Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận dụng Thắng Giả Vi Vương

Phiên bản Dịch · 2844 chữ

Hai người bọn họ vẫn một mực tìm kiếm thân ảnh của thần bí cao thủ kia, dẫn đến bị vướng ở chỗ này không thể giúp đỡ. Nhưng tìm đến bây giờ ngay cả chút lông mao cũng không tìm thấy, không thể không nói quyết định trước kia là một sai lầm. Hiện tại hai bên đối chiến đều có người tử vong, nhân số không nhiều, mỗi bên đại khái chỉ có năm người.

Huyết Vụ Thành lần này xuất quân bất lợi, tại lối vào bị chết hơn hai mươi vị cao thủ Linh Giai, nếu ở chỗ này lại chết thêm một ít nữa, ngay cả thành công chiếm được Linh Mạch Chi Địa, bọn họ trở về cũng khó mà báo cáo kết quả công tác.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hai người nghĩ bị động tìm kiếm thân ảnh của cao thủ thần bía kia, còn không bằng chủ động xuất kích, dẫn rắn ra khỏi ổ. Nếu bọn họ ra tay đối phó Linh Giai hạ phẩm của Linh Mạch Chi Địa, chắc hẳn là vị cao thủ thần bí kia sẽ không mặc kệ.

- Trước hết giúp đỡ Lý huynh cướp hai thanh thần binh kia.

Hứa Cửu Châu đề nghị nói, có sự hiện diện của thần binh, trong lòng bọn họ cũng thèm muốn, cho dù sẽ làm Lý Thiên Cừu mất hứng, bây giờ cũng không quan tâm nhiều như vậy

Thương Hải tỏ vẻ khách khí, giơ tay ra ý mời Hứa Cửu Châu lên trước.

Hứa Cửu Châu biết trong lòng hắn nghĩ gì, cũng không chối từ, cao giọng cười, phi thân chạy đến chỗ Lý Thiên Cừu, người còn chưa tới đã mở miệng hô:

- Lý huynh, ta đến giúp ngươi!

Lý Thiên Cừu hừ lạnh một tiếng, bắn ra mấy đạo kình khí làm cho phu thê Đường Đỉnh Thiên phải vận dụng toàn lực hóa giải, đinh đinh đang đang, một loạt tiếng vang giòn giã, kình khí bị chặn.

Hai người chưa kịp thở một hơi, một tiếng hô to liền từ phía sau truyền đến:

- Cẩn thận!

Nghe được tiếng la, trong lòng hai người trầm xuống, vội vã xoay người lại đón đánh, nhưng cũng đã muộn, Quan Thương hải giống như quỷ mị xuất hiện tại phía sau hai người, hai chưởng đẩy dời đi, chưởng kình hung mãnh làm dưới chân hai người rung chuyển.

Còn chưa kịp xuất ra hai thanh thần binh ngăn cản, chưởng ấn đã ập tới trước mặt.

Trong lúc nguy cấp, Đường Đỉnh Thiên xoay người một chút, vô cùng kịp thời che chắn trước mặt Diệp Dĩ Khô, chưởng ấn đánh vào trên ngực Đường Đỉnh Thiên, cương khí hung mãnh bắn ra, Đường Đỉnh Thiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, Khấp Huyết Thương thiếu chút nữa tuột khỏi tay bay ra ngoài.

- Phu quân!

Diệp Dĩ Khô hoa dung thất sắc, vội vã tiếp lấy Đường Đỉnh Thiên đang lảo đảo lùi về phía mình, lực va chạm quá mạnh làm nàng phải liên tục lùi về phía sau để hóa giải, nhưng vì bị lui về sau, chẳng may lùi đúng vị trí trước mặt Hứa Cửu Châu và Lý Thiên Cừu.

Hứa Cửu Châu cười ha hả nhưng không động thủ, Lý Thiên Cừu lại không khách khí, chỉ phong như kiếm, bay đến điểm thẳng vào gáy Diệp Dĩ Khô, nhìn tư thế kia giống như muốn đánh chết Diệp Dĩ Khô tại chỗ.

Con ngươi Đường Phong trong nháy mắt trừng to, thời gian giống như ngừng lại tại khoảnh khắc này, trong đầu mơ hồ hiện về những kỷ niệm lúc ở chung cùng Diệp Dĩ Khô, lồng ngực phảng phất bị một tay nhéo mạnh, ép hắn hoàn toàn không thở nổi.

Giải quyết hết nhóm người kia của Chung gia, Đường Phong lập tức ngựa không dừng vó chạy về chiến trường bên này, vừa chạy về đến nơi liền thấy tình cảnh ba Linh Giai trung phẩm liên thủ công kích phụ mẫu mình, tiếng nhắc nhở vừa rồi cũng xuất ra từ miệng hắn.

