Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cạm bẫy

Phiên bản Dịch · 2869 chữ

Dao động trên mảnh tàng bảo đồ này đã chỉ rõ phương hướng cho Đường Phong, khiến hắn mất chút ít khí lực là có thể tìm được mục tiêu để hạ thủ.

Một gã Thiên giai hạ phẩm, ở trong Vân Liên Sơn lại khuấy đảo lên một hồi tinh phong huyết vũ, phàm là đối thủ đụng phải Đường Phong, không kẻ nào là không chạy trối chết, yêu bài bị đoạt, mảnh tàng bảo đồ bị cướp. Đường Phong cũng không hề hạ sát thủ, chỉ cần nguyện ý đưa ra mảnh tàng bảo đồ cùng với yêu bài, là liền thả cho kẻ đó một con đường sống, chỉ thỉnh thoảng gặp vài tên ngu không biết đúng sai, mới bị Đường Phong chém chết.

Nhất thời, trong Vân Liên Sơn không ít người đều biết được nơi này xuất hiện một gã Thiên giai hạ phẩm, một thân thực lực căn bản không thể tính theo lẽ thường, xuất thủ quyết đoán tàn nhẫn, nhanh lẹ không gì sánh được, thường thường bản thân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đã bị đánh bại.

Cũng vì thế, hiện tại rất nhiều người không dám tùy tiện đi dò xét gã đệ tử tham chiến Thiên giai hạ phẩm này, một khi đụng phải hắn, tất cả đều xuất thủ không hề bảo lưu, chỉ sợ hắn đột nhiên tung ra sát chiêu gì đó thì xong đời, khiến cho gã Thiên giai hạ phẩm này khổ không thể tả.

Kỳ thực Đường Phong cũng không làm gì quá phận, hắn vẫn còn bảo lưu phần lớn thực lực, cũng vì đại thể thực lực của đám đệ tử tham chiến này cũng không mạnh, tuy rằng có Thiên giai tiêu chuẩn, nhưng lại không có nhiều kinh nghiệm thực chiến.

Thiên giai trưởng thành bên trong Linh Mạnh Chi Địa so với trong thế tục khác biệt vô cùng lớn, Thiên giai trong thế tục tu luyện gian khổ, công lực bản thân đều do tích lũy từng chút từng chút một, tốc độ tuy rằng chậm chạp, nhưng lại có thể giúp cho bọn họ dung hợp hoàn hảo công lực cùng với thân thể, phát huy được toàn bộ thực lực. Thế nhưng Thiên giai trong Linh Mạch Chi Địa trưởng thành quá nhanh, những đệ tử tham chiến đều có tuổi không lớn lắm, lại không trải qua nhiều chiến đấu, căn bản không biết cách nào để khai phá toàn bộ tiềm lực của mình.

Tu luyện ở trong Linh Mạch Chi Địa là may mắn, cũng là bất hạnh của họ.

Đường Phong dám khẳng định, nếu như toàn bộ những cao thủ Thiên giai này đến từ thế tục mà nói, bản thân mình chắc chắn sẽ không đối phó dễ dàng được như vậy, ít nhiều cũng phải tốn chút khí lực.

Những Thiên giai còn ở lại trong Vân Liên Sơn hiện tại, chỉ có một phần rất ít là Thiên giai hạ phẩm, đại đa số đều là Thiên giai trung phẩm, còn có một bộ phận là Thiên giai thượng phẩm, người có thể kiên trì đến bây giờ, nói thế nào cũng phải có bản lĩnh thực sự, năm ngày còn lại, chính là thời gian để cường giả giao đấu. Đường Phong phải giành giật từng giây, dốc hết khả năng chiếm giữ yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ càng nhiều càng tốt, bằng không bị cao thủ khác cướp đi là rất phiền phức.

Một kiếm đánh bay đối thủ Thiên giai trung phẩm, đối thủ này trợn tròn mắt, thế nào cũng không dám tin bản thân dĩ nhiên lại thua trước một Thiên giai hạ phẩm, mở miệng lớn tiếng chửi bới:

- Cẩu tặc để mạng lại!

Đường Phong vốn không muốn lấy tính mạng hắn, nhưng nghe thấy lời này sắc mặt liền phát lạnh, chặn đón thân thể đối phương đang lao tới, lật tay liền bắn ra một thanh phi đao.

Lực lượng Cương tâm Duệ Kim Chi Lực quán nhập, trên thân phi đao kim quang lấp lóe, sắc mặt Thiên giai trung phẩm kia đại biến, giơ ngang khảm đao của mình che trước ngực, ý đồ muốn chặn phi đao tập kích.

