Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn Hà Đồ

Phiên bản Dịch · 1398 chữ

Người này trốn trên đầu rồng, cho nên Đường Phong lúc trước không nhìn thấy hắn, cho rằng trong bức họa chỉ có một mình Bạch Ngọc Long mà thôi, nhưng hắn không nghĩ rằng trên người Bạch Ngọc Long lại có người.

- Lão phu là ai, lão phu cũng quên rồi.

Râu cá trê sờ sờ râu ria của mình, nhíu mày suy tư một lát lắc đầu.

Nghe được âm thanh này, Đường Phong có cảm giác muốn thổ huyết. Ta kháo, Âm thanh này rõ ràng là người đã nói chuyện với hắn từ trước tới giờ.

Nguyên lai từ khi bắt đầu đến giờ, chính mình không phải đang cùng Bạch Ngọc Long nói chuyện, mà là nói chuyện với người có hàm râu cá trê này.

- Thời gian quá lâu, không nên hỏi tên của ta.

Râu cá trê đứng lên, cũng không vì việc Đường Phong chỉ kiếm vào mặt hắn mà nổi giận, ngược lại đánh giá Đường Phong:

- Lão phu là Họa Trung Chi Nhân, ngươi có thể gọi ta là người trong bức họa.

Râu cá trê rất nhiệt tình, trên mặt tràn đầy vui sướng tươi cười:

- Ngàn năm qua, ngươi là người sống đầu tiên tiến vào trong Sơn Hà Đồ, chúc mừng chúc mừng, từ nay về sau ngươi sẽ là đồng bạn của ta, ngày sau phải giúp đỡ nhau nhiều hơn.

- Chúc mừng cái đầu ngươi!

Đường Phong không thể nuốt trôi cục giận này, cầm Độc Ảnh kiếm tấn công hắn, nào biết tên râu cá trê này không biến sắc, thực lực toàn thân cũng không che giấu, tốc độ nhanh vô cùng, Đường Phong không cách nào tổn thương hắn mảy may, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm được.

Hai người một đuổi một chạy trên người Bạch Ngọc Long, râu cá trê không hoàn thủ, chỉ mực né tránh, trên mặt còn tràn đầy thần sắc hưng phấn, trong miệng kêu la không ngừng, Đường Phong nghe được vô cùng bực bội.

- Suýt nữa đâm trúng bờ mông của lão phu, tiểu gia hỏa ngươi ra tay đúng là hung ác, nếu một kiếm này đánh xa hơn một tấc, uy lực sẽ tăng lên gấp đôi, đánh người không đánh mặt, mắng chửi không nên chửi tổ tông, tiểu tử ngươi đúng là tâm ngoan thủ lạt, không tệ không tệ, vô độc bất trượng phu, rất hợp với khẩu vị của lão phu.

Hai canh giờ sau, Đường Phong đứng trên người Bạch Ngọc Long, đang giằng co với tên râu cá trê.

Sau hai canh giờ truy đuổi, làm cho Đường Phong biết rõ, lấy thực lực Thiên giai trung phẩm hiện giờ của mình, đừng hòng chạm được đến tên râu cá trê này, tuy tên này hèn mọn bỉ ổi, nhưng thực lực của hắn chắc chắn là cao hơn Linh giai trung phẩm.

Hơn nữa Đường Phong cũng nhìn ra, tên râu cá trê này không phải là người sống, cũng giống như Linh Khiếp Nhan, là tinh hồn.

Nhưng hắn lại khác với Linh Khiếp Nhan, hắn có thể trực tiếp hiện ra, mà Linh Khiếp Nhan lại phải mượn nhờ thân sói của Khiếu Thiên Lang.

- Mệt mỏi thì nghỉ một chút.

Râu cá trê rất hảo tâm nhìn Đường Phong nói ra.

- Nhưng công pháp mà ngươi tu luyện rất đặc biệt, Thiên giai trung phẩm lại có thể quần nhau với lão phu lâu như vậy, khẳng định không phải công pháp bình thường.

Đường Phong thở phì phò, đứng trên lưng Bạch Ngọc Long hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, hơn nữa cương tâm của mình lại có tác dụng đặc thù khắc chế tinh hồn, đúng là Đường Phong có thể ngăn chặn được tên râu cá trê này, nhưng đối phương lại không hề động tay động chân với mình, chỉ lo tránh né, Đường Phong biết hắn không có ác ý, cho nên không cần phải phân ra ngươi sống ta chết với hắn.

Hắn dụ dỗ lừa gạt mình tiến vào Sơn Hà Đồ, cũng chỉ vì hắn quá tịch mịch, muốn tìm một người ở cùng với hắn mà thôi.

