Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hậu nhân của Độc vương

Phiên bản Dịch · 2823 chữ

Thiên tài Bố gia Bố Liên Chu đó là hung danh cỡ nào? Bối phận của Đỗ Nhập Vi mặc dù cao hơn Bố Liên Chu một đoạn, nhưng tự hỏi với thực lực của mình, tuyệt đối không thắng được Bố Liên Chu. Đường Phong ngay cả Bố Liên Chu cũng đánh thắng được, muốn thắng mình khẳng định không có vấn đề.

Hơn nữa Đường Gia Bảo sau lưng hắn, cũng không phải đối tượng Đỗ gia có thể dễ dàng trêu chọc.

Chuyện hôm nay sợ rằng phải hợp kế một phen, nghĩ tới đây, Đỗ Nhập Vi vội vàng bày ra tư thế tươi cười, ôm quyền nói với Đường Phong :

- Thì ra là tuấn tài của Đường Gia Bảo, Đỗ mỗ có mắt không tròng, kính xin Đường Phong huynh đệ chớ trách!

Những lời này vừa thốt ra, toàn bộ Chu gia đều đứng yên tại chỗ, ngay cả Chu lão gia tử cũng chấn động một phen.

Vừa rồi Đỗ Nhập Vi ngang ngược càn rỡ như thế nào? Không coi ai ra gì như thế nào? Nhưng bây giờ lại chủ động kéo vứt bỏ bối phận, xưng huynh gọi đệ với Đường Phong, tiểu tử này có năng lực lớn như vậy sao? Lão gia tử ngạc nhiên không thôi.

Về phần các thúc bá của Chu Chính, miễn cưỡng bò dậy từ trên mặt đất, vứt bỏ vui sướng, chỉ còn lại kinh ngạc. Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, bằng hữu mà Chu Chính kết bạn bên ngoài lại xuất thân từ Đường Gia Bảo, chuyện này thật đúng trèo lên cành cao.

Thấy gió bẻ lái, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh từ trước đến nay là trò hay sở trường của người trong giang hồ, không nhắc tới Đường Gia Bảo có bốn vị Linh Giai cao thủ, hai thanh thần binh, mà chỉ cần nhắc tới một mình Đường Phong đánh thắng Bố Liên Chu đã đủ chống lại những người của Đỗ gia, Đỗ Nhập Vi thay đổi vẻ hung hăng càn quấy trước đó, hơn nữa còn có chút khép nép, cũng được xem là người thức thời.

Thò tay không đánh người tươi cười, mặc dù Đường Phong có chút không quen nhìn cách làm của những người trong Đỗ gia, nhưng cũng không muốn làm căng chuyện quá mức, định thần nói:

- Người không biết không trách.

Đỗ Nhập Vi vội ho một tiếng, cẩn thận dò hỏi:

- Không biết Đường Phong huynh đệ và Chu gia…

Đây là hắn muốn tìm hiểu quan hệ của hai nhà Đường Chu, Đỗ Nhập Vi cũng cảm thấy lo lắng, dù sao Đường Phong hiện tại đang xuất đầu cho Chu gia, nói không có quan hệ cũng không có khả năng, vạn nhất quan hệ hai nhà sâu sắc, cách làm của bọn họ khiến Đường gia phát bực thì tháng ngày sau này của Đỗ gia không yên ổn.

- Chu gia là gia tộc ngoại môn của Đường Gia Bảo ta!

Đường Phong đưa ra một đáp án khiến Đỗ Nhập Vi toát mồ hôi lạnh. Thật sự là sợ cái gì cái đó tới, trước đây cũng chưa từng nghe nói Đường Gia Bảo có gia tộc ngoại môn gì, nhưng hiện tại nếu Đường Phong đã nói như vậy thì đúng là sự thật rồi.

Đường Phong là người nào, đệ nhất thi đấu gia tộc của nhất giới, đệ tử xuất sắc nhất của Đường gia, chỉ cần một câu nói của hắn, cho dù Chu gia nhỏ yếu thế nào cũng không phải lo lắng, Đường Gia Bảo cũng sẽ mở rộng cửa tiếp nhận.

Đỗ Nhập Vi lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt vô cùng xấu hổ, cố tình mở miệng nói chuyện, nhưng lại không biết nên tìm từ như thế nào, sắc mặt kìm nén đến mức đỏ bừng.