Thế nhưng Duệ Kim Chi Lực không gì không phá nổi, há một thanh khảm đao có thể chống lại? Đường Phong trong cơn tức giận căn bản cũng không lưu thủ chút nào, phi đao va chạm với khảm đao, giống như nghiền nát nó, trực tiếp đục thủng một lỗ trên thân khảm đao, dư thế không giảm đâm sâu vào trong ngực đối phương, tiếp tục xuyên thủng cơ thể mà ra, mang theo một luồng máu tươi lóa mắt.

Vừa rồi khi chiến đấu, cương khí hộ thân của Thiên giai trung phẩm này đã bị đánh tan, hiện tại trong lúc vội vã căn bản không có thời gian vận khởi trở lại, không được hộ thân cương khí bảo vệ, thân thể mà hắn lấy làm tự hào kia cũng mỏng manh chẳng khác gì tờ giấy.

- Không thể nào!

Nam tử này giơ lên khảm đao đã thủng một lỗ, cúi đầu nhìn ngực mình, trên mặt tràn ngập khiếp sợ, thều thào một câu rồi ngã ngửa ra sau.

Trong giang hồ, tình cảnh một lời không hợp liền xuất thủ có nhiều lắm, động một cái là giết cả nhà người ta, tự nhiên Đường Phong cũng sẽ không vì giết chết một đối thủ mà trong lòng cảm thấy áy náy.

Nói cách khác, nếu như mình không đủ thực lực chắc chắn sẽ bị kẻ khác giết, mà bọn họ chỉ sợ cũng không hề cảm thấy đồng tình với mình một chút nào, xét đến cùng, vẫn là do thực lực người này không đủ.

Ngồi xổm xuống, lấy ra yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ trong lòng đối phương, lại thu hoạch được một con số không nhỏ. Đường Phong cũng không kiểm tra tỉ mỉ liền nhét vào trong Không gian mị ảnh.

Nhìn phương hướng trái phải, Đường Phong liền triển khai thân pháp, bất chợt biến mất bên trong rừng cây.

Thời gian hai ngày kế tiếp, Đường Phong liên tục đuổi bắt như vậy, mỗi một ngày đều có thu hoạch, hơn nữa cũng y như dự đoán của hắn, những người còn lại đều tụ tập không ít yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ, trên người bọn họ không chỉ có một phần của riêng mình, mà trong số đó đều là cướp đoạt từ tay người khác. Đường Phong cướp lại của bọn họ, chẳng qua cũng là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Duy nhất khiến Đường Phong cảm thấy tiếc nuối chính là không gặp được con cá lớn như Chung Lộ, trên thân những người này tối đa chỉ có ba bốn tấm yêu bài cùng số lượng mảnh tàng bảo đồ tương đương, dù vậy, hiện tại Đường Phong thu hoạch cũng đã tới năm mươi tấm yêu bài cùng sáu bảy mươi mảnh tàng bảo đồ.

Kỳ thực Đường Phong vẫn rất muốn đụng phải vài đệ tử tham chiến của Chung gia, đêm hôm đó khi mua La Ngọc Thạch, Đường Phong đã thăm dò bọn chúng, một Thiên giai thượng phẩm, ba Thiên giai hạ phẩm, đối với Đường Phong mà nói cũng không tính là uy hiếp.

Nếu như có thể ở trong hạng mục đầu tiên của tỷ thí loại bỏ được toàn bộ đệ tử Chung gia, Chung gia kia ở trong trận tỷ thí gia tộc tự nhiên sẽ thất bại. Thế nhưng tìm tới tìm lui cũng không phát hiện được tung tích mấy tên kia, thật là khiến người ta tiếc hận, cũng không biết rốt cuộc bọn chúng chui rúc ở địa phương nào.

Tuy rằng đụng phải Chung Lộ, nhưng Đường Phong lại không muốn lấy tính mệnh nàng.

Ngày thứ tám, thời gian đã sắp tới kỳ hạn của hạng mục tỷ thí đầu tiên, người càng lúc càng ít, bình thường không thấy được bóng người, thỉnh thoảng gặp phải một tên thì cũng là thân thể ủ rũ, vẻ mặt ảo não, trên người chẳng có thứ gì, hiển nhiên đã bị người khác đánh bại, mất đi quyền tỷ thí.

