Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang gia

Phiên bản Dịch · 2842 chữ

Đường Phong cười khổ lắc đầu:

- Đa tạ ý tốt của Bố gia chủ, nếu như tình huống của Tru Tâm động xác thực như vậy, vãn bối không đi cũng được.

Sau khi vận dụng năng lực Người thắng làm vua, hàng vạn hàng nghìn âm hồn ngưng luyện thành một thể, âm hồn này cường đại quá mức, Đường Phong phải tăng lên thật nhiều lực lượng hồn phách mới có khả năng áp chế được nó, đạo lý nước chảy đá mòn tuy rằng Đường Phong cũng hiểu, nhưng thực sự hắn không nhìn nổi sự tăng cường nhỏ nhoi kia.

Nghe Đường Phong nói như vậy Bố Trường Thiên cũng không khỏi thở dài một tiếng, đối với chuyện này xác thực hắn không thể giúp đỡ được gì. Hai người nói thêm vài câu nữa, Đường Phong mới cáo từ ra về.

Lần này chính vì tiến vào Tru Tâm Động mới đến Bố gia trang, nhưng mà hiện tại đi vào cũng không có nhiều tác dụng, tự nhiên Đường Phong sẽ không tiếp tục ở lại Bố gia trang.

Thôi được, rèn luyện lực lượng hồn phách không thể cấp bách nhất thời, một ngày nào đó chắc chắn sẽ có cơ hội khác để rèn luyện, Đường Phong tự an ủi chính mình, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm một chút.

- Đường thiếu hiệp xin dừng bước!

Đường Phong chưa kịp đi xa Bố Trường Thiên đột nhiên hô lớn.

- Còn có chuyện gì sao Bố gia chủ?

Đường Phong quay đầu lại nhìn hắn.

Bố Trường Thiên nhíu mày mở miệng nói :

- Xin hỏi một chút, mục đích của Đường thiếu hiệp khi tiến vào Tru Tâm Động có phải để rèn luyện cường độ hồn phách?

- Đúng vậy.

Việc này cũng không cần phải giấu diếm nên Đường Phong gật đầu rất dứt khoát.

Bố Trường Thiên cười ha hả:

- Nếu là như vậy, ngược lại Bố mỗ còn có một biện pháp.

- Hả?

Đường Phong không khỏi hăng hái bừng bừng :

- Thỉnh Bố gia chủ nói rõ...

Lúc này Bố Trường Thiên mới mở miệng nói :

- Vừa rồi Bố mỗ cũng không biết Đường thiếu hiệp dự tính tiến vào Tru Tâm Động để làm gì, nếu như chỉ là vì rèn luyện cường độ hồn phách thì Linh Mạch Chi Địa ngoại trừ Tru Tâm Động, còn có một địa phương khác có thể đi được.

- Đó là địa phương nào?

Mắt Đường Phong không khỏi sáng ngời.

- Vạn Ma Quật ở Trang gia!

Bố Trường Thiên đáp.

- Tam đại hiểm địa của Linh Mạch Chi Địa, bài danh đệ nhất là Vân Hải Chi Nhai, địa phương mà vô luận là ai đi vào đều chỉ có một con đường chết, còn Tru Tâm Động của bố gia và Vạn Ma Quật của Trang gia chẳng phân chia được cao thấp, mức độ nguy hiểm ngang nhau, đồng thời cũng có hiệu quả tốt như nhau, đều có thể rèn năng lực thực chiến và cường độ hồn phách của đệ tử. Có thể nói sở dĩ Bố gia, Trang gia tại

Linh Mạch Chi Địa đứng đầu mấy trăm năm đều dựa vào hiệu quả của hai nơi hiểm địa này. Lấy danh khí hôm nay của Đường thiếu hiệp, nếu là đi mượn Vạn Ma Quật của Gia trang dùng một lần, ta nghĩ Trang Chính Kiền cũng sẽ đồng ý.

Dừng lại một chút, Bố Trường Thiên lại tự tiếu phi tiếu nói:

- Huống chi Đường thiếu gia và Trang Tú Tú của Trương gia cũng có chút quan hệ.

- A a...

Đường Phong bị nói trúng tim đen đỏ mặt lên, quả nhiên chuyện tốt không ai tuyên dương, chuyện xấu thì truyền xa ngàn dặm, thật nhanh nói lảng sang chuyện khác :

- Bố gia chủ nói thực sự Vạn Ma Quật có thể sánh ngang với Tru Tâm Động?