Đường Phong thật sự không muốn mượn tên tuổi Đường Gia Bảo đi khi dễ người khác, nhìn hắn nói:

- Chuyện lần này là do một tay Đỗ Phong gây ra, công pháp Đỗ gia sau khi hắn thua cược mới kín đáo đưa cho Chu gia, sau này lại đến trả thù. May mắn Chu gia cũng không thương vong, về phần phòng ốc bị thiêu hủy tạm thời cũng không so đo với các ngươi. Bản công pháp đó, ngoại trừ ta đã xem qua, ở Chu gia không có người nào xem qua, cho nên ngươi cũng không cần phải lo lắng công pháp sẽ bị truyền ra ngoài.

- Đúng, đúng, là Đỗ gia quản lý không nghiêm, không trách được người khác.

Đỗ Nhập Vi mượn sườn núi đuổi lừa, vội vàng mở miệng nói, thái độ và cách nói của hắn hoàn toàn trái lại với lúc trước.

- Nếu chuyện đã giải quyết xong, các ngươi nên rời đi. Sau này nếu ai dám có chủ ý tấn công Chu gia, đừng trách Đường Phong không nể mặt.

Đỗ Nhập Vi được đại xá như mơ, hắn thật sự sợ Đường Phong sẽ ra tay với nhóm người của mình, vị đệ tử Đường gia trong truyền thuyết này thủ đoạn cực kỳ sắc bén, mặc dù chỉ có cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm, nhưng lực chiến đấu chân chính cho dù là Thiên Giai thượng phẩm cũng không so được.

Một đám người hùng hổ xông đến rồi sợ chết khiếp rời đi, không đề cập nhiều đến uất ức. Gân tay gân chân Đỗ Phong bị đứt, được người tên là A Lộc cõng trên vai, chạy như bay khỏi Chu gia.

Đỗ Nhập Vi vừa ôm quyền vừa cười, người còn chưa ra khỏi cổng lớn Chu gia, đã bị người khác kêu dừng lại.

- Đợi đã.

Chu Tiểu Điệp tức giận đi ra.

Đỗ Nhập Vi dừng bước chân, đứng ở cửa lớn đã bị phá hư chắp tay hỏi:

- Vị tiểu thư này còn có gì phân phó?

Chu Tiểu Điệp hừ một tiếng, lấy bàn tính từ trên cổ xuống, thị uy trừng mắt nhìn Đường Phong, đánh lách cách một hồi, mở miệng nói:

- Đạp hư cửa lớn nhà ta, bồi thường ba ngàn lượng.

Đây là tiểu cô nương muốn kéo da hổ của Đường Phong làm đại kỳ rồi.

Đỗ Nhập Vi dở khóc dở cười, sờ tay móc ra một chiếc túi trên ngực, nhẹ nhàng quẳng trên mặt đất, lúc này mới quay người rời đi.

Sau khi đám người Đỗ gia rời đi, Chu Khê Hà mới cố ý khiển trách:

- Tiểu Điệp ngươi quá làm càn!

Lời còn chưa nói hết lại mặt mày hớn hở:

- Nhưng gia gia rất vui, ha ha…

Vừa cười vừa liếc nhìn Đường Phong đánh giá, càng nhìn càng thuận mắt.

Kiếp nạn lần này của Chu gia coi như đã được hoàn toàn hóa giải, cường giả Chu gia dốc hết toàn lực cũng không thể nào ngăn cản, Đường Phong lại chỉ cần mấy câu đã làm cho đối phương phải ảm đạm rời đi.

Chu Khê Hà xem như đã được thấy cái gì gọi là uy phong của đại gia tộc! Mà thôi, Chu gia được xem là gia tộc ngoại môn của Đường Gia Bảo là tốt rồi. Có ba chữ Đường Gia Bảo làm bùa hộ mệnh, trong Linh Mạch Chi Địa có lẽ không có nhiều người dám có chủ ý đánh Chu gia.

Đám người Chu gia phảng phất nhìn Đường Phong như nhìn một con quái vật khổng lồ, Đường Phong còn có chuyện quan trọng phải làm, đương nhiên không thể chờ đợi muốn đi ra ngoài, thò tay vẫy vẫy Chu Chính nói:

- Chu huynh, đi với ta ra ngoài một chuyến trước.

Ánh mắt Chu Chính đầy sùng bái, gật đầu như trống bỏi.

Sau khi nói với Chu Khê Hà mấy câu, hai người Đường Phong và Chu Chính liền rời khỏi Chu gia, đi về phương hướng Khổ Thủy thành. Mới đi được mấy bước, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Đường Phong quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Chu Tiểu Điệp cũng đi theo, quai hàm phồng lên, giống như con ếch, hiển nhiên là bởi vì Đường Phong trước khi bức nàng đi vào khuôn khổ cố ý không ra tay chọc giận nàng.

