Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiền ép râu cá trê.

Phiên bản Dịch · 1399 chữ

- Đại thiếu, chuyện gì làm cho ngươi vui vẻ như thế?

Râu cá trê mở miệng hỏi.

- Không liên quan đến ngươi.

Đường Phong không cách nào thu liễm vui vẻ, trước đây hắn vẫn luôn lo lắng sau này làm sao mình có thể tu luyện Linh Quyết đây, nhưng không nghĩ tới chuyện này lại được giải quyết dễ dàng.

Có một đầu linh mạch hóa Long bên người, Đường Phong muốn lúc nào tu luyện Linh Quyết cũng được, không còn băn khoăn như trước đây.

Thấy Đường Phong không muốn nói, râu cá trê cũng không dám hỏi, chỉ đứng một bên chà xát tay.

Đường Phong liếc mắt nhìn Sơn Hà Đồ trên tay, tuy nó bị cuốn lại, nhưng nếu lúc nào cầm trong tay thế này thì quá vướng bận, liền trực tiếp nhét vào trong Mị Ảnh không gian. Nào biết mới đem Sơn Hà Đồ ném vào trong Mị Ảnh không gian, râu cá trê và Bạch Ngọc Long trước mắt cũng lập tức biến mất không thấy nữa. Một người một Long đều biến mất, giống như trước kia chưa bao giờ xuất hiện qua.

Đường Phong nhìn đất cát trống trải trước mắt, sững sờ một lúc lâu, lúc này mới đem Sơn Hà Đồ từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra.

- Đại thiếu!

Tiếng kêu bi phẫn của râu cá trê từ bên trong Sơn Hà Đồ truyền ra, Đường Phong mở Sơn Hà Đồ ra, thấy gương mặt của hắn xuất hiện bên trong, thống khổ nhìn mình, mặt mũi tràn đầy khủng hoảng và thất thố, thiếu chút nữa khóc lên:

- Đại thiếu, vừa rồi đã làm gì? Tại sao lão phu đột ngột bị thu vào trong Sơn Hà Đồ, hơn nữa tiến vào thế giới đen thui, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe thấy.

Đường Phong ho nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chút, liền minh bạch nguyên nhân trong đó.

Vừa rồi râu cá trê nói hắn và Sơn Hà Đồ cùng một nhịp thở, cho nên không thể cách Sơn Hà Đồ quá xa. Lúc đó Đường Phong không để ý, nên đem Sơn Hà Đồ thu vào trong Mị Ảnh không gian, lại không nghĩ tới râu cá trê cùng Bạch Ngọc Long cũng bị thu vào, hoàn cảnh trong Mị Ảnh không gian rất đặc thù, cho nên là một mảnh đen kịt, không thể thấy không thể nghe.

Nhưng sai lầm ngây thơ vừa rồi lại được Đường Phong thừa nhận, lập tức trừng mắt nói:

- Bản thiếu gia muốn cho ngươi biết thủ đoạn của ta mà thôi, sau này dám có tâm tư ngỗ nghịch, ta sẽ thu ngươi vào thế giới tối đen đó, cả đời không thể thoát ra.

Mồ hôi lạnh trên trán râu cá trê ưa ra, vội vàng nói:

- Không dám a, lão phu đối với đại thiếu rất trung thành và tận tâm, tâm tư chân thành, nhật nguyệt chứng giám, tuyệt không không có chút giả dối.

Xem ra vừa rồi hắn bị dọa không nhẹ, vừa mới từ trong Sơn Hà Đồ đi ra, hắn làm sao nguyện ý bị giam giữ trong thế giới tối đen kia chứ? Chỗ đó còn không bằng cả Sơn Hà Đồ.

- Ân, không dám là tốt.

Đường Phong nghênh ngang gật đầu, giống như đây là chuyện nhỏ.

Đường Phong cảm giác như mình đã đánh giá râu cá trê quá cao.

Vốn Đường Phong cho rằng cứ như vậy là hàng phục một cao thủ Linh giai thượng phẩm, nếu sau này gặp được địch nhân, râu cá trê sẽ giúp đánh nhau một chút.

Nhưng từ tình hình hiện giờ ý nghĩ đó đã không thành sự thật.

Muốn râu cá trê hỗ trợ đánh nhau, nhất định phải đem Sơn Hà Đồ cầm trên tay mới được. Nhưng bảo bối này rất dễ hao tổn, vạn nhất trong chiến đấu Sơn Hà Đồ bị hư hao, khi đó được không bù nổi mất.

