tế, một khi Sơn Hà Đồ xuất hiện, bản thân mình khi đó sẽ là bia ngăm sống, không đợi đến lúc xông vào đã bị đám người kia đánh chí tử.

Khó làm, không có râu cá trê chỉ dẫn, Đường Phong không biết nên làm thế nào để tiến vào Mê Tung Chi Lâm, càng không biết bảo bối của hắn được giấu ở nơi nào.

Tuy Linh giai cao thủ cường đại, nhưng nếu hỗn chiến trong phạm vi lớn như vậy, luôn có tổn thương. Đường Phong đoán bọn chúng khai chiến khoảng nửa canh giờ, trên mặt đất đã có ba bốn cổ thi thể, những người còn lại cũng có không ít người bị thương không nhẹ.

Lý Thiên Cừu cùng tên Linh giai trung phẩm của Thiên Thánh Cung đang đơn đả độc đấu, song phương xem ra thù oán hai bên chất chứa đã lâu, ra tay không chút lưu tình, nhưng thực lực hai bên không hơn kém nhau bao nhiêu, cho nên không ai làm gì được ai.

Làm cho Đường Phong ngoài ý muốn chính là, tên Linh giai trung phẩm của Thiên Thánh Cung,lại là nữ tử. Ăn mặc một thân quần áo màu vàng nhạt, thân hình linh động, thần sắc lạnh như băng, ngực lớn vô cùng, lúc này đang nhấp nhô lên xuống, đàn hồi mười phần. Lão thất phu như Lý Thiên Cừu không để ý chút nào, chỉ là mưu tính tìm cách hạ độc thủ.

Song phương lại mạnh mẽ đối bính một chưởng, chưởng lực cường đại làm ảnh hương một phạm vi lớn, mắt thường có thể nhìn thấy rung động đang khuếch tán ra bốn phía, Lý Thiên Cừu và nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt kia từ bay ngược về trong không trung vài chục trượng mới có thể đứng vững thân hình, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ khinh thường và xem thường.

Xinh đẹp, trong nội tâm Đường Phong nhịn không được nói thầm một tiếng, tuy Lý Thiên Cừu và nữ tử áo vàng đều không xuất toàn lực, vẫn còn trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau, nhưng nếu cứ đánh tiếp như vậy, cũng có lúc đánh đến động chân hỏa, đến khi đó, tràng diện không cách nào thu thập được, tuyệt đối sẽ rơi vào tình trạng ngươi sống ta chết.

- Dừng tay!

Thời điểm Đường Phong đang cầu nguyện cho bọn chúng tiếp tục đánh nhau, Lý Thiên Cừu lại giơ tay lên, điều này vượt qua dự kiến của Đường Phong, nhàn nhạt quát lên một tiếng.

Nữ tử áo vàng cũng cực kỳ phối hợp giơ một tay lên.

Hai đại Linh giai trung phẩm hạ mệnh lệnh, những tên Linh giai của Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành đang dây dưa với nhau cũng thoát ra khỏi đối thủ của mình, tụ tập đến sau lưng Lý Thiên Cừu và nữ tử áo vàng kia. Trên mặt đất có dấu vết của đại chiến, còn lại chỉ là mấy thi thể. Tràng diện cuộc chiến vốn nóng bỏng, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã ổn định trở lại, một màn này làm cho Đường Phong ẩn nấp ở một nơi xa trợn mắt há hốc mồm.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1039

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.