Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gốc rễ của nhân tính

Phiên bản Dịch · 2819 chữ

Năm mươi vị Linh Giai, thật là mạnh tay, loại số lượng này hoàn toàn có thể ngang bằng số lượng Linh Giai của tất cả các gia tộc trong Linh Mạch Chi Địa cộng lại, mặc dù là chính diện đối chiến, Linh Mạch Chi Địa cũng không có nhiều phần thắng, huống chi hiện tại các đại gia tộc ở Linh Mạch Chi Địa có nhiều cố kỵ lắm, căn bản không thể chung tâm chung sức đối địch.

Nếu như tất cả các cao thủ của Huyết Vụ Thành đều tiến đến, vậy thì toàn bộ Linh Mạch Chi Địa đều không ai có thể chống lại.

- Đi, việc này phải thông báo cho hai vị gia chủ!

Đường Tử Thư vội vàng bước vào trong phủ.

Vào Đường phủ, Đường Tử Thư để Đường Phong tự đi Thính Tuyền Cư, một mình một người vội vã đi tìm Đường Ngạo và Đường Duệ.

Trong Thính Tuyền Cư, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nghe được Đường Phong trở về, cũng là không nhịn được vội vàng vui vẻ chạy ra đón.

Trước đây mọi người đã gặp mặt, tự nhiên là không thể thiếu ngồi lại chào hỏi, đến lúc nhìn thấy cảnh giới của mọi người dĩ nhiên là Linh Giai, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô hầu như không thể tin được hai mắt của mình.

Lúc này thời gian mới bao lâu, nhóm người như vậy dĩ nhiên toàn bộ đều tấn chức đến Linh Giai rồi, nếu nói bí ẩn gì, làm sao bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.

Đợi được Diệp Dĩ Khô hướng ánh mắt về phía Âu Dương Vũ, khôi khỏi nhướng mày:

- Làm sao Âu Dương tiên sinh sẽ ở cùng một chỗ với Phong nhi nhà ta?

Không đợi Đường Phong mở miệng giải thích, Âu Dương Vũ đã ôm quyền nói:

- Âu Dương ra mắt phu nhân, Âu Dương đã bỏ tà theo chính, thoát ly Huyết Vụ Thành, bái vào môn hạ của lệnh công tử, được môn chủ thưởng thức, may mắn được nhận chức vị trưởng lão.

Diệp Dĩ Khô chau mày, hồ nghi đánh giá Âu Dương Vũ.

- Việc này nói ra rất dài, Âu Dương tiên sinh gia nhập Huyết Vụ Thành cũng có nỗi khổ của chính mình, hiện tại đã là người một nhà.

Đường Phong lôi kéo ống tay áo Diệp Dĩ Khô.

Sắc mặt Diệp Dĩ Khô hoàn hoãn một chút, nói:

- Nếu như thế, vậy thì đều vào đi.

Mọi người ngồi trong Thính Tuyền Cư, trước đây Lại tỷ gặp qua Diệp Dĩ Khô và Diệp Dĩ Khô, Tiểu Nhã lại chỉ thấy qua Diệp Dĩ Khô, bất quá thời gian kia các nàng và Đường Phong không có làm phu thê thực sự, lúc này gặp mặt cũng được cho là lần đầu tiên thấy cha mẹ chồng, hai người đều lộ ra nét hiền lành nhất mà mình có thể, vội vàng chạy ra chạy vào, ngâm trà nước cho mọi người đang ngồi, biểu hiện dịu dàng thành thạo để Diệp Dĩ Khô và Diệp Dĩ Khô tương đương thỏa mãn.

Tuy rằng tất cả mọi người đều là Linh Giai, nhưng dù sao bối phận cũng lớn hơn Lại tỷ và Tiểu Nhã một bậc, vội vàng chạy đi chạy lại hầu hạ tự nhiên cũng không có câu oán hận nào, nhưng thật ra ngốc nữu Tiểu Thiên, ngồi bên cạnh Đường Phong như đầu gỗ, để Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên nhìn không ra đường lối gì.

Mái tóc dài màu trắng của Tiểu Thiên rất chói mắt, điều này khiến Diệp Dĩ Khô sinh ra cảm giác thân thiết, bởi vì bản thân nàng cũng có một mái tóc trắng.