Điểm có thể lợi dụng râu cá trê, chỉ sợ là lịch duyệt và kiến thức hơn ngàn năm trước của hắn, xem như cũng có ít một chút.

- Ngày sau đi theo thiếu gia, cũng không phải không có chỗ tốt.

Đường Phong vừa đánh hắn một gậy, cho nên phải có củ cà rốt, vừa nói, vung tay lên, đem một tảng đá trong Mị Ảnh không gian vứt lên mặt đất.

- Nhận ra đây là gì không?

- Tái Sinh Thạch?

Râu cá trê hét lên một tiếng, lập tức điều khiển Sơn Hà Đồ bay đến bên cạnh Đường Phong, xoay quanh Tái Sinh Thạch, thấy thần sắc râu cá trê giống như hổ báo, bổ nhào vào Tái Sinh Thạch.

- Nhãn lực không tệ!

Đường Phong có chút ngoài ý muốn, xem ra kiến thức râu cá trê xác thực bất phàm, bảo bối như Tái Sinh Thạch mà hắn cũng có thể nhận ra.

- Vật này là bảo bối có thể cải tạo thân thể, sao đại thiếu lại có vật này chẳng lẽ bên cạnh đại thiếu còn có một người giống như lão phu, là tinh hồn hội tụ?

- Không sai.

Đường Phong gật đầu.

Râu cá trê nghe vậy thần sắc buồn bã, hắn tưởng rằng mình có cơ hội chiếm được vật này, không nghĩ tới lại có một người nữa, lấy quan hệ giữa mình và đại thiếu, hắn sẽ không cho mình tảng đá kia rồi.

- Dù Tái Sinh Thạch hiện giờ chỉ có một khối, nhưng ta biết nơi nào có nó.Nếu sau này có cơ hội quay lại, lấy thêm một khối Tái Sinh Thạch cũng không phải là không được. Chỉ cần ngươi đi theo thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi.

Ngôn từ Đường Phong khẩn thiết, cam đoan với hắn.

- Lão phu nhất định sẽ vì đại thiếu mà ra thân khuyển mã.

Vẻ mặt râu cá trê nghiêm túc, tuy hiện giờ không có hi vọng gì, nhưng Đường Phong đã có thể phát hiện ra một khối Tái Sinh Thạch, liền đại biểu cho việc hắn có năng lực cải tạo thân thể. Cho tới lúc này, râu cá trê mới vứt bỏ toàn một âm mưu quỷ kế trong lòng, đem hi vọng ký thác trên người Đường Phong.

- Lão gia hỏa, những bí văn và chỗ bảo bối ẩn giấu, nói cho ta nghe xem nào.

Đường Phong đem Tái Sinh Thạch thu vào, sao đó nghiền ép giá trị của râu cá trê.

Hắn đã không thể giúp mình đánh nhau, dù bản thân hắn có thực lực Linh giai thượng phẩm cũng không làm nên chuyện gì. Không duyên không cớ mang theo hắn, còn phải giúp hắn tìm Tái Sinh Thạch, Đường Phong sẽ không làm một mua bán lỗ vốn như vậy.

- Đại thiếu, điều này trong nhất thời lão phu làm không được, nơi hạ lạc của Ngự Thần...

Râu cá trê nói xong, liền thấy sắc mặt Đường Phong hạ xuống, vội vàng nói tiếp:

- Đại thiếu có thể cho lão phu một ít thời gian hay không, nói không chừng lại nhớ cái gì đó.

Đường Phong bĩu môi, mở miệng nói:

- Lão gia hỏa, không phải ngươi nói lúc ngươi còn sống thích nhất là thu thập kỳ trân dị bảo sao? Nếu bảo bối này không nhớ ở đâu thì bỏ đi, nhưng những bảo bối do ngươi thu thập để ở đâu, ngươi cũng quên?

Hắn khi còn sống là Linh giai thượng phẩm, thu thập bảo bối sẽ không quá kém, hơn nữa hắn không có Mị Ảnh không gian, cho nên sẽ đem bảo bối cất ở nơi nào đó. Tuy ngàn năm qua đi, nhưng là chỗ đặt bảo tàng của Linh giai thượng phẩm, chỉ sợ không dễ dàng bị người khác phát hiện ra.

Thần sắc râu cá trê sững sờ, hai bàn tay của hắn xúc động run lên liên tục, hắn hận, hận mình vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng nói ra chi tiết, hiện tại tốt rồi, bị vị đại thiếu trước mặt này nhìn ra mệnh căn của hắn.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 1038

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.