Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bổn thiếu gia đói

Phiên bản Dịch · 2790 chữ

Đường Phong không bi phẫn không được, Long đan cùng Thủy Hàn Kiếm trong tay, khác với thứ mà hắn nhìn thấy ở bên ngoài đến mười vạn tám ngàn dặm, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết rõ lão thất phu này ngay từ đầu đã chơi mình.

- Đây vốn chẳng phải là Long đan và Thủy Hàn Kiếm.

Mặt mũi râu cá trê rất xấu hổ, cúi cái đầu xuống.

- Hai thứ mà ta lấy ra, chỉ cần động chân động tay một chút, lại dùng Chướng Nhãn Pháp, nên những thứ mà ngươi nhìn thấy ở bên ngoài chỉ là giả dối.

- Thì ra là thế!

Đường Phong gật đầu, sát cơ không thể áp chế nổi từ trên người hắn tỏa ra.

Râu cá trê thấy thế, không khỏi cuống quít nói:

- Tuy Long đan và Thủy Hàn Kiếm là giả, nhưng Thất giai nội đan lại là bảo bối khó có được. Đúng đúng, còn năm khối linh thạch đỉnh cấp kia cũng là thật, điểm này ta không lừa ngươi.

- Thế nào?

Râu cá trê cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

- Lấy ra!

Đường Phong tức giận nói.

Râu cá trê lại hấp tấp chạy đến bên đầu rồng bận rộn một chút, đem năm khối linh thạch đỉnh cấp cầm trở lại, đặt ở trước mặt Đường Phong.

Đúng như lời tên râu cá trê nói, năm khối linh thạch này đúng là không giả, đều là linh thạch đỉnh cấp. Đường Phong cũng không khách khí, trực tiếp thu chúng vào Mị Ảnh Không Gian.

Chiêu thức ấy làm cho râu cá trê trợn tròn mắt, hắn đứng bên cạnh nhìn thấy, không biết Đường Phong đã làm cho linh thạch biến đi nơi nào.

Sau khi thu linh thạch, Đường Phong quay người nhảy từ trên người Bạch Ngọc Long xuống.

- Tiểu tử ngươi muốn làm gì?

Râu cá trê đứng trên người Bạch Ngọc Long dò hỏi.

Đường Phong không để ý đến hắn, tùy tiện tìm một phương hướng, liền triển khai thân pháp chạy đi.

- Tiểu bạch đuổi theo!

Râu cá trê vỗ vỗ Bạch Ngọc Long dưới thân, Bạch Ngọc Long quay người đuổi theo sau lưng Đường Phong.

Vô duyên vô cớ bị hấp thu vào trong Sơn Hà Đồ, Đường Phong phải tìm cách để thoát ra, râu cá trê không nói cho mình biết, vậy thì hắn phải tự tìm kiếm.

Đã có thể đi vào, vậy thì chắc chắn phải có cách để đi ra. Sơn Hà Đồ này nhất định là bảo bối do những tông môn cổ xưa lưu lại, trước đây Đường Phong chưa từng nhìn thấy bất cứ thứ gì thần kỳ như nó cả, nhưng từ khi hắn tiến vào trong lòng đất, ngay cả những sinh vật trong bích họa được trận pháp làm sống lại, Sơn Hà Đồ có thể tự thành một thế giới cũng không tính là thần kỳ.

Tông môn cổ xưa, có nhiều điều mà hắn không thể lý giải, cũng không cách nào nhìn trộm huyền bí trong đó.

Đường Phong ở phía trước tìm kiếm đường ra, râu cá trê an vị trên người Bạch Ngọc Long, một mực đuổi theo hắn, không lên tiếng ngăn cản, cũng không mở miệng nhắc nhở, hắn để mặc Đường Phong tự do làm việc.

- Sớm muộn gì hắn cũng chết tâm này mà thôi.

Râu cá trê lẩm bẩm.

- Nhìn ngươi kiên nhẫn mò mẫn từ sáng đến giờ, muốn đi ra ngoài, không có đồ vật kia là chuyện không có khả năng.

Thế giới trong Sơn Hà Đồ không tính là quá lớn, Đường Phong chạy thẳng về phía trước không đến một ngày, liền phát hiện đã chạy tới điểm cuối cùng, phía trước là một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không có, làm cho lòng người hoảng sợ, lui một bước, là thế giới trong Sơn Hà Đồ ríu rít tiếng chim hót và hoa nở.