- Thiên chân vạn xác! Hơn nữa nếu bàn về rèn luyện cường độ hồn phách thì Vạn Ma Quật còn có hiệu quả hơn Tru Tâm Động bởi vì địa phương kia hung hiểm hơn một chút. Bất quá, ta nghĩ lấy tu vi của Đường thiếu hiệp dư sức đối phó những khó khăn đó.

- Bố gia chủ quá khen!

Đường Phong khiêm tốn một tiếng.

- Bố mỗ nhớ mang máng Đường hiệp đến từ thế tục, vẫn chưa đi qua Trang gia, nếu như thiếu hiệp không quen đường, có cần Bố mỗ cho để tử trong tộc dẫn ngươi đi một đoạn?

Bố Trường Thiên rất thiện ý hỏi thăm.

- Đa tạ hảo ý của Bố gia chủ, vãn bối sẽ tự đi...

Đường Phong lắc đầu. Tuy rằng không đi qua Trang gia, nhưng đã từng cô đọng rất nhiều linh hồn của cao thủ ở Linh Mạch Chi Địa, tự nhiên biết cách nào đi đến địa phương đó.

- Nếu đã như vậy, Bố mỗ sẽ không làm chậm chạp hành trình của thiếu hiệp. Thời gian trước Đường thiếu hiệp nói có người khác thủ hộ Linh Mạch, nếu là có thể, xin cho Bố mỗ biết người đó xuất thân từ gia tộc nào?

- Không thể!

- Ách!

Bố Trường Thiên bị Đường Phong chặn ngang cổ họng thiếu chút nữa không kịp thở, bất quá vẫn cố gắng cười cười vài tiếng, che giấu thần sắc xấu hổ, hắn muốn biết hiện tại người thủ hộ linh mạch xuất phát từ gia tộc nào thực ra cũng không đáng trách. Hiện tại Linh Mạch Chi Địa vô luận là ai đều muốn biết, dù sao thân phận của người của thủ hộ đặc thù, tôn quý quá mức, nếu chẳng may đắc tội gia tộc của người thủ hộ, chỉ sợ ngày sau sẽ gặp tai họa.

Không cần kể đến bản thân thực lực người thủ hộ cao cường, chỉ cần người này chưởng quản linh mạch, đã đủ để người khác phải cẩn thận đối đãi.

Từ biệt Bố Trường Thiên, ra khỏi Bố gia trang, mặt mũi Đường Phong cau có, bước đi vô hướng.

Trang gia, hắn không phải thực sự muốn đi, ngay cả ở đó có sức hấp dẫn của Vạn Ma Quật, nhưng chỉ cần nghĩ vừa chạy tới đó gặp phải Trang Tú Tú, Đường Phong thật nhức đầu.

Trang Tú Tú không làm cho người khác cảm thấy chán ghét, nhưng là quá bá đạo một chút.

Nàng không giống với Chung Lộ, Chung Lộ không cầu xin điều gì, nhưng nàng lại yêu cầu nhiều lắm.

- Có nên đi hay không?

Đường Phong suy nghĩ một ngày một đêm cũng không quyết định dứt khoát, kết quả vừa ngẩng đầu, phát hiện chính mình dĩ nhiên tại tiềm thức dẫn dắt đã đi tới gần Trang gia.

- Đi!

Đường Phong âm thầm hạ quyết tâm, mình cũng không nợ nần Trang Tú Tú cái gì, cây ngay không sợ chết đứng, sống phải sống cho xứng đáng.

Cẩn thận suy nghĩ lại điểm ấy, Đường Phong cảm thấy hăng hái hơn, nhanh chóng hướng phía Trang gia chạy đi.

Đường Phong chưa bao giờ tới Trang gia, bất quá điều này cũng không trở ngại hắn tìm được con đường chính xác.

Nhưng Trang gia không giống Bố gia, địa phương này cũng không phải một mảnh thành trì, mà là thật nhiều thôn xóm to nhỏ liên tiếp tại cùng một chỗ, bao trùm phạm vi phương viên trăm dặm.

Thôn xóm nhiều như vậy, nhưng chỉ có một cái chủ thôn trang, đó chính là vị trí của Trang gia.

Bốn ngày sau, Đường Phong mới đến địa bàn của Trang gia.

Lúc mới đi vào phương viên trăm dặm này còn không nhìn ra điều gì dị thường, chỉ thấy mọi người trong thôn xóm phi thường bận rộn, sự xuất hiện của một người mặt mũi xa lạ như Đường Phong, khiến cho không ít người chú ý, có hai đệ tử cảnh giới Địa Giai của Trang gia cảnh giác tiến đến hỏi thăm một phen, biết được thân phận và ý đồ đến đây của Đường Phong, lập tức dẫn hắn đến chủ trang.