Một lát sau, khi mọi người đã nói chuyện với nhau, lúc này Đường Phong mới biết được, đối với cục diện hôm nay của Linh Mạch Chi Địa, Bố Trường Hải và Trang Chính Dương không phải không hề chuẩn bị và thực hiện, ngay vài ngày trước đã sai người mang một phong thư, truyền đến Đường gia bảo, để Đường gia bảo phái ra hai vị cao thủ Linh Giai, chuẩn bị liên hợp lại cùng các gia tộc khác, tấn công Chung Linh Cốc.

Cho dù không thể chém giết mười vị Linh Giai của Huyết Vụ Thành và năm Linh Giai của Chung gia, cũng muốn để Chung Bố Sở biến làm phản đồ phải trả giá lớn nhất.

Mười vị Linh Giai Huyết Vụ Thành sẽ không quan tâm sự sống chết người của Chung gia, nhưng Chung Bố Sở lại khác, hòa thượng không phá miếu, Chung Linh Cốc ngay tại Linh Mạch Chi Địa, muốn báo thù còn sợ không tìm được đường sao?

Vốn đề nghị này, hẳn là Đường gia bảo vô cùng nguyện ý thạm dự, dù sao thù oán giữa Chung gia và Đường gia quá sâu, cơ hội này có thể ra sức đánh cừu nhân, ai đều không muốn bỏ qua.

Thế nhưng hiện tại Đường gia bảo căn bản không tìm ra nhân thủ, Đường Duệ Đường Ngạo đã bị trọng thương trong đại chiến, đến nay còn chưa khỏi, hôm nay Đường gia bảo chỉ còn có hai người Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên tọa trấn, một khi bọn họ cũng rời khỏi Đường gia bảo, nhất định ở đây liền không có năng lực phòng hộ.

Nếu mười vị Linh Giai của Huyết Vụ Thành vứt bỏ Chung gia, nhân cơ hội đến quấy rối Đường gia bảo, nơi này sớm muộn cũng bị san thành đất bằng.

- Ta dẫn người đi.

Đường Phong nghe xong kế hoạch lần này, chủ động xin đi giết giặc.

Mình mang đến sáu cao thủ Linh Giai, nếu điều hai cái đi ra ngoài, căn bản không có vấn đề gì.

- Không, dù sao chuyện này cũng là việc của Đường gia, không có đạo lý để người ngoài cũng dây dưa vào. Nếu Phong nhi con thực sự có lòng, vậy thì mang theo những bằng hữu của con tọa trấn ở Đường gia bảo, ta và mẫu thân con tự mình đi một chuyến là được.

Đường Đỉnh Thiên lắc đầu.

Tiếu thúc nói:

- Đường huynh, huynh nói như vậy là không đúng rồi. Chúng ta đi theo Phong thiếu, nếu Phong thiếu đã là người Đường gia, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Ta và lão Thang có được hôm nay tất cả cũng đều là nhờ Phong thiếu. Bây giờ có cơ hội vì hắn xuất lực, nếu còn từ chối, lão Thang cũng không yên lòng.

Đường Đỉnh Thiên còn muốn lên tiếng, lại bị Đường Phong ngắt lời:

- Phụ thân, mẫu thân! Địch nhân thực ra là sợ oai thần binh. Nếu hai người rời khỏi đây, nói không chừng bọn chúng thật sự sẽ tấn công Đường gia bảo. Dù sao bọn chúng cũng không biết chúng ta có viện binh. Cho nên, nếu hai người ở lại, khẳng định bọn chúng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, mấy vị Tiếu thúc vừa mới tấn chức Linh Giai, cần một trận chiến đấu để thể nghiệm sự huyền bí của Linh Giai. Mặt khác… Con cũng có chuyện muốn đi tìm cao thủ Huyết Vụ Thành xác nhận một chút.

Thấy Đường Phong nói có lý, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nhìn nhau, nhíu mày trầm tư chốc lát, lúc này mới nói:

- Phong nhi nói cũng có đạo lý. Đã như vậy, vậy làm phiền chư vị. Tuy nhiên, hai nhà Bố Trang bên kia chỉ cần chúng ta xuất động hai cao thủ Linh Giai, các vị nhiều người như vậy…

- Nhất định là không thể để toàn bộ con bài tẩy bại lộ ra ngoài.

Đường Phong khẽ cười một tiếng:

- Hơn nữa nếu là cao thủ Linh Giai Linh Mạch Chi Địa liên hợp tác chiến, chúng ta cũng không cần nhiều người xuất thủ như vậy. Tiếu Thúc và Đoạn thúc đi theo con thôi, những người khác tốt nhất cứ lưu lại đi.

Lúc này không còn ai dị nghị nữa.

