Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân oán từ đầu đến cuối!

Phiên bản Dịch · 2837 chữ

Thò tay thăm dò hơi thở, phát hiện hai người này đều do mệt nhọc quá độ, tạm thời hôn mê, thương thế trên người tuy nặng, nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng.

Đường Phong đưa tay nắm nam nhân kia lên, đặt lên bả vai, nhìn qua Linh Khiếp Nhan, lại nhìn xuống nữ nhân đang nằm dưới đất.

- Ngươi tới đây!

Linh Khiếp Nhan chỉ vào Trang Tú Tú ra lệnh.

- Ta...

Trang Tú Tú ủy khuất muốn chết, thân là Trang gia đại tiểu thư, đã bao giờ bị ủy khuất như vậy? Nhưng ở trước mặt Linh Khiếp Nhan, nàng không dám phát tác chút nào, ngoan ngoãn ôm nữ nhân kia lên, theo sát sau lưng Đường Phong.

Nhắc tới cũng kỳ quái, tuy dùng hồn phách tiến vào nơi đây, nhưng hiện tại thân thể lại chân thật vô cùng, không chỉ có xúc giác khứu giác, còn có thể cõng người đi lại. Đường Phong thật sự không rõ trận pháp trên thạch quan lại có nhiều huyền diệu đến thế.

Tại đây vừa mới phát sinh qua một hồi đại chiến, tuy không biết Tiểu Trọng Môn đến cùng là dạng tông môn gì, nhưng để ngăn ngừa phiền toái, Đường Phong phải tìm một chỗ cách xa chiến trường mới dừng bộ pháp.

Nơi này là một cánh rừng rậm rạp nhiệt đới, bốn phía chim hót hoa nở, tuy không yên tĩnh, nhưng lại rất thích hợp ẩn núp thân hình. Sau khi đến nơi đây, Đường Phong đem Sở Hoài Thiên trên người đặt xuống.

Hai phu thê này bị thương không nhẹ, Đường Phong cùng Trang Tú Tú dùng hồn phách tiến vào đây, không đem theo thuốc chữa thương gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể tìm trên người hai người này mà thôi.

Lục lọi một phen, cuối cùng Đường Phong tìm thấy trong ngực Sở Hoài Thiên mấy bình thuốc chữa thương, mở nắp bình ngửi ngửi, xác định là thuốc chữa thương không tệ, lúc này mới đổ ra mấy hạt đan dược cho bọn họ ăn vào.

Đường Phong, nhìn này.

Trang Tú Tú đem ra một tấm da dê nhạt màu đưa cho Đường Phong xem.

- Đây là?

Đường Phong tiếp nhận, mở miệng hỏi một câu.

- Tìm được trên người nàng.

Trang Tú Tú chỉ chỉ nữ tử nằm trên mặt đất, thời điểm Đường Phong đang tìm thuốc chữa thương, Trang Tú Tú cũng tìm, chỉ là trên người nữ tử này không tìm được thuốc chữa thương, mà tìm được thứ này.

- Thừa dịp họ hôn mê, lục lọi đồ vật, còn ra thể thống gì?

Đường Phong xụ mặt khiển trách một câu, sau đó nghênh ngang mở tấm da dê ra.

Trang Tú Tú ủy khuất mắng một tiếng.

- Đồ xấu xa!

- Ồ?

Đường Phong liếc mắt nhìn tấm da dê, thật sự xem không hiểu, trên đó đánh dấu một vài nơi nào đó, mà nơi cuối cùng, là một đại xoa.

- Đây hẳn là thứ Tiểu Trọng Môn muốn.

Linh Khiếp Nhan mở miệng nói.

- Ân.

Đường Phong cũng đồng ý, đồ vật đánh dấu trên tấm da dê này, chính là chỉ dẫn người đi tìm, chỉ là chưa quen cuộc sống nơi đây, Đường Phong không biết nhưng vật này đại biểu cho cái gì.

Nhìn một chút, dù sao cũng là đồ vật của người ta, Đường Phong giao tấm da dê lại cho Trang Tú Tú:

- Đặt chỗ cũ đi.

Phu thê Sở Hoài Thiên vẫn còn hôn mê, ba người Đường Phong chờ đợi rất nhàm chán, vì hồn phách tiến vào đây, nên ngay cả vận công tu luyện cũng không thể tiến hành.

Đợi chừng nửa ngày, hai người này vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, Đường Phong nhàm chán muốn chết, liền đề nghị so chiêu với Trang Tú Tú.

Hồn phách so chiêu, cũng có thể rèn luyện cường độ hồn phách, tuy không thể so được với rèn luyện trong sinh tử, nhưng có còn hơn không.