Nhất định phải tới kịp, nhất định phải tới kịp! Toàn thân Đường Phong run run, một mặt vội vã chạy đến, một mặt cầu khẩn trong lòng.

Khóe môi Lý Thiên Cừu nhếch lên cười nhạt, đầu ngón tay cách gáy Diệp Dĩ Khô chỉ xa có năm tấc, Diệp Dĩ Khô thậm chí đã cảm giác sau gáy man mát, kèm theo hơi thở tử vong kéo đến, nhưng dù nàng cố gắng né tránh, cũng không còn kịp rồi.

- Phu quân, chúng ta hãy chết cùng một chỗ... Chẳng qua tội nghiệp Phong Nhi, hắn lại phải sống một mình cô đơn rồi.

Khóe miệng Diệp Dĩ Khô mỉm cười buồn bã, gắt gao ôm lấy Đường Đỉnh Thiên.

Giữa lúc Lý Thiên Cừu cho rằng nữ nhân này bị chết thảm dưới ngón tay mình, một đạo bóng đen vô thanh vô tức vọt đến giữ hắn và Diệp Dĩ Khô.

Phốc một tiếng, chỉ mang đâm vào thân thể bóng đen, nhưng lại không có cảm giác đánh vào da thịt, ngược lại giống như đâm vào sắt thép, lực đạo bắn ngược làm cho ngón tay Lý Thiên Cừu hơi đau xót.

Lại có mấy đạo thân ảnh từ hai bên trái phải xen lẫn mà đến, tốc độ quá nhanh căn bản không thấy rõ, kèm theo quyền phong và kình cước, Lý Thiên Cừu biến sắc, hai tay điểm liên tục, nhưng bóng đen thậm chí tránh cũng không tránh, dùng thân thể cường ngạnh thừa nhận những công kích này.

Hứa Cứu Châu đứng bên cạnh Lý Thiên Cừu làm ra phản ứng nhanh nhất, công kích cường độ Linh Giai trung phẩm triển khai mạnh mẽ, hướng về phía những nhân vật thần bí mặc áo đen.

- Đinh, đinh, đinh....

Giống như đao kiếm va chạm vào nhau, mấy người mặc áo đen đều bị liên tục lui về sau, nhưng lực đạo hung mãnh và cường độ nhanh chóng như vậy làm sắc mặt của Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu biến đổi.

Cảm giác rất cổ quái, tuy chỉ giao thủ cùng những người này trong chớp mắt, nhưng nói thế nào hai người cũng là Linh Giai trung phẩm, tính cảnh giác người thường làm sao bằng được.

Những người áo đen này ....làm bằng sắt thép sao?

Không đợi hai người suy nghĩ cẩn thận, những người mặc áo đen đồng loạt lùi về phía sau, trong đầu cũng không có ý nghĩ tiếp tục dây dưa. Định thần nhìn lại, Lý Thiên Cừu tức lệch cả mũi.

Hai người Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên dĩ nhiên bị người áo đen xuất hiện đầu tiên ôm lấy, chạy nhanh như gió ra ngoài hơn mười trượng.

Hai thanh thần binh! Còn kém một chút là có thể lấy vào trong túi, nhưng lại bị mấy người áo đen này xuất hiện quỷ dị phá hư tất cả! Làm sao Lý Thiên Cừu có thể không tức giận?

- Tình huống thế nào rồi?

Đường Phong chạy tới bên cạnh Diệp Dĩ Khô, nhìn sắc mặt nàng nhăn nhó, ôm Đường Đỉnh Thiên với sắc mặt đã tái nhợt.

Trong lúc hắn hô lên hai chữ “cẩn thận” đồng thời cũng gọi ra bộ Dược Thi. Phụ mẫu bị ba vị Linh Giai trung phẩm chèn ép, làm sao hắn còn dám tiếp tục kín đáo? Nếu là nguyên nhân vì mình làm hai người tử vong, cả đời Đường Phong cũng không thể an tâm rồi.

Cũng may tốc độ Nhất Hào nhanh không gì sánh được, lại không biết đau đớn, càng không biết sống chết, vào thời khắc nguy hiểm cuối cùng thành công giải cứu hai người.

Bàn tay nhỏ bé Diệp Dĩ Khô run rẩy đặt lên mũi Đường Đỉnh Thiên, Đường Đỉnh Thiên khẽ mở con mắt suy yếu, cười thảm một tiếng:

- Diệp Tử, mang Phong Nhi chạy đi, đưng để ý đến ta!