Công kích thăm dò mấy lần, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì!

Bất đắc dĩ, Đường Phong lại đổi phương hướng, chạy về một nơi khác.

Râu cá trê lại cưỡi Bạch Ngọc Long, chậm rãi theo sau, thần sắc bình tĩnh, không ngăn cản động tác của Đường Phong, nhưng hắn lại nói một ít chuyện râu ria trong Sơn Hà Đồ, giống như muốn đem khoảng thời gian ngàn năm tịch mịch nói ra hết, hắn mặc kệ Đường Phong có để ý tới hắn hay không, nói liên tục không ngừng lại.

Những chuyện này đều đã phát sinh vào rất nhiều năm trước, tuy Đường Phong không cẩn thận lắng nghe, nhưng lại từ trong miệng của râu cá trê nghe được tên của Hôi Y Bảo và Dược Thần Tông, còn có rất nhiều tên của các tông môn cổ xưa mà hắn chưa từng nghe qua.

- Năm đó vào thời điểm lão phu tung hoành giang hồ, gặp phải một nữ tử rất đẹp, nàng xuất thân từ một đại môn phái, tên là Đào Nguyên Môn, cho đến nay lão phu chưa từng quên, sau đó lão phu tự mình đi cầu hôn, tên môn chủ Đào Nguyên Môn ghét bỏ lão phu xuất thân thấp hèn, đuổi lão phu ra khỏi cửa, thật sự làm tức chết lão phu, tiểu tử, ngươi đoán xem cuối cùng lão phu đã làm gì nào?

Đường Phong cho rằng hắn nói láo, râu cá trê cũng không trông chờ vào phản ứng của Đường Phong, hắn lại tiếp tục nói:

- Lão phu cưỡng ép bắt nàng đi ra, hừ, lão phu muốn cái gì, chưa bao giờ thất thủ. Ai, chỉ đáng tiếc, nàng lại thóa mạ lão phu một phen, sau đó tự vẫn chết, mỗi lần nhớ tới việc này, cứ làm cho lão phu bóp tay thở dài. Anh hùng đa tình, mỹ nhân đa kiều, thiên cổ đa sự, tiêu sái một tiếng cười!

Râu cá trê nói lời này rất cảm khái, thần sắc buồn bã, xem như ngàn lần không muốn vạn lần không muốn, cũng có vạn lần bất đắc dĩ.

- Sau khi nàng chết, lão phu muốn đi Đào Nguyên Môn báo thù thay nàng, nhưng lại không nghĩ tới, Đào Nguyên Môn không biết làm gì lại đi trêu chọc một con thượng cổ linh thú, trong vòng một đêm bị diệt môn. Sau khi lão phu chạy tới, chỉ thấy một biển lửa, còn tên môn chủ Đào Nguyên Môn kia đã chết không có chỗ chôn, không thể tự tay báo đại thù, đó chính là việc ân hận lớn nhất trong đời của lão phu.

Đi về phía trước để tìm kiếm đường ra, Đường Phong quay đầu lại liếc hắn, cười lạnh nói:

- Lão thất phu, cô nương kia tự vẫn thì có liên quan gì tới Đào Nguyên Môn? Người ta không muốn gả cho ngươi, để bảo vệ sự trong sạch liền tự vẫn, ta lại nhìn ra, đầu sỏ gây nên chuyện chính là ngươi mới đúng.

Sắc mặt râu cá trê ngượng ngập, liên tục khoát tay nói:

- Lời nói không đúng, khi đó lão phu tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, lại môn đăng hộ đối với nàng, thiên sinh một cặp, địa tạo một đôi, nếu không phải vì tên môn chủ Đào Nguyên Môn cản trở, vì cái gì mà nàng lại từ chối ta chứ? Cho nên, tên môn chủ Đào Nguyên Môn mới là căn nguyên, lão phu và nàng đều là người bị hại.

Đường Phong bĩu môi, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Bây giờ nhìn tên râu cá trê cả người lẫn vật đều vô hại, mình công kích hắn thì hắn cũng không hoàn thủ, nhưng có một việc, Đường Phong nhìn ra hắn khi còn sống tuyệt đối là kẻ không phân thiện ác, làm việc không kiêng nể gì, làm việc toàn bộ vì yêu thích của bản thân, loại người này trên đời có rất nhiều, nếu thực lực không cao thì không nói làm gì, nếu thực lực cao, nhất định sẽ trở thành tai họa.