Trang Tú Tú đáp ứng, hai người tìm một nơi gần đó để luận bàn. Luận bàn nửa ngày, Đường Phong bất đắc dĩ phát hiện, Trang Tú Tú liên tục áp chế mình, nếu không phải mình phản ứng nhanh, nói không chừng đã bại trên tay nàng.

- Nguyên lai ngươi cũng có ngày hôm nay nha!

Trang Tú Tú quét sạch phiền muộn lúc trước, cười đến miệng không thể khép lại.

Ở bên ngoài, Trang Tú Tú không phải đối thủ của Đường Phong, nhưng ở đây, nàng có thể vững vàng nắm giữ cuộc chiến, không cho Đường Phong cơ hội thở dốc chút nào.

- Tiếp tục nào!

Đường Phong không nhụt chí, nói cho cùng hắn tu luyện đến nay không đến mấy năm, cường độ hồn phách kém Trang Tú Tú cũng không có gì đáng trách, lần này tới Vạn Ma Quật, mục địch chính là rèn luyện cường độ hồn phách, nếu không chịu nổi chút đả kích này, hắn mãi mãi đừng mong vận dụng lại Tá Thi Hoàn Hồn.

Hai phu thê Sở Hoài Thiên hôm mê suốt một ngày một đêm, trong lúc đó Đường Phong cùng Trang Tú Tú đang không ngừng so chiêu, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, tuy lực lượng hồn phách lợi hại, nhưng khôi phục rất nhanh chóng, cứ thế, hồn phách đúng là được tăng cường không ít.

Thời điểm nữ tử kia từ trong hôm mê tỉnh lại, Đường Phong cùng Trang Tú Tú mới đình chỉ luận bàn, vội vàng tiến lên hỏi thăm tình huống của nàng.

So với hôm qua thì sắc mặt của nữ tử tốt lên không ít, vẫn có chút tái nhợt, nhưng sau khi nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua, nữ tử run rẩy đứng dậy, quỳ bái tạ ba người Đường Phong, trong miệng nói cảm tạ không ngừng.

Linh Khiếp Nhan nâng nàng dậy, Đường Phong nhìn bộ dáng của nàng vẫn có cảm giác quái dị, nhưng không còn cảm thấy xấu xí như lúc ban đầu.

Trận pháp trên thạch quan kiến cho bản thân hắn nhìn thấy những người ở đây như ma quái, nhưng nhất cử nhất động của nữ tử này, đều có phong phạm của tiểu thư khuê các.

- Phu quân ta, hắn...

Nữ tử quăng ánh mắt nhìn về phía Sở Hoài Thiên.

- Không có gì đáng ngại, nếu ngươi đã tỉnh, có lẽ không lâu sau hắn sẽ tỉnh lại.

Đường Phong giải thích nói.

Nghe những lời này, nữ tử mới buông lỏng một hơi, vành mắt đỏ bừng.

- Sở phu nhân, đây là nơi nào?

Đường Phong mở miệng hỏi, từ Vạn Ma Quật tiến vào đây, Đường Phong không có cảm giác quái dị, nhưng từ khi gặp hai phu thê này có ân oán với Tiểu Trọng Môn, Đường Phong có cảm giác không đúng.

Vạn Ma Quật đi thông tới nơi này, khả năng không đơn giản. Nơi này có thế lực, có người tu luyện, hơn nữa linh khí chung quanh tương đương nồng đậm, rõ ràng là cùng loại với Linh Mạch Chi Địa.

Chẳng lẽ đây là một Linh Mạch Chi Địa? Đường Phong phỏng đoán. Nếu như đạo ánh sáng cuối Vạn Ma Quật là thông đạo đi thông tới Linh Mạch Chi Địa khác, vậy tất cả nghi vấn có thể giải thích tất cả.

- Nơi này là phụ cận Bái Nguyệt Thành.

Nữ tử nhẹ giọng đáp.

- Bái Nguyệt Thành.

Đường Phong nhíu mày suy tư, hắn không biết mình bị đưa tới nơi nào trong Thiên Cương Đại Lục, cũng có thể có thể do lịch duyệt của hắn còn nông cạn, mấy năm này mới bước chân vào giang hồ, Đường Phong còn chưa đi hết Lý Đường đế quốc. Đem ánh mắt nhìn Trang Tú Tú, thấy vẻ mặt của nàng mê man, nàng xuất thân trong Linh Mạch Chi Địa, lý giải các chuyện bên ngoài còn kém hơn Đường Phong, làm sao mà nghe qua Bái Nguyệt Thành cơ chứ?

- Đã từng nghe qua Lý Đường đế quốc chưa? Bái Nguyệt thành nằm ở đâu trong Lý Đường đế quốc?