Đường Đỉnh Thiên mau chóng báo cáo kết quả thương nghị với Đường Ngạo, Đường Duệ. Sau khi được hai vị gia chủ cho phép, Đường Phong liền cùng hai đại sát thần mang theo thư tín của hai vị gia chủ đi trước tới địa điểm đã hẹn.

Lần trước hai nhà Bố Trang gửi thư tới nói, hẹn gặp tại rừng phong cách Chung Linh Cốc ngoài trăm dặm. Đến lúc đó, cao thủ Linh Giai của các đại gia tộc cùng nhau hành động, nhất định có thể đánh cho cao thủ Chung gia cùng Huyết Vụ Thành trở tay không kịp.

Đường gia bảo vốn cách Chung Linh Cốc không xa. Đường Phong cùng hai đại sát thần một đường bay nhanh, không đến nửa ngày liền tới rừng phong.

Đây là một rừng cây chiếm diện tích thật lớn, cành lá rậm rạp, rất thích hợp che giấu hành tung. Chỉ có điều nơi này cách Chung Linh Cốc quá gần, hơn nữa lại là địa bàn của Chung gia. Khi Đường Phong và hai đại sát thần đến nơi cũng không phát hiện hành tung của bất luận kẻ nào.

Thận trọng phóng xuất cảm giác, chỉ mất một chút thời gian, Đường Phong liền cảm giác được có một khí tức yếu ớt gần như không thể phát hiện lưu lại tại một nơi nào đó trong rừng cây.

Dùng tay ra hiệu với hai đại sát thần, thân ảnh của ba người trong nháy mắt liền biến mất trong rừng cây.

Công phu ẩn nấp của cao thủ Linh Giai kia tuyệt đối không tầm thường, ngay cả hai đại sát thần cũng không phát hiện được. Nhưng dù sao Đường Phong cũng đạt tới cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất, ngay cả khi cao thủ Linh Giai ép khí tức và hô hấp đến mức thấp nhất, nhưng chỉ cần một chút dao động của linh khí và cương khí, cũng không thể tránh được điều tra của hắn.

Chỉ mất một chút thời gian, Đường Phong đã dẫn hai đại sát thần tiến vào giải đất trống trong rừng cây. Tới nơi, cước bộ của hai đại sát thần bỗng nhiên dừng lại, thấp giọng nói:

- Phong thiếu, có chút gì đó bất thường.

Mặc dù bọn họ không cảm nhận được khí tức ẩn giấu kia, nhưng bằng vào bao nhiêu năm kinh nghiệm vào sinh ra tử, trong tiềm thức của bọn họ vẫn nhận thấy một chút bất thường của địa phương này.

Đường Phong khẽ cười một tiếng, lấy phong thư trong ngực ra, ôm quyền nói:

- Vãn bối Đường gia Đường Phong phụng mệnh đưa người tới đây. Đây là tín hàm của gia chủ Đường Gia Bảo. Nếu tiền bối không ngại, thỉnh hiện thân nghiệm chứng.

Lời Đường Phong vừa dứt, một loạt âm thanh tay áo bay phần phật truyền tới. Ngay sau đó, trước mắt nhoáng lên, vài đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.

Sắc mặt Đường Phong không đổi, hai đại sát thần cũng vô cùng ngạo nghễ đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt trầm tĩnh như nước.

- Thì ra là đệ tử xuất sắc nhất Đường gia.

Một người dẫn đầu nhìn thoáng qua Đường Phong nhẹ gật đầu. Vừa thấy hai đại sát thần hắn không khỏi nhướng mày, bởi vì hắn căn bản chưa từng gặp qua Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích. Cao thủ Linh Giai trong Linh Mạch Chi Địa cũng chỉ có từng ấy người, mọi người không sai biệt lắm đều đã gặp mặt. Nhưng sự xuất hiện của hai đại sát thần lại khiến hắn không khỏi nghi hoặc vạn phần. Từ khi nào Đường gia lại có hai vị Linh Giai như vậy?

- Vãn bối ra mắt Trang tiền bối.

Đường Phong nhận ra người nói chuyện này, chính là Trang Chính Kiền, người phụ trách lĩnh đội của Trang gia. Người đứng ngang hàng bên cạnh hắn là đại biểu của Bố gia, tuy nhiên lại rất lạ mặt, Đường Phong chưa từng gặp qua, vừa nói vừa đưa phong mật hàm ra.

- Tín hàm không cần phải nghiệm chứng.