Những người này không hề có giá trị, Đường Phong tự nhiên sẽ không hạ thủ với bọn họ, ngược lại khi họ nhìn thấy Đường Phong, vẻ mặt quả thực không cam lòng, ngay cả một Thiên giai hạ phẩm cũng có thể kiên trì được tới ngày thứ tám, vậy mà bọn họ lại phải sớm rời đi, vẻ mặt không dễ nhìn chút nào.

Phía trước lại đi tới một người, Đường Phong từ sớm đã nhận ra sự tồn tại của hắn, không hề trốn tránh trực tiếp nghênh đón. Đến khi hai người đụng đầu nhau, người kia mới nhìn thấy bóng dáng Đường Phong, không khỏi giật mình, xua tay nói;

- Huynh đài chớ kích động, mỗ đã lui khỏi tỷ thí rôi!

Đường Phong khẽ cười một tiếng, liếc mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, chỉ thấy người này mỏ nhọn tai khỉ, tròng mắt đảo loạn như rang lạc, chẳng biết trong lòng đang có chủ ý gì, bất quá trên người hắn quả thực cũng không cảm thấy dao động của mảnh tàng bảo đồ, hơn nữa yêu bài ở bên hông cũng không biết đã đi về nơi đâu, nghĩ lại có lẽ bị người khác cướp mất rồi.

Mất yêu bài, cũng đồng nghĩa với người này mất đi tư cách tỷ thí.

Thấy Đường Phong không nói gì, người này mở miệng nói:

- Vừa rồi ở bên kia gặp phải một đối thủ, mỗ thực lực không đủ, bất hạnh thua trận, xem này, vết thương trên ngực chính là do người kia lưu lại đó. qua tên kia cũng không khá hơn là mấy, cùng lão tử đấu một lúc lâu, hiện tại có lẽ đang phải đả tọa điều tức, huynh đài nếu có tâm, ngược lại có thể đi kiếm chút tiện nghi.

- Ái dà! Có chuyện tốt đến vậy sao?

Chân mày Đường Phong cau lại, như cười như không nhìn hắn nói.

Nam nhân mỏ nhọn tai khỉ nghiêm mặt nói:

- Ta rời khỏi cuộc tỷ thí rồi, còn lừa ngươi làm chi? Nếu không tin ngươi có thể đi xem thử xem, dù sao tên kia đã không còn bao nhiêu khí lực, ngươi dù cho đánh không lại vẫn có thể chạy trốn, không chịu thua thiệt. Lời cũng đã cạn, cáo từ, chúc huynh đài may mắn!

Người này sau khi nói xong liền chắp tay, lướt qua bên cạnh Đường Phong rời đi.

Đường Phong đứng tại chỗ nghĩ ngợi chốc lát, liền án theo phương hướng mà hắn vừa chỉ đi tới. Hắn biết tên nam tử mỏ nhọn tai khỉ này chắc chắn không có lòng tốt đến vậy mà nhắc nhở mình, thế nhưng hiện tại người càng ngày càng ít, thật vất vả mới gặp được một con mồi, tự nhiên không có đạo lý bỏ qua.

Cũng không biết tên kia tính toán cái gì, lẽ nào lại giống với hai người huynh đệ Lý gia, một nhóm người cùng bố trí bẫy rập rồi trước sau giáp kích?

Đợi cho Đường Phong đi rồi, nam tử mỏ nhọn tai khỉ mới quay ngược trở lại, ôm vết thương trên ngực hung hăng trợn mắt, hắc hắc cười âm hiểm nói:

- Mẹ nó, lão tử đâu chịu một mình ăn thiệt thòi như vậy chứ, thế nào cũng phải kéo thêm nhiều người một chút mới phải, ngay cả một Thiên giai hạ phẩm cũng có thể kiên trì được tới bây giờ, thực sự là ông trời không có mắt, bất quá hôm nay xem như vận khí của ngươi đã hết, cứ tiến vào trong đó rồi chờ bị người phục kích đi!

Đi về phía trước đại khái chưa tới mười dặm, cước bộ Đường Phong liền dừng lại, bởi vì ở trong cảm nhạn của hắn phát hiện ra một nơi linh khí dao động cực kỳ nồng đậm truyền đến cách đấy không xa.

Nhiều mảnh tàng bảo đồ đến vậy sao? Mặc dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng Đường Phong biết lần này mình đã đâm đầu vào đại vận rồi. Chẳng qua không biết rốt cuộc là người nào mà chỉ trong thời gian tám ngày lại sưu tập được nhiều mảnh tàng bảo đồ đến vậy, quá nhiều mảnh đặt cùng nhau, dao động sản sinh ra cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Tuy rằng mừng rỡ, nhưng Đường Phong biết, nếu người này có thể thu thập nhiều mảnh như vậy, thực lực chắc chắn sẽ không quá thấp, trận chiến này, e rằng cần phải xuất ra chút bản lĩnh chân chính rồi.

