Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch đồ, ngươi chết chắc rồi

Phiên bản Dịch · 2859 chữ

So sánh mà nói, tổn thất của Huyết Vụ Thành càng thảm hại hơn rất nhiều.

Vì Linh Mạch Chi Địa này, Huyết Vụ Thành hai lần phái người đến, lần đầu tới mười vị Linh Giai hạ phẩm, lần thứ hai tới bốn vị Linh Giai trung phẩm, bốn mươi vị Linh Giai hạ phẩm.

Đánh nhau đến cuối cùng, chỉ có Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu chạy thoát ra ngoài, những người khác toàn bộ vùi thân tại Linh Mạch Chi Địa.

Trong lần chiến đấu này Đường gia tổn thất nhỏ nhất, bản thân Đường Đỉnh Thiên bị trọng thương, bất quá cũng không có nguy hiểm về tính mạng, một cánh tay của Đường Ngạo bị chặt đứt, về phần những người khác, cũng đều có thương thế nặng nhẹ một chút mà thôi, cũng không có một người chết. Chỉ có Bố gia là tổn thất lớn nhất, tám chín vị cao thủ Linh Giai của Bố gia, số lượng cũng không ít, thế nhưng lúc nghe thấy tin tức gia chủ bị giết, khí huyết bọn họ xông lên não, cùng chiến đấu với cao thủ Huyết Vụ Thành đều là lấy thương đổi thương, thậm chí bắt buộc địch nhân đồng quy vu tận cùng mình. Cuối cùng còn sống sót có năm người.

Kết thúc đại chiến, những người còn lại đi xử lý thu dọn chiến trường, cao thủ huyết vụ thành tất cả đều là Linh Giai, trên người mang theo không ít vật phẩm đáng giá, những cái này tự nhiên không thể bỏ qua.

Tiếu thúc cau mày cầm một thanh phi đao đi tới, đưa cho Đường Phong rồi nhẹ giọng nói:

- Phong thiếu, ngươi nhìn xem cái này.

Đường Phong chột dạ.

Vừa rồi thời gian cấp bách, căn bản hắn không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến mau chóng tiêu diệt nhóm người Huyết Vụ Thành, cho nên mới xuất ra ám khí không chút kiêng kỵ nào, thế nhưng hiện tại xem ra, những ám khí này chỉ sợ làm người xung quanh mình nổi lên lòng nghi ngờ.

- Vì sao vị cao thủ thần bí kia cũng sử dụng ám khí vậy?

Tiếu thúc nghi ngờ nhìn Đường Phong:

- Hơn nữa hình dáng phi đao hắn dùng cũng giống ngươi dùng.

- A, đúng vậy sao?

Đường Phong giả vờ bình tĩnh nhận lấy, làm ra vẻ thưởng thức một phen, ,sau đó ngạc nhiên nói:

- Nhìn qua thật đúng là không sai biệt nhiều lắm.

- Phong thiếu, thành thật mà nói, người kia...

Tiếu thúc còn muốn hỏi cho ra gốc ra rễ, nhưng Đường Phong lại nhanh chóng dời đi trọng tâm câu chuyện:

- Thiếu gia đến siêu độ cho những người đó...

Toàn bộ chiến trường Linh Giai đã chết nhiều cao thủ Linh Giai như vậy, Đường Phong làm sao sẽ bỏ qua âm hồn của bọn họ? Lúc thi triển Thắng Giả Vi Vương, hàng vạn hàng ngàn âm hồn trong cương tâm đã ngưng luyện thành một thể, chỉ còn lại có một âm hồn, điều này làm cho trong lòng hắn có cảm giác rất trống rỗng.

Ngưng luyện từng người từng người âm hồn, tổng cộng thu hoạch được hơn ba mươi mốt âm hồn cảnh giới Linh Giai, nhất thời để tâm tình thất lạc của Đường Phong vui mừng trở lại. Bất quá nhìn thi thể của bọn họ, Đường Phong lại cảm thấy tiếc nuối.

Những thi thể cao thủ Linh Giai này đối với người khác không có tác dụng gì, nhưng đối với Đường Phong lại vô cùng quan trọng. Chỉ cần phối trí tốt phương thuốc dựa theo Dược Thần Phổ, sau đó ngâm những thi thể này trong nước thuốc hơn một năm, những thi thể này có thể có sức chiến đấu khó lường.

Thế nhưng hiện tại Đường Phong không có biện pháp trước mặt bao nhiêu người thu lấy những thi thể này làm của riêng, nếu làm không cẩn thận còn khiến người khác hiểu lầm mình có thú vui đặc thù.