Trang Chính Kiền phất tay:

- Ta nhận ra ngươi là được rồi. Chỉ là, Đường Gia Bảo cách đây cũng không xa, tại sao bây giờ mới phái người đến? Ta còn tưởng rằng Đường gia các ngươi đã bị đánh tan tác, không còn ai có thể xuất động?

Ngữ khí của Trang Chính Kiền tuy rằng bình thản, nhưng trong giọng nói hiển nhiên mang theo một chút chế giễu. Điều này cũng khó trách. Trong đại hội các gia tộc, Đương gia gây náo động, khiến hai nhà Bố Trang hoàn toàn bị chèn ép. Trang Chính Kiền thân là người lĩnh đội, tất nhiên cũng mất hết mặt mũi, hiện tại thấy thanh niên nổi bật nhất trong đại hội gia tộc Đường Phong, thật sự là không có mấy hảo cảm.

Hắn thân là Linh Giai, có thể hạ thấp thân phận, nói chuyện với một đệ tử trẻ tuổi của một gia tộc đã là rất nể mặt mũi Đường Phong, nào còn quản được việc khác?

Biết trong lòng Trang Chính Kiền có chút bất mãn, Đường Phong cũng khẽ thở dài một tiếng. Rốt cục vẫn không phải người một nhà a. Hôm nay Linh Mạch Chi Địa đối mắt với nguy cơ ngàn năm có một, những người này nếu không thể vứt bỏ hiềm khích trước kia, đoàn kết một lòng, nguy nan lần này xem ra rất khó vượt qua.

- Làm phiền Trang tiền bối lo lắng. Trước đó vài ngày, Đường Gia Bảo quả thực có địch nhân công kích, nhưng cũng không đáng ngại, chỉ là có chút tổn thương. Bảo vệ Linh Mạch Chi Địa, khu trừ thế lực ngoại lai, thất phu hữu trách, chuyện lớn như vậy, Đường Gia bảo tất nhiên sẽ không thể ngồi yên không lý đến.

Đường Phong không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.

- Hừ…

Trang Chính Kiền ngẩng đầu nhìn hai ssát thần, híp mắt nói:

- Hai vị này rất lạ mặt, là Đại trưởng lão của Đường gia bảo sao.

Tiếu thúc cười hắc hắc, mặt Đoạn thúc lạnh lại, trở nên vô cùng thận trọng. Bất quá, sát khí mấy chục năm hai đại sát thần tích góp lại căn bản không thể nào ẩn giấu được. Trong mắt bọn họ, Trang Chính Kiền rõ ràng cảm thụ được một cỗ nhuệ khí tràn ra trước mặt, mang theo mùi máu tươi nồng đậm, khiến hắn không khỏi nhướng mày, trong lòng biết hai người này khẳng định không phải đối thủ dễ chọc.

- Được rồi, nếu người của Đường Gia Bảo cũng đã tới, vậy chúng ta cùng thương thảo một chút làm thế nào để giải quyết phiền phức lần này.

Cao thủ Linh Giai Bố gia bên cạnh Trang Chính Kiền mở miệng nói.

- Chỉ có mấy người chúng ta thôi sao??

Đường Phong liếc mắt nhìn qua những người có mặt ở đây, phát hiện không ngờ chỉ có không đến mười người.

Trang gia có ba người, Bố gia có ba người, ngoài ra Lâm gia, Lý gia và một vài tiểu gia tộc khác đều chỉ có một cao thủ Linh Giai. Tổng cộng chỉ có chín người mà thôi. Tính thêm cả Tiếu thúc và Đoạn thúc là mười một người.

- Có thể tới đều đã tới cả rồi.

Nói đến chính sự, Trang Chính Kiền cũng thở dài một tiếng:

- Có thể còn có cao thủ các gia tộc khác đang trên đường tới, tuy nhiên không nhiều lắm.

Đường Phong vô cùng ngạc nhiên. Hắn vốn đang cho rằng lần tập kích Chung Linh cốc này sẽ có đội hình lớn cỡ nào, nhưng căn bản không nghĩ tới chỉ là cục diện này.

Các đại gia tộc đều quá mức thận trọng. Bọn họ đều sợ người của Huyết Vụ Thành sẽ nhân cơ hội này quấy rối gia tộc của mình, vì vậy, giữ lại đại bội phận cao thủ trong gia tộc, chỉ phái một bộ phận nhỏ ra ngoài.

Mười một cao thủ Linh Giai đi vào Chung Linh cốc, đây là đi chịu chết hay đi đánh lén a? Đường Phong thật có chút không hiểu.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 1216

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.