Tinh tế đánh giá một phen, Đường Phong chợt phát hiện đây quả nhiên là bẫy rập, ngay tại vị trí nơi truyền đến dao động của mảnh tàng bảo đồ không xa, có ba cỗ khí tức bí mật như có như không, khí tức ba người này thu liễm vô cùng tốt, hầu như đã hòa hợp thành một thể với không gian xung quanh, nếu như không phải Đường Phong đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, sợ rằng cũng không phát hiện ra được.

Dùng mảnh tàng bảo đồ để hấp dẫn người khác, rồi ở một bên tùy thời đánh lén. Mánh khóe này Đường Phong cũng đã gặp phải, chỉ bất quá lần này phải đối mặt với địch nhân mai phục từ ba phía mà thôi.

Tốc chiến tốc thắng vậy, cướp đoạt được đám mảnh tàng bảo đồ này liền lập tức chạy trốn, với tốc độ bản thân bộc phát ra, ba người kia cũng không đuổi kịp được.

Hạ quyết tâm rồi, Đường Phong vừa ẩn nấp thân hình vừa tiếp cận về hướng địa phương giấu những mảnh tảng bảo đồ, sau khi tới gần một khoảnh nhất đinh, Đường Phong mạnh mẽ phát lực, từ chỗ đó xẹt qua một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt liền vọt tới địa điểm cất giấu mảnh tàng bảo đồ.

Những mảnh tàng bảo đồ này được đặt ở dưới một cây đại thụ, bọc lại thành một cái gói nhìn khá đẹp mắt, khi Đường Phong xông tới cũng chỉ thuận tay gạt đi đám lá khô phủ bên trên liền thu được gói đồ đó vào tay.

Đạt được mảnh tàng bảo đồ tuy rằng dễ dàng, nhưng Đường Phong biết lần này mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, ba gã địch nhân mai phục ở một bên kia không lý gì mà để cho mình rời đi. Trong nháy mắt ngay đắc thủ, Đường Phong liền phát giác bốn phía truyền đến tiếng y phục cọ sát, ba địch nhân kia phản ứng cũng khá nhanh chóng, bày ra thế vây kín ba mặt, cương khí cùng sát chiêu lạnh thấu xương nhất tề công tới Đường Phong.

Ba người này vừa động thủ, Đường Phong liền cảm giác được không khí quanh thân như đông cứng lại, áp lực hung mãnh từ trên trời giáng xuống, da thịt toàn thân trở nên lạnh lẽo.

Dĩ nhiên lại là hai cao thủ Thiên giai thượng phẩm cùng một Thiên giai trung phẩm! Sắc mặt Đường Phong trầm xuống, nguyên bản ý niệm ban đầu chỉ định cướp lấy mảnh tàng bảo đồ rồi bỏ chạy trong nháy mắt liền vất đi, vội vàng rút ra Độc Ảnh Kiếm, cũng không quay đầu lại, lật tay vẩy ra một kiếm. Ở trước mặt có ba địch nhân thực lực như vậy, mình muốn chạy trốn sợ rằng cũng còn phải phí khá nhiều công sức mới được.

"Keng" một tiếng vang nhỏ truyền đến, Đường Phong không chút sứt mẻ, ngược lại phía sau lưng hắn, người cầm kiếm đánh tới kinh hô một tiếng, thân thể yểu điệu bịch bịch bịch lui lại vài bước.

Mà hai người còn lại nhân cơ hội đó giết tới bên người Đường Phong, một trái một phải, quyền phong chưởng kình hung hãn tàn nhẫn đánh úp về phía thân thể Đường Phong, một đánh vào eo, một đánh vào cổ, đều là hạ thủ về phía bộ phận yếu ớt nhất của thân thể, công kích còn chưa tới, cương phong đã thét gào, đâm vào khiến da thịt Đường Phong cũng thấy đau rát.

Trong lúc nguy cấp, Đường Phong không sợ hãi chút nào, Độc Ảnh Kiếm vẩy ra đóa đóa kiếm hoa, độc khí ban lan năm màu tràn ngập khắp xung quanh, bao vây hắn và cả mọi người bên trong độc vụ.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 1278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.