Ở đây vốn là khu vực của Đường gia bảo, cao thủ các đại gia tộc này điều tức đơn giản một chút, lại thu thập chiến trường một lần, sau đó dưới sự dẫn dắt của Đường Duệ, về tới trong Đường gia bảo. Người của Huyết Vụ Thành bị cưỡng chế dời đi, thế nhưng thương thế của Thượng tiền bối lại để tất cả cao thủ Linh Mạch Chi Đị lo lắng.

Vị này tồn tại đã mấy trăm năm, là lão nhân vẫn luôn thủ hộ linh mạch, từ lúc Đường Phong ở bên người hắn ly khai hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, thật là làm cho người ta lo lắng.

Lúc trở lại Đường gia bảo, Đường Ngạo không để ý đến một tay bị cụt, thu xếp sự việc xung quanh, nói chuyện cùng mọi người, còn mang cả bí dược chữa chương của Đường gia cho Thượng tiền bối sử dụng, nhưng dù vậy, vẫn không thấy Thượng tiền bối có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

- Trừ phi là có Bất Tử Kim Đan, bằng không...

Đường Duệ từng giây từng phút đều túc trực bên giường Thượng tiền bối, cẩn thận kiểm tra tình huống của hắn.

Thực ra Đường Ngạo vốn có một viên Bất Tử Kim Đan, nhưng lúc Đường Phong trở lại Đường gia bảo đã cho hắn, kết quả là bị Đường Phong sử dụng để cứu trị Âu Dương Vũ khi tâm mạch bị hủy.

Trên đời này làm gì có nhiều Bất Tử Kim Đan như vậy? Từ trên thần phổ của Dược Thần Tông xác thực Đường Phong từng chứng kiến ghi chép về cách luyện chế phối phương Bất Tử Kim Dan, thế nhưng tài liệu quý hiếm quá mức, căn bản còn chưa kịp tìm kiếm đầy đủ.

Toàn bộ Đường gia bảo đều bao phủ trong một mảnh không khí ảm đạm, tuy rằng chiến thắng Huyết Vụ Thành, nhưng thương thế của Thượng tiền bối làm cho mỗi người đều không thể vui vẻ nổi.

Trong Thính Tuyền Cư, Đường Phong bưng một chén trà ngồi ở trên ghế, xoa xoa cái trán, nét mặt cuống quít vô cùng.

Nhất Hào đến Lục Hào toàn bộ xuất hiên, đứng ở trong sân, giống như gốc cây mọc rễ, động cũng không động, quần áo toàn thân màu đen, muốn bao nhiêu thần bí thì có bấy nhiêu thần bí.

Về sáu vị bằng hữu này của Đường Phong, mỗi người đều rất hiếu kỳ, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ khô thử bắt chuyện mời bọn họ uống trà, nhưng sáu người này ngay cả một điểm phản ứng cũng không có, để cho hai người cảm thấy rất mất mặt. Nhưng hai người cũng không tức giận, chỉ cho rằng loại người tài ba dị sĩ này thường có tính tình cổ quái một chút, liền để cho bọn họ tự nhiên đứng ở đó rồi.

Đường phong cuống quít cũng không phải thân phận Dược Thi bại lộ, trong Thính Tuyền Cư tất cả đều là người nhà, cho dù bại lộ ra ngoài cũng không sao. Hắn cuống quít chính là vì Không Gian Mị Ảnh.

Đúng như lúc trước mình lo lắng, sau khi thi triển Thắng Giả Vi Vương, Không Gian Mị Ảnh không mở ra được nữa rồi.

Chết chắc rồi, nơi đó có bao nhiêu bảo bối mấy năm này mình thu thập. Khó khăn gian khổ đã nhiều năm, sau một đêm lại tan thành mây khói, không nói cũng biết buồn bực như thế nào.

Không chỉ như thế, nếu Không Gian Mị Ảnh không mở ra, sáu bộ Dược Thi trước mặt cũng không có chỗ cất, sau này muốn dùng bọn họ để đánh lén người khác thì không được nữa rồi, còn có đủ loại phiền phức đến nổi nghĩ Đường Phong cũng lười chẳng muốn nghĩ.

Bât quá tình huống hiện tại cũng còn không đến mức bức Đường Phong tới tuyệt lộ, không gian mị ảnh xác thực mở không ra, nhưng hắn còn chưa thử dùng âm hồn mới ngưng luyện một lần nữa mở ra không gian mị ảnh.

Chương 783: Nghịch đồ, ngươi chết chắc rồi (hạ)!