Thấy sinh mệnh của Đường Đỉnh Thiên không gặp nguy hiểm, tâm trạng Đường Phong và Diệp Dĩ Khô mới thả lỏng một chút, Diệp Dĩ Khô khóc như mưa, lắc lắc đầu.

Phu quân làm nàng lo lắng, nhi tử càng làm nàng lo lắng hơn, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, hiện tại ở trong cục diện này làm sao nàng có thể lựa chọn được? Vứt bỏ Đường Đỉnh Thiên mang theo Đường Phong chạy trốn, tỉ lệ thành công dĩ nhiên lớn hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Ở lại tuyệt đối là con đường chết, hiện tại căn bản không ai có thể ngăn cản công kích của ba Linh Giai trung phẩm.

- Hừ!

Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu sóng vai mà đứng, cũng không thừa thắng xông lên, cũng không để ý tới Đường Đình Thiên và Diệp Dĩ Khô, về phần Đường Phong, bọn họ càng không để trong mắt.

Lực chú ý của bọn họ, bị hấp đẫn bởi bộ Dược Thi phía trước.

- Trước đây, trận pháp ở lối vào là các ngươi bày sao?

Ánh mắt Lý Thiên Cừu lạnh lùng nhìn bộ Dược Thi mở miệng nói.

Bộ Dược Thi không thèm để ý hắn.

- Thực lực của bằng hữu không tồi, công phu ẩn nấp càng cao!

Lý Thiên Cừu vừa nói chuyện vừa điều tra tình huống của bộ Dược Thi, nhìn kỹ vẫn không phát hiện tồn tại bất luận khí tức hay sự ba động của cương khí, nhất thời không hiểu ra sao, nghĩ thầm chẳng lẽ người ta tinh thông trận pháp vẫn có thể nắm giữ bí thuật khác hay sao?

- Không bằng các ngươi đầu nhập vào Huyết Vụ Thành? Nếu các ngươi đáp ứng điều kiện này, ta có thể tha cho mấy người phía sau một con đường sống, nhưng điều kiện là bọn hắn cũng phải gia nhập Huyết Vụ Thành!

Lý Thiên Cừu ném ra một nhử, hắn đã nhìn ra vừa rồi Dược Thi dũng cảm quên mình cứu viện hai người Diệp Dĩ Khô, vậy thì hai người bọn họ hẳn là rất quan trọng với hắn.

Bộ Dược Thi vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, bọn họ từ lâu đã bị chết không thể chết lại, phản ứng được mới lạ.

- Nếu các người đã không đáp ứng, ta cho các người chết không có chỗ chôn!

Lý Thiên Cừu hỏi liền vài câu cũng không thấy trả lời, nhất thời nét mặt già nua có chút khó chịu, bắt đầu thẹn quá thành giận.

- Cho chúng ta suy nghĩ một chút nữa được không?

Dược Thi không nói chuyện, ngược lại Đường Phong nói ra.

Tùy rằng trong lòng hận không thể cắn chết Lý Thiên Cừu, nhưng hiện tại muốn đánh nhau với hắn, lấy thực lực yếu ớt của mình, căn bản không thể chống lại ba Linh Giai trung phẩm, ngay cả gia tăng bộ Dược Thi cũng không được.

Chỉ có thể ký thác hy vọng ở chiêu cuối cùng rồi!

Nếu như một chiêu này thành công, ba Linh Giai trung phẩm trước mặt hoàn toàn có thể dọn dẹp dễ dàng.

Thắng Giả Vi Vương! Năng lực lần trước thăng cấp Vô Thường Quyết mang đến, bất quá Đường Phong vẫn không dám vận dụng. Không có nguyên nhân nào khác, đơn giản nếu vận dụng năng lực này, vô số âm hồn ở cương tâm sẽ thôn phệ lẫn nhau, đến cuối cùng chỉ còn tồn tại một âm hồn, mà thực lực của âm hồn này hội tụ toàn bộ thực lực của âm hồn khác cộng lại.

Nhưng tình thế trước mắt vô cùng nguy cấp, Đường Phong cũng không thèm nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể vận dụng Thắng Giả Vi Vương.

Năng lực này chưa bao giờ sử dụng qua, Đường Phong cũng không rõ ràng lắm năng lực này có thể cho âm hồn ở cương tâm ngưng tụ thành bộ dáng như thế nào nữa, nhưng hiện tại trước mặt hắn lại xảy ra một vấn đề.

Vô số âm hồn bắt đầu thôn phệ lẫn nhau, ở trong đan điền đau đớn như bị kim châm, đau làm cho Đường Phong run run như bị kiết lỵ, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, sắc mặt trắng bệch. Hơn nữa quá trình thôn phệ này, dĩ nhiên còn cần một khoảng thời gian mới khả năng hoàn thành toàn bộ.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, mở miệng nói nhằm kéo dài thời gian.