Nàng kia bởi vì tên râu cá trê mà chết, nhưng hắn lại đem trách nhiệm đổ lên người tên môn chủ Đào Nguyên Môn, đúng là người không nói lý chút nào.

- Này tiểu tử, ngươi nói lão phu là người không nói lý phải không, nếu không phải vì tên môn chủ Đào Nguyên Môn cự tuyệt lời cầu hôn của ta, nàng kia làm sao lại chết oan chứ?

Râu cá trê không buông tha.

- Có lý!

Đường Phong thật sự không muốn phí miệng lưỡi với tên này.

- Lại nói, Đào Nguyên Môn bị diệt, đây chính là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, ông trời có mắt.

Tên râu cá trê lúc này rất đắc ý.

- Ah, đúng rồi, năm đó có một môn phái tên là Thiên Quân Môn, không biết vì sao, môn hạ đệ tử của chúng khi gặp lão phu liền hô đánh kêu giết, xảy ra một hai lần như thế, lão phu trực tiếp đi tới tông môn của chúng, đồ sát hơn phân nửa đệ tử tông môn của chúng, giải mối hận trong lòng, nhưng cao thủ của tông môn này không ít, cuối cùng lão phu bị đánh trọng thương bỏ trốn. Hừ hừ, sau khi thương thế của lão phu khỏi hẳn, lại đi Thiên Quân Môn một chuyến, vụng trộm giết tên môn chủ của chúng, đem đầu lâu của hắn treo lên trên cột cờ của chúng, cho bọn chúng biết kết cục của kẻ dám đối nghịch với lão phu. Ân, nghĩ lại chuyện lúc đó thật đã ghiền...

- Còn có....

Đường Phong nghe hắn lải nhải, nói liên miên rồi lại cằn nhằn chuyện năm xưa, hắn càng lúc càng phát hiện tên râu cá trê này chẳng phải là người tốt lành gì. Những chuyện hắn làm, không chuyện nào không phải là chuyện thập ác bất xá, so với hắn những việc năm xưa mình làm chỉ là cái rắm.

Hiện tại hắn không động thủ với mình, là vì cô đơn quá lâu, muốn mình giải sầu với hắn, vạn nhất mình chọc trúng chỗ căm tức trong lòng của hắn, Đường Phong dám khẳng định với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ ra tay với mình. Tên râu cá trê này, phải cẩn thận cảnh giác với hắn một chút mới được.

Lại một ngày nữa trôi qua, Đường Phong đã tìm kiếm khắp Sơn Hà Đồ, nhưng vẫn không thể tìm được lối ra.

Trong cái địa phương này, giống như một cái hình tròn cực lớn, đường kính của hình tròn ít nhất cũng phải hai nghìn dặm, mà biên giới của hình tròn, chính là thế giới hư vô hỗn độn, dù Đường Phong có công kích thế nào, cũng không cách nào xông phá được tầng bình chướng này.

Nhưng qua nhiều ngày tìm kiếm như vậy, Đường Phong phát hiện trong Sơn Hà Đồ, trừ những cây cỏ và hồ cá chép kia ra, không có bất cứ vật sống nào, ngay cả một con linh thú cũng không thấy được.

Lại mười ngày nữa trôi qua, Đường Phong và râu cá trê lại trở về vị trí ban đầu.

- Tiểu tử, lão phu không có lừa ngươi, tại đây không có đường ra ngoài đâu, ngươi tội gì phải lãng phí thời gian chứ?

Râu cá trê tận tình khuyên bảo nói.

Đường Phong đặt mông ngồi xuống đất, hơn mười ngày không ăn không uống, hắn đã có chút mệt mỏi, tuy cương khí toàn thân dưới sự vận chuyển của Vô Thường Quyết vẫn bảo trì đầy đủ, nhưng thể lực đang từ từ tiêu hao.

Thức ăn trong Mị Ảnh Không Gian sớm đã tiêu hao không còn, Đường Phong vẫn không có thức ăn bổ sung, hiện giờ hắn muốn tìm một ít đồ ăn mà không có.

- Hắc hắc, ngươi nên ngoan ngoãn lưu lại trong này bầu bạn với lão phu.

Râu cá trê đắc ý cười.

- Thiếu gia có chút đói, ở đâu mới có thể tìm được thức ăn?