Đường Phong cũng không thèm để ý nàng có tức giận hay không, thực lực cường đại chẳng khác nào cảm giác an toàn, mà cảm giác an toàn, lại dễ dàng chinh phục nữ nhân, nhất là loại sát thủ tiểu nữ giống như Chu Tiểu Điệp. Đường Phong tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ hiểu ra, đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết được nhân tâm, kỳ thật thiếu gia chỉ có một số lúc đặc thù mới hèn hạ vô sỉ như vậy.

Ngược lại với cơn tức giận của Chu Tiểu Điệp, Chu Chính hiển nhiên đã sùng bái Đường Phong đến tận xương tủy, mặt mũi tràn đầy khiêm tốn, dẫn đường phía trước. Trong Khổ Thủy thành phải bảy tám lần rẽ, đi gần nửa canh giờ, cuối cùng mới đến được nơi này.

Đây là một ngã tư, Khổ Thủy thành phồn vinh náo nhiệt có rất nhiều giao lộ như vậy, người bình thường chưa quen thuộc thành trì rất dễ lạc đường.

Trên đường phố mọi người đi lại hối hả, người đông chen chúc nhau, âm thanh rao hàng ép giá không dứt bên tai.

- Đến rồi, chính là hắn.

Chu Chính mở miệng nói, tinh thần Đường Phong chấn động, nhìn theo phương hướng Chu Chính chỉ không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Con gái Thương Hàng Đình của Độc Vương Thương Bất Khải, lúc trước được gả cho một thương gia họ Lưu, trải qua nhiều năm như vậy, mặc dù Đường Phong cũng từng nghĩ gia tộc họ Lưu có thể nghèo túng, nhưng căn bản không ngờ lại nghèo túng đến mức này.

Người trước mặt là một tên ăn mày dáng vẻ tiều tụy, đầu tóc bù xù, cả người lôi thôi, ăn mặc rách rưới, trên mặt, cánh tay và bắp đùi lộ ra đều là nước bùn, mặc dù đứng ngoài ba trượng trước mặt hắn vẫn có một mùi hôi thối đập vào mặt.

Hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi, Đường Phong thật sự không rõ, bởi vì mái tóc dơ bẩn đã che mất nửa bên mặt hắn, trước mặt hắn bày ra một cái chén bể, trong chén bể có mấy đồng tiền đặc biệt chướng mắt.

Đây chính là hậu nhân của Độc Vương? Đường Phong thổn thức một hồi.

Nhớ năm đó Độc Vương Thương Bất Khải phong quang như thế nào, người trong khắp Linh Mạch Chi Địa nghe thấy tên tuổi của hắn đều run sợ trong lòng, vậy mà mấy trăm năm trôi qua, hậu nhân của hắn lại giống như con chuột đang thoi thóp.

- Chu huynh, ngươi xác định đây chính là người ta muốn tìm?

Đường Phong thật sự không dám tin.

Chu Chính vỗ ngực cam đoan:

- Chu gia ta kinh doanh ở Khổ Thủy thành bao năm rồi, cũng ít nhiều có hiểu biết về các đại thương gia của Khổ Thủy thành, Lưu gia hơn mười năm trước vẫn được coi là giàu có, nhưng vì một trận tai họa làm cho sản nghiệp gia tộc bị người ta chiếm đoạt, người trong gia tộc kẻ thì chết, kẻ thì chạy trốn, hiện giờ chỉ còn lại hắn làm hành khất trong Khổ Thủy thành. Căn cứ vào tin tức tìm hiểu, trong tổ tông của hắn xác thực có nữ tử họ Thương.

Thấy Chu Chính khẳng định chắc chắn như vậy, Đường Phong cũng bất giác gật gật đầu, nếu thật sự như vậy thì có lẽ không sai.

Tên ăn mày trước mặt phảng phất không thèm để ý đến Đường Phong và Chu Chính, móc từ trong người ra một số thứ dơ bẩn, Chu Tiểu Điệp đi theo cau mày đứng từ xa liếc nhìn.

Chu Chính đang muốn cẩn thận hỏi thăm tên hành khất kia, Đường Phong lại thò tay ngăn cản hắn.

Ngồi xổm xuống, Đường Phong lấy từ trong lòng ra một ít ngân lượng đặt vào trong chén trước mặt hắn, mở miệng nói:

- Huynh đệ, ta hỏi ngươi chuyện này.

Tên ăn mày quay đầu nhìn Đường Phong, thò tay lấy bạc trong chén nhét vào trong ngực, lại tiếp tục gãi nách.