Đường Phong hỏi.

Nữ tử chậm rãi lắc đầu:

- Không biết, ta chưa từng nghe qua.

Hỏi gì cũng không biết, vậy không thể tìm hiểu rồi. Nơi này hẳn là Linh Mạch Chi Địa, Đường Phong nghĩ thầm.

- Tại sao các ngươi kết thù với bọn người Tiểu Trọng Môn?

Trang Tú Tú tò mò hỏi.

Nữ tử nghe xong ba chữ Tiểu Trọng Môn, hàm răng cắn chặt, thiếu chút nữa cắn nát cả hàm răng, nước mắt chậm rãi rơi xuống đất.

Trang Tú Tú vội vàng nói:

- Nếu có gì không thuận tiện thì khỏi nói đi.

Thật lâu, nữ tử mới ngẩng đầu, nhìn qua ba người Đường Phong hỏi:

- Các vị có phải là người mà ta có thể tin cậy không?

- Đường xa mới biết sức ngựa, ngày dài mới biết nhâm tâm, bây giờ chúng ta nói mình có thể tin cậy, chỉ sợ ngươi sẽ không tin tưởng. Ta chỉ có thể nói, chúng ta không có ý đồ với phu thê các ngươi.

Đường Phong ngôn từ thành khẩn.

Nữ tử gật gật đầu, quay đầu nhìn qua phu quân của mình, lúc này mới hé đôi môi đỏ mộng nói:

- Ta là Tô Túy Nguyệt, phu quân là Sở Hoài Thiên, là người tu luyện không môn không phái, hơn mười năm trước quen biết rồi yêu nhau, cũng kết hôn sinh con.

Nói liên miên lan man một hồi, ba người Đường Phong ba người mới nghe rõ.

Tư chất của Tô Túy Nguyệt cùng Sở Hoài Thiên không tính là tốt, vừa không có tông môn, bản thân chỉ dựa vào công pháp gia truyền mà tu luyện, thẳng đến ba mươi mới đạt tới Địa giai. Nhưng hai phu thê cũng chẳng có dã tâm gì, thầm nghĩ sống thanh thản qua ngày đoạn tháng, cho nên không muốn kết thù với người ta, cho nên tuy cảnh giới thấp, nhưng có thể sống những ngày tháng bình an.

Hai người rất nhanh liền có hài tử, vì để hài tử ngày sau tốt hơn một chút, hai phu thê liền tìm một chút dược liệu trân quý đem bán, quanh năm mạo hiểm bên ngoài, vận khí không đến nổi nào nên luôn gặp được một ít bảo bối có giá trị.

Tô Túy Nguyệt và Sở Hoài Thiên đều là người có vận khí tốt, mấy năm trước bọn họ đang tìm kiếm dược liệu thì vô tình phát hiện một cỗ hài cốt, từ di vật trên bộ hài cốt tìm được một tấm da dê, từ phương hướng mà tấm da dê chỉ dẫn hai người cuối cùng đi vào một chỗ thánh địa dành cho tu luyện.

Tuy nồng độ linh khí ở đó không kém Linh Mạch Chi Địa bao nhiêu, nhưng tu luyện ở đó làm cho hai người thoát thai hoán cốt, không đến mấy năm, thực lực hai phu thê một mạch đột phá từ Địa giai tấn chức Thiên giai thượng phẩm.

Không chỉ có bọn họ, mà ngay cả hài tử chín tuổi của họ, cũng có thực lực Địa giai.

Vài ngày trước hai phu thê Tô Túy Nguyệt rời núi, đi vào Bái Nguyệt Thành chuẩn bị mua sắm một ít đồ dùng hàng ngày, sau đó trở về tu luyện. Thời điểm hai người bận rộn, hài tử ham chơi, cho nên tách ra khỏi hai người.

Đệ tử Tiểu Trọng Môn lúc đó đi vào thì nhìn thấy hài tử này, lúc mới bắt đầu thì đệ tử Tiểu Trọng Môn cũng không có ý đồ gì với hài tử này, hắn chỉ muốn thu vào tông môn, dù sao chín tuổi đạt Địa giai, tư chất tuyệt đối bất phàm, nếu có thể thu vào tông môn, phát triển ngày sau, tuyệt đối là đại trợ lực của tông môn.

Nhưng đệ tử Tiểu Trọng Môn không cách nào thuyết phục được hài tử này, hài tử chín tuổi, lời nói không cố kỵ, quanh năm đi theo phụ mẫu sống trong núi sâu, không rành thế sự, không cách nào phân biệt được người tốt kẻ xấu, chỉ khoe khoang là ta có một địa phương tu luyện rất tốt, điều này làm cho đệ tử Tiểu Trọng Môn sinh nghi.