- Nói cho ta biết làm cách nào mới có thể rời khỏi nơi này.

Đường Phong mở miệng hỏi.

- Lão phu nói rồi, dù có phương pháp rời khỏi nơi này, nhưng không phải là ta và ngươi có thể làm được, tiểu gia hỏa ngươi chết cái tâm này đi.

Râu cá trê cười hắc hắc một tiếng, khoanh chân ngồi trên người Bạch Ngọc Long, bàn tay vân vê bộ râu của mình:

- Lão phu sống ở chỗ này cả ngàn năm, lại thấy nơi này cũng rất tốt, chỉ tiếc là hơi nhỏ một chút.

Xem ra không thể từ trong miệng của hắn mà biết được tin tức rồi, Đường Phong thở dài rồi ngồi xuống.

Râu cá trê thấy Đường Phong như thế, thần sắc càng thêm thân mật hơn rất nhiều, an ủi Đường Phong nói:

- Đừng vội nóng nảy, nếu ngươi sống lâu, cũng từ từ tập thành thói quen thôi. Chúng ta ở trong này ngoại trừ không thể ra ngoài thì không còn bất cứ hạn chế nào khác, hơn nữa trận pháp trước đây đã bị ngươi phá hủy, nếu muốn đi ra ngoài, lão phu có thể khống chế Sơn Hà Đồ bay ra ngoài, nhưng làm thế lại không an toàn, vạn nhất bị linh thú phát hiện thì lúc đó sẽ rất phiền toái.

- Lão thất phu! Vừa rồi ngươi nói muốn nhờ bổn thiếu gia giúp ngươi một việc là việc gì?

Đường Phong tức giận hỏi một câu, tạm thời không thể ly khai Sơn Hà Đồ, cho nên Đường Phong muốn từ trên người đối phương kiếm chút chỗ tốt.

- Đương nhiên, chỉ cần ngươi lưu lại chính là giúp ta.

Râu cá trê rất sảng khoái.

- Ta muốn nó!

Đường Phong vỗ vỗ Bạch Ngọc Long dưới thân.

Râu cá trê ho khan một tiếng, rất quyết đoán nói:

- Cái này không được.

- Nói không giữ lời!

Đường Phong xem thường nhìn tên râu cá trê.

- Không phải lão phu không muốn cho ngươi, như đầu Long này chỉ có lão phu mới sử dụng được, nó sẽ không nghe lời ngoại nhân nói, cho dù ngươi có nó cũng chẳng thể làm gì được.

Râu cá trê kêu lên rất ủy khuất.

Xem thần sắc của hắn không giống làm bộ, nhưng lão thất phu này quỷ kế đa đoan, nên Đường Phong sẽ không tin cậy hoàn toàn. Dù hắn biết chuyện của Bạch Ngọc Long chắc chắn không được, cho nên Đường Phong dùng công phu sư tử ngoạm, chỉ để chuẩn bị cho bước kế tiếp mà thôi.

- Không nói nhiều, bổn thiếu gia muốn khỏa Long đan kia và Thủy Hàn Kiếm!

Đường Phong mở miệng nói, Thủy Hàn Kiếm nhất định là đồ giả, nhưng khỏa Long đan kia lại có tác dụng không nhỏ.

- A!!!

Râu cá trê rất mất tự nhiên, bàn tay vuốt vuốt chòm râu, gật đầu nói:

- Những thứ này đều có thể cho ngươi.

Vừa nói, hắn chạy đến bên cạnh miệng của Bạch Ngọc Long, lập tức trên tay xuất hiện một khỏa Long đan và một thanh trường kiếm liền hấp tấp chạy trở về, nhét vào trong ngực Đường Phong.

Đường Phong ngạc nhiên nhìn Long đan và Thủy Hàn Kiếm trong tay, trên trán nổi gân xanh, khóe mắt nhảy lên.

- Đây là Long đan và Thần binh Thủy Hàn Kiếm?

Từ từ ngẩn đầu lên, Đường Phong nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- A ha ha...

Râu cá trê cười rất miễn cưỡng.

- Trước đây lão phu cho Tiểu Bạch nhổ ra, chính là hai món này, tuyệt đối không giả!

- Đây chính là Long đan mà ngươi nói sao?

Đường Phong giận tím mặt.

- Đây rõ ràng là một khỏa Thất giai nội đan! Còn thanh Thủy Hàn Kiếm này, không phải chỉ là một thanh Thiên binh bình thường hay sao?

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 1027

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.