Càng đi về phía trước, cảnh tượng đập vào mắt càng cảm giác không có chút sinh khí nào.

Lần này Huyết Vụ Thành xâm lấn, Trang gia gặp tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tuy nhiên không thể so sánh cùng một số gia tộc đã bị diệt tộc, nhưng cũng không thể trong một thời gian ngắn có thể khôi phục lại như trước kia.

Lý Thiên Cừu mang theo ba cao thủ Linh Giai trung phẩm chạy đến Trang gia dương oai, chém chết Trang Chính Dương, mấy Linh Giai trung phẩm đại chiến, cũng làm cho thôn xóm phụ cận bị hủy diệt rất nhiều. Đường Phong thấy không ít vết tích trong lúc chiến đấu lưu lại, trong lòng thầm đoán lúc đó Trang Chính Dương đã dùng hết toàn lực, nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, chung quy không thể tránh được thủ đoạn thâm độc của Huyết Vụ Thành.

Đường Phong không khỏi thở dài, bao nhiêu năm rồi Linh Mạch Chi Địa mới xuất hiện hai vị Linh Giai trung phẩm, nhưng cao thủ của Huyết Vụ Thành vừa đến lần thứ nhất, đã bị người ta tiêu diệt rồi, loại tổn thất này khiến người ta nắm tay oán hận.

Hai đệ tử cảnh giới Địa Giai của Trang gia một bên đi trước dẫn đường, một bên quay đầu lại hiếu kỳ quan sát Đường Phong, hai người một nam một nữ, tuổi cũng không lớn, đại khái chỉ có khoảng mười bảy mười tám tuổi, nam lớn lên tuấn tú lịch sự, mày rậm mắt to, nữ thì thanh thuần động lòng người, vừa nhìn liền biết chính là loại nữ hài không rành thế sự.

Hai người bọn họ quay lại nhìn, Đường Phong cũng chỉ có thể mỉm cười đối với bọn họ...

Nhìn Đường Phong cười, nam tử kia liền trừng mắt nhìn hắn, ngược lại nữ đệ tử vẻ mặt trở nên bối rối, lúng túng quay sang nhìn đường, sau một lát, lại quay đầu lại nhìn.

Đi được hơn nửa đường, Đường Phong nghe thấy hai người đang nói thầm không ngớt.

- Sư muội, không nên nhìn hắn!

- Vì sao thế?

- Nghe nói người này là kẻ háo sắc, phàm là những nữ tử nào bị hắn coi trọng đều chạy không thoát. Người ta đặt cho hắn cái tên Mỹ nhân sát thủ, không phải giết mỹ nhân, mà là trái tim của mỹ nhân, sau một ngày chơi chán sẽ vứt bỏ, có rất nhiều nữ hài tử nổi danh đều bị hắn vứt bỏ rồi.

Để chứng thực chính mình nói, nam tử này còn đưa ra mấy người làm ví dụ, thí dụ như Chung Lộ của Chung gia, Thiếu nãi nãi Dung gia, có sức thuyết phục nhất chính là Trang Tú Tú của Trang gia.

- Muội nhìn tiểu thư xem, từ khi kết thúc gia tộc đại bỉ liền không yên lòng, không uống nước, không ăn cơm, nguyên do chính là bởi vì tiểu tử này.

- Thực sự là như thế sao?

- Đương nhiên, sư muội còn quá nhỏ, nghìn vạn lần đừng để diện mạo vô hại của người khác chư mất tâm linh. Sư huynh mới là người đối với ngươi tốt nhất!

Nam để tử uốn thẳng tắp thắt lưng, một bên nói xấu Đường Phong đồng thời còn không quên ca ngợi chính mình.

Nữ đệ tử quay đầu, hung hăng liếc Đường Phong một cái.

- Này, hai người các ngươi nói thầm sao mà lớn như vậy, tưởng ta là người điếc à?

Thực sự Đường Phong nhìn không nổi nữa, ngu dốt cũng phải có hạn.

Hai đệ tử Trang gia hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Lúc đi tới chủ trang, hai đệ tử trẻ tuổi Trang gia giao phó Đường Phong cho người khác, sắc mặt đỏ bừng, chạy như muốn tè cả ra quần.

- Đường huynh, ngưỡng mộ đã lâu, không biết huynh đệ đến Trang gia có việc gì?

Hiện tại tiếp đãi Đường Phong là một người đệ tử Trang gia có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, tuổi khoảng chừng hai lăm, hắn cũng là tinh anh trong thế hệ trẻ tuổi của Trang gia.