Chuyện xảy ra tiếp theo Đường Phong cũng có thể tưởng tượng ra, vì tra xem hài tử chín tuổi này tu luyện ở địa phương nào mà đạt tới Địa giai, tên đệ tử Tiểu Trọng Môn đã hao phí không ít tâm cơ.

Sự thật cũng đúng là như thế, đến khi hai phu thê Tô Tuyết Nguyệt tìm được hài tử, phát hiện hài tử đang nói chuyện với đệ tử Tiểu Trọng Môn liền ý thức được không ổn. Vội vã rời khỏi Bái Nguyệt Thành, nhưng vẫn bị một đám môn nhân Tiểu Trọng Môn chặn đường.

Đệ tử Tiểu Trọng Môn chỉ muốn biết vị trí thành địa tu luyện kia, cho nên tra hỏi hai người? Sở Hoài Thiên không vui, hôm nay hai phu thê đã là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cho rằng mang theo hài tử đào thoát an toàn là không có vấn đề gì, liền đại chiến một phen, lúc này phiền toái xuất hiện.

Tuy hai người cảnh giới cao, nhưng chưa từng tu luyện võ điển cùng cấp bậc, cho nên không thể phát huy ra uy lực chân chính là Thiên giai thượng phẩm, đối mặt với đám đệ tử Tiểu Trọng Môn như lang như hổ, hai phu thê càng đánh càng lực bất tòng tâm, nhất thời sơ ý, hài tử bị đả thương, không được chữa trị mà chết.

Hài tử chính là điểm chí mạng của hai phu thê, lần này hai người Tô Túy Nguyệt triệt để phẫn nộ, giết chết mười tên đệ tử Tiểu Trọng Môn, nhưng tình trạng kiệt sức, vô lực bỏ chạy, may mắn gặp được ba người Đường Phong.

Một bên thút thít nỉ non một bên đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói rõ ràng, Tô Túy Nguyệt biến thành lệ nhân (người nước mắt).

- Bọn này súc sinh, đáng chết! Ngay cả tiểu hài tử chín tuổi cũng không tha!

Trang Tú Tú lòng đầy căm phẫn, Đường Phong kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, hắn vẫn cho rằng Trang gia đại tiểu thư là người có tâm địa lãnh huyết, lại không nghĩ tới cũng có thời điểm xúc động.

- Chúng ta giúp ngươi báo thù.

Trang Tú Tú nhận việc.

- Này!

Đường Phong trừng mắt nhìn nàng, đây là nơi nào còn chưa biết rõ ràng, cứ như vậy mà đi trêu chọc phiền toái, đây là việc không lý trí.

Làm cho Đường Phong không nghĩ tới, Tô Túy Nguyệt cũng chậm rãi lắc đầu.

- Vì cái gì, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thú?

Trang Tú Tú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tô Túy Nguyệt.

- Ân, nghĩ tới hài tử...

Tô Túy Nguyệt nhắc tới hài tử liền khóc không thành tiếng, thật lâu mới khôi phục lại.

- Nhưng phu quân sẽ không đồng ý. Chúng ta cũng không có thứ gì có thể báo đáp ba vị...

- Ta đồng ý!

Tô Túy Nguyệt vừa dứt lời, âm thanh hư nhược của Sở Hoài Thiên truyền tới, nguyên lai hắn đã tỉnh.

- Phu quân.

Tô Túy Nguyệt vội vàng đỡ Sở Hoài Thiên ngồi dậy.

Sở Hoài Thiên không nhìn Đường Phong, cũng không nhìn Trang Tú Tú, mà nhìn chằm chằm vào Linh Khiếp Nhan, thở dốc nói:

- Chỉ cần các hạ có thể giúp ta báo thù rửa hận cho hài tử, ta sẽ chấp tay dâng tặng thánh địa tu luyện kia!

Trước đây Linh Khiếp Nhan đại phát thần uy, Sở Hoài Thiên đều thấy rõ, cho nên biết rõ trong ba người thì Linh Khiếp Nhan có thực lực mạnh nhất, hơn nữa mạnh đến mức không ai địch nổi! Chỉ cần nàng đáp ứng, ngày Tiểu Trọng Môn bị diệt chỉ là vấn đề thời gian.

- Sớm biết như thế, Sở Hoài Thiên ta đã đem tấm bản đồ này giao cho Tiểu Trọng Môn, nhưng chuyện đã tới nước này, hối hận đã muộn. Ta chỉ muốn nhìn tận mắt đám tạp chủng kia chết trước mặt ta, còn cái thánh địa tu luyện kia, không có cũng được!

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 1078

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.