- Tổ tông ngươi có một nữ tử tên là Thương Hàng Đình sao?

Đường Phong mở miệng hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào đối phương.

Tên ăn mày làm ngơ, không thèm để ý đến Đường Phong, nhưng Đường Phong lại nhạy cảm phát hiện, khi ngươi nói ra ba chữ Thương Hàng Đình, thần sắc đối phương hơi biến đổi.

Chính là hắn rồi! Đường Phong tựa hồ có thể chắc chắn, Chu Chính xác thực không tìm nhầm người. Bây giờ chỉ cần xem mình cạy miệng đối phương tìm tung tích Thương Hàng Đình thế nào mà thôi.

- Nếu ngươi biết tung tích của người, kính xin báo cho một tiếng, ta có chuyện quan trọng cần tìm người.

Đường Phong tiếp tục mở miệng nói, tên ăn mày vẫn mặc kệ không hỏi, phảng phất giống như không nghe thấy.

Đường Phong không tức giận, nhưng Chu Chính lại có chút tức giận, mở miệng nói:

- Này, đang nói với ngươi đấy, ngươi là kẻ điếc sao?

Tên ăn mày ngẩng đầu lên, âm trầm liếc nhìn Chu Chính, lại cúi thấp đầu không nói gì.

Chu Chính bất giác mỉm cười:

- Không phải kẻ điếc thì tốt.

Vừa nói, vừa thò tay túm lấy quần áo tên ăn mày, trực tiếp nhấc hắn lên, hung ác nói:

- Rút cuộc ngươi có nói hay không?

Tên ăn mày đột nhiên hét lên một tiếng, thần sắc vô cùng khủng hoảng:

- Đánh người, đánh người, có người động thủ đánh người!

Trên đường phố vô số ánh mắt lập tức nhìn về hướng Chu Chính, Chu Chính đỏ mặt, vội vàng để tên ăn mày xuống, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì.

Tên ăn mày ngã ngồi xuống mặt đất, hừ lạnh một tiếng.

Đường Phong mỉm cười, hắn đột nhiên phát hiện tên ăn mày Lưu gia này cho dù nghèo túng, nhưng không hề ngu ngốc, hơn nữa căn bản không sợ mình và Chu Chính. Nhưng ngẫm lại cũng phải, nhà của hắn không còn, thân nhân cũng chết sạch, trên đời này còn có cái gì có thể khiến hắn sợ hãi hay sao?

- Huynh đệ, nếu ngươi có thể nói cho ta biết tung tích của Thương Hàng Đình, ta tất có hậu tạ.

Chu Chính làm mặt đen, Đường Phong cũng chỉ có thể làm mặt đỏ mà thôi.

Tên ăn mày lúc này mới nhìn Đường Phong, cười lạnh nói:

- Ngươi có thể cám ơn ta như thế nào?

- Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi cái đó, chỉ cần ta có thể làm được.

Ánh mắt Đường Phong sáng quắc nhìn qua hắn.

Tên ăn mày bày ra dáng vẻ vô lại, mở miệng nói:

- Đói bụng rồi, bây giờ ta muốn tới Nhất Phẩm Đường ăn uống.

- Nhất Phẩm Đường ở đâu?

Đường Phong quay đầu hỏi Chu Chính.

- Quán rượu xa hoa số một của Khổ Thủy thành!

Chu Chính vô ý thức đáp.

- Dẫn đường.

Trong lòng Chu Chính không vui vẻ, nhưng Đường Phong nói gì hắn nghe nấy, kêu hắn dẫn đường liền dẫn đường, sau khi hung dữ trừng mắt nhìn tên ăn mày liền quay đầu bước đi.

- Huynh đệ xin mời.

Đường Phong mỉm cười nhìn tên ăn mày, tên ăn mày nghênh ngang đứng lên, phút cuối cùng vẫn không quên nhặt cái chén bể của mình lên nhét vào trong ngực.

Nhất Phẩm Đường là quán rượu xa hoa lớn nhất của Khổ Thủy Thành, ở bên trong ăn cơm uống rượu, động một tí là tiêu tốn mấy vạn đến chục vạn thậm chí là mười mấy vạn.

Hơn nữa muốn vào trong không chỉ có tiền là xong, còn phải có địa vị.

Ngay cả Chu Chính cũng chỉ ghé qua Nhất Phẩm Đường một lần, hơn nữa còn ngồi ở lầu một. Những nơi như lầu hai lầu ba, hắn căn bản không có tư cách đi lên.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 1350

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.