Chẳng qua Đường Phong không biết tại sao cảm thấy hắn có chút không quá thân thiện.

Người này Đường Phong gặp qua, hắn cũng có tham gia tỷ thí gia tộc, Đường Phong nhớ mang máng hắn tên là Trang Vô Lượng.

- Ta đến tìm Trang gia chủ, có việc muốn nhờ hắn giúp đỡ.

Đường Phong nói rõ ý đồ của mình.

- Hiện tại Trang gia có rất nhiều việc vặt, gia chủ bị công việc quấn lấy thân, sợ là không có phương tiện tiếp đãi, có chuyện gì ngươi trực tiếp nói với ta là được.

Sắc mặt Trang Vô Lượng lạnh lùng nói.

Đường Phong chớp chớp mắt, nhìn đối phương hò hét có vẻ da trâu hò hét, càng nghĩ, càng không nhớ ra mình trêu trọc hắn ở điểm nào, vì sao cảm giác giống như mình nợ hắn không ít tiền?

Bất quá đang ở trên địa bàn của người ta, Đường Phong cũng không có ý tứ làm cho quá đáng, chỉ là khéo léo nói :

- Việc này chỉ sợ Trang gia chủ mới quyết định được.

Ẩn ý là, ngươi còn chưa đủ tư cách!

Không ngờ Trang Vô Lượng nghe xong lời này, dĩ nhiên lạnh giọng nói :

- Nói hay không nói, gia chủ cũng sẽ không gặp ngươi, mời trở về đi!

Hết câu còn nói thầm một tiếng:

- Đúng là tự cho mình là nhân vật nào đó, không biết trời cao đất rộng.

Đường Phong chỉ cảm thấy một cổ nóng giận bốc lên, hắn rốt cuộc đã nhìn ra, địch ý của Trang Vô Lượng đối với mình vô cùng sâu đậm, cũng không biết rốt cục vì sao mình vất vả chạy mấy người đường đến Trang gia, ngay cả mặt của Trang Chính Kiền đều chưa từng thấy đã bị một người đệ tử chặn lại ngoài cửa, cho dù thế nào đi nữa làm vậy cũng hơi quá đáng.

Nhìn Đường Phong biểu hiện ra kinh ngạc, trong lòng Trang Vô Lượng sảng khoái vô cùng, lại lạnh lùng nói :

- Còn không mau đi đi, lẽ nào muốn Trang gia ta mời ngươi ra đi sao?

Đường Phong nheo mắt nhìn hắn, mi mắt Trang Vô Lượng nhịn không được co rụt lại, đạp đạp đạp về sau lui lại mấy bước, cảnh giác nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Tuy rằng hắn không thích Đường Phong, nhưng hắn cũng biết thực lực Đường Phong cao thâm khó lường, lấy tiêu chuẩn của mình sợ là đánh không thắng hắn, bất quá sau khi kinh hãi, Trang Vô Lượng càng được thể làm càn:

- Đường Phong, đừng nghĩ ngươi nhận được sự ưu ái của Thượng tiền bối liền có thể làm xằng làm bậy, mở to mắt của ngươi mà nhìn xem đây là địa phương nào?

Bị hắn quát tháo như vậy, không ít đệ tử Trang gia không rõ đầu đuôi sự việc cũng tụ hợp lại đây.

Kẻ này cố ý làm mình tức giận, muốn mình công kích hắn? Đường Phong nhìn trong mắt đối phương lóe ra tinh mang, không khỏi trong lòng thầm nghĩ. Đổi lại là một người có tâm tình nóng nảy, đối mặt tình huống như thế này sẽ trực tiếp xoay người rời đi, hoặc không chịu nổi kích thích mà cùng hắn đại chiến một hồi. Vô luận là cách làm như thế nào, sợ rằng đều trúng kế của Trang Vô Lượng.

Đệ tử Trang gia vây tụ qua đây, lo lắng của Trang Vô Lượng cũng giảm dần, ánh mắt lại càng không kiêng nể gì cả.

Đường Phong không thèm để ý đến hắn, cũng không chuẩn bị dây dưa cùng hắn, hít một hơi thật sâu, cao giọng hô :

- Trang gia gia chủ có ở đây không, vãn bối Đường Phong xin bái kiến.

Một tiếng hô lên, sắc mặt Trang Vô Lượng lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Phong, rồi lại không thể tránh được, hắn có thể không giúp Đường Phong thông báo, cũng có thể ngăn cảm Đường Phong tiếp tục đi tới, lại không thể ngăn cản được Đường Phong gọi to.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 1516

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.