Đường Phong giương mắt hỏi, hơn mười ngày nay, tuy Đường Phong vẫn cảnh giác với tên râu cá trê, nhưng hắn vẫn không động tay động chân với mình.

- A! nơi này không có cái gì để ăn. Thời điểm Sơn Hà Đồ hình thành, đúng là có không ít linh thú và chim chóc, nhưng lúc lão phu nhàm chán đã giết sạch bọn chúng. Nếu ngươi muốn ăn, chỉ có những cây cỏ ở đây mà thôi.

- Còn những con cá chép này.

Đường Phong đem ánh mắt quăng về phía con cá chép to mọng cách đó không xa.

- Không thể ăn, không thể ăn.

Thân thể râu cá trê lóe lên xuất hiện trước mặt Đường Phong, giống như gà mẹ đang dang cánh bảo vệ bầy con.

- Những con vật nhỏ này sống cùng lão phu hơn ngàn năm, quý lắm, cho nên không thể ăn.

- Nếu không ăn bổn thiếu gia sẽ chết đói, đến lúc đó sẽ chỉ còn lại một mình ngươi, thì phải làm thế nào cho phải đây?

Đường Phong giả vờ suy yếu, nói chuyện rất yếu ớt.

Râu cá trê nghe vậy thần sắc sững sờ, gấp đến độ phải dậm chân, xem ra hắn đã quên mất việc này, hắn chỉ muốn bắt Đường Phong vào Sơn Hà Đồ, nhưng lại không nghĩ đến hắn không cần đồ ăn, mà Đường Phong lại cần.

- Phải làm thế nào cho phải đây, phải làm thế nào đây?

Mặt mũi râu cá trê tràn đầy bất an nói.

- Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là nhìn bổn thiếu gia chết đói, những con cá chép này vẫn là của ngươi. Hai là cho bổn thiếu gia ăn những con cá chép này, khẩu vị thiếu gia không lớn, ao cá chép này có hơn trăm con, đủ cho ta ăn trong nửa năm, trong thời gian đó nhất định sẽ có một bầy cá con xuất hiện.

- Điều này cũng đúng.

Râu cá trê gật đầu, thần sắc lập tức khôi phục lại:

- Vậy thì bắt một con ăn đi, nhưng chỉ có thể bắt một con, ngàn vạn lần không nên bắt nhiều, những con vật nhỏ này là mệnh căn của lão phu.

Nhìn hắn nói rất nghiêm túc, đến giờ Đường Phong mới hiểu vì sao mình đụng cá chép trong bức họa một chút, tên này lại xuất hiện. Nguyên lai bên trong Sơn Hà Đồ, ngoài hắn là sinh vật sống, chỉ còn lại mỗi ao cá chép này, ngay cả ao cá chép này cũng không còn, thì hắn nhất định sẽ cô đơn hơn rất nhiều.

Hắn từ trong ao cá chọn ra một con cá chép dài một trượng ra, Đường Phong mổ ngực và bụng của nó, tìm một ít cây khô nhóm lửa, đem cá chép nướng.

Trong cả quá trình, râu cá trê quay mặt chỗ khác, không đành lòng nhìn, bàn tay vuốt vuốt chòm râu nhưng sắc mặt chẳng còn tinh thần gì nữa.

Một lát sau, Đường Phong ngồi dưới đất ôm cá chép đã nướng chín cắn ăn, bổ sung thể lực, râu cá trê cũng ngồi ở bên cạnh, dùng vẻ mặt của oán phụ nhìn chằm chằm vào Đường Phong thỉnh thoảng cái mũi lại hít vài cái.

- Này lão thất phu, ngươi vừa mới nói khi Sơn Hà Đồ vừa hình thành đã có chim bay cá nhảy, chẳng lẽ Sơn Hà Đồ này hình thành thế nào ngươi cũng không biết?

Đường Phong tìm không thấy đường ra, chỉ có thể từ miệng tên râu cá trê này dò hỏi một ít tin tức, xem xem có thể từ đó tìm ra tin tức hữu dụng hay không.

- Điều này thì ta biết rõ, Sơn Hà Đồ dùng tính mạng của lão phu làm vật dẫn để hình thành.

- Chỉ giáo cho?

Đường Phong kinh ngạc hỏi, hắn còn tưởng rằng bảo bối này chính là thứ đã có từ rất lâu trước đây, nhưng lại không nghĩ tới nó lại liên quan đến râu cá trê.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 1176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.