Nghe Đường Phong nói xong, Lý Thiên Cừu hừ lạnh một tiếng, vốn là hắn không có đặt Đường Phong ở trong mắt, một Thiên Giai trung phẩm làm sao có tư cách đối thoại bình đẳng cùng hắn? Nhưng là mắt thấy sáu người áo đen dĩ nhiên vô thanh vô tức, lập tức liền hiểu ra đại khái trong lòng bọn họ Thiên Giai Trung phẩm này có địa vị không thấp, cũng có thể là người làm chủ.

- Các ngươi muốn suy nghĩ bao lâu?

Dù sao đã như cá nằm trên thớt, Lý Thiên Cừu cũng không vội vã lấy đi tính mệnh đối phương, nếu là có thể thu phục sáu người tinh thông trận pháp này, tuyệt đối là một món tài phú đáng giá, về phần hai người mang thần binh kia, đến lúc gia nhập Huyết Vụ Thành còn sợ không có cơ hội cướp giật sao?

Mặc dù đang hỏi Đường Phong, nhưng trên mặt Lý Thiên Cừu vẻ không nhịn được và khinh miệt thể hiện rất rõ ràng, trạng thái hiện tại của Đường Phong rất không tốt, giống như một con gà con đang không ngừng run rẩy, mồ hôi trên trán ứa ra, sắc mặt tái nhợt, đặt ở trong mắt những người không rõ tình hình bên trong, còn tưởng là hắn bị dọa sợ run.

Đường Phong run rẩy giơ lên một ngón tay.

Sắc mặt Lý Thiên Cừu trầm xuống:

- Không có khả năng!

“Mẹ mày, thiếu gia còn chưa kịp nói.”

Đường Phong có nén đau đớn toàn thân, cắn răng nói :

- Vậy nửa canh giờ!

- Hừ!

Lý Thiền Cừu lạnh nhạt cười ầm lên:

- Ngươi cho rằng lão phu đang cầu xin ngươi gia nhập Huyết Vụ Thành sao? Lão phu chỉ là không đành lòng lãng phí nhân tài mà thôi. Đừng có cò kè mặc cả cùng lão phu, bằng không giết hết tất cả bọn ngươi, một người cũng không giữ lại!

Lão thất phu này rõ ràng muốn ăn tươi nuốt sống đám người Đường Phong rồi, làm sao còn có nửa điểm khách khí?

- Cho các ngươi thời gian mười hơi thở để suy nghĩ, nếu như các ngươi là người thông minh, tự biết nên lựa chọn thế nào!

Lý Thiên Cừu nói ra thông điệp cuối cùng, lập tức liền trầm mặc, không nói mọt lời nhìn chăm chú vào sáu người áo đen.

“Lần này vui rồi!”

Đường Phong cười khổ một tiếng, dựa theo động tĩnh ở trong cương tâm của mình, năng lực của Thắng Giả Vi Vương ít nhất muốn nửa canh giờ nữa mới có khả năng thi triển ra, dù sao số lượng âm hồn quá nhiều, muốn thôn phệ hết cũng cần có một khoảng thời gian nhất định.

Địch nhân lại chỉ cho thời gian mười hơi thở, căn bản không đủ.

Sớm biết như vậy, mình còn tiếc nuối những âm hồn này để làm gì? Thực sự là làm hỏng việc lớn, trong lòng Đường Phong vô cùng hối hận.

- Phong nhi, con chạy mau.

Diệp Dĩ Khô vẩn ôm chặt Đường Đỉnh Thiên đang không ngừng ho ra máu, vội vã nói với Đường Phong.

- Không đi!

Đường Phong lắc đầu, trước hết hiện tại hắn không thể động đậy, cho dù có thể chạy, hắn cũng không có khả năng bỏ lại phụ mẫu mình.

Cùng lắm thì mạnh mẽ gián đoạn Thắng Giả Vi Vương, hiện tại âm hồn đã thôn phệ được một bộ phận, thực lực âm hồn cường đại nhất cũng đạt trình độ Linh Giai trung phẩm, có thể liều mạng đánh một trận!

- Hài tử ngốc, chạy mau đi!

Diệp Dĩ Khô gấp gáp đến mức thiếu chút nữa khóc ra.

- Một màn tình cảm mẫu tử thật cảm động!

Lý Thiên Cừu khiêu khích châm chọc:

- Đã hết thời gian mười hơi thở, nói cho lão phu biết lựa chọn của các ngươi.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 1191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.