Theo đạo lý mà nói, năm âm hồn là cơ sở để mở ra không gian mị ảnh, năm âm hồn này nếu có thể thay thế, cũng có nghĩa là thần bí không gian kia vẫn tồn tại, sẽ không bởi vì âm hồn khác nhau mà biến mất không thấy.

Hiện tại không thể mở ra bởi vì năm âm hồn trước kia bị cắn nuốt rồi.

Nếu như dùng âm hồn mới cô đọng thay thế năm âm hồn trước đây, có lẽ có thể căn cứ theo lẽ thường tình để sử dụng không gian mị ảnh.

Trong lòng Đường Phong cố gắng tự an ủi chính mình, đây cũng là kết cục lý tưởng nhất. Bất quá thời gian bây giờ không thích hợp, chờ đến buổi tối đêm khuya yên tĩnh, Đường Phong mới có cơ hội thí nghiệm một chút.

Hai đại sát thần đang cùng Đường Đỉnh Thiên và Âu Dương Vũ bàn về trận chiến ngày hôm nay, tuy rằng tuổi tác Đường Đỉnh Thiên kém bọn họ một chút, nhưng vô luận bối phân hay thân phận, đều kém không nhiều, lại nói tiếp câu chuyện nói về nhân vật chính đều là Linh Giai, cũng có rất nhiều địa phương cần giao lưu.

Đường Phong nghe thấy quá nhàm chán, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bởi vì chuyện của không gian mị ảnh, tâm tình của Đường Phong có chút mất mác, trong lúc đang đi, chợt nghe thấy âm thanh ưm...ưm...a...a từ trong phòng vọng ra.

Không cần phải nghĩ, Đường Phong liền đưa tay mở cửa phòng, không đợi hắn thấy rõ tình huống bên trong, một đạo chưởng phong đột nhiên đánh vào trước mặt, mục tiêu là hai mắt của hắn, không chỉ như vậy, còn mang theo âm thanh xé gió của ám khí.

Đường Phong phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, mặc dù có chút mơ màng giống như đang đi vào cõi thần tiên, vẫn theo phản xa có điều kiện vung tay lên, chụp được hai thanh phi đao vừa bay đến trước mặt, lại dùng một thanh phi đao ngăn lại chưởng phong.

Đường Phong chưa kịp làm gì, cửa phòng lập tức đóng lại, thiếu chút nữa làm Đường Phong dắt đầu ở bên trong.

Trong nháy mắt lúc cửa phòng khép lại, tròng mắt Đường Phong như kẻ trộm nhìn xuyên thấu qua khe hở thấy được một chút tình huống bên trong. Chớp mắt một cái, mặt Đường Phong liền đỏ lên rồi.

Hắn thấy một mảng trắng bóng, làm cho váng đầu chóng mặt.

Ai vậy nha? Khẳng định là không phải Lại tỷ và Tiểu Nhã rồi, cùng ngủ chung giường nhiều lần như vậy, Đường Phong chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra.

Ở trong phòng Lại tỷ dậm chân xấu hổ nói:

- A Phong, hiện tại không phải lúc thích hợp cho chàng vào.

Sắc mặt Đường Phong xấu hổ nhưng vẫn đáp lại một tiếng.

Bên trong lại truyền đến một tiếng rên rỉ cực kỳ tiêu hồn, thiếu chút nữa không làm đầu khớp xương Đường Phong mềm đi một nửa, vắt chân lên cổ chạy mất, trước khi đi còn bỏ lại một câu nói:

- Nghịch đồ, dám can đảm cầm phi đao công kích vi sư, ngươi chết chắc rồi!

Người biết dùng ám khí để tập kích, không cần nghĩ cũng biết là do Chu Tiểu Điệp ra tay. Thủ pháp ám khí của tiểu nha đầu hiện tại cũng rất cao, tuy rằng bởi vì thực lực không cao, lực sát thương của ám khí không có, nhưng bàn về sự bất ngờ và tính quỷ dị khi phát ra ám khí, đã không kém gì Đường Phong lúc còn là Địa giai rồi. Phải biết rằng, đây mới là năm thứ nhất Chu Tiểu Điệp tu luyện ám khí mà thôi. Nếu là để cho nàng tiếp tục tu luyện mấy năm, bằng vào tay nghề kia, sớm muộn cũng sẽ siêu việt Đường Phong.

Trong lòng Chu Tiểu Điệp gấp đến nỗi đi đi lại lại:

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Vừa rồi nàng cũng không nghĩ kỹ, nhìn Bạch Tiểu Lại động thủ, nàng cũng tiện tay bắn ra hai thanh phi đao. Vậy mà không ngờ người nàng cho lấy làm mục tiêu dĩ nhiên là Đường Phong.

- Đừng sợ, sư nương sẽ bảo hộ ngươi.

Tiểu Nhã hứa hẹn hào sảng, sau đó chỉ vào Tiểu Thiên vừa đứng lên nói:

- Đại tỷ cùng Tiểu Điệp giữ lấy nàng, nha đầu chết tiệt kia, bị thương còn không muốn rịt thuốc, nãi nãi nhà hắn, ai thiếu đạo đức như vậy, chém cả một kiếm vào bờ mông xinh xắn này?

Đợi đến khi Lại tỷ và Tiểu Điệp liên thủ đè Tiểu Thiên xuống giường, Tiểu Nhã liền vung tay lên nhẹ nhàng vỗ vào cái mông vênh vểnh của Tiểu Thiên, vỗ rất nhẹ, Tiểu Thiên lại rên khe khẽ một tiếng.

Thương thế này rất nhỏ, lấy cảnh giới Linh Giai và năng lực khôi phục của Tiểu Thiên, không cần đến hai ba ngày liền có thể khỏi hẳn, thế nhưng nữ nhân đều thích chưng diện, Tiểu nhã rất sợ sau này lưu lại vết tích trên người nàng ta, cho nên mới mạnh mẽ đè nàng trên giường để đắp thuốc chữa thương.

Đường Phong xám xịt chạy ra từ trong phòng, gót chân còn không có đứng vững, một đạo thân ảnh chạy như bay đến bên ngoài Thính Tuyền Cư, người này không phải ai khác, chính là Đường Ngạo.

Vẻ mặt Đường Ngạo nghiêm túc nhìn Đường Phong nói:

- Phong nhi, đi theo ta.

Đám người Đường Đỉnh Thiên cũng vội vàng đứng lên, Đường Phong không hỏi một tiếng, vội vã chạy theo ra ngoài, trong đại chiến Đường Ngạo bị cụt mất một tay, vết thương còn đang chảy máu, tuy rằng đắp thuốc chữa thương rồi, nhưng thoạt nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Dẫn Đường Phong khó chịu cấp tốc chạy về phía trước, Đường Ngạo có chút bi thương nói:

- Không biết vì sao, Thượng tiền bối chỉ đích danh muốn gặp ngươi, đợi lúc nữa đi tới phòng, nhớ đừng làm mất lễ tiết của Đường gia bảo ta. Thượng tiền bối thủ hộ linh mạch mấy trăm năm, là công thần lớn nhất của Linh Mạch Chi Địa, trận chiến ngày hôm nay, một phần cũng nhờ năng lực của tiền bối mới có thể chuyển nguy thành an.

- Vâng!

Đường Phong cung kính trả lời. Nhưng mà trong lòng không khỏi chột dạ một chút.

Thượng tiền bối chỉ đích danh muốn gặp mình? Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn nhìn ra cao thủ thần bí kia là mình?

Nghĩ đến việc này, Đường phong thử dò hỏi:

- Trong nhà có ai nhìn thấy vị cao thủ lúc trước hiện thân không?

Đường Ngạo thở dài một tiếng:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, sau khi đại chiến đột nhiên hắn biến mất không ai nhìn thấy, trước kia cũng chăng bao giờ nghe qua sự tồn tại của hắn, vấn đề này Thượng tiền bối cũng hỏi, nhưng là chúng ta không có biện pháp trả lời cho hắn.

- Oh!

Đường Phong cảm thấy an tâm rồi, xem ra Thượng tiền bối muốn gặp mình cũng không phải bởi vì thân phận của mình bại lộ, vậy thì là vì cái gì?

Đường Phong cảm thấy rất mơ hồ.

Lúc này Thượng tiền bối đang ở tại chỗ Đường Ngạo, nơi đây quy tụ toàn bộ cao thủ Linh Giai may mắn sống sót sau trận chiến vừa rồi, trên mặt mỗi người đều lấp đầy u sầu, đau đớn vô cùng, hiển nhiên là đang lo lắng cho Thượng tiền bối.

Lúc Đường Ngạo dẫn Đường Phong vào, đám người chủ động tránh ra một con đường, cũng dám coi thường thân phận và địa vị của Đường Phong.

Vào trong phòng, Đường Ngạo đi tới bên giường Thượng tiền bối, vội vàng nói:

- Tiền bối, người ngài cần tìm ta đã dẫn tới rồi.

Đường Phong đứng ở bên giường dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy Thượng tiền bối nằm trên giường, nhìn qua có vẻ đã gần đất xa trời, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên đã đến mức dầu hết đèn tắt.

- Vãn bối Đường Phong, ra mắt tiền bối